Chương 15: Rời đi hay ở lại

Sau buổi thỉnh an sáng hôm đó, khi các quan đã rời đi, khi ánh nắng đã lên cao và tiếng chim trở lại trên mái điện, An Nhã đang xếp lại thảo dược trong tĩnh viện nhỏ phía sau Thái Y Viện thì một bóng người xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Không thị nữ báo trước. Không tiếng gõ cửa. Nhưng cô biết là ai vì bóng người ấy luôn bước rất nhẹ, tựa như gió xuân qua lối nhỏ, không phô trương mà vẫn không thể không nhận ra.

Lê Khắc Xương.

Y đứng đó, y phục giản dị, mái tóc buộc gọn sau đầu, thần sắc trầm lặng. Không có vẻ oai nghi của một vương gia, càng không có ánh nhìn soi xét của triều thần. Chỉ là một người quen cũ, một người biết rõ thế gian này đang xoay theo hướng nào.

- Dạo này trong cung có rất nhiều sóng gió.

- Ta tưởng cô chỉ giỏi bắt mạch, hóa ra cũng rất biết gây loạn. -  y cười nhẹ, rồi thêm một câu, như thể để xua tan sự căng thẳng.

An Nhã mỉm cười, nhưng không đáp. cô biết, Khắc Xương không đến để đùa.

Im lặng một lúc, Khắc Xương cất giọng thấp:

- Vết thương của cô, còn đau không?

An Nhã khẽ lắc đầu, cười nhẹ:

- Gần như đã bình phục hoàn toàn rồi.

Y nhìn cô thật lâu. Ánh mắt chứa đựng một điều gì sâu kín, như đang tìm kiếm bóng dáng người đã xa trong đôi mắt của An Nhã. Rồi giọng y trầm xuống:

- An Nhã. Cô nên rời khỏi cung.

An Nhã khựng tay.

- Sao vương gia lại nói vậy?

Khắc Xương bước chậm đến gần. Ánh mắt không dừng ở cô mà hướng về phía xa, nơi bức tường son của Cấm Thành sừng sững. Bức tường đó không chỉ giam giữ con người, mà còn nhốt cả bí mật và âm mưu chằng chịt như rễ cây dưới đất ẩm.

Y thở ra, nói rất chậm:

- Ta đã lớn lên ở đây. Ta biết nơi này những người có tâm cứu người sẽ bị biến thành con cờ trong tay kẻ khác. Hôm nay cô cứu được bệ hạ, nhưng ngày mai ai sẽ cứu được cô?

An Nhã mím môi, giọng bình tĩnh:

- Thần nữ không nghĩ mình nên rời đi chỉ vì một lời cảnh báo.

- Ta không cảnh báo. - Khắc Xương ngắt lời, giọng đột nhiên trầm xuống.

- Ta chỉ sợ. Sợ một ngày cô không còn đứng trước ta như hôm nay nữa. Sợ cái nhìn của cô sẽ hóa thành dĩ vãng.

An Nhã cúi mặt.

- Thần nữ chưa nghĩ đến điều đó.

Y khẽ cười, nhưng trong mắt đã ngấn đỏ.

- Cô biết không? Có những người trong cung sống cả đời cũng không có ai dám quan tâm đến họ.

An Nhã nhìn y. Tự nhiên trong mắt cô, bóng dáng người nam nhân này không còn là vương gia lạnh lùng đọc thơ giữa hồ nữa, mà là một người cũng từng yêu, từng hứa, và từng không thể giữ lời.

Cô hỏi khẽ:

- Nếu là vương gia, vương gia sẽ rời khỏi đây sao?

Khắc Xương đáp chậm rãi:

- Nếu có một nơi mà ta không cần phải dè chừng ánh mắt ai, không phải giả vờ mạnh mẽ, không phải gồng lên để sống sót thì ta sẽ đi. Nhưng cung cấm không cho ta phép ta làm điều đó.

Nói đến đây, bàn tay Khắc Xương thoáng run nhẹ. y chậm rãi rút từ ống tay áo ra một lá bùa hộ thân đã cũ, mực chu sa phai màu, viền giấy mòn theo năm tháng. Y đặt vào tay cô.

- Đừng giống ta.

Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, An Nhã thấy ánh mắt Khắc Xương đỏ hoe. Như thể bóng hình một người đã mất vừa hiện về qua gương mặt y. Như thể y đang trao đi chút tàn dư cuối cùng của một lời hẹn không trọn kiếp.

Không nói thêm, Khắc Xương xoay người, bóng dáng cao gầy khuất dần sau hàng trúc trong sân.

An Nhã đứng lặng, tay vẫn nắm lá bùa, lòng nặng trĩu. Những lời y nói không phải mệnh lệnh, cũng không phải lời ép buộc. Mà là nỗi lo của một kẻ đã từng mất đi tất cả, không muốn nhìn người trước mặt bước vào vết xe đổ ấy.

Cô ngẩng lên, nhìn về phía bóng lưng đã biến mất. Trong ánh nắng chói chang, hình như vẫn còn vương lại hơi thở ấm áp của một người mang theo nỗi cô đơn quá lớn.

***

Tối hôm ấy, mưa đã ngừng nhưng sương vẫn đọng thành lớp mỏng trên bậu cửa thư viện. Gió nhẹ thổi qua hành lang, mùi giấy cũ và mực tàu len vào không khí. An Nhã cẩn thận trèo lên kệ gỗ cao để với một cuốn y thư cổ nằm sát mép trên cùng. Nhưng tay vừa chạm gáy sách, chân cô bất chợt trượt khỏi bậc. Cơ thể chao nghiêng trong khoảnh khắc giữa không trung và mặt đất.

Một vòng tay rắn chắc kịp thời ôm lấy cô.

- Thật bất cẩn.

Hơi thở quen,giọng nói trầm quen thuộc.

Lê Tư Thành.

Y đỡ cô xuống, đôi tay không vội rút về, còn ánh mắt vẫn chưa rời khỏi gương mặt đang lúng túng của An Nhã. Nhịp tim cô đập hỗn loạn không rõ vì ngã, hay vì khoảng cách quá gần ấy.

- Tại sao cô không cẩn thận hơn? - Tư Thành hỏi, giọng pha chút trách mắng lặng lẽ.

- Thần chỉ muốn tìm một đoạn y thư. Về độc huyết co mạch.

Y không nói gì ngay. Chỉ im lặng nhìn cô, rồi quay đi, chậm rãi tiến đến giá sách gần đó. Ngón tay lướt qua những cuốn bìa da cũ kỹ, cuối cùng chọn một quyển, đưa cô.

- Lần sau, đừng trèo nữa. Trong thư viện này ta quen từng giá sách.

An Nhã đón lấy sách, khẽ cười:

- Vương gia thường lui tới đây sao?

- Nơi yên tĩnh hiếm hoi trong cung. Mỗi khi trong lòng có chuyện, ta thường tìm đến sách.

Cô nhìn y, rồi như buột miệng:

-  Nếu là Vương gia, người có nghĩ thần nên rời khỏi cung không?

Tư Thành thoáng khựng lại. Gió bên ngoài thổi nhẹ, làm lay động bức rèm treo giữa gian thư phòng. Y không trả lời ngay. Mà đi chậm một vòng quanh giá sách, như đang nghĩ cách chọn lời.

Cuối cùng, y dừng lại trước mặt cô, ánh mắt nghiêm trang hơn thường lệ:

- Có người muốn cô rời đi vì họ sợ. Sợ cô biết quá nhiều, đi quá sâu. Còn ta...

Y ngừng lại một nhịp.

- Ta muốn cô có quyền tự chọn.

An Nhã hơi ngẩng lên, ánh mắt dõi vào ánh sáng mờ ấm hắt qua cửa gỗ.

Tư Thành tiếp lời, giọng nhỏ nhưng rõ:

- Bệ hạ chưa từng xem ta là mối họa. Trái lại, đối đãi như ruột thịt. Bọn ta không tranh đoạt gì cả. Nếu có điều gì khiến ta ở lại đến giờ, ấy là vì ta còn tin rằng người ấy xứng đáng được bảo vệ.

An Nhã lặng người.

Lời nói ấy không màu mè, không tô vẽ. Nhưng mỗi câu, mỗi chữ, đều khiến cô thấy lòng mình trĩu nặng. Trong khoảnh khắc đó, An Nhã hiểu rằng: những gì cô đang chứng kiến, vượt xa những trang sử đã đọc. Bởi sự thật vốn dĩ phức tạp hơn bất kỳ lời nào được ghi chép lại.

Y bước chậm dọc theo kệ sách, dừng lại bên khung cửa sổ gió lùa, rồi khẽ nói:

- Rời khỏi cung là cách dễ nhất để sống sót. Nhưng cũng là cách nhanh nhất để rời bỏ những người cô không nỡ buông bỏ.

Y xoay người, nhìn thẳng vào mắt cô:

- Cô muốn sống, hay muốn hiểu vì sao mình vẫn còn ở lại?

An Nhã giữ yên ánh nhìn, cổ họng như nghẹn lại.

- Thần không rõ nữa. Nhưng nếu có một điều khiến thần chưa bước ra khỏi cung, chắc là vì vẫn còn người cần được sống.

Tư Thành nhìn cô một hồi lâu. Trong đáy mắt có sự dịu dàng dồn nén, lẫn nỗi lo không tên.

- Nếu một ngày nơi này không còn giữ được cô nữa ta sẽ là người đưa cô đi. Không phải trốn, mà là rời đi đúng nghĩa.

Gió lùa vào, lay động rèm vải và ánh đèn. Giữa không gian lặng im ấy, An Nhã khẽ nắm chặt cuốn sách, như giữ lấy một mạch sống mong manh.

Tư Thành không nói thêm lời nào. Y chỉ nhìn An Nhã thêm một thoáng, như muốn khắc ghi gương mặt ấy vào trí nhớ ánh mắt kiên định, bờ vai mảnh khảnh nhưng không hề yếu đuối. Rồi y quay người, bước chậm về phía cửa thư phòng. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu lay động theo từng bước chân y. Tiếng bước chân khẽ vang lên trên nền đá, mỗi tiếng như xa dần, lặng lẽ. An Nhã không gọi với theo. Cô chỉ đứng yên, lắng nghe đến tận khi tiếng bước chân ấy khuất hẳn sau hành lang đá.

***

An Nhã trở về phòng thuốc khi trời đã khuya. Dọc đường, gió lạnh rít qua hành lang dài hun hút. Lửa trong các đèn lồng nhỏ lay động theo từng bước chân cô, hắt bóng lên những bức tường đá như những hình thù lặng lẽ theo dõi. Cô không vội thay y phục, cũng không nhóm lửa. Chỉ ngồi xuống bên bàn thấp, gỡ tóc, để mái tóc xõa dài tựa vào tấm rèm mỏng nơi góc phòng. Trước mặt là ấm trà nguội và một cuốn sách y học còn dang dở. Trong lòng cô, những lời nói ban nãy của Tư Thành vẫn văng vẳng.

Cô không phải không từng nghĩ đến chuyện rời đi. Sau vụ đầu độc, sau những ánh mắt nghi kỵ, và sau lời khuyên của Khắc Xương, cả những thăm dò đầy ẩn ý của Lê Nghi Dân cô biết, chỉ cần rời khỏi đây, mọi thứ sẽ kết thúc. Sẽ không còn mưu mô, không còn hiểm họa rình rập từng bước. Nhưng cũng sẽ không còn ai cần đến cô để cứu người nữa. Không còn ai nhờ cô đo mạch, không còn những ánh mắt tin tưởng, những sinh mạng đặt cược vào sự bình tĩnh trong nhịp thở của cô. Cô không biết mình là gì giữa chốn cung đình này. Một ngự nữ y? Một quân cờ? Hay một mắt xích lặng lẽ trong cơn sóng ngầm không ai thấy?

An Nhã khép mắt, tay đặt lên ngực áo. Nơi đó nhịp tim vẫn đều, nhưng không hề bình lặng. Rồi cô thở ra một hơi rất nhẹ.

Cô đã đưa ra quyết định.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro