Chương 1
Ngày đầu thu, gió hiu hiu thổi qua rèm cửa, mang theo nắng mai đánh thức cậu trai còn đang ngủ mơ màng. Đồng hồ báo thức vừa cất tiếng reo đã bị chính chủ vơ lấy ném lên bức tường đối diện.
Anh mệt mỏi ngồi dậy, hai mắt vẫn còn chưa chịu mở, ngáp một cái rõ to rồi nằm lăn ra định bụng ngủ tiếp. Cuộc đời không như ước mơ lòng người, vừa đặt lưng nằm xuống thì anh lại lờ mờ thấy có đứa nào đó leo vào từ cửa sổ phòng mình.
- Dậy đi học!
Anh cuộn mình vào trong chăn, quyết định mặc kệ người kia thì hắn đã đi đến bên giường, xốc chăn anh quăng xuống sàn.
- Dậy đi học, sắp trễ giờ rồi!
Uể oải ngồi dậy, lê cái thân tàn đi làm vệ sinh cá nhân, tắm rửa thay đồ xong xuôi lại lết cái xác đi đóng cửa sổ phòng lại, anh liếc nhìn thằng bạn thân.
- Liếc gì? Móc mắt giờ!
Người kia trừng mắt, cầm cặp sách của anh đi xuống lầu, tự nhiên chào hỏi bố mẹ anh, như thể đây là nhà của hắn vậy.
Anh thở dài một hơi, cũng quen rồi.
.
Trương Hân Nghiêu tràn trề sức sống đạp xe chở anh, người lúc này vẫn còn đang thiêm thiếp gục đầu. Cái tên này làm gì mà đầy năng lượng thế không biết, sáng nào cũng leo cửa sổ nhà anh bắt anh dậy đi học đúng giờ, anh khóa cửa thì hắn từ cửa chính xông vào đánh thức anh dậy.
Anh khẽ thở dài một hơi, chắc vì thế nên người ta mới là nhân vật chính.
Trương Hân Nghiêu, bạn thân của anh, cũng là hàng xóm từ hồi còn quấn tã. Cao to đẹp trai, người cũng rất ngầu, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng tích cực. Chẳng bù cho anh, người lúc nào cũng uể oải, mệt mỏi, đã thế còn hay bị đau lưng.
- L!
- Gì?
- Gọi nãy giờ không nghe, suy nghĩ gì đấy?
- Không có gì.
- Tính bảo tí tan trường tao không chở mày về được.
- Ờ.
Anh ậm ừ trả lời, có chở hay không thì cũng không quan trọng mấy. Thật ra nhà của bọn họ cách trường cũng không xa, chỉ có Trương Hân Nghiêu vẽ chuyện, hôm nào cũng sang đạp xe chở anh đi học xong lại đón anh về cùng.
Tên anh thật sự là L, một vai phụ mờ nhạt trong cuộc đời huy hoàng của nam chính.
Thế giới anh đang sống cơ bản có thể chia làm hai loại người, nhân vật chính và nhân vật phụ. Nhân vật chính có đầy đủ họ tên, tuổi tác, có quá khứ các thứ các kiểu. Còn nhân vật phụ chỉ là những người làm nền, những người mà tên chỉ có một, hai chữ cái tượng trưng. Trương Hân Nghiêu và L là hai ví dụ điển hình cho việc đặt tên này.
Ở đây người ta xem việc tên mình chỉ có một chữ cái là điều rất bình thường, cũng không bao giờ tự hỏi xem tại sao người ta tên họ đầy đủ còn mình lại không. Mà L từ lâu đã nhận ra điều này. Anh âm thầm tìm hiểu, cũng bàng hoàng nhận ra sự khác biệt của bản thân với những người khác.
Biết rồi cũng chẳng làm gì được. L là một người khá an phận, lại có chút lười nhát, có thể ngồi thì sẽ không đứng, mà có thể nằm nhất định sẽ không ngồi nên đối với mấy chuyện nghịch thiên cải mệnh, trở thành nam chính vạn trượng hào quang gì đó vẫn là thôi đi.
- Ấyyyy trường sắp đóng cửa, bám chặt vào!
Nữa.
Lại một lần nữa bạn thân anh máu liều nhiều hơn máu não, đạp xe với tốc độ ánh sáng lao thẳng đến cổng trường đang dần khép lại. Những phút giây cuối cùng, Hân Nghiêu thành công lách xe vào trong trước cái nhìn sắc lẻm của giám thị, ngạo nghễ cười chế giễu đám đồng bạn bị nhốt ở ngoài cổng. Đang vui vẻ thì hắn lại nhìn thấy L đang ngồi bệt trước cổng trường nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Trương Hân Nghiêu chắp hai tay về phía bạn thân, bộ dạng thành khẩn rồi tức tốc đạp xe đi mất.
L cảm thán nhìn trời. Một tuần bảy ngày chắc anh rơi khỏi xe cũng một, hai lần. Tuy rằng anh là nhân vật phụ, nhưng ông trời cũng không thể đối xử với anh tốt một chút hay sao?
.
Bị giám thị ghi tên, bị giáo viên phê bình vì đi trễ cũng không phải là việc xa lạ đối với L nữa, nên anh cũng không để tâm lắm. Cúi đầu xin lỗi rồi về lại chỗ ngồi, lấy sách lấy vở ra học bài.
Trương Hân Nghiêu chắc là cảm thấy có lỗi, ngồi đằng sau chọt chọt cây bút vào lưng anh. L xoay đầu lại liếc cho một cái mới không dám hó hé nữa.
- Lớp mình có học sinh mới chuyển trường đến, cả lớp chào đón bạn đi nào.
Trương Hân Nghiêu vừa nghe có người chuyển đến thì cảm thấy hứng thú, không hiểu sao lại có chút hồi hộp.
Bước vào là một cậu trai nhỏ người, gương mặt tinh xảo, mắt cáo tinh ranh, hơn nữa trên sống mũi lại điểm một nốt ruồi rất xinh. L quay người lại nhìn thằng bạn thân, lại nhìn người mới đến. Chỉ cần cậu ta có một cái tên thì có lẽ cậu ta là nhân vật chính thứ hai rồi.
Học sinh chuyển trường có lẽ hơi ngại, mãi một lúc sau mới cất tiếng, giọng nói rất dễ nghe.
- Mình tên là Tỉnh Lung, rất mong được mọi người giúp đỡ.
L à lên một tiếng, tình yêu của Trương Hân Nghiêu đến rồi đây.
.
Chủ nhiệm xếp Tỉnh Lung ngồi cạnh Hân Nghiêu. Trong đầu L bắt đầu vạch ra hàng loạt các thể loại tình huống có thể khiến cho hai người bọn họ gần nhau hơn.
Nhưng khác với tưởng tượng của anh, kể từ lúc hai người bọn họ cùng ngồi cùng bàn là lúc những tháng ngày yên bình của anh kết thúc. Bọn họ hạnh họe nhau từ cái bút cục tẩy, không lúc nào là không chí chóe. Trương Hân Nghiêu vốn dĩ thích đùa cợt, suốt ngày bày trò trêu chọc Tỉnh Lung. Nhắc đến Tỉnh Lung thì cậu ta cũng không vừa. Nhìn qua thì là kiểu con nhà lành ngoan ngoãn học giỏi. Đúng là cậu ta học giỏi thật, nhưng mà hiền thì không. Ngày thứ hai đã bắt đầu nhuộm tóc đỏ, đeo bông tai lên lớp. Số lần cậu ta bị nhắc nhở sau một tháng nhập học còn nhiều hơn số lần L ngã xe trước cổng trường.
Chắc là mình nhầm kịch bản chứ hai cái người này không thể nào thích nhau nổi. Chưa đấm nhau vỡ đầu là may! L đã nghĩ như thế. Càng nhìn càng thấy vô lý.
Việc Tỉnh Lung xuất hiện cũng không khiến cho cuộc sống của L đảo lộn mấy. Mỗi ngày đều có một Trương Hân Nghiêu leo cửa sổ bắt anh dậy đi học, đạp xe chở anh lách qua cổng trường, vẫn lọt lại ở ngoài cổng vài lần. Chỉ khác mỗi lần lên lớp lại nghe được tiếng chí chóe sau lưng, mãi rồi cũng quen.
Mối quan hệ giữa Trương Hân Nghiêu và Tỉnh Lung không tốt cũng không ảnh hưởng đến mối quan hệ đồng học của cậu ta và L. Bọn họ cũng có đối thoại đôi lần, cũng được tính là bạn bè. Hân Nghiêu có chút không vui, mỗi lần bắt gặp L tán gẫu vài câu với Tỉnh Lung là lại híp mắt, ngồi chen vào giữa hai người. Cứ thế trôi qua gần một học kì.
L vốn nghĩ, có lẽ cuộc sống của anh sẽ tiếp tục yên bình như thế này, cho đến khi anh gặp một cậu em nam chính khác, Cam Vọng Tinh, biến số khiến cho cuộc đời vốn dĩ là một đường thẳng của L rẽ ngang thành mấy chục con hẻm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro