Chương 9: Tên Gọi Trong Gương

Mọi chuyện từ thư viện hôm trước để lại dư âm kỳ lạ.

Là kiểu dư âm không rõ là mộng hay thật – như việc Đức sáng dậy thấy tóc rối như thể ai đó từng vuốt ngược, hay như việc cậu soi gương và thấy... gương không soi lại.

Không phải kiểu "không thấy gì".

Mà là cái gương... phản chiếu một người khác.

Không phải cậu.

Người đó cũng tóc đen, mặt giống Đức 80%. Nhưng ánh mắt sắc lạnh, nụ cười méo, và trên ngực áo in rõ cái bảng tên: Lê Lệ Lan Linh Lệ.

Đức nhíu mày, giơ tay phải lên. Người trong gương giơ tay trái.

Không phản xạ.

Một phiên bản phản chiếu.

Cậu quay đi, rửa mặt, tự dặn mình là do thiếu ngủ. Nhưng lòng thì nhói – kiểu nhói như lúc thấy ai đó viết nhầm tên mình trong thiệp chúc Tết hồi lớp Một, rồi cả lớp gọi trêu cả năm.

Nhói kiểu đó.

Ở trường, nhóm "Bị Gọi Tên Sai" tụ lại ở căn-tin như thường lệ. Lan gặm mì ly, mắt thì dán vào cuốn sổ tay tự thiết kế, nơi cô vẽ sơ đồ hệ thống tên gọi bị nguyền.

"Càng đào, tao càng thấy tụi mình bị nhúng quá sâu rồi," cô nói.

"Có vẻ như tụi mình không chỉ là những người bị dính 'Tên Sai' đơn giản," Minh – cậu bạn ít nói nhất nhóm – lên tiếng, "mà là những node rối trong hệ thống định danh."

Khang cầm ly sữa đậu, nhìn Đức, như thể vừa định nói gì đó nhưng lại nuốt vào.

"Lúc sáng..." Đức bắt đầu, "Tao soi gương thấy... một đứa giống tao. Mà không phải tao."

Cả bàn im lặng. Lan đặt đũa xuống, mắt lóe lên:

"Đó là dấu hiệu của Type: REFLECTION."

"Một bản sao tồn tại từ dư chấn của tên gọi sai," Minh gật đầu, "Cậu đã tạo ra nó rồi."

"Không," Khang lên tiếng, giọng thấp, "Nó không phải do Đức tạo. Mà là phần bị bỏ lại khi cậu bị gọi sai quá nhiều lần. Nó hình thành từ những gì thế giới ngỡ là cậu."

Buổi chiều, Khang kéo Đức ra phía sau thư viện – nơi ít người lui tới, nơi tiếng ve cũng mệt mỏi vì nắng.

"Tao phải nói cái này sớm," Khang bắt đầu, "vì nếu không nói, mai mốt có biến gì lớn... tao sẽ không tha cho bản thân."

Đức ngẩn người.

"Tao biết mày luôn thấy kỳ lạ, không thuộc về. Tao cũng vậy."

Khang ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt cậu:

"Nhưng giữa một đống thứ không chắc chắn, có một chuyện tao chắc – đó là cảm giác của tao khi gọi đúng tên mày. Dù mày có là ai, là gì... tao cũng sẽ gọi."

Gió thổi ngang qua như một cái ôm lén.

Đức mỉm cười. Không nói gì. Nhưng cậu nhìn Khang như vừa xác nhận một điều gì đó sâu thẳm.

Tối hôm đó, gương trong phòng Đức vỡ.

Không có tiếng động. Không có ai đụng vào.

Nó chỉ... nứt.

Từ bên trong.

Một vết nứt hình chữ V chạy dọc theo trán hình ảnh phản chiếu.

Trên mép gương, một dòng chữ hiện ra bằng nét viết nguệch ngoạc:

"Tên này không thuộc về mày. Trả lại đi."

Đức đứng đó, không run. Không hét. Chỉ nhặt một mảnh gương, soi lên.

Trong mảnh nhỏ ấy, chỉ còn mình cậu – không có bản sao. Không có tên lạ. Không có sai lệch.

Chỉ có cậu – và ánh nhìn quyết định:

"Không. Tao sẽ giữ lại tên này. Dù phải chiến đấu với tất cả các bản thể sai."

Gương vỡ. Nhưng bản ngã bắt đầu lành lại.

Và trong lòng cậu, lần đầu tiên sau nhiều năm – cái tên Trung Đức vang lên, trọn vẹn như tiếng gọi từ phía người đang đợi cậu phía hành lang ngày mai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro