Chương 34: Kẻ rời đi, người quay lại

Không biết qua bao lâu. Trong mơ hồ, Bang Cơ cảm giác hơi lạnh đã lùi xa, thay bằng hơi ấm rất gần. Hàng mi nặng trĩu khẽ run. Khi mắt mở ra, thứ đầu tiên đập vào tầm nhìn không phải ánh đèn, cũng không phải bức rèm thêu long văn, mà là dáng người gục bên mép giường.

An Nhã.

Cô khoác y phục mỏng, nghiêng đầu tựa vào cạnh giường, bàn tay vẫn đặt gần tay y, như chỉ cần một cử động nhẹ cũng sẽ kịp nắm lấy. Giọt nước trong suốt còn đọng nơi khóe mắt cô, lấp lánh dưới ánh nến.

Bang Cơ khẽ nhích người, cánh tay yếu ớt chạm vào bàn tay cô, lạnh giá. Một nỗi xót xa dâng lên. Y không gọi, chỉ lặng yên nhìn.

Ngoài kia, trời chưa sáng hẳn, tiếng mưa đêm còn sót lại đâu đó trên mái ngói. Trong điện, mùi thuốc nhẹ phảng phất hòa cùng hương trầm, yên tĩnh đến nỗi, tiếng thở của hai người cũng nghe rõ.

Bang Cơ khẽ nhích tay, ngón tay yếu ớt nhưng cố vươn tới, chạm nhẹ vào khóe mắt cô. Một giọt nước mắt còn vương nơi hàng mi, y lau đi chậm rãi.

An Nhã khẽ giật mình, hàng mi run lên, rồi mở mắt. Thấy y đã tỉnh, cô lập tức ngồi thẳng, cúi người:

- Bệ hạ... người tỉnh rồi! - giọng cô khàn, vừa nhẹ nhõm vừa lẫn chút xúc động, vội vã định đứng lên.

Bang Cơ chỉ lắc đầu khẽ, giữ tay nàng lại:

- Khoan đã. Lại đây.

Y im một thoáng, ánh mắt không rời gương mặt cô:

- Hôn sự của nàng...?

An Nhã cắn nhẹ môi, rồi đáp:

- Tư Thành hôm ấy cưỡi ngựa đến tận phủ Tân Bình Vương giữa lễ thành hôn đưa thần nhập cung.

Một khoảng im lặng rất dài. Trong ánh sáng yếu ớt của rạng đông, đôi mắt Bang Cơ hơi cụp xuống.

- Giữa lễ thành hôn nàng đi theo người khác?

Giọng y không hờn, không trách. Chỉ như thể kể một chuyện vô cùng lạ lùng, và ngốc nghếch đến mức khó tin.

An Nhã cúi đầu, giọng khẽ như gió thoảng:

- Khi ấy thần chỉ nghĩ nếu thần không đi, bệ hạ sẽ...

Bang Cơ khẽ thở dài. Y không nói nữa, nhưng ánh mắt lại ấm dần. Rồi bỗng mím môi, nói khẽ như trách:

- Ngốc. Ngốc thật. Hôn lễ của mình mà dám bỏ đi.

An Nhã chớp mắt, không rõ nên khóc hay cười. Nhưng bàn tay vẫn bị y nắm chặt lấy, không buông.

An Nhã ngồi lặng, để mặc bàn tay bị Bang Cơ nắm lấy. Cô cảm nhận được từng mạch đập yếu ớt nhưng vững vàng trong lòng bàn tay y như thể bao nhiêu đau đớn đều đã qua, chỉ còn hơi ấm này là thật.

Cô khẽ thì thầm:

- Lúc ấy thần không nghĩ được nhiều. Chỉ là khi Tư Thành nói ngài có thể không qua khỏi, đầu thần trống rỗng. Tất cả những gì thần biết là thần phải đi.

Bang Cơ nhìn cô, ánh mắt chợt thẳm sâu hơn một tầng.

- Vậy nàng có hối hận không?

An Nhã ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào mắt y. Cô lắc đầu chậm rãi:

- Không. Thần chưa từng hối hận khi đặt sinh mạng bệ hạ lên trên mọi lễ nghi.

- Nhưng huynh Vương là người tốt. Là người xứng đáng.

- Đúng. Thần biết mình có lỗi với Vương gia. Nhưng... - An Nhã dừng lại, mắt ngấn nước - Lòng thần không yên khi nghe bệ hạ bệnh nặng. Lúc ấy, thần biết nếu thần ở lại, rồi sau này hay tin thì cả đời cũng không tha thứ cho bản thân.

Bang Cơ mỉm cười. Nụ cười rất nhạt, rất hiền. Nhưng trong đáy mắt, có một nỗi xót xa sâu đến tận cùng. An Nhã cúi đầu, bàn tay vẫn nắm lấy tay y, chẳng còn lời nào che giấu được nữa.

Một lúc lâu sau, Bang Cơ khẽ hỏi:

- Rồi nàng sẽ quay về với Khắc Xương chứ?

An Nhã im lặng rất lâu. Gió bên ngoài khẽ lay động bức màn trắng. Cô cúi nhìn ngón tay mình đang siết lấy tay y, giọng nhẹ như một tiếng thở:

- Thần không biết nữa. Lúc này thần chỉ muốn ở lại. Cho đến khi bệ hạ thật sự ổn.

Bang Cơ nhắm mắt, nắm tay cô thật chặt, thì thầm như thể sợ tan biến:

- Được, ở lại... Ở lại với ta một lúc thôi cũng được.

Một cơn gió nhẹ từ khung cửa lùa vào. Bên ngoài, trời đã sáng hẳn.

***

Sau khi lễ thành hôn không thành, Khắc Xương không giải thích với bất kỳ ai. Y không hạch hỏi, không trách móc. Chỉ như đang tự tháo một nút thắt vốn đã trói mình quá lâu. Các vật phẩm sính lễ được xếp gọn gàng, từng hòm gỗ đóng lại chỉn chu, giao vào tay nội quan. Lời nhắn gửi không một câu nặng nề, như muốn để lại tất cả mọi thứ như ban đầu, cả danh phận lẫn tấm lòng.

Đêm ấy, phủ Tân Bình Vương chìm trong tĩnh mịch.

Sáng hôm sau, Khắc Xương đã trình tấu xin rời kinh thành. Y gửi vào cung một tấu đơn duy nhất, chỉ vỏn vẹn mấy dòng:

"Thần Khắc Xương, Tân Bình Vương, nay kính tấu:

Những năm gần đây, việc học trong kinh thành phần nhiều thiên về khoa cử, mà thiếu sự hòa hợp giữa kinh điển và thực hành. Thần xưa nay vốn thích văn chương, nay nguyện xin ra ngoài, du lãm danh sơn đại xuyên, tìm thăm di tích cổ, sưu tầm sách vở thất tán, đồng thời mở lớp dạy chữ cho dân nơi các châu quận xa. Phụng sự xã tắc: lấy văn nhu hòa, bồi đắp lòng người.

Cũng nhân đây, thần xin khước từ hôn sự đã được ban. Hôn nhân không thể trọn vẹn nếu lòng người còn gánh nặng, tình cảm vốn chẳng phải lễ nghi có thể buộc lại. Thần tự nguyện rời khỏi phủ Tân Bình, mong Quan Gia minh giám."

Ngày rời kinh, Khắc Xương ăn vận như một học sĩ bình thường, chỉ đem theo mấy hòm sách. Không đoàn tùy tùng rầm rộ, không kèn trống tiễn đưa. Y dừng ngựa ở một ngã ba đường gần cổng Tây thành. Khắc Xương không xuống ngựa, chỉ dừng một lát, khẽ xiết dây cương. Ánh mắt y dừng nơi mái ngói, mờ trong sương sớm, rồi khẽ buông một tiếng thở dài.

Không một lời nhắn gửi. Không một tâm thư. Bởi y biết, mọi điều cần nói, cô đã hiểu.

***

Trong tẩm điện, hương thuốc vẫn thoang thoảng, tiếng mưa rơi lất phất bên ngoài hiên. Bang Cơ dựa trên gối, sắc mặt đã hồng trở lại đôi chút nhưng vẫn còn mệt.

Nội quan mang vào một tấu chương, khom người thưa:

- Tâu bệ hạ, là tấu của Tân Bình Vương.

Bang Cơ khẽ gật, đưa tay nhận lấy. Những ngón tay mảnh nhưng hơi run vì còn yếu. Mở tấu chương, từng dòng chữ của Khắc Xương hiện ra rõ ràng, chữ nét nào cũng ngay ngắn, như phong thái người viết. Bang Cơ đọc xong, bàn tay khẽ dừng lại trên mép giấy.

Mắt y hơi trầm xuống.

- Vậy là huynh Vương đã quyết định rời đi.

Người ấy từ đầu đến cuối đều chọn cách xử sự êm dịu, ngay cả khi lòng đã có tình, cũng chỉ nhẹ nhàng lui ra, không một lời oán hận.

Nội quan dè dặt:

- Bệ hạ có muốn giữ Vương gia ở lại không?

Bang Cơ khẽ lắc đầu. Nụ cười thoáng qua trên môi nhưng chua xót:

- Giữ để làm gì? Người muốn đi là vì trẫm. Mà trẫm còn nợ y một lời xin lỗi.

Y ngẩng lên, nhìn ra bầu trời xám xịt ngoài hiên. Trong lòng dấy lên một nỗi hụt hẫng khó nói thành lời vừa vì Khắc Xương, vừa vì những điều không thể nói ra với An Nhã.

***

Thông cáo từ nội đình truyền ra, chỉ vỏn vẹn mấy dòng, nhưng đủ khiến hoàng cung xôn xao:

"Xét thấy Tân Bình Vương Khắc Xương đệ trình tấu xin rời kinh, nay Quan Gia thuận cho, tạm miễn mọi chức vụ triều chính.

Lại chuẩn theo ý tấu, hủy bỏ việc ban hôn giữa Vương và nữ y An Nhã, để khỏi lưu tai tiếng không đáng có trong sử sách. Nữ y An Nhã vẫn lưu lại Thái Y viện, phục chức như cũ. Tạm miễn mọi nghi lễ liên quan đến phủ vương."

An Nhã đứng lặng trước hành lang gỗ đỏ, gió thổi qua khiến tấm rèm trúc đung đưa khe khẽ. Tờ cáo thị vừa được thị nữ mang đến, vẫn còn mùi mực chưa khô hẳn.

Cô đọc một lượt, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc. Chỉ có tay siết chặt hơn khi chạm vào dấu ấn son.

Một lát sau, cô gấp tờ giấy lại, trả lại cho thị nữ bên cạnh, giọng nhẹ đến mức gần như tan vào gió:

- Ta đã là ngự nữ y. Sau này vẫn là ngự nữ y. Không sai vai, không sai phận. Chỉ vậy thôi.

Cô gái nhỏ đứng bên nhìn cô, không dám nói gì. Chỉ lặng lẽ lui xuống.

An Nhã nhìn lên bầu trời âm u. Giữa mùa này, thường có mưa phùn. Thật giống lòng người không hẳn lạnh, nhưng ẩm ướt và khó chịu.

Tiếng giày khẽ vang lên trên nền gạch ướt.

- Xem ra cô không bất ngờ lắm?

An Nhã ngẩng lên. Tư Thành đứng đó, áo khoác ngoài dính vài hạt mưa, tóc cũng hơi ướt.

- Về chuyện gì? - Cô hỏi, giọng bình thản.

- Về việc hôn sự với Khắc Xương bị hủy. - Y nhìn thẳng vào mắt cô, không né tránh.

An Nhã im một lát, rồi cúi xuống tiếp tục xếp dược liệu.

- Anh cũng thấy rồi đấy. Tôi vẫn là ngự nữ y. Còn hôn sự là chuyện đã qua.

Tư Thành bước đến gần hơn, giọng thấp xuống:

- Người ngoài có thể coi như chuyện đã qua. Nhưng cô thật sự coi như chưa từng sao?

An Nhã hơi ngừng tay.

- Anh đến đây là để hỏi việc đó?

Tư Thành nhìn cô một lúc lâu. Mắt y sâu và tĩnh, nhưng ẩn sau đó là cơn sóng khó gọi tên.

- Ta đến là vì nghe tin cô sẽ ở lại cung. Và ta muốn chắc rằng cô vẫn ổn.

An Nhã khẽ cười, không rõ là nhẹ nhõm hay chua xót:

- Tôi vẫn ổn. Anh thấy đấy. Vẫn bốc thuốc kê đơn. Mọi thứ đều ổn.

An Nhã nhìn Tư Thành, rồi khẽ nghiêng đầu hỏi, giọng nhẹ như không, nhưng ánh mắt thì nghiêm lại:

- Anh có hôn thê rồi, vẫn đến tìm tôi như thế này không sao chứ?

Tư Thành hơi khựng lại. Ánh mắt chợt tối đi, nhưng khóe môi vẫn giữ một nụ cười mỏng:

- Ta biết cô sẽ hỏi điều này.

An Nhã không nói, chỉ im lặng chờ câu trả lời.

Tư Thành thở ra, giọng thấp hơn:

- Phùng tiểu thư là hôn thê trên danh nghĩa. Ta sẽ giữ lễ nghĩa với nàng ấy. Nếu chỉ vì một lần đến hỏi han mà khiến cô phải bận lòng cân nhắc danh phận, vậy thì những lần từng đồng hành cùng nhau ta phải xin lỗi rồi.

An Nhã im lặng một lúc, rồi gật nhẹ:

- Tôi không muốn trở thành điều khiến anh thấy khó xử.

- Vậy thì cô cứ coi ta là một người từng quen biết, đến thăm một người quen cũ trong cung. Không hơn. - Tư Thành đáp, mắt lướt qua chồng sách và ấm thuốc trên bàn.

Cô không cười, cũng không từ chối. Chỉ rót thêm chén trà, rồi ngồi xuống:

- Được. Vậy mời ngồi. Chúng ta nói chuyện như hai người từng cùng đi qua vài lần mưa gió. Không cần gọi là thân tình.

Tư Thành gật đầu, kéo ghế ngồi xuống. Không có thứ tình cảm nào được nói ra, nhưng không khí giữa hai người bỗng yên ổn một cách lạ thường.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro