Chương 8: Thư Viện Không Gọi Tên

Buổi trưa hôm ấy, trời nắng như ai đó đặt nhầm cục than trên đầu Đức.

Thầy giám thị vừa phạt Đức vì cái tội "tự ý ghi tên người khác vào danh sách trực nhật" – trong khi cậu còn chẳng nhớ đã viết gì. Kỳ lạ hơn, cái tên mà thầy nói tới là một cái tên... không tồn tại.

"Trường này không có ai tên Lê Lệ Lan Linh Lệ," thầy nói, "Em ghi vô làm chi? Đùa hả?"

Đức nhìn tờ giấy, tên đó đúng là nét chữ của cậu – nhưng tuyệt đối cậu chưa từng viết.

Lan – bạn trong nhóm – giật lấy danh sách, đọc tràng giang:

"Lê Lệ Lan Linh Lệ? Cái gì mà tên như bài thơ thất thất?"

Cả nhóm tụ họp ở gốc bàng sân sau, gương mặt nhăn như đậu hủ để quên ngoài nắng.

"Đây là dấu hiệu mới," Khang nói, "Không chỉ có người bị xóa tên. Giờ tên giả còn có thể chen vào thực tại."

Họ quyết định tới nơi duy nhất trong trường có thể tra lại mọi danh sách từng tồn tại: Thư viện Danh Xưng – một căn phòng bị khóa từ năm lớp Mười Một vì... lý do không ai nhớ nổi.

"Đây là nơi lưu trữ mọi tên từng tồn tại trong phạm vi ngôi trường này," Lan đọc lại hướng dẫn dán trên cánh cửa gỗ cũ. "Gồm cả biệt danh, tên lóng, tên bị chửi và tên được gọi nhầm."

Cửa mở một cách kỳ lạ – không có khóa, nhưng cũng không có tay cầm. Đức chỉ mới chạm nhẹ thì nó tự trượt sang bên, hé ra một khoảng tối như lưng con mèo đen đang ngủ.

Bên trong, ánh đèn vàng đục như nước chè cũ. Hàng ngàn tập hồ sơ được dán nhãn theo năm học, sắp theo thứ tự kỳ quái: "Tên Từng Bị Gọi Sai – Mức 1", "Danh Xưng Bị Phong Ấn – Cấp Trường", "Tên Gọi Tự Ký Sinh – Nguy Cấp".

"Mày nghĩ... cái thư viện này có nhận ra tụi mình không?" – Đức hỏi nhỏ, mắt liếc mấy hàng giá sách như thể chúng biết lắng nghe.

Khang không trả lời. Cậu đang đứng trước một tủ hồ sơ có khắc dòng chữ:

"DANH MỤC: NGƯỜI CHƯA TỪNG ĐƯỢC GỌI ĐÚNG TÊN"

Cậu rút một tập mỏng.

Đức nhìn thấy mình.

Không phải hình. Không phải tên.

Là một khoảng trống hình chữ nhật, như ai đó đã in sẵn chỗ cho cái tên nhưng không bao giờ điền vào.

"Đây là mày?" – Lan hỏi, mắt trợn tròn.

Đức gật đầu, cổ họng khô như thể bị hút mất cả hơi nước sống.

"Không thể nào... tao từng được gọi đúng tên rồi mà. Ít nhất là... một lần. Trong lớp học thể dục năm lớp 9, cô gọi đúng cơ mà?"

Khang lật thêm trang khác, nói khẽ:

"Gọi đúng phát âm, nhưng sai thứ tự định danh. Cậu chưa từng được định danh đúng. Vì tên cậu không chỉ là âm thanh – mà là vai trò cậu đáng ra phải giữ trong hệ thống này."

Đức không biết vì sao câu nói đó lại khiến lòng cậu chùng xuống như vừa mất ai đó chưa từng gặp.

Họ tìm thấy một ngăn kéo cũ, bên trong là tập hồ sơ ghi rõ:

"Mã: 000-X / Tên gọi khả nghi: Lê Lệ Lan Linh Lệ – Loại: Tên tự sinh – Cấp độ nguy cơ: REFLECTION TYPE"

"Cái gì? REFLECTION?" – Lan suýt đánh rơi tập hồ sơ. "Tức là... không phải người mà là bản sao?"

Khang cau mày. "Có ai đó đang tạo ra danh xưng phản chiếu từ tên cũ. Có thể để thế chỗ người bị xóa... hoặc để đẩy người thật khỏi thực tại."

Đức siết chặt tay.

"Tao không cho phép ai làm vậy với bạn tụi mình. Tên là thứ đau đớn đủ rồi. Không thể còn bị lạm dụng thêm nữa."

Bên dưới tập hồ sơ là một dòng cảnh báo được khắc tay:

"Nếu bạn đọc được dòng này, tức là bạn đã kích hoạt ngọn Lửa Gọi Tên. Lửa này chỉ cháy trong tim người chưa từng được gọi đúng."

Ngay lúc đó, cánh cửa thư viện đóng sầm lại.

Gió nổi lên. Giấy tờ bay loạn như bầy bướm điên.

Và từ khoảng không của giá sách cuối cùng, một hình thù nửa bóng nửa khói bò ra. Không mắt. Không tên. Chỉ là một âm thanh gào rú rít lên như tên ai đó bị hét sai đi sai lại.

"Nó là ai?" – Lan hỏi, run như mạng wifi yếu.

Khang nắm tay Đức, mắt nhìn thẳng:

"Nó là phần còn lại của cái tên bị gọi sai quá nhiều lần."

Họ không có thời gian để nghĩ.

Chỉ kịp chạy, né, và lật lại từng trang hồ sơ để tìm điểm gốc.

Đức, trong một khoảnh khắc, xoay lại đối mặt với sinh thể ấy. Cậu nhìn sâu vào tiếng rú không thành chữ kia.

Và cậu gọi:

"Linh."

Tiếng rú ngưng.

Tiếng khói tan.

Mọi thứ đứng yên một nhịp.

Sinh thể đó – Linh – cười nhẹ như trẻ con. Rồi tan vào không khí, để lại một tờ giấy trắng rơi xuống chân Đức.

Trên đó viết:

"Cảm ơn vì đã thử gọi đúng."

Khi họ bước ra khỏi thư viện, trời đã chuyển màu chiều xám vàng.

Đức không nói gì.

Khang im lặng đi bên, tay vẫn không buông tay Đức.

Lan thì thở dài.

"Mình có thể không biết ai là ai nữa. Nhưng... chỉ cần còn có ai đó cố gọi mình đúng tên... thì mình chưa hoàn toàn biến mất."

Đức mỉm cười, nhẹ. Không hẳn là vui. Nhưng là thứ gần với hy vọng nhất mà cậu từng có từ đầu học kỳ đến giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro