Chương 3. Tiếng vọng của sự ám ảnh
Sự ngỡ ngàng. Hoàn toàn ngỡ ngàng.
Thế giới của Elias như dừng lại trong một khoảnh khắc. Tiếng "CHÁT" chói tai đó vang vọng trong đầu hắn, lấn át mọi âm thanh khác. Hắn cảm nhận được một bên má bỏng rát, một cảm giác mà hắn đã quen thuộc, nhưng không phải theo cách này. Không phải từ cô.
Cú va chạm mạnh bất ngờ khiến hắn mất thăng bằng, và trước khi kịp nhận ra, hắn đã ngã khuỵu xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Sự im lặng bao trùm cả nhà ăn. Tiếng cười của đám bạn hắn tắt ngấm. Những tiếng xì xào biến mất. Hàng trăm con mắt đổ dồn vào cảnh tượng không thể tin nổi: Elias, kẻ bất trị, kẻ ưa bạo lực, vừa bị Bella, con mọt sách, tát ngã sõng soài trên đất.
Sự sỉ nhục. Nó nóng hơn cả cái tát, lan tỏa khắp cơ thể hắn như một liều thuốc độc.
Hắn từ từ chống tay ngồi dậy, đầu óc vẫn còn quay cuồng. Hắn đưa tay lên sờ má mình. Nó đau rát.
Nó là thật.
Rồi hắn ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn cô. Bella đang đứng đó, lồng ngực phập phồng, đôi mắt nâu thường ngày chỉ có sự thờ ơ hoặc khó chịu giờ đây đang rực lên một ngọn lửa căm phẫn tột độ. Bàn tay tát hắn vẫn còn siết chặt, run rẩy. Trông cô như một nữ thần báo thù vừa giáng đòn trừng phạt.
Sự ngỡ ngàng trong mắt Elias biến mất.
Sự chế nhạo, sự trịch thượng, tất cả đã tan biến. Chỉ còn lại một khoảng không lạnh lẽo, trống rỗng... rồi nhanh chóng bị lấp đầy bởi một thứ gì đó đen tối, đáng sợ hơn vạn lần. Đó là sự giận dữ đã được chưng cất thành sự căm hận thuần túy.
Hắn không gầm lên. Hắn không chửi bới.
Hắn từ từ đứng dậy, phủi nhẹ vết bụi trên quần mình một cách máy móc. Hắn cao hơn cô, và giờ đây khi hắn đứng thẳng, cái bóng của hắn lại một lần nữa bao trùm lấy cô. Nhưng bầu không khí đã hoàn toàn khác.
"Mày..."
Hắn gằn lên một từ duy nhất, giọng nói khàn đặc và lạnh như băng, không còn một chút cảm xúc bồng bột nào. Hắn nhìn chằm chằm vào cô, vào đôi mắt đang rực lửa của cô, vào bàn tay đã tát hắn.
Một nụ cười, một nụ cười vô hồn và đáng sợ, từ từ nở trên môi hắn, ngay trên bên má đang đỏ ửng.
"Được lắm." Hắn nói, giọng nói trầm và đều, nhưng mỗi từ đều chứa đựng một lời đe dọa chết chóc. "Giờ thì vui rồi đây."
Hắn không làm gì cả. Hắn không đánh trả. Hắn chỉ đứng đó, nhìn cô bằng đôi mắt đã hoàn toàn biến thành vực thẳm.
"Mày sẽ phải hối hận vì cái tát này, Isabella."
Nói rồi, hắn quay lưng, bước đi một cách dứt khoát. Đám bạn hắn, sau một giây sững sờ, vội vàng lách qua đám đông đi theo, không dám nói một lời.
Hắn bỏ lại cô đứng đó, giữa trung tâm của sự chú ý, giữa sự im lặng đáng sợ. Cô đã thắng trong cuộc đối đầu này. Nhưng cái nhìn cuối cùng của hắn, lời hứa hẹn trong giọng nói của hắn, khiến sống lưng cô lạnh toát.
Cô đã dập tắt một ngọn lửa. Nhưng cô không biết rằng, mình vừa đánh thức một con quái vật.
_______________________________
Tiếng chuông vào lớp vang lên, lạnh lùng và tàn nhẫn, cắt đứt những lời xì xào bàn tán trong nhà ăn. Bella quay trở lại lớp học, trái tim vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực. Cái tát đó đã giải tỏa cơn giận của cô, nhưng nó cũng đã mở ra một chiếc hộp Pandora mà cô không chắc mình có thể đóng lại.
Không khí trong lớp học căng thẳng đến mức ngột ngạt. Mọi người đều biết. Ánh mắt tò mò, lo lắng, và cả một chút sợ hãi đều hướng về phía cô và chiếc ghế trống ở cuối lớp.
Rồi hắn bước vào.
Hắn không đi muộn. Hắn không đá cửa. Hắn bước vào một cách lặng lẽ, ngay khi giáo viên vừa ổn định lớp. Nhưng sự im lặng của hắn còn đáng sợ hơn bất kỳ tiếng động nào. Mọi ánh mắt đổ dồn vào hắn, vào bên má trái vẫn còn hằn rõ năm ngón tay đỏ ửng của cô. Hắn không che giấu nó. Hắn đeo nó như một huy hiệu, một lời nhắc nhở về món nợ chưa thanh toán.
Hắn lẳng lặng đi về chỗ ngồi, không nhìn bất cứ ai. Hắn không gục xuống bàn ngủ. Hắn không nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn ngồi thẳng lưng. Và hắn nhìn cô.
Cái nhìn đó không còn chứa sự tức giận bồng bột hay sự khinh miệt trịch thượng nữa. Nó trống rỗng. Lạnh lẽo. Một cái nhìn chăm chú, không chớp mắt, như một con rắn đang quan sát con mồi của nó. Nó không phán xét, nó không đe dọa một cách ồn ào. Nó chỉ đơn giản là... quan sát. Chờ đợi.
Bella cảm thấy gáy mình lạnh toát. Cô cố gắng tập trung vào bài giảng, vào những con chữ trong sách, nhưng chúng nhảy múa trước mắt cô một cách vô nghĩa. Cái nhìn của hắn như một vật nặng đè lên vai cô, khiến cô không thể thở nổi. Thế giới an toàn của những con số và công thức của cô đã bị xâm chiếm.
Xoẹt... xoẹt...
Một âm thanh nhỏ, đều đặn và sắc lẹm vang lên từ cuối lớp. Nó không đủ lớn để làm phiền giáo viên, nhưng trong sự im lặng căng thẳng này, nó rõ mồn một.
Bella không dám quay lại, nhưng cô biết nó phát ra từ đâu.
Xoẹt... xoẹt...
Âm thanh đó tiếp tục, như tiếng móng tay cào vào bảng đen, gãi vào từng dây thần kinh của cô. Một bạn học ngồi gần hắn liếc nhìn, rồi mặt tái đi, vội vàng quay lên.
Cuối cùng, không thể chịu đựng được nữa, Bella làm rơi cây bút của mình. Nó lăn xuống sàn tạo ra một tiếng động khô khốc. Khi cô cúi xuống nhặt, cô liếc nhanh về phía hắn.
Hắn đang cầm một chiếc compa. Và bằng đầu nhọn sắc lẹm của nó, hắn đang từ từ, cẩn thận, khắc từng chữ cái một lên mặt bàn gỗ của mình.
I... S.. A... B... E... L... L... A.
Khi hắn hoàn thành, hắn ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của cô. Và trên môi hắn, bên dưới vết tát vẫn còn hằn đỏ, là một nụ cười. Một nụ cười nhạt, không có chút niềm vui nào, chỉ có sự hứa hẹn về một cuộc báo thù lạnh lẽo.
Hắn đã bắt đầu. Không phải bằng nắm đấm, mà bằng sự khủng bố tinh thần. Và đây mới chỉ là màn dạo đầu.
Sau giờ học, cô nhanh chóng thu dọn sách vở để đi tới phòng họp như thường lệ. Mỗi tuần sẽ họp hội học sinh để báo cáo hàng tuần và đưa ra lỗi vi phạm của các học sinh, tất nhiên Elias là một trong số đó
Nhưng lấy làm lạ rằng dạo gần đây hắn không còn mắc lỗi nhiều hơn trước, cô không rõ lí do là gì nhưng có thể việc trêu chọc cô đã khiến hắn tập trung vào cô hơn và bỏ qua việc vi phạm lỗi hàng tuần. Thật nực cười, giờ hắn coi cô như một thú vui, một trò tiêu khiển để thoả mãn sự tàn bạo của hắn ư? Không đời nào cô sẽ để hắn làm vậy, cú tát đó cũng chỉ là lời cảnh cáo. Trong lòng cô cũng đang sôi sục sự trả thù, nó không phải quá phô trương hay ồn ào, mà đó là sự im lặng đến đáng sợ
Khi tiếng chuông tan học vang lên, Bella nhanh chóng thu dọn sách vở. Cảm giác nhẹ nhõm khi sắp thoát khỏi không khí ngột ngạt trong lớp học chỉ là thoáng qua. Cô biết cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Cô đi về phía phòng họp của hội học sinh, một nơi mà cô thường cảm thấy quyền lực và an toàn. Nhưng hôm nay, cảm giác đó đã có chút lung lay.
Elias không đi theo cô. Hắn cũng lẳng lặng thu dọn đồ đạc, nhưng với một sự chậm rãi có chủ đích. Hắn nhìn theo bóng lưng của cô khi cô rời khỏi lớp, đôi mắt đen vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lẽo, khó đoán.
Một tên bạn thân của hắn ghé lại, thì thầm:
"Mày định để yên cho nó thế à? Nó tát mày trước mặt cả trường đấy."
Elias chỉ nhếch mép, một nụ cười không chạm đến mắt. Hắn vỗ vai tên bạn.
"Mày thì biết cái gì. Nhanh quá thì còn gì vui nữa."
Hắn đeo cặp lên vai rồi cũng bước ra khỏi lớp. Nhưng hắn không đi về phía cổng trường. Hắn rẽ theo một hướng khác, hướng về phía khu nhà thể chất cũ, nơi ít người qua lại.
_______________________________
Trong phòng họp của hội học sinh...
Cuộc họp diễn ra như thường lệ. Các thành viên báo cáo về tình hình của các câu lạc bộ, các hoạt động sắp tới. Edward, với tư cách là hội trưởng, chủ trì cuộc họp một cách chuyên nghiệp.
"Được rồi, phần cuối cùng," Edward nói, giọng điệu nghiêm túc. "Báo cáo kỷ luật tuần này."
Bella hít một hơi sâu. Đây là phần của cô. Cô mở cuốn sổ của mình ra.
"Tuần này, số lượng vi phạm đã giảm đáng kể," cô bắt đầu, giọng nói bình tĩnh và chuyên nghiệp. "Chủ yếu là các lỗi nhỏ như đi trễ và đồng phục không đúng quy cách..."
Cô đọc lướt qua danh sách, và đúng như cô đã nhận thấy, cái tên "Elias" gần như không xuất hiện. Chỉ có một lỗi nhỏ về việc không dọn dẹp dụng cụ sau giờ thể dục, nhưng so với những tuần trước thì không đáng là gì.
"Có vẻ như học sinh Elias đã có tiến bộ," một thành viên khác nhận xét.
Edward liếc nhìn Bella, một chút lo lắng trong mắt anh. "Cậu có nghĩ... có điều gì đó không ổn không?"
Bella siết chặt cây bút. Không ổn ư? Mọi thứ đều đang cực kỳ không ổn. Hắn không vi phạm nội quy trường học nữa. Bởi vì bây giờ, hắn chỉ có một quy tắc duy nhất để phá vỡ: sự bình yên của cô. Hắn đang chơi một trò chơi khác, một trò chơi mà cuốn sổ kỷ luật của cô không thể ghi lại.
"Sự trả thù im lặng..." Cô nghĩ thầm. Hắn cũng đang làm điều đó.
"Không có gì," Bella đáp, giọng nói lạnh lùng hơn cô dự định. "Có lẽ cậu ta chỉ đơn giản là đã chán những trò trẻ con đó rồi. Cuộc họp kết thúc."
Cô dứt khoát đóng cuốn sổ lại. Cô phải mạnh mẽ. Cô không thể để cho sự sợ hãi của mình lộ ra, đặc biệt là trước mặt Edward và hội học sinh. Cô đã giáng một đòn, và bây giờ cô phải chuẩn bị để nhận lại.
Cô không biết rằng, vào đúng lúc đó, ở khu nhà thể chất cũ, Elias cũng đang giáng những đòn của riêng mình. Không phải vào bao cát, mà là vào một thứ khác.
Hắn đang đứng trước một tủ đồ cũ kỹ, bị bỏ hoang. Cái khóa đã bị hắn bẻ gãy một cách dễ dàng. Bên trong, là những dụng cụ bóng rổ cũ. Nhưng hắn không quan tâm đến chúng.
Hắn chỉ quan tâm đến chiếc ván trượt mà hắn đã giấu ở đó.
Và bằng đầu nhọn của chiếc compa lúc nãy, hắn lại bắt đầu khắc. Không phải là tên cô. Lần này, là một thứ khác. Một kế hoạch đang dần hình thành trong tâm trí hắn, một kế hoạch sẽ đánh vào nơi mà cô không ngờ tới nhất. Nơi mà cuốn sổ kỷ luật của cô không thể bảo vệ cô được.
_______________________________
Cuộc họp kết thúc. Bella thu dọn đồ đạc, tâm trí cô vẫn là một mớ hỗn độn. Cái tên được khắc trên mặt bàn, cái nhìn trống rỗng của hắn, sự im lặng đầy đe dọa. Cô đã thắng trong trận chiến thể xác, nhưng cô biết mình đã tự đẩy mình vào một cuộc chiến tranh tâm lý mà cô chưa hề chuẩn bị.
Edward đi bên cạnh cô khi họ rời khỏi phòng họp. "Cậu ổn chứ, Bella?" anh hỏi, giọng đầy lo lắng. "Trông cậu... không được khỏe."
"Tớ ổn," cô đáp, giọng nói cứng nhắc hơn cô muốn. "Chỉ là một tuần hơi mệt mỏi thôi."
Họ bước xuống dãy hành lang vắng tanh, tiếng bước chân của họ vang vọng. Ánh nắng chiều xiên qua những ô cửa sổ, đổ những vệt dài trên sàn nhà. Một cảm giác bất an len lỏi trong cô, như thể có ai đó đang theo dõi. Cô bất giác đi nhanh hơn.
Khi họ đến tủ giày để thay giày, cô nhìn thấy nó.
Cửa tủ giày của cô vẫn đóng kín. Nhưng trên đó, bằng một thứ gì đó sắc nhọn, có lẽ là chính chiếc compa đó, ai đó đã khắc sâu vào lớp sơn màu xám.
Nó không phải là một lời đe dọa. Nó không phải là một từ chửi bới.
Nó là một con số.
Số 4.
Được khắc một cách vụng về, nhưng đầy ác ý.
Bella sững người, máu trong người như đông lại. Mọi người đều biết hắn có một nỗi sợ hãi kỳ lạ, gần như là bệnh lý, với con số 4. Hắn tránh nó bằng mọi giá. Hắn chưa bao giờ ngồi ở bàn số 4, không bao giờ lấy số thứ tự là 4. Đó là điểm yếu duy nhất, kỳ quặc và công khai của hắn.
Và bây giờ, hắn đã khắc nó lên tủ giày của cô.
"Cái quái gì thế này?" Edward thốt lên, sự tức giận hiện rõ trong giọng nói. Anh ngay lập tức nhìn quanh, tìm kiếm thủ phạm, nhưng hành lang vẫn vắng lặng.
Nhưng Bella hiểu. Đây không phải là một hành động phá hoại ngẫu nhiên. Đây là một thông điệp.
Hắn đang nói rằng, hắn đã mang nỗi sợ hãi lớn nhất của mình, điểm yếu nhất của mình, và đặt nó lên lãnh địa của cô. Hắn đang biến nỗi ám ảnh của hắn thành của cô. Hắn đang nói rằng, từ bây giờ, bất cứ khi nào cô nhìn thấy con số này, cô sẽ phải nghĩ đến hắn.
Nó còn tệ hơn cả một lời đe dọa. Đó là một sự xâm chiếm tinh thần.
"Là hắn," Bella thì thầm, giọng nói run rẩy không thể kiểm soát.
Cô mở tủ giày của mình với đôi tay run rẩy. Đôi giày của cô vẫn ở đó, không bị hề hấn gì. Nhưng bên trong, đặt ngay ngắn trên đôi giày của cô, là một tờ giấy được gấp làm tư.
Tim cô đập loạn xạ. Cô từ từ mở nó ra.
Bên trong không có một chữ nào.
Chỉ có một hình vẽ nguệch ngoạc bằng bút bi: một hình người que với mái tóc dài, đang bị bao quanh bởi hàng chục con số 4.
Cô vò nát tờ giấy trong lòng bàn tay, cảm giác bất lực và ghê tởm dâng trào. Cú tát đó đã không giải quyết được gì. Nó chỉ khiến con quái vật bên trong hắn trở nên sáng tạo hơn, độc địa hơn.
Hắn sẽ không đánh cô. Hắn sẽ không la mắng cô. Hắn sẽ từ từ, gặm nhấm sự bình yên của cô, cho đến khi cô phát điên.
Cuộc chiến im lặng đã thực sự bắt đầu. Và cô đang thua.
______________________________
Cuối tuần lẽ ra phải là một lối thoát. Một khoảng thời gian để nạp lại năng lượng, để thoát khỏi những ánh mắt tò mò trong trường và trên hết, là để thoát khỏi hắn. Bella đã cố gắng. Cô tự nhốt mình trong phòng vào ngày thứ Bảy, đọc sách, nghe nhạc, làm bất cứ điều gì để quên đi bên má đỏ ửng của hắn và cái tên được khắc trên mặt bàn.
Nhưng nó không hiệu quả. Hình ảnh con số 4 trên tủ giày và tờ giấy vẽ nguệch ngoạc cứ ám ảnh cô trong từng giấc ngủ.
Chủ nhật, không thể chịu nổi sự ngột ngạt, cô quyết định ra ngoài. Cô chọn một công viên yên tĩnh, một nơi có nhiều cây xanh và ít người qua lại, hy vọng không khí trong lành sẽ gột rửa đi nỗi bất an trong lòng. Cô tìm một chiếc ghế đá khuất sau một bụi hoa hồng lớn, mở một cuốn sách mới và ép mình phải tập trung.
Trong khoảng một giờ, nó có tác dụng. Tiếng chim hót, tiếng gió xào xạc qua kẽ lá... chúng dần làm dịu đi những dây thần kinh căng như dây đàn của cô.
Rồi cô nghe thấy nó.
Tiếng "lạch cạch" của bánh xe ván trượt trên nền bê tông. Theo sau là tiếng một cú nhảy và tiếng ván đập xuống đất đầy mạnh mẽ.
Tim Bella như ngừng đập. Cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía phát ra âm thanh. Ở phía bên kia của công viên, có một khu vực sân bê tông nhỏ dành cho người trượt ván. Và ở đó, là hắn.
Hắn không mặc đồng phục. Chỉ một chiếc áo thun đen đơn giản và quần jean rách gối. Hắn không cau có, không giận dữ. Dưới ánh nắng mặt trời, trông hắn hoàn toàn khác. Hắn là một vị vua trong lãnh địa của mình. Mỗi cú nhảy, mỗi động tác xoay ván đều toát lên một sự kiểm soát và sức mạnh tuyệt đối. Hắn đang tập trung, mồ hôi lấm tấm trên trán, và trong khoảnh khắc đó, trông hắn gần như... bình yên.
Bella vội vàng cúi đầu xuống, trái tim đập loạn xạ. Cô chỉ muốn trở nên vô hình. Làm ơn đừng nhìn thấy mình. Làm ơn...
RẦM!
Một tiếng động lớn và tiếng chửi thề khe khẽ. Bella giật mình ngẩng lên. Hắn đã ngã. Chiếc ván trượt của hắn, như có mắt, văng ra khỏi chân hắn, lướt một đường dài trên bê tông... và dừng lại ngay cạnh chân cô.
Không thể nào là ngẫu nhiên.
Sự im lặng bao trùm. Hắn từ từ đứng dậy, phủi bụi trên quần mình. Rồi hắn nhìn về phía cô, hay chính xác hơn là nhìn về phía chiếc ván trượt của hắn.
Hắn thong thả bước tới. Không vội vã. Mỗi bước chân của hắn như nện vào lồng ngực cô. Hắn dừng lại trước mặt cô, cái bóng cao lớn của hắn che khuất ánh nắng mặt trời.
Hắn không nói gì. Hắn chỉ cúi xuống, nhặt lấy chiếc ván trượt của mình. Rồi mắt hắn lướt qua cuốn sách trên tay cô. Một cái nhếch mép gần như không thể nhận thấy.
Cô đã chuẩn bị cho một lời chế nhạo. Một câu chửi thề. Bất cứ điều gì.
Nhưng hắn chỉ nhìn lên bầu trời, rồi nhìn vào cô, đôi mắt đen trống rỗng.
"Bốn giờ rồi," hắn nói, giọng nói đều đều, không một chút cảm xúc. "Sắp tối rồi."
Nói rồi, hắn quay lưng đi, đặt ván trượt xuống đất, và chỉ với một cú đẩy chân, hắn lướt đi, biến mất sau những hàng cây, để lại Bella ngồi chết lặng trên ghế đá.
Bốn giờ.
Hắn không làm gì cả. Hắn không chạm vào cô. Hắn không chửi bới cô.
Hắn chỉ nói giờ. Nhưng con số đó. Con số đó đã phá hủy tất cả
Cuốn sách trên tay cô trở nên vô nghĩa. Công viên yên tĩnh trở thành một cái bẫy. Cuối tuần của cô đã kết thúc.
Hắn đã chứng minh một điều: Cô không có nơi nào để trốn cả. Hắn ở khắp mọi nơi.
_______________________________
Tối hôm ấy, khi Bella đang dọn dẹp bàn làm việc của mình thì điện thoại cô rung lên một tin nhắn
Ting.
Âm thanh tin nhắn quen thuộc vang lên, phá vỡ sự im lặng trong căn phòng của Bella. Cô đang xếp lại chồng sách trên bàn học, cố gắng tìm lại chút trật tự trong cuộc sống hỗn loạn của mình. Cô liếc nhìn màn hình điện thoại, đoán rằng đó có thể là Edward hoặc một người bạn trong nhóm học tập.
Nhưng đó là một số lạ.
Một cảm giác bất an lạnh lẽo len lỏi dọc sống lưng cô. Tay cô hơi run khi cầm điện thoại lên và mở tin nhắn.
Không có văn bản. Không có lời chào.
Nó chỉ là một hình ảnh.
Một hình ảnh được chụp trong một căn phòng thiếu sáng, có vẻ như được chụp bằng camera điện thoại chất lượng thấp. Trong ảnh là một mặt bàn gỗ. Và trên mặt bàn đó, được khắc sâu bằng một vật sắc nhọn, là một dòng chữ:
M À Y S Ẽ P H Ả I H Ố I H Ậ N
Tim cô như thắt lại. Đó là mặt bàn của hắn. Mặt bàn trong lớp học, nơi hắn đã khắc tên cô bằng chiếc compa. Nhưng giờ đây, nó đã có thêm những từ ngữ mới. Một lời hứa hẹn lạnh lùng.
Cô vội vàng thoát ra khỏi tin nhắn, tim đập như trống trận. Hắn lấy số của cô ở đâu? Danh sách lớp? Hắn đã lên kế hoạch cho việc này từ khi nào?
Ting.
Lại một tin nhắn nữa từ cùng một số. Lần này không phải là ảnh.
Nó là một đoạn ghi âm. Chỉ dài bốn giây.
Bella do dự, ngón tay cái lơ lửng trên nút play. Một phần trong cô gào thét bảo cô hãy xóa nó đi, chặn số này lại và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng một phần khác, một sự tò mò bệnh hoạn và cả sự ngoan cố không muốn tỏ ra yếu đuối, đã thôi thúc cô.
Cô hít một hơi thật sâu và nhấn nút play.
Âm thanh phát ra không phải là giọng nói.
Đó là âm thanh của một chiếc compa.
Xoẹt... xoẹt... xoẹt... xoẹt...
Bốn tiếng cào xé, sắc lẹm, vang lên trong sự im lặng của căn phòng cô, như thể hắn đang ở ngay đây, khắc những lời đe dọa vào chính tâm trí cô.
Cô ném chiếc điện thoại xuống giường như thể nó là một con rắn độc. Cô ôm lấy đầu, cố gắng hít thở. Căn phòng của cô, nơi trú ẩn an toàn của cô, giờ đây đã bị xâm chiếm. Hắn đã tìm được cách lọt vào đây, vào không gian riêng tư nhất của cô, mà không cần phải bước qua cửa.
Cuộc chiến này không còn giới hạn trong sân trường nữa. Nó đã theo cô về tận nhà.
Và đêm nay, cô biết mình sẽ không thể nào ngủ được.
...
Ngọn lửa giận dữ đã thay thế cho sự sợ hãi. "Nhảm nhí!" - cô nghĩ. Hắn muốn chơi trò mèo vờn chuột tâm lý? Được thôi. Nhưng con chuột này cũng có răng nanh.
Sự bình tĩnh quay trở lại với Bella, nhưng đó là một sự bình tĩnh lạnh lùng và đầy tính toán. Cô không xóa tin nhắn. Cô không chặn số. Thay vào đó, cô chụp màn hình lại tất cả. Bức ảnh mặt bàn khắc chữ. Đoạn ghi âm. Số điện thoại lạ. Cô lưu chúng vào một thư mục riêng, đặt tên là "Bằng chứng".
Sau đó, cô bắt đầu hành động. Cô lật giở những cuốn sổ ghi chép của mình, nơi lưu trữ thông tin liên lạc của cả lớp. Đây không phải là một hành động bộc phát. Đây là một nước cờ đã được cô cân nhắc từ lâu, một con át chủ bài mà cô chưa bao giờ muốn sử dụng. Nhưng hắn đã đẩy cô đến bước đường cùng.
Cô tìm thấy nó. Tên phụ huynh của Elias. Số điện thoại quốc tế. Một địa chỉ email công việc.
Họ là những người thành đạt, quyền lực. Những người quan tâm đến danh tiếng và hình ảnh hơn bất cứ thứ gì. Và một đứa con ngỗ ngược, chuyên gây rối ở trường, chính là một vết nhơ trên hình ảnh hoàn hảo đó. Cô biết điều này. Và cô biết, sự nghiêm khắc của họ khi bị thách thức sẽ là một vũ khí còn đáng sợ hơn cả nắm đấm của Elias.
Cô không gọi điện. Một cuộc gọi có thể bị từ chối, bị ngắt ngang. Thay vào đó, cô chọn email. Con chữ sẽ tồn tại. Nó sẽ không thể bị phớt lờ.
Cô ngồi trước máy tính, bắt đầu soạn thảo. Giọng văn của cô không phải là của một nạn nhân đang khóc lóc. Nó chuyên nghiệp, khách quan và lạnh lùng, giống như một bản báo cáo chính thức.
...
Cô đọc lại email một lần nữa, kiểm tra từng chữ. Hoàn hảo. Nó lạnh lùng, đầy đủ bằng chứng và đánh thẳng vào trách nhiệm của phụ huynh. Cô không yêu cầu họ trừng phạt hắn. Cô chỉ "thông báo" và "hy vọng" họ sẽ can thiệp. Chính sự khách quan đó sẽ khiến nó càng thêm sức nặng.
Không một chút do dự, cô nhấn nút "Gửi".
Một cảm giác thỏa mãn lạnh lẽo lan tỏa trong cô. Cô đã không lùi bước. Cô đã phản công.
Hắn muốn chơi một trò chơi im lặng? Được thôi. Cô cũng có thể chơi. Và cô vừa mới di chuyển quân Hậu của mình.
Giờ thì chỉ cần chờ đợi. Chờ xem khi nào "cơn bão" từ nước ngoài sẽ đổ bộ lên đầu hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro