Chương 48: Lá chắn

Bang Cơ ngồi lặng trong tẩm điện, ánh nến leo lét phản chiếu trên gương mặt trầm tư của y. Trong lòng Bang Cơ có một khát khao mãnh liệt là sớm thấy An Nhã, được tôn lên ngôi vị Hoàng hậu địa vị cao quý nhất, minh chứng rõ ràng nhất cho tình yêu và sự tin tưởng tuyệt đối của y.

Y biết, với thân phận chính phi, An Nhã đã gánh trên vai muôn vàn trọng trách, nhưng vị trí Hoàng hậu mới giúp củng cố địa vị ấy trước triều thần và chốn cung đình đầy rẫy những âm mưu. Bang Cơ muốn đẩy nhanh việc sắc phong, để mọi người không còn nghi ngại, để người khác không có cơ hội bấu víu mà lung lay uy quyền của Phu nhân của y.

***

Trong ánh sáng vàng nhạt của buổi sớm mùa thu, triều đình trở nên tĩnh lặng khác thường. Hoàng đế Bang Cơ ngồi trên ngai vàng, ánh mắt kiên định nhìn về phía các đại thần quỳ trước mặt, giọng nói tràn đầy quyết đoán:

- Các khanh đã định ngày lành tháng tốt để sắc phong Hoàng hậu chưa? Trẫm muốn nghi lễ này được tiến hành nhanh chóng.

Các đại thần cúi đầu, lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau. Một quan văn lớn tuổi từ từ đứng lên, cung kính đáp:

- Quan gia, việc sắc phong Hoàng hậu đòi hỏi những nghi thức hết sức chu đáo và trang nghiêm, cần phải lựa chọn ngày lành tháng tốt phù hợp với lễ nghi triều đình. Hiện các quan lễ đang xem xét, song xin Quan gia chờ thêm ít ngày để hoàn thiện lễ nghi.

Bang Cơ nhíu mày, giọng vẫn tràn đầy quyết tâm:

- Ít ngày hay nhiều ngày? Trẫm không muốn sự trì hoãn kéo dài làm ảnh hưởng đến trật tự và uy thế của triều đình.

Một vị đại thần khác, trạc tuổi trung niên, lên tiếng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn:

- Quan gia, ngoài lễ nghi còn có những điều khác đang gây khó khăn. Hiện sức khỏe của Hoàng Thái hậu không được tốt, cần thời gian dưỡng bệnh để có thể tham dự nghi lễ trọng đại.

Vị đại thần thở dài, tiếp lời:

- Thêm nữa, tình hình quốc gia hiện vẫn còn nhiều phức tạp. Sâu bệnh tàn phá mùa màng tại một số địa phương chưa hoàn toàn dập tắt, quân lính đang được điều động tăng cường ở vùng biên giới nhằm phòng chống các mối đe dọa từ phía Bắc. Những vấn đề này đòi hỏi sự tập trung toàn lực của triều đình, nên các nghi lễ lớn phải được cân nhắc kỹ càng.

Bang Cơ siết chặt thành ghế, ánh mắt nhìn xuống chính điện rồi lại ngước lên, giọng trầm nhưng vẫn giữ sắc thái quyết đoán:

- Các khanh nói đều có lý. Việc giữ vững biên cương, bình định giang sơn phải đặt lên hàng đầu. Nhưng trẫm không thể để cho địa vị của Nguyên phi bị lung lay chỉ vì những trì hoãn này.

Một đại thần độ tuổi tứ tuần khác, với ánh mắt nghiêm nghị, nói:

- Hoàng hậu là vị trí trọng yếu, song các bậc mẫu nghi thiên hạ trước đây cũng từng phải chờ đợi thời gian dài mới được sắc phong. Chỉ cần địa vị Nguyên phi được giữ vững, uy quyền của người vẫn sẽ không bị suy giảm. Việc hoãn lại để ổn định quốc gia, chuẩn bị lễ nghi chu toàn, đó là quyết định sáng suốt, đảm bảo không làm mất thể diện triều đình.

Bang Cơ gật đầu chậm rãi, ánh mắt như đang đắn đo giữa quyết tâm và bất lực. Cuối cùng, giọng nói như lời cam kết:

- Trẫm chấp nhận trì hoãn. Nhưng trong thời gian đó, trẫm không muốn thấy bất kỳ kẻ nào mạo phạm đến Phu nhân của trẫm.

Bách quan đồng loạt cúi đầu:

- Quan gia yên tâm, chúng thần nguyện hết lòng bảo vệ danh vị Chính phi và hoàng thất Đại Việt.

Buổi triều hôm đó kết thúc trong không khí trầm lắng. Bang Cơ rời ngai vàng, ánh mắt đượm buồn nhưng không hề mất đi khí phách của một Hoàng đế đang gánh trên vai trách nhiệm nặng nề.

***

Ánh nắng buổi sớm vàng nhạt trải khắp ngự hoa viên, phản chiếu trên mặt đá còn đọng sương thành những vệt sáng lung linh. An Nhã bước chậm rãi, tà váy gấm lướt nhẹ trên nền đá, theo sau chỉ có một cung nữ thân cận. Cô định ra hồ sen hái vài đóa sen trắng về cắm trong tẩm điện.

Từ xa, một đoàn cung nhân tiến lại. Đi đầu là một nữ nhân mặc áo lụa hồng phấn thêu hoa hải đường, mái tóc vấn gọn, cài trâm ngọc khéo léo. Vóc dáng mảnh mai nhưng toát ra khí chất cao quý. An Nhã nhận ra ngay đó là Chiêu viên Nguyễn Ngọc Lệ.

Ngọc Lệ vừa trông thấy cô liền dừng bước, tiến nhanh vài bước rồi cúi người hành lễ:

- Nguyên phi, không ngờ hôm nay cũng được gặp người ở ngự hoa viên.

An Nhã khẽ gật đầu, nụ cười nhẹ như thoảng qua:

- Lâu rồi không gặp, gần đây sức khỏe cô thế nào?

Ngọc Lệ đáp, giọng dịu dàng:

- Đa tạ Nguyên phi quan tâm, ta vẫn khỏe.

Ngọc Lệ khẽ mỉm cười, đưa mắt nhìn về hồ sen phía trước:

- Tiết trời hôm nay đẹp thật. Ta ra đây cũng muốn ngắm sen một lát, cho tâm hồn thư thái. Hoa nở đẹp đến vậy, quả là phúc của người trong cung. Còn Nguyên phi, dạo này bệ hạ vẫn thường ghé cung Minh Nguyệt chứ?

An Nhã bình thản:

- Bệ hạ bận việc triều chính, rảnh rỗi mới ghé qua. Ta cũng đã quen như vậy.

Hai người bước song song, nói vài câu về tiết trời, về những luống mẫu đơn mới nở trong vườn. Giọng Ngọc Lệ chừng mực, từng câu đều tỏ rõ sự cung kính, không để lọt một sơ hở.

Khi không khí đã trở nên thân tình, nàng mới khẽ nghiêng đầu, như vô tình mà hữu ý:

- Nghe nói bệ hạ vẫn thường tới cung Minh Nguyệt, Nguyên phi quả là được sủng ái bậc nhất trong hậu cung. Chỉ tiếc... - nàng ngập ngừng, ánh mắt thoáng như e dè - Việc sắc phong Hoàng hậu vẫn chưa có tin định. Ta cũng lấy làm lạ, chẳng biết bệ hạ muốn để Nguyên phi đợi đến bao giờ.

Lời nói nhẹ như gió, nhưng ẩn sau là lưỡi dao mềm. An Nhã nghe, không biến sắc. Cô dừng bên bờ hồ, nhìn những đóa sen trắng đang hé nở, cánh mỏng rung rinh trong làn gió sớm. Giọng cô chậm rãi, không cao không thấp:

- Danh phận vốn chỉ là hư danh. Chỉ cần bệ hạ bình an, triều chính vững vàng, ta cũng chẳng bận lòng.

Ngọc Lệ khẽ cười, nét cười như một làn gió xuân, nhẹ nhàng nhưng lại khó nắm bắt:

- Nguyên phi quả thực rộng lượng. Ta cũng hiểu rõ một điều là ân sủng của bệ hạ không phải ai cũng có thể tranh giành. Người khác, dẫu muốn, e rằng cũng khó mà với tới.

An Nhã hơi nghiêng đầu, giọng vẫn nhẹ:

- Ý cô là sao?

Ngọc Lệ lập tức khẽ cúi đầu, nụ cười thêm nhu hòa:

- Ta đâu dám có ý gì khác. Chỉ là phụ thân ta một đời vì nước, công lao hiển hách, triều đình trong ngoài đều kính nể. Ta trộm nghĩ bệ hạ trân trọng tình nghĩa cũ, không muốn để ta phải chịu cảnh tranh đoạt không đáng có. Vậy nên mới trì hoãn việc sắc phong của Nguyên phi.

Nói xong, nàng hơi nghiêng người như để xác nhận sự tồn tại của thế lực sau lưng mình, đôi mắt vẫn giữ vẻ nhu hòa, nhưng ý tứ thì đã rạch ròi.

An Nhã quay sang nhìn nàng, ánh mắt như soi thấu những tầng sóng ngầm trong lời nói ấy. Cô khẽ nhướng mày, đáp bằng giọng bình thản nhưng không thiếu phần cứng rắn:

- Nếu tình cảm có thể lung lay chỉ vì tước vị, thì giữ nó để làm gì? Bệ hạ đã chọn tin tưởng ta, ta cũng chọn tin người. Những gì là lá chắn, hay là mũi dùi, đều không quan trọng bằng lòng người.

Ngọc Lệ thoáng ngẩn người, rồi mỉm cười khẽ:

- Ta có lỡ lời. Mong Nguyên phi chớ trách.

An Nhã không đáp, chỉ khẽ gật đầu, tiếp tục bước về phía hồ. Ngọc Lệ hành lễ, lùi một bước, để đoàn cung nữ theo sau dẫn mình sang lối khác.

Bóng nàng khuất dần sau hành lang gấp khúc, nhưng An Nhã vẫn đứng đó, mắt dõi về mặt hồ phẳng lặng. Sóng nước lăn tăn, phản chiếu bầu trời trong vắt, yên ả đến mức khó tin. Trong lòng cô, lời của Ngọc Lệ chẳng gợn lên mấy, nhưng cô hiểu, những chuyện như thế này không đơn thuần chỉ là vài câu hỏi han.

Cô biết rõ hậu cung chẳng bao giờ yên bình. Mỗi lời nói, mỗi ánh mắt đều chứa một ẩn ý. Ngọc Lệ hôm nay nhắc đến cha mình chẳng phải chỉ để khoe địa vị, mà còn để thử lòng cô, xem cô phản ứng thế nào trước những thế lực đứng sau phi tần.

Nhưng An Nhã không muốn cuốn mình vào những cuộc tranh đấu hơn thua ấy. Tước vị đối với cô chưa bao giờ là thứ cô mong cầu. Cô chỉ muốn biết rằng trong lòng Bang Cơ luôn có mình, cho dù sóng gió ngoài kia có lớn đến đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro