Chương 14: Trăng mờ
Trời Đông Kinh trở lạnh đột ngột. Sương đọng kín mái ngói, gió bấc luồn qua khe cửa như tiếng rên rỉ trong đêm tối. Trong Cấm Thành, băng giá không chỉ ngoài trời mà còn trong tâm trí từng người đứng quanh long sàng.
Sau vụ việc bị trúng độc trong trà, Bang Cơ mê man đã hai ngày. Sốt cao không dứt, môi tái xanh, ngực phập phồng nặng nề. Các đại y của Thái y viện thay nhau kê phương, đổi thuốc, châm cứu... nhưng mọi thứ đều vô hiệu. Thuốc vào sốt vẫn tăng. Xoa ấm tay chân tứ chi vẫn lạnh buốt. Mạch lúc nhanh như trống trận, lúc lại lặng như sợi tơ nhện chực đứt. Gian điện như đóng băng. Không ai dám thở mạnh. Chỉ có tiếng dây chuông gió ngoài hiên va vào nhau, thê lương như lời tiễn biệt.
Tuyên Từ Hoàng Thái Hậu ngồi suốt bên giường. Vẻ ngoài vẫn điềm tĩnh, vẫn là bậc mẫu nghi thiên hạ nhưng bàn tay nắm lấy góc áo đã trắng bệch, móng tay hằn sâu vào lớp gấm thêu rồng. Hoàng thái Hậu gọi tất cả y quan đầu triều đến hội chẩn.
Các thái y quỳ vòng quanh, mở sách, mở hộp thuốc, tranh nhau đọc mạch nhưng ánh mắt lại nhìn nhau lẩn tránh. Cuối cùng, chỉ còn những lời lặp đi lặp lại:
- Ngự thể băng lãnh là do khí âm xâm nhập, cần trục hàn tiêu nhiệt.
- Bệ hạ tâm hỏa quá vượng, cần điều hòa tâm - can - thận.
- Tỳ vị suy yếu khiến dược không ngấm, thần xin dâng phương điều tỳ trước khi hạ nhiệt.
Hoàng thái Hậu lắng nghe tất cả. Rồi bật cười rất khẽ, mà như gươm cắt vào da. Bà chậm rãi đứng dậy, ánh mắt quét qua từng người, giọng rít qua kẽ răng:
- Các ngươi đọc sách hơn chục năm, chỉ để nói điều mà người mù cũng nhìn ra được?
Cả phòng im phăng phắc. Không ai dám ngẩng đầu.
Bỗng có một cung nữ trẻ, người quỳ bên góc điện, run rẩy bò đến gần. Cô ta cúi rạp người, giọng run như gió chạm cành mai:
- Bẩm Hoàng Thái Hậu, nô tì không dám thất lễ. Nhưng nếu người cho phép...
- Nói. - Giọng Thái Hậu không cao, nhưng lạnh hơn gió sương ngoài điện.
- Có một người từng đoán đúng bệnh của bệ hạ, trước cả các đại y. Người ấy là nữ y An Nhã.
Không khí trong điện dường như đông cứng. Một vài ánh mắt đổi sắc. Có kẻ nhíu mày, có người nhìn nhau ngầm dò xét. Hoàng thái Hậu không quay đầu. Nhưng bàn tay trên chuỗi tràng hạt dừng lại.
Một nhịp. Hai nhịp.
Rồi bà chậm rãi phất tay.
- Gọi An Nhã đến.
***
Chưa đầy một khắc sau. Điện Vạn Thọ.
Trời mưa phùn vẫn chưa dứt. Ánh sáng nhạt chiếu qua rèm lụa khiến căn điện rực lên sắc vàng cam lặng lẽ. An Nhã bước vào. Áo xanh lam vắt ngang eo, tóc búi cao gọn gàng, không cài trâm ngọc. Nhưng ánh mắt cô sáng và kiên định như thể không thứ quyền uy nào khiến cô chùn bước.
Long sàng ở giữa điện. Bang Cơ nằm đó, gò má trắng bệch, môi tím lại, ngực phập phồng như chiếc lá nhỏ giữa cơn bão. Mồ hôi thấm ướt cổ áo lụa, toát ra như sương tan. Các đại y quỳ xung quanh, hoặc thất thần, hoặc thở dài lặng lẽ. Một số đã toan nói gì đó nhưng lại thôi, không ai dám khẳng định điều gì.
An Nhã không quỳ. Cũng không cúi đầu.Cô đi thẳng đến lư hương giữa điện nơi hương khói nghi ngút quẩn quanh như mây mù. Cô cúi xuống ngửi, rồi cau mày rất khẽ.
- Trầm hương này... có pha hồ tiêu. - Giọng cô vang lên rõ ràng giữa khung cảnh im ắng.
Một y quan sửng sốt, lập tức lên tiếng:
- Đó là loại quý, nhập từ phương Bắc. Có tác dụng hành khí, tiêu đàm.
An Nhã không quay đầu. Nhưng lời cô dứt khoát, như lưỡi dao cắt qua màn khói:
- Thứ này gây nóng gan. Người đang sốt cao, các người lại xông cho thêm nóng?
Không ai nói gì. Cô không đợi phản ứng. Chỉ gật nhẹ ra hiệu.
- Tắt lửa đi. Dập hết hương. Mở rèm, cho gió lưu thông. Đốt ngải cứu để tán khí.
Hai cung nữ lập tức làm theo, không dám hỏi thêm một lời. Cả gian điện thoáng mát dần, mùi cay nồng biến mất, thay bằng mùi ngải thơm thanh.
Lúc ấy, An Nhã mới đến bên giường. Cô đặt tay lên cổ tay Bang Cơ. Nhắm mắt. Tập trung.
Mạch rối loạn, đứt quãng. Không thuận theo bất kỳ quy luật sinh lý nào. Có lúc đập nhanh bất thường. Có lúc chậm tới mức gần như không còn. Hô hấp cũng không ổn định. Cơ thể đang co rút từng đợt, huyết quản như bị siết lại theo chu kỳ. Một tia lạnh băng lướt qua sống lưng cô. Mê thảo tử không phải loại độc thường gặp.
- Một loại độc hiếm, gốc từ cây mê thảo rừng sâu phía bắc Đại Lý. Thứ độc không giết người tức khắc. Nhưng khi đi vào huyết mạch, sẽ khiến thần kinh và tim mạch co rút theo chu kỳ. Tạo ra ảo giác. Làm rối loạn khí huyết. Thuốc uống vào sẽ bị đẩy ngược trở lại qua niêm mạc, vì độc làm vỡ liên kết nội tạng. Càng uống nhiều, càng chết nhanh.- cô lẩm bẩm.
Các thái y không nghe rõ cô thì thầm. Nhưng họ bắt đầu dao động.
An Nhã quay lại, trầm tĩnh nói với các thái y:
- Không được cạo gió. Không được truyền dược tiếp. Tôi cần một bát nước sâm hạ thổ, hai giọt tinh dầu bạch thược, một thang thảo mộc có ích tâm bổ khí. Ai chấp thuận, xin làm theo.
Hoàng thái hậu nhìn cô một lúc. Rồi gật đầu.
- Làm theo cô ta.
An Nhã lặng lẽ mở hộp thuốc mang theo. Tay cô không run. Ánh mắt chỉ dán vào mạch tượng, rồi nhìn Bang Cơ - người từng ngồi trên ngai vàng, ban sắc lệnh như rồng gầm giờ đang nằm đó, giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Cô biết nếu chẩn sai một bước, người kia sẽ không còn.
Tối hôm đó, trời Đông Kinh vẫn chưa dứt mưa. Sương mù dày đặc phủ khắp mái ngói cung thành, ẩm lạnh len vào từng khe kẽ. An Nhã xin được túc trực tại điện Vạn Thọ. Hoàng thái hậu đồng ý nhưng lệnh ban xuống vẫn đi kèm điều kiện: mọi hành động đều phải được thị vệ và cung nữ giám sát, không một khắc được rời khỏi tầm mắt. Dù được xóa tội, lòng người vẫn chưa hoàn toàn tha thứ.
Khi tất cả đã lui ra, căn điện lặng như nước giếng sâu. Chỉ có ánh đèn bập bùng và tiếng thở mong manh của người trên giường bệnh. An Nhã không nói gì. Chỉ nhẹ nhàng kê lại chăn, điều chỉnh nhiệt độ than lò, rồi cẩn thận bày thuốc. Lá sen tươi được đắp nhẹ lên trán và gan bàn chân để rút nhiệt. Ngải cứu và hoàng kỳ được cô sắc kỹ, canh lửa bằng tuần hương. Để bồi bổ nguyên khí đã cạn kiệt, mỗi ba canh, cô tự tay đo mạch, ghi lại từng dao động dù nhỏ nhất. Giấy chép bệnh đặt trên bàn, chữ viết đều và gọn, không một nét run.
Ngày đầu tiên, Bang Cơ vẫn mê man. Mạch không ổn định, lúc nhanh lúc chậm, trán vẫn nóng như than, nhưng mồ hôi đã bớt dần. Cô không rời chỗ. Chỉ rửa mặt bằng nước thảo dược rồi ngồi cạnh, ngủ gật đôi ba lần, nhưng tay vẫn đặt hờ lên mạch tay y.
Ngày thứ hai, mí mắt người bệnh hơi giật nhẹ. Lần đầu tiên kể từ khi ngã bệnh, mồ hôi ngừng chảy, da dẻ bắt đầu hồng lên đôi chút dù là sắc hồng mờ như máu loãng trong nước. Hoàng thái Hậu đến xem. Không có lời khen, nhưng cũng không cản cô nữa.
Ngày ngày thứ ba. Ngoài trời có trăng nhưng mây mù dày đặc, chỉ để lại một mảnh sáng lờ mờ hắt vào song cửa. An Nhã ngồi trong ánh sáng mờ ấy, vừa gấp lại tấm chăn thì nghemột âm thanh rất nhỏ từ người đang nằm mê man. Cô quay lại.
Bang Cơ khẽ cử động môi. Không rõ là mơ hay tỉnh. Nhưng đôi môi kia, giữa đêm vắng và lồng ngực thoi thóp, đã thì thầm một chữ rất khẽ.
- An...
An Nhã đứng lặng. Trái tim cô như có ai nắm lấy. Không rõ vì cảm xúc dội về, hay vì ba ngày qua cô đã chờ đúng khoảnh khắc này khoảnh khắc y phản ứng, không cần lời nào mà chỉ cần một tiếng gọi.
Đêm thứ ba, trời Đông Kinh mưa nhỏ, rả rích như tiếng ai gõ nhè nhẹ lên mái điện. Trong điện Vạn Thọ, ánh đèn lồng cháy mờ, gió đêm len lỏi qua khe cửa, thổi bay mấy sợi tóc vương trên trán người vẫn đang mê man. An Nhã thiếp đi cạnh giường, đầu tựa nhẹ vào mép long sàng, vai khoác áo choàng mỏng, nhưng khuôn mặt đã lộ rõ nét mệt mỏi sau ba ngày không rời tẩm thất. Một tay cô vẫn đặt lên cổ tay người bệnh như thể chỉ cần rút tay lại, sinh mệnh kia sẽ rời tay cô mãi mãi.
Bất chợt một tiếng thở dài rất khẽ. Bang Cơ mở mắt.
Ánh mắt uể oải, mờ mịt ban đầu, rồi dần dần có nét sáng trở lại. Hơi thở tuy còn yếu, nhưng không còn đứt đoạn như những ngày qua. Y nghiêng đầu, thấy cô đang ngủ gục bên cạnh mái tóc rối, gương mặt xanh xao, và tay vẫn đặt trên cổ tay y. Trong một khoảnh khắc, y cứ thế nhìn cô thật lâu, như thể không tin rằng người ấy còn ở đây, vẫn sống, vẫn thở, vẫn bất chấp mọi hiểm nguy để ở cạnh mình. Một cơn gió nhẹ thổi qua. Mấy sợi tóc mảnh phủ lên má cô. Bang Cơ đưa tay, chạm khẽ vào tóc cô. Tay y còn yếu, nhưng động tác ấy vẫn dịu dàng đến lạ. Chỉ một cái chạm. Như để chắc rằng đây không phải là giấc mộng. Ánh mắt của một đế vương vừa sống lại sau vực tử, không mang quyền uy, không lạnh lùng, chỉ có một điều cảm tạ và xót xa.
An Nhã hơi cựa mình trong mộng, nhưng vẫn tỉnh. Nhưng lông mày khẽ động, tay vẫn giữ lấy mạch y như thể trong vô thức, cô sợ y tan biến. Một cơn gió nữa lướt qua. Đèn lồng chao nhẹ, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của Bang Cơ nơi không còn là con mắt của một đế vương, mà là ánh nhìn của một người nam nhân vừa biết mình từ Quỷ Môn Quan trở về. An Nhã khẽ động. Hàng mi run nhẹ, rồi từ từ mở mắt. Ánh nhìn của cô chạm ngay vào đôi mắt kia. Một thoáng im lặng. Dài như cả mùa đông vừa kéo đến.
- Bệ hạ...! - Cô thốt lên, bật dậy định gọi cung nữ.
Nhưng bàn tay kia đã giữ cô lại.
- Đừng. Ở lại một lát... - Giọng y khàn đặc, yếu nhưng rõ từng chữ.
An Nhã run tay, bàn tay vẫn đặt lên mạch của y giờ truyền ngược lại một cảm giác ấm áp mà cô tưởng đã mất.
- Bệ hạ... đã tỉnh. - Cô thở ra, giọng không giấu nổi nghẹn ngào.
Bang Cơ gật nhẹ, ánh mắt vẫn không rời cô.
- Khanh ở đây bao lâu rồi?
- Ba ngày, ba đêm. Bệ hạ không tỉnh, không hạ sốt, chỉ nuốt vài ngụm cháo, thuốc sắc phải dùng khăn thấm nhỏ giọt từng chút.
Y cười rất nhẹ.
- Khanh lại cứng đầu. Trẫm bảo rồi, đừng để bị cuốn vào...
- Thần nữ chỉ làm những gì phải làm. - Giọng cô rắn hơn, nhưng ánh mắt thì lấp lánh.
Bang Cơ lặng im. Rồi y đưa mắt nhìn quanh căn điện vắng, thở thật khẽ Một khoảng lặng trùm xuống. Chỉ còn tiếng mưa lất phất ngoài hiên, và tiếng gió len vào khe rèm.
An Nhã cúi đầu.
- Nếu bệ hạ cần nghỉ, thần nữ sẽ lui ra...
Nhưng bàn tay kia vẫn chưa buông.
- An Nhã.
Cô ngước lên. Y nhìn cô, đôi mắt mệt mỏi nhưng sâu như đáy nước:
- Trẫm tỉnh lại, cũng là nhờ khanh.
An Nhã định nói gì đó, nhưng rồi im lặng. Trăng đêm ấy không sáng. Nhưng căn điện ấy, lần đầu sau nhiều ngày lạnh buốt, lại có một góc ấm lên bởi một người trở lại.
***
Sáng hôm sau, trời tạnh mưa. Ánh nắng nhàn nhạt chiếu qua mành trúc, rọi xuống bậc thềm đá ẩm sương của điện Vạn Thọ. Tin hoàng đế tỉnh lại lan nhanh như gió. Chưa đến giờ Mão, toàn bộ Thái y viện, cùng các ngự y cấp bậc cao nhất trong triều, đã xếp thành hai hàng ngoài điện, từng người chắp tay thỉnh an, mặt người nào cũng hiện rõ sự khẩn trương xen lẫn thấp thỏm.
Cửa điện mở ra. Bang Cơ xuất hiện, chậm rãi bước ra dưới sự dìu nhẹ của một nội quan. Y phục màu thẫm, tóc búi cao gọn gàng, dù thần sắc vẫn còn chút nhợt nhưng ánh mắt đã có thần, bước chân không lảo đảo, giọng nói vang lên trầm ổn:
- Trẫm không sao. Các khanh khỏi phải lo lắng.
Cả hàng y quan sững người. Một người vừa hôm qua còn nằm mê man như tử thi, nay đã có thể đi lại, nói chuyện, thậm chí mang khí chất uy nghi trở lại.
Ngự sử đại phu run giọng nói:
- Muôn tâu bệ hạ thật là trời đất có mắt.
Một lão ngự y già đã từng nói không thể cứu được, nay quỳ sụp xuống dập đầu:
- Lão thần vô năng xin tạ tội.
Bang Cơ đưa tay ngăn lại:
- Trẫm không trách các khanh. Nhưng từ hôm nay, triều đình cần nhớ không phải người cứ có phẩm cấp cao là giỏi.
Trong triều, không ai dám hỏi thêm. Nhưng tất cả đều đã biết: từ hôm nay, cái tên An Nhã không còn là một nữ y tầm thường nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro