Chương 47: Ánh đèn mờ
Chiều hôm ấy, ánh nắng cuối ngày trải vàng lên những rặng liễu rủ quanh hồ sen trong vườn ngự. Lê Tư Thành khoác áo mỏng màu xanh nhạt, tay cầm một quyển sách đã từ lâu không mở ra. Ánh mắt y cứ dõi về phía cổng vườn, như chờ một bóng dáng quen thuộc sẽ xuất hiện. Nhưng thay vì tiếng bước chân nhàng của người ấy, là tiếng bước chậm rãi, trầm ổn của ai đó khác.
Tư Thành đứng dậy, chắp tay hành lễ khi thấy người đến là Bang Cơ Hoàng đế.
- Thần tham kiến Quan gia.
Bang Cơ mỉm cười, khoát tay:
- Miễn lễ. Hôm nay trời đẹp, trẫm muốn ra ngoài một chút.
- Bình Nguyên Vương vẫn thường đến đây sao? - Bang Cơ hỏi, giọng thong thả, nhưng từng chữ đều khẽ vang trong khoảng không tĩnh lặng.
Tư Thành đáp khẽ, vẫn giữ sự khiêm cung:
- Thần thường lui tới vườn ngự mỗi buổi chiều, tĩnh tâm đôi chút. Cảnh sắc nơi này thanh nhàn, chẳng mấy ai lui tới, nên lòng cũng bớt ưu phiền.
Bang Cơ đưa tay khẽ nâng chén trà trên bàn, ngắm làn khói bốc lên, mỉm cười:
- Trà thơm đấy. Vẫn là loại từ Thái Nguyên mà Vương đệ ưa thích đúng không?
- Vâng, bệ hạ. Mỗi lần uống, thần thấy tâm tĩnh lại, như rũ bỏ bụi trần - Tư Thành đáp, giọng nhẹ mà vững.
Hai người cùng đi dọc theo lối lát đá uốn quanh hồ. Mùi hương sen phảng phất trong gió, gợn nhẹ những làn sóng lăn tăn trên mặt nước. Bang Cơ khẽ nghiêng đầu nhìn Tư Thành, giọng trầm ấm:
- Trẫm vẫn thường nghe các đại thần khen ngợi Vương đệ là người cẩn trọng, điềm đạm, lại học rộng. Thú thật, trong số các anh em cùng cha khác mẹ, hiếm ai hợp ý trẫm như Vương đệ.
Tư Thành thoáng ngạc nhiên, rồi cúi đầu:
- Bệ hạ quá lời. Thần chẳng qua chỉ làm tròn bổn phận của một hoàng tử, giữ mình để không phụ lòng tiên đế và bệ hạ.
- Lời ấy càng khiến trẫm quý trọng. - Bang Cơ khẽ cười, rồi ánh mắt trở nên xa xăm. - Vương đệ biết không, từ khi đăng cơ, trẫm mới hiểu rằng ngai vàng là chốn cô quạnh nhất.
Tư Thành im lặng, đôi mắt trầm xuống. Câu nói của Bang Cơ khiến lòng y chao nhẹ, như cảm thấy đằng sau nụ cười kia là một nỗi cô độc khó gọi tên. Bang Cơ dừng bước bên một khóm trúc, tay nhẹ vuốt thân cây:
- Nếu một ngày nào đó, trẫm phát hiện vương đệ muốn đi trước trẫm một bước... trẫm phải làm sao đây?
Câu hỏi bất ngờ khiến Tư Thành sững người. Y ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn của Bang Cơ không phải nghi kỵ, nhưng cũng chẳng hoàn toàn vô tư. Giữa hai người, gió lùa qua rặng trúc, phát ra những tiếng xào xạc khẽ khàng.
Tư Thành bình tĩnh đáp, giọng chậm rãi:
- Thần chưa bao giờ có ý nghĩ vượt trước bệ hạ, càng không muốn tranh giành điều gì. Nếu có một ngày như thế thì ắt hẳn thần đã không còn là chính mình.
Bang Cơ khẽ mỉm cười, nụ cười ấy không rõ là nhẹ nhõm hay thử thách:
- Trẫm tin Vương đệ.
Họ tiếp tục đi, cuộc trò chuyện chuyển sang những đề tài nhẹ nhàng hơn, chỉ là những câu chuyện về săn bắn, thơ phú, và những kỷ niệm thuở còn nhỏ. Nhưng dường như cả hai đều cảm nhận được sợi dây mảnh, vô hình đang nối giữa câu hỏi vừa rồi và tâm tư thật sự của Bang Cơ.
Tới bên thuỷ đình giữa hồ, Bang Cơ dừng lại. Y đưa mắt nhìn mặt nước phản chiếu ánh hoàng hôn đỏ rực:
- Trẫm nhớ xưa, Thái hậu thường dặn rằng giữa các anh em phải nâng đỡ nhau, đừng để chia lìa như những triều trước. Nhưng thời thế biến đổi, lời dặn ấy đôi khi khó giữ trọn.
Tư Thành gật đầu, ánh mắt xa xăm:
- Thần cũng ghi nhớ lời dạy đó. Dù mai sau thế nào, thần mong rằng mình và bệ hạ vẫn có thể giữ được lòng này.
Bang Cơ quay sang nhìn Tư Thành, đôi mắt ánh lên sự chân thành nhưng vẫn ẩn chứa một tia thăm dò:
- Vương đệ nói thế, trẫm yên lòng. Nhưng cũng mong Vương đệ nhớ, mỗi bước đi của chúng ta đều đang được người khác dõi theo. Một lời đồn nhỏ cũng có thể thành sóng gió lớn.
Câu nói ấy, Tư Thành hiểu. Y khẽ cúi đầu, giọng trầm thấp:
- Thần sẽ cẩn trọng, không để Quan gia khó xử.
Bang Cơ mỉm cười, vỗ nhẹ vai Tư Thành rồi quay bước về phía cổng vườn ngự. Khi bóng dáng hoàng đế khuất dần, Tư Thành vẫn đứng đó, mắt nhìn về phía xa xăm. Trong lòng y, lời nói vừa rồi của Bang Cơ như một lời cảnh báo, vừa nhẹ nhàng vừa ẩn chứa sức nặng, khiến tâm trí không khỏi bận lòng.
Tư Thành hiểu rất rõ Bang Cơ không chỉ đang nói chuyện "đi trước" về quyền lực hay ngôi vị. Ẩn sau đó, là một bóng hình khác. Một người con gái.
An Nhã.
Y khẽ hít sâu, nhưng mùi sen thanh khiết cũng không thể xua được vị đắng nghẹn ở cổ họng. Trong trí nhớ, đôi mắt nàng vẫn sáng và tĩnh lặng như hôm đầu gặp ở lưng chừng núi. Khi ấy, y chỉ nghĩ nàng là một nữ y can đảm, không màng nguy hiểm. Nhưng càng tiếp xúc, càng trò chuyện, càng chứng kiến những lần nàng mỉm cười hay chau mày, y càng thấy bản thân đã bước vào một con đường không thể quay lại.
Tư Thành cảm thấy bàn tay mình trong tay áo siết chặt đến run nhẹ. Y không thể buông bỏ, cho dù từng cố thuyết phục mình rằng chỉ cần đứng xa nhìn nàng bình yên là đủ. Nhưng mỗi lần bắt gặp ánh mắt nàng hướng về phía y, trái tim vốn luôn tự chủ của Lê Tư Thành lại trượt thêm một bước về phía vực sâu.
***
Cung Minh Nguyệt, đêm trăng thượng huyền.
Ngọn đèn lồng treo trước cửa khẽ lay trong gió đêm, ánh sáng vàng dịu hắt xuống nền đá rêu phong, tạo thành những mảng sáng tối như nhịp thở chậm rãi của thời gian. An Nhã đang ngồi bên bàn, bút lông chấm nhẹ vào nghiên mực, viết nốt mấy dòng phương thuốc cho Ngự dược phòng. Nghe tiếng bước chân quen thuộc vọng lại, cô thoáng giật mình, đặt bút xuống.
- Thần thiếp bái kiến Quan gia. - Cô đứng dậy, hành lễ.
Bang Cơ khoát tay, bước vào, giọng ôn tồn nhưng pha chút mỏi mệt:
- Không cần đa lễ.
Y mặc thường phục, thắt đai gọn gàng, trông gần gũi hơn nhiều so với dáng vẻ nghiêm nghị trên ngai vàng. Bang Cơ đi chậm rãi quanh phòng, ánh mắt lướt qua giá sách, chậu mai trắng, rồi dừng ở nghiên mực còn vương nét ướt.
- Nàng vẫn viết phương dược sao? - Y hỏi, nửa như quan tâm, nửa như tìm cớ mở lời.
- Dạ. Có vài cung nữ bị cảm hàn, thiếp kê thuốc cho Ngự dược phòng sắc sẵn. - Cô đáp nhẹ.
Một khoảng lặng ngắn trôi qua. Bang Cơ tiến lại gần bàn, tự rót một chén trà, đưa lên nhấp ngụm. Hương trà sen thoảng trong đêm, nhưng ánh mắt y lại xa xăm.
- An Nhã... - Y bỗng gọi tên cô, bỏ qua lễ xưng hô cung đình.
- Hôm nay trẫm có ghé qua vườn ngự. - y ngừng một nhịp, giọng trầm xuống - Lại thấy Bình Nguyên Vương ở đó, mỗi chiều đều thế. Nàng biết đấy, Vương đệ chẳng mấy khi kiên nhẫn chờ đợi thứ gì trừ khi trong lòng có nguyên cớ.
An Nhã thoáng khựng lại, bàn tay nâng tách trà dừng giữa chừng.
- Thần thiếp không rõ ý bệ hạ.
Bang Cơ nghiêng người, nụ cười nhạt thoáng qua nơi khóe môi, nhưng trong mắt lại ẩn tia gì đó thâm sâu và khó đoán:
- Trẫm chỉ tò mò thôi, nàng thấy Tư Thành là người thế nào?
Câu hỏi tưởng chừng bình thường, nhưng ẩn dưới giọng nói nhẹ nhàng ấy, An Nhã cảm nhận được một thứ gì đó âm ấm như than hồng, không phải tức giận rõ ràng, mà là một sự để ý, dò xét.
An Nhã khẽ khựng lại. Lời Bang Cơ đột ngột như mũi kim xuyên qua tấm vải mỏng, không để cô kịp chuẩn bị.
- Bệ hạ sao lại hỏi vậy?
- Trẫm chỉ muốn nghe nàng nói. - Bang Cơ đặt chén trà xuống, đôi mắt đen sâu nhìn thẳng, như muốn dò tận đáy lòng cô. - Trong cung này, trẫm ít khi thấy ai được trọng dụng mà vẫn giữ được sự khiêm nhường như Tư Thành. Nàng đã tiếp xúc với Vương đệ nhiều lần, chắc có nhận xét của riêng mình.
An Nhã khẽ cúi đầu, giọng trầm xuống:
- Bình Nguyên Vương là người điềm đạm, hiểu lễ nghĩa, quan tâm đến người khác. Dù thân phận cao quý, nhưng chưa từng tỏ vẻ kiêu ngạo.
Bang Cơ khẽ mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy có điều gì như cát mịn rơi qua kẽ tay êm dịu mà khó nắm giữ.
- Điềm đạm, hiểu lễ nghĩa - Y lặp lại, như đang cân nhắc từng chữ. - Trẫm cũng nghĩ vậy. Một người như thế ai mà chẳng quý.
An Nhã cúi đầu, tim khẽ run lên. Cô không rõ liệu đây chỉ là một lời nhắc khéo, hay ẩn dưới đó là nỗi nghi hoặc đã nhen nhóm.
Bang Cơ uống một ngụm trà, rồi khẽ thở dài.
- Nàng là người trẫm tin tưởng, trẫm mong nàng cũng đặt trẫm ở vị trí ấy.
An Nhã mím môi, cố giữ giọng bình tĩnh.
- Thần thiếp sẽ không bao giờ làm điều tổn hại đến bệ hạ.
Y khẽ gật, song ánh mắt vẫn như tìm kiếm điều gì sâu hơn trong câu nói ấy. Ngoài sân, gió đêm đưa hương ngọc lan thoảng vào, mát lạnh mà vương chút se sắt. Bang Cơ nhìn cô, ngón tay khẽ gõ lên bàn gỗ, hỏi chậm rãi:
- Nàng nói nàng vẫn chưa sẵn sàng vậy khi nào mới đến lúc? Hay là nàng vẫn chưa thể chấp nhận trẫm? Hay còn vì một lý do nào khác nữa?
Câu cuối cùng khiến An Nhã không dám ngẩng mặt. Cô nghe rõ ẩn ý của y đó là chuyện mà cả hai vẫn né tránh. Cô cắn nhẹ môi, bàn tay đặt trên đùi khẽ siết lại. Gò má nóng bừng, trái tim đập lạc nhịp.
- Thần thiếp... - cô nói khẽ, giọng như tan vào hơi đêm.
Bang Cơ im lặng một lát, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, sâu và tối như mặt hồ đêm. Y khẽ thở ra, giọng trầm xuống:
- Nếu nàng chưa sẵn sàng, trẫm có thể chờ. Nhưng nàng phải hiểu, phi tần trong hậu cung đều là ái nữ của các đại thần. Trẫm cứ mãi độc sủng mình nàng, sẽ khiến nhiều người bất mãn. Trẫm không sợ mất lòng họ, nhưng e rằng sóng gió sẽ tìm đến nàng.
An Nhã cảm nhận rõ ràng sự xáo động trong lòng khi nghe những lời vừa rồi từ Bang Cơ. Cô hiểu, những gì mình thể hiện trước đó thật sự quá ích kỷ, chưa một lần nghĩ đến cảm nhận và nỗi lòng của y. Sự im lặng kéo dài một vài giây, rồi cô chủ động tiến lại gần, chạm nhẹ bàn tay vào vai Bang Cơ, ánh mắt đầy chân thành, trăn trở.
Cô lặng nhìn y một lúc, rồi khẽ thở dài, giọng nói cất lên trước:
- Bệ hạ... Thần thiếp biết mình đã quá ích kỷ, quá bận lòng với việc giữ khoảng cách, mà chưa từng nghĩ đến nỗi lòng của bệ hạ...
An Nhã cảm thấy tim mình như vỡ òa khi nói ra những lời đó. Cô không muốn để khoảng cách giữa hai người tiếp tục tồn tại thêm nữa. Chẳng chần chừ, cô khẽ nghiêng đầu tiến lại gần, đôi mắt long lanh ánh lên sự quyết tâm, rồi nhẹ nhàng đặt lên môi Bang Cơ một nụ hôn.
Nụ hôn ấy không ồn ào hay vội vàng, mà tràn đầy dịu dàng và chân thành như một lời khẳng định, một sự mở đầu cho những điều chưa từng có trước đây giữa hai người. An Nhã cảm nhận được hơi thở của Bang Cơ chùng xuống, dường như y cũng bị cuốn vào cảm xúc sâu sắc ấy.
Bang Cơ hơi ngỡ ngàng, hơi do dự rồi đáp lại nụ hôn một cách vụng về nhưng đầy chân thành. Bờ môi Bang Cơ chạm vào môi cô nhẹ nhàng, khẩn cầu như muốn níu kéo sự gần gũi đã bị gián đoạn quá lâu. Y nhẹ nhàng khẽ đặt tay lên vai cô, hơi run run như thể đang học cách cảm nhận một cảm xúc mới mẻ.
Y nhìn cô, mắt ánh lên niềm vui khó giấu, đồng thời cũng là sự nhẹ nhõm. Bấy lâu nay, y đã giấu kín trong lòng biết bao cảm xúc, nhưng giờ đây, lời An Nhã như cơn mưa xua tan khô cằn của bao ngày tháng.
Bất ngờ, Bang Cơ khẽ kéo cô vào lòng, ôm chặt như sợ cô vụt mất. Lồng ngực y rung lên theo nhịp thở, pha lẫn giữa đau đớn và nỗi sợ hãi mất đi điều quý giá nhất. An Nhã rùng mình, lắng nghe từng nhịp tim, từng hơi thở dồn dập. Cô để cho cảm xúc tràn đầy, gác bỏ mọi sợ hãi, mọi lo lắng ngoài kia. Hai người dần hòa làm một trong ánh sáng mờ ảo, cảm nhận được từng đường cong, từng hơi thở, từng cử động khẽ khàng mà mãnh liệt.
Bang Cơ đứng dậy, đôi mắt sâu thẳm ánh lên niềm quyết tâm và dịu dàng hiếm hoi. Y nhìn cô chăm chú, từng hơi thở như nín lại trong không gian.
- An Nhã - y thì thầm, giọng trầm ấm nhưng đầy da diết - Đêm nay, hãy ở bên trẫm.
Không chờ đợi thêm, Bang Cơ nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo cô, nâng cô lên một cách vững chắc nhưng đầy trìu mến. An Nhã tựa đầu vào ngực y, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ nhưng đều đặn dưới làn da ấm áp.
Từng bước chân chậm rãi đưa họ đến chiếc giường lụa, nơi đã được chuẩn bị tươm tất. Y đặt An Nhã xuống, mắt vẫn không rời cô. Hai người ngồi đối diện nhau, ánh mắt giao thoa, chứa đựng biết bao tâm sự chưa từng nói.
Bang Cơ nhẹ nhàng xoa dịu những lo âu trong cô bằng một nụ cười ấm áp và những lời thì thầm dịu dàng. Tay y chầm chậm vuốt ve đường viền khuôn mặt An Nhã, từ trán, qua má, đến cằm, như sợ một phút sơ sẩy sẽ làm tan biến hình ảnh cô trong lòng.
An Nhã khép mắt, thở dài nhẹ nhàng, cho phép mình buông bỏ những ràng buộc, những nỗi sợ hãi bấy lâu. Cô đưa tay chạm lên ngực Bang Cơ, cảm nhận hơi ấm lan tỏa, như một lời khẳng định không lời cho tình yêu và sự gắn kết.
Khoảng cách vốn dần dần được hạ xuống giờ đây gần như biến mất hoàn toàn. An Nhã chỉ còn thấy ánh đèn lung linh mờ ảo như đang run rẩy, sắp tắt đi vì gió nhẹ. Bang Cơ từ từ hạ thấp ánh mắt xuống cổ, vai An Nhã, nơi làn da mịn màng ánh lên dưới ánh đèn vàng. Cô khẽ thở ra, đầu tựa vào ngực y, cảm nhận sự sống mạnh mẽ trong từng nhịp đập. Lời nói dường như không cần thiết nữa, mọi thứ chỉ còn lại những cảm xúc nguyên sơ, mãnh liệt.
Từng chiếc áo, từng lớp lụa mỏng được nhẹ nhàng cởi bỏ, từng phần da thịt hé lộ trong không gian ấm áp, tràn đầy sự tin tưởng và thấu hiểu. Bang Cơ nâng niu từng phần cơ thể An Nhã như báu vật, những cái chạm nhẹ nhàng mà đầy đam mê. Cô đáp lại bằng những hơi thở dồn dập, những cử chỉ trao gửi.
An Nhã cảm nhận được sự chân thật trong từng động tác của Bang Cơ, dù chưa thuần thục, nhưng đủ để khiến cô tin rằng y cũng đang học cách yêu thương và trân trọng cô.
Thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại hai con người ấy hòa quyện trong nhịp đập trái tim, trong sự gắn bó không thể tách rời. Dưới ánh đèn vàng nhạt, trong sự bao bọc của gió đêm và hương trầm thoang thoảng, họ tìm thấy nhau, tìm thấy sự bình yên và niềm tin cho những ngày phía trước.
Ánh đèn lồng bên khung cửa chao nghiêng theo từng chuyển động, bóng hình hai người in hằn trên tấm rèm trắng như hòa làm một, xóa nhòa mọi ranh giới. Tiếng thở của họ hòa vào nhau, không lời nào cần nói thêm, chỉ còn sự ấm áp len lỏi trong từng nhịp đập của trái tim.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro