Chương 39: Giải muộn
Ở tại Hậu cung, An Nhã mới nhận ra những bức tường sơn son thếp vàng kia lại giống một lồng giam lộng lẫy. Ở Thái Y Viện, cô từng được tự do hơn nhiều: sáng sớm theo y sinh bốc thuốc, chiều xuống Dược Lâm, tối đến đôi khi cùng vài đồng liêu pha trà, luận y thư. Tiếng cười nói giản dị, mùi dược liệu ngai ngái, đôi khi chen lẫn mùi mưa ngoài sân, tất cả đều là tự do của cô.
Còn ở trong cung, từng bước chân đều nặng nề. Mọi hành động của cô đều có ánh nhìn theo dõi từ cung nhân, thái giám, đến những ánh mắt dò xét.
Những ngày đầu, Bang Cơ vẫn thường ghé thăm. Nhưng triều chính bận rộn, những lần gặp ngày càng thưa. Đôi khi mấy ngày cô mới gặp y một lần, mà cũng chỉ là trong thoáng chốc rồi y lại vội vàng trở lại điện Cần Chánh xử lý tấu chương.
Buổi tối, Minh Nguyệt cung im ắng đến mức tiếng gió thổi qua rèm cũng nghe rõ. An Nhã ngồi bên án thư, trước mặt là quyển y thư cô đã đọc lại nhiều lần. Tay lần giở từng trang, mắt nhìn chữ nhưng lòng chẳng còn tập trung.
Cung nữ Lan Hoa khẽ hỏi:
- Nguyên phi, hôm nay người muốn dùng trà gì?
An Nhã mỉm cười lắc đầu:
- Không cần. Cứ để đó, ta muốn được yên tĩnh.
Lan Hoa lui xuống. Cả gian điện rộng thênh thang chỉ còn lại cô. Bỗng An Nhã nhận ra, Hậu cung tuy nguy nga, nhưng lại thiếu đi sự sống động từng có ở Thái Y Viện.
Đêm xuống, cô ngồi nhìn ánh đèn xa nơi điện Cần Chánh.
An Nhã đứng dậy, bước đến bên cửa. Ánh trăng đêm trải bạc trên sân, tiếng gió đưa từ hồ xa vọng đến. Cô chợt muốn được hít thở không khí bên ngoài, xa rời cái tĩnh lặng nặng nề này.
Cô quay lại, khẽ nói với cung nữ Lan Hoa.
- Ta muốn ra ngoài một chút, ngắm trăng cho thoáng đầu.
Lan Hoa thoáng hoảng hốt:
- Nguyên phi đã khuya rồi. Trong cung đêm không tiện ra ngoài. Nếu thị phi truyền ra...
An Nhã khẽ mỉm cười, nhưng giọng cô nhẹ nhàng mà chắc chắn:
- Ta không định đi xa. Ngươi cứ yên tâm ở lại đây. Ta muốn yên tĩnh một lát.
Lan Hoa còn định nói nữa, nhưng ánh mắt An Nhã đầy vẻ cương quyết. Cung nữ đành cúi đầu:
- Vậy nô tỳ ở lại canh chừng, mong người cẩn trọng.
An Nhã khẽ gật, khoác áo choàng mỏng, bước ra ngoài.
Con đường lát đá trải dài dưới ánh trăng vằng vặc. Trong cung thoang thoảng mùi cỏ non, làm cô nhớ đến những đêm đông ở thời hiện đại cảm giác tự do mà nay chỉ còn trong ký ức.
Đi ngang hành lang phía Đông, cô chợt khựng lại. Bên trong tiểu đình, một bóng người ngồi bên bàn đá, trước mặt là bình rượu bằng gốm men trắng. Ánh trăng chiếu nghiêng xuống, soi rõ gương mặt nam nhân trẻ tuổi, đôi mắt sâu như chứa cả vầng trăng kia.
Lê Tư Thành.
Y ngẩng lên, ánh mắt không tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy cô. Chỉ khẽ cười:
- Nguyên phi cũng ra đây ngắm trăng?
An Nhã tiến vài bước, dừng cách một khoảng lễ nghi, mỉm cười:
- Không hẳn. Tôi chỉ muốn ra ngoài một chút cho bớt ngột ngạt.
Ánh mắt cô lướt qua bình rượu toả hương thơm, tò mò:
- Rượu này là...?
Tư Thành chậm rãi rót rượu vào chén, ánh trăng phản chiếu mặt rượu trong vắt:
- Là rượu lệ chi. Loại rượu nổi tiếng ở Quảng Tây. Vì lệ chi không để được lâu nên người ta đem ủ với men, giữ lại hương vị ngọt.
An Nhã hơi nghiêng đầu, khóe môi cong nhẹ:
- Tôi có nghe nói nhưng chưa từng thử qua. Không biết hương vị thế nào...
Tư Thành hơi ngạc nhiên:
- Lệ chi là thứ quả quý, trong cung cũng ít khi dùng. Nguyên phi muốn thử một chút?
Cô hơi do dự, nhưng rồi khẽ gật. Y đưa chén rượu nhỏ, cô khẽ nhấp môi.
Vị rượu êm dịu, ngọt nhẹ nhưng lan nhanh, mùi vải như mang cả hơi thở mùa hạ ùa về. Trong thoáng chốc, An Nhã nhớ lại những mùa hè năm xưa, nơi hàng quán đầy tiếng rao bán vải chín, tiếng trẻ con cười đùa bên gánh quả.
Cô khẽ cười:
- Ở đây lệ chi là của quý. Nhưng ở chỗ tôi từng có những mùa, lệ chi nhiều đến mức người ta bày bán khắp chợ, ăn không hết.
Tư Thành im lặng một chút, rồi chậm rãi nói:
- Quảng Đông, Quảng Tây xưa là vùng Lĩnh Nam vốn nổi tiếng với lệ chi. Thời Đường Huyền Tông, Dương Quý Phi thích lệ chi đến mức mỗi năm đều sai người vận chuyển hàng ngàn dặm để tiến cống.
An Nhã khẽ xoay chén rượu, vị ngọt thanh của vải vẫn còn vương nơi đầu lưỡi. Cô ngẩng nhìn vầng trăng, giọng nhẹ như kể một câu chuyện xưa:
- Chuyện Dương Quý Phi ta từng đọc. Quý Phi thích ăn lệ chi Lĩnh Nam, dịp sinh nhật liền sai người mang về. Đường xa vạn dặm, ngựa kiệt sức, người tóc xanh hóa bạc, chỉ để giữ quả còn tươi.
An Nhã mỉm cười, nhưng nụ cười không hẳn là vui:
- Thế nhưng trong yến tiệc hôm ấy, Quý Phi mải thưởng vũ, chẳng chạm đến một quả nào. Vua vì một nụ cười của nàng mà khiến biết bao người lao tâm khổ tứ. Còn trong mắt Quý Phi họ cũng chỉ như những hạt cát, bay qua chẳng để lại dấu vết. Đỗ Mục cũng từng viết thành thơ:
Trường An hồi vọng tú thành đôi,
Sơn đính thiên môn thứ đệ khai.
Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu,
Vô nhân tri thị lệ chi lai!
- Quá Hoá Thanh cung kỳ 1-
(Quay lại trông Trường An như gò thêu gấm,
Trên đỉnh núi, nghìn cửa lần lượt mở ra.
Một người cưỡi ngựa tung bụi hồng, Quý Phi mỉm cười,
Không ai biết rằng ấy là quả vải đã về đến cung.)
An Nhã nói xong, Tư Thành khẽ mỉm cười, ánh mắt lướt qua chén rượu vải trong tay cô.
- Nghe như trong Lệ Chi Thán của Tô Thức vậy.
Y ngừng một chút, giọng chậm rãi, như đang nhớ lại từng câu chữ:
Thập lý nhất trí phi trần hôi,
Ngũ lý nhất hậu binh hoả thôi.
Điên khanh phó cốc tương chẩm tạ,
Tri thị lệ chi long nhãn lai.
Phi xa khoá sơn cốt kỳ hải,
Phong chi lộ nghiệp như tân thái.
Cung trung mỹ nhân nhất phá nhan,
Kinh trần tiễn huyết lưu thiên tải.
Vĩnh Nguyên lệ chi lai Giao Châu,
Thiên Bảo tuế cống thủ chi Phù.
(Mười dặm một trạm bụi bay mù mịt
Năm dặm một điếm giục gấp như binh lửa
Xác nằm chồng lên nhau ở khe rãnh
Đều do long nhãn và quả vải sinh ra
Xe vượt đèo núi, thuyền mang hình chim cốt đi ngoài biển
Cành lá qua gió sương phải giữ tươi như mới hái
Một nụ cười của người đẹp trong cung
Thì máu trộn với bùn chảy hàng nghìn năm nay
Năm Vĩnh Nguyên lấy vải ở Giao Châu
Năm Thiên Bảo, lệ cống vải hằng năm lấy từ đất Phù.)
- Vua vì mỹ nhân, mỹ nhân lại vì chính mình. Mỗi người trong câu chuyện ấy đều chỉ nhìn thấy thứ mình muốn.
Ánh trăng phủ lên gương mặt Tư Thành một vẻ tĩnh lặng, nhưng trong ánh mắt y là tầng sâu khó đoán.
- Lệ chi, hay nụ cười đều như sương khói. Nhưng những người trên đường tiến cống mới là kẻ gánh lấy sương khói ấy.
Tư Thành vừa dứt câu, An Nhã im lặng một lát, ánh mắt lướt qua vầng trăng sáng. Một chữ "lệ chi" vang lên khiến trong lòng cô dậy sóng.
- Lệ chi... - cô khẽ lặp lại - Nghe đến chữ ấy tôi lại nhớ đến án Lệ Chi Viên.
Tư Thành hơi nghiêng đầu, đôi mắt như lóe lên ánh sáng đặc biệt:
- Nguyễn Trãi Đại phu...
Giọng y không hề do dự, mang một sự thành kính hiếm có:
- Đại phu là bậc kỳ tài hiếm thấy của Đại Việt. Văn chương lỗi lạc, mưu lược hơn người, lại hết lòng vì quốc gia. Ta đọc Bình Ngô Đại Cáo từng câu, từng chữ như máu lửa. Thế mà...
Y ngừng lại, mím môi, dường như có một nỗi bất bình bị dồn nén.
An Nhã nhìn ánh trăng, lòng chợt quặn thắt. Cô biết rõ: vị hoàng tử trẻ trước mặt, sau này sẽ trở thành Lê Thánh Tông là người giải oan cho Nguyễn Trãi, trả lại thanh danh cho bậc đại thần. Nhưng lúc này, cô chỉ im lặng lắng nghe.
Tư Thành nhìn thẳng vào trăng, giọng chậm rãi:
- Có những oan khuất không thể để bị vùi lấp mãi trong sử sách. Nếu một ngày nào đó ta có cơ hội, ta sẽ không để bậc hiền tài ấy phải chịu tiếng xấu.
An Nhã khẽ gật đầu, nhưng trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô muốn nói "Ngày đó sẽ đến", nhưng lại nuốt xuống, chỉ khẽ đáp:
- Người như anh hẳn sẽ giữ được lời.
Tư Thành khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười không giấu được sự nghiêm nghị trong ánh mắt. Y rót thêm một chén, đặt trước mặt nhưng không đẩy về phía cô. Ánh trăng soi nghiêng, phản chiếu ánh rượu óng ả như mật.
Y khẽ nghiêng đầu, giọng trầm nhưng nhẹ:
- Người giờ đã là Nguyên phi, e không tiện uống rượu cùng ta.
An Nhã khẽ ngẩng mắt, thấy nụ cười của y không phải khách sáo, mà như ẩn chứa ý gì đó sâu thẳm.
Tư Thành xoay chén rượu trong tay, ánh trăng lấp lánh theo từng vòng xoay:
- Rượu lệ chi ngọt nhưng ngấm sâu. Uống ít thì thơm, uống nhiều sẽ say lúc nào không hay.
Giọng y nghe bình thản, nhưng từng chữ như gợn sóng trên mặt hồ đêm. An Nhã khẽ mím môi, hiểu rằng y không chỉ nói về rượu, mà còn ngầm nhắc cô về những điều khó tránh trong cung.
Cô cúi đầu, khẽ đáp:
- Đa tạ vương gia nhắc nhở. Ta xin cáo lui.
Tư Thành chỉ gật nhẹ, ánh mắt tiễn cô bước đi.
Bóng dáng An Nhã khuất dần sau hành lang trải ánh trăng bạc. Tiếng bước chân nhẹ như tan vào gió đêm. Tư Thành ngồi lặng một hồi, ánh mắt vẫn dõi theo hướng cô vừa đi, sâu như mặt hồ tĩnh lặng nhưng ẩn dưới là những gợn sóng không dễ nhìn ra.
***
Bước chân An Nhã chậm lại khi tới gần cung Minh Nguyệt. Từ xa, ánh đèn hắt ra vàng vọt, nhưng không phải sự yên tĩnh thường thấy. Cô vừa rẽ qua bậc hành lang thì đã thấy hàng cung nữ, thái giám đang quỳ gối. Tiếng thở dồn dập, mồ hôi thấm ướt tay áo. Ở giữa, Bang Cơ ngồi thẳng trên ghế, long bào phủ kín, hai tay đặt lên đầu gối. Đôi mày y nhíu chặt, ánh mắt lạnh buốt, sâu thẳm như bóng đêm sau lưng.
An Nhã khựng lại. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Trong khoảnh khắc, cô hiểu ngay việc mình bỏ ra ngoài giữa đêm, đã khiến Bang Cơ nổi giận rồi.
Y ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại ở cô. Không một lời, nhưng sức nặng của cái nhìn ấy khiến cô thấy như tất cả không khí đều đông cứng lại.
- Bệ hạ...
Bang Cơ vẫn im lặng một chốc, rồi khẽ nghiêng đầu, giọng trầm thấp mà lạnh lẽo:
- Trẫm nghĩ nàng thành Nguyên phi rồi sẽ tự biết địa vị của mình. Hóa ra là trẫm nghĩ sai.
Cô bước lên, cúi người hành lễ:
- Thần thiếp biết lỗi.
Không khí xung quanh lặng đến mức nghe được tiếng tim An Nhã đập. Cô cúi đầu sâu hơn, trong lòng vừa lo lắng vừa day dứt.
Bang Cơ nhìn cô thoáng dừng lại một nhịp. Trong ánh mắt ấy có cả sự giận dữ, lo lắng.
- Nàng biết đã là canh mấy rồi chứ? - giọng y trầm xuống, từng chữ nặng như sương đêm.
Bang Cơ khẽ phất tay, giọng trầm xuống:
- Lui hết ra.
Tiếng bước chân rút dần, chỉ còn lại sự tĩnh lặng. Ánh nến lay động, phản chiếu bóng hai người trên tường. Bang Cơ đứng dậy, từng bước tiến về phía An Nhã. Cô vẫn cúi đầu, bàn tay siết chặt vạt áo, cảm nhận rõ từng nhịp tim của mình.
Y dừng lại trước mặt cô, khoảng cách gần đến mức cô có thể nghe thấy tiếng thở chậm của y. Bất chợt, đôi mày y khẽ nhíu lại.
- Rượu?
Giọng y không lớn nhưng đủ để như một làn sóng lạnh lẽo quét qua. Bang Cơ nhìn thẳng vào cô, ánh mắt vừa như dò hỏi vừa như nén giận:
- Nàng ra ngoài uống rượu?
Mùi rượu vải dịu ngọt nhưng không thể giấu. Trong không khí giữa hai người, hương rượu như càng rõ, như thể mỗi câu trả lời của cô sẽ quyết định tâm trạng của y trong khoảnh khắc này.
An Nhã khẽ ngẩng lên, trong mắt là vẻ hoảng hốt pha chút day dứt.
- Thần thiếp quả thực có uống một chút. Chỉ là cảm thấy trong lòng buồn bực, nên ra ngoài hít thở. Trên đường, có ghé qua tiểu đình thấy một bình rượu. Thần thiếp tò mò nên nếm thử.
Bang Cơ hơi cau mày, ánh mắt vẫn không rời cô.
- Trong cung ai lại để rượu ở tiểu đình?
Cô biết y đã bắt đầu nghi ngờ, nhưng cũng hiểu rõ: càng giải thích nhiều, càng dễ sinh mâu thuẫn. An Nhã nhẹ nhàng đáp:
- Có lẽ là của các cung nhân lúc ban ngày tụ họp, để sót lại. Thần thiếp sơ suất. Nếu bệ hạ trách, xin trách tội thần không nên trách nội nhân.
Bang Cơ im lặng, bước thêm một bước, đứng gần hơn. Ánh mắt y như muốn dò tìm điều gì trong đáy mắt cô.
- Tự mình ra ngoài, lại uống rượu một mình.
An Nhã ngẩng lên một chút, giọng cô nghẹn lại:
- Thần thiếp biết lỗi. Chỉ là ở trong cung thấy gò bó quá. Thần vốn quen tự do, như cánh chim thích bay nhảy. Còn bệ hạ thì bận triều chính...
- Thần đã lỡ làm bệ hạ lo lắng. Lần sau sẽ không tái phạm.
Nghe giọng cô, Bang Cơ thấy lòng chùng xuống. Cái tức giận vừa nãy tan biến như khói. Y bước tới gần cô, giọng thấp hơn:
- Được rồi, trẫm không trách nàng nữa.
- Trẫm vốn định tối nay đến để nói Hoàng Thái Hậu nhắc chuyện sinh hoàng tự.
An Nhã khựng lại, mặt cô thoáng nóng. Ý nghĩ về việc sinh con với Bang Cơ khiến cô vừa xấu hổ vừa bối rối. Cô cúi đầu thấp hơn, giọng nhỏ:
- Sinh con?
Y gật đầu, ánh mắt nghiêm túc nhưng vẫn có chút dịu dàng:
- Nàng là Nguyên phi sắp tới là Hoàng hậu. Ngai vàng cần có người nối dõi. Trẫm nghĩ cũng nên bàn bạc cùng nàng.
An Nhã khẽ cắn môi, giọng nhỏ lại:
- Bệ hạ... thần thiếp mới mười sáu, mười bảy. Ở chỗ thần là vẫn chưa đủ tuổi vị thành niên.
Bang Cơ bật cười, hơi lắc đầu:
- Ở tuổi này, nữ nhân người ta đã sinh hai con rồi. Nàng vẫn tự cho mình nhỏ sao?
An Nhã thở dài khẽ, mắt nhìn xa xăm:
- Thần thiếp không phải trốn tránh nghĩa vụ. Nhưng thần mới vào cung chưa lâu, còn chưa quen hết mọi lễ nghi, chưa nhìn thấy hết cảnh sắc giang sơn này. Chưa kịp thăm thú gì, đã bị chôn chân nơi cung cấm, lòng vẫn tiếc nuối.
Nghe đến đó, Bang Cơ khẽ bật cười. Tiếng cười nhẹ, không phải trách móc, mà như bị lời cô làm mềm lòng. Y đưa tay chạm nhẹ vào tóc cô, giọng dịu dàng hơn hẳn:
- Vậy để trẫm nói với Hoàng Thái Hậu là thê tử của trẫm vẫn còn trẻ cho nàng vui chơi bay nhảy thêm một thời gian nữa, được không?
An Nhã khẽ ngẩng lên, ánh mắt cô ánh lên niềm biết ơn lẫn chút bối rối.
- Bệ hạ có thể nói vậy thật sao?
Bang Cơ nhìn cô, khóe môi khẽ cong, ánh mắt nghiêm nghị mà vẫn ấm áp:
- Trẫm là vua. Điều trẫm muốn chẳng ai có thể cưỡng được.
Không khí giữa hai người lặng lại một thoáng. Ngoài kia, gió đêm lùa qua, ánh nến lay động tạo bóng hai người nghiêng nghiêng trên tường.
Bang Cơ chợt nghiêng đầu, khẽ nói như trêu:
- Nhưng sau đó nàng đừng mong trẫm cho thoái thác nữa.
An Nhã mím môi, mặt khẽ đỏ lên. Cô quay đi, nhưng khóe môi không kìm được cong nhẹ. Trong lòng cô biết, lời nói ấy vừa là trêu chọc, vừa là sự hứa hẹn.
Cung Minh Nguyệt bỗng trở nên yên bình. Cả cung đình ngoài kia, những sóng gió chưa kịp đến, vẫn nằm ngoài khoảng khắc dịu dàng này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro