Chương 49: Đêm hội trăng rằm

Tết Trung Thu năm ấy, hoàng cung như khoác lên mình một chiếc áo rực rỡ. Từ Đại Nội cho tới các dãy hành lang quanh hồ của cung Ngọc Hà đều treo đèn lồng gấm vóc muôn sắc, hình dạng phong phú: cá chép vàng, thỏ ngọc, hoa sen, cung trăng...  Ánh sáng vàng cam từ hàng trăm ngọn đèn phản chiếu trên nền gạch men xanh biếc, tạo nên cảm giác vừa ấm áp, vừa lung linh huyền ảo.

Trước yến tiệc, triều đình đã tổ chức lễ cúng tổ tiên tại Thái Miếu. Hoàng đế Bang Cơ thân mặc lễ phục cổn miện, dẫn đầu đoàn văn võ bá quan, tế lễ giữa tiếng chiêng trống hào hùng. Sau đó, khắp các sân điện lớn nhỏ đều rộn ràng. Tiếng đàn sáo, tiếng trống xen lẫn tiếng cười nói tạo nên bức tranh lễ hội náo nhiệt.

Sân khấu rối nước dựng ngay bên hồ Ngọc Hà, ánh đèn lồng đỏ, vàng phản chiếu lung linh trên mặt nước. Tiếng trống, tiếng sáo hòa cùng tiếng nước vỗ bì bõm, từng con rối gỗ cử động uyển chuyển, kể lại câu chuyện dân gian "Chú Cuội cung trăng". Khán đài phía trước được trải thảm gấm, dãy ghế dành cho hoàng đế, hoàng phi và các vị khách quý.

Bang Cơ ngồi ở vị trí chủ toạ, An Nhã ở ngay bên phải, mặc bộ y phục gấm tía thêu hoa văn vân mây, mái tóc búi cao cài trâm ngọc, dung nhan thanh khiết dưới ánh trăng rằm càng trở nên mềm mại. Dãy bên trái là đoàn sứ giả của nước láng giềng, dẫn đầu là một nam nhân tầm tuổi ba mươi, vận y phục màu lam đậm, mắt dài và đen, dáng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự sắc sảo của kẻ đã quen ứng đối chính trường.

Tiết mục vừa bắt đầu, nam nhân ấy đã kín đáo liếc nhìn sang An Nhã. Khi một màn rối tái hiện cảnh nàng tiên bước xuống trần gian, hắn khẽ nghiêng người, mỉm cười, rồi chậm rãi nói vài câu bằng tiếng bản quốc. Giọng hắn trầm ấm, ngữ điệu như đang tán thưởng.

An Nhã khẽ nghiêng đầu, đôi mày hơi nhíu lại:

- Ngài ấy vừa nói gì thế? - cô nhẹ nhàng hỏi, giọng vẫn giữ sự lễ độ.

Hắn mỉm cười, không đáp thẳng, chỉ đưa tay khẽ chạm vào chuỗi hạt trên tay áo, như muốn giữ lại bí mật trong lời mình vừa thốt.

Bang Cơ nghe rõ từng chữ. Hắn vừa khen An Nhã "tựa như ánh trăng đầu thu vừa lạnh lùng vừa sáng, khiến người muốn chạm mà không dám". Lời khen tuy hoa mỹ nhưng chứa chút ý tứ vượt quá phép xã giao. Y vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh, đôi mắt hơi nheo lại, khoé môi chỉ khẽ nhếch như không để tâm. Nhưng bên trong, một tia khó chịu như sợi tơ bén lửa vừa chạm vào. Y nâng chén rượu, uống cạn, ánh nhìn từ tốn liếc qua sứ giả rồi quay lại phía An Nhã:

- Hắn khen nàng xinh đẹp. Chỉ vậy thôi.

An Nhã hơi đỏ mặt, khẽ cúi đầu:

- Cũng chỉ là phép xã giao thôi mà.

Bang Cơ im lặng một thoáng, rồi nghiêng người về phía cô, giọng đủ để cô nghe nhưng không lọt ra ngoài:

- Có những lời cần biết ai nên nói, ai không.

Tiết mục rối vẫn diễn ra, tiếng reo hò vọng lại từ bờ xa, nhưng giữa hàng ghế chủ toạ, không khí lại dường như đặc hơn. Mỗi khi sứ giả quay sang trao thêm ánh nhìn, Bang Cơ vẫn tỏ ra như đang chăm chú vào màn diễn, nhưng bàn tay đặt trên thành ghế đã khẽ siết.

Còn An Nhã, dù không hiểu hết ẩn ý, vẫn cảm nhận được hơi thở của Bang Cơ ở bên cạnh sâu và chậm hơn bình thường, như một con sóng lớn đang nén lại trước khi vỡ tung.

Dưới ánh trăng rằm Trung Thu, tiếng trống rối và tiếng cười nói vẫn rộn ràng vọng từ hồ nước. Bang Cơ ngồi yên một lúc, mắt vẫn hướng về sân khấu, nhưng tâm trí đã chẳng còn ở đó. Y vẫn giữ gương mặt bình thản, đáp lại quan khách bằng vài câu lịch sự. Nhưng ánh mắt chợt trở nên trầm hơn. Y liếc sang An Nhã vẫn ngồi ngay ngắn, chăm chú nhìn sân khấu.

Tiếng trống kết hồi nổi lên, báo hiệu một tiết mục mới sắp bắt đầu. Nhưng Bang Cơ khẽ quay sang thị vệ đứng phía sau:

- Trẫm mệt, không xem nữa.

Đoàn thị vệ lập tức bước ra, mở lối. An Nhã nghiêng đầu nhìn y, định hỏi, nhưng chưa kịp cất lời thì Bang Cơ đã đứng lên, nói khẽ:

- Đi với trẫm.

Y đặt chén rượu xuống bàn, khẽ nghiêng người nói nhỏ với thái giám thân cận vài câu. Chẳng lâu sau, y lặng lẽ lui xuống, vòng ra phía sau khán đài. Bang Cơ quay sang An Nhã, khoé môi khẽ cong:

- Nơi này ồn quá.

An Nhã hơi ngạc nhiên:

- Nhưng thần thiếp còn chưa xem hết...

- Trăng đẹp thế này, ngồi đây phí mất. Ta có chỗ khác. - Giọng nói của y trầm nhưng mang theo chút thôi thúc, khiến cô khó lòng từ chối.

Hai người rời khán đài bằng lối nhỏ phía sau, né khỏi sự chú ý của quan khách. Con đường lát đá dẫn qua dãy hành lang treo đèn lồng đỏ, rồi men theo vườn ngự, hương hoa quế thơm ngát quyện trong gió đêm. Cung nữ theo hầu định đi sát, nhưng Bang Cơ phất tay, ra hiệu để họ ở lại.

Cuối lối mòn, một toà gác cao bằng gỗ lim hiện ra, mái ngói cong vút như cánh én. Tầng trên mở bốn phía, có thể ngắm trăng và toàn cảnh hoàng cung. Đây là nơi chỉ dành cho hoàng đế khi muốn thưởng nguyệt hoặc bàn chuyện riêng.

Bang Cơ dìu An Nhã lên từng bậc thang gỗ, bước chân cô khẽ vang trong không gian tĩnh lặng. Khi cả hai lên đến nơi, gió đêm ùa vào, mát lạnh nhưng dễ chịu. Trăng rằm treo cao như mâm ngọc giữa bầu trời, ánh sáng chan hoà khắp sân điện, phản chiếu xuống mái ngói lưu ly lấp lánh. Xa xa, tiếng nhạc hội và tiếng reo hò hoà thành một làn sóng mơ hồ.

An Nhã đứng bên lan can, mắt ngước nhìn vầng trăng tròn vành vạnh. Mái tóc cô lay nhẹ trong gió, phản chiếu ánh sáng như sợi tơ. Cô mỉm cười:

- Đúng là chỗ này đẹp hơn ngồi xem rối nước.

Bang Cơ bước đến sát bên, chống tay lên lan can:

- Và yên tĩnh hơn. Chỉ có ta và nàng.

Cô liếc nhìn y, bắt gặp ánh mắt như có một ngọn lửa ẩn sâu. Một thoáng im lặng trôi qua. Rồi Bang Cơ khẽ nói, giọng đủ để cô nghe:

- Vừa nãy, lời của sứ giả kia không chỉ đơn giản là khen đâu.

- Thần thiếp đã bảo thiếp không để tâm - cô nghiêng đầu, vẻ thật lòng.

- Nhưng ta thì có. - Lời nói ấy bật ra, dứt khoát mà không cần nghĩ ngợi.

An Nhã khẽ sững người, rồi mỉm cười, trong mắt ánh lên một tia dịu dàng:

- Vậy thì bệ hạ định làm gì?

Bang Cơ im lặng vài nhịp trống tim, rồi bất chợt đưa tay chỉnh lại sợi tóc rối bên thái dương cô. Động tác chậm rãi, như muốn giữ khoảnh khắc ấy lâu hơn.

- Trẫm chỉ muốn để cả hoàng cung này, và cả những kẻ ngoài kia, đều biết nàng thuộc về ai.

Cô định đáp lại thì Bang Cơ đã quay người, lấy từ chiếc bàn nhỏ một bình rượu ấm và hai chén ngọc. Y rót rượu, hương thơm nồng lan trong không khí:

- Rượu thưởng trăng đêm nay, chỉ ta và nàng uống.

Hai người chạm chén. Rượu vào, ấm dần từ cổ họng xuống tim. Ánh trăng rọi lên gương mặt cả hai, soi rõ từng nét một vị hoàng đế uy nghi nhưng giấu trong mắt là sự sủng nịnh, một nữ nhân mảnh mai mà ánh nhìn bình thản, không bị lay động.

Trên gác cao phủ đầy ánh trăng, những thanh lan can chạm trổ hình vân mây tỏa ra hơi lạnh của đêm thu. Gió từ hồ lớn phía trước mang theo hương sen tàn và mùi khói đèn lồng, khẽ lùa vào khoảng không vắng lặng giữa hai người. Từ nơi này có thể nhìn bao quát toàn bộ hoàng cung, những mái ngói cong cong của cung điện, những con đường phủ đầy đèn lồng đỏ, và xa hơn nữa là ánh lửa còn chưa tắt.

An Nhã đứng dựa vào lan can, tay vân vê dải lụa mỏng ở thắt lưng. Từ sáng đến giờ, cô đã tham dự đủ nghi lễ của triều đình trong ngày lễ Trung Thu: từ tế tổ miếu, ngự lãm đua thuyền, dự yến tiệc, cho đến buổi diễn rối nước. Tất cả náo nhiệt, rực rỡ, nhưng lòng cô vẫn thấy như thiếu một khoảng trống.

Bất chợt, một tiếng "đùng" vang lên, như đánh thức cả bầu trời. Cô giật mình ngẩng đầu, thì ngay sau đó một chùm sáng bung nở giữa tầng không, từng tia vàng óng như rơi xuống phản chiếu vào đôi mắt.

- Pháo hoa? - cô khẽ thốt, ánh nhìn đầy ngạc nhiên.

Bang Cơ đứng bên cạnh, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng khóe môi cong lên đầy chủ ý.

- Trẫm bảo người chuẩn bị từ lâu rồi. Đêm rằm, trăng tròn mà không có pháo hoa thì chẳng phải là mỹ cảnh trọn vẹn.

Từng đợt pháo nối tiếp, như đoá mẫu đơn đỏ thắm nở xoè trên trời, khi lại là chuỗi ngân hà rực rỡ vắt ngang đêm tối. An Nhã dõi theo, đôi mi cong khẽ run theo từng tiếng nổ, đến nỗi cô quên cả chớp mắt. Vầng trăng tròn và ánh sáng pháo hoa hòa quyện, nhuộm lên khuôn mặt cô thứ sáng dịu, đẹp đến mức Bang Cơ chỉ muốn khoá chặt khoảnh khắc này. Y không nhìn pháo hoa, chỉ nhìn phản chiếu của nó trong đôi mắt trong trẻo kia.

Một loạt pháo vàng vẽ thành vòng tròn rồi tan ra như mưa sao băng. Bang Cơ khẽ nghiêng người, hạ giọng trầm thấp đến mức chỉ đủ cho cô nghe:

- Nàng biết không...

Giọng nói ấy bị nuốt trọn bởi tiếng nổ giòn giã tiếp theo. An Nhã chỉ cảm nhận hơi thở ấm nóng thoảng qua và sợi tóc mai khẽ rung, chứ chẳng rõ câu chữ là gì.

Cô quay sang, mày hơi nhíu:

- Bệ hạ vừa nói gì ạ?

Y cười, một nụ cười nhẹ mà không trả lời thẳng:

- Không có gì. Chỉ là vài lời vụn vặt thôi.

Rồi, như thể thay đổi ý định, Bang Cơ đặt chén rượu xuống bàn, nghiêng hẳn về phía cô. Dưới ánh trăng, gương mặt ấy gần đến mức cô nhìn rõ cả hàng mi dài và ánh sáng lay động trong đôi mắt sâu thẳm. Y nói chậm rãi, từng chữ rơi xuống như tiếng chuông ngân:

- Năm sau rồi năm sau nữa, nàng có thể ở cạnh ta như thế này, được không?

Tiếng pháo lần nữa rộ lên, che lấp nhịp tim trong lồng ngực cả hai. An Nhã thoáng khựng lại. Trong đôi mắt Bang Cơ lúc này không còn là uy nghi của thiên tử, mà chỉ có vẻ mong mỏi của một người nam nhân đang chờ câu trả lời.

Cô khẽ mím môi. Suốt những thời gian qua, cô từ một y nữ vô danh bước vào chốn cung cấm, không cha không mẹ, không gia tộc nâng đỡ, tất cả chỉ dựa vào ý chí và sự may mắn được Bang Cơ chú ý. Nhưng cô cũng hiểu rõ, cạnh hoàng đế không chỉ là vinh hoa, mà còn là sóng gió. Lời hứa ở lại mãi bên, cô không dám buột miệng, nhưng trái tim thì đã rung lên một nhịp khác thường.

Phía dưới, tiếng trống hội vẫn dồn dập, tiếng cười đùa hòa vào tiếng nhạc trỗi lên từ sân khấu. Nhưng trên gác cao này, dường như cả thế giới đã lùi xa.

Bang Cơ vẫn nhìn cô, như muốn khắc ghi mọi biến chuyển trong ánh mắt ấy. Chợt, một chùm pháo hoa rực đỏ nở bung ngay phía trên đầu, ánh sáng nhuộm cả hai vào cùng một dải sắc màu. Cô khẽ quay đi, giả vờ tiếp tục ngắm pháo, nhưng khóe môi đã vô thức cong nhẹ.

- Nếu vẫn còn pháo hoa như đêm nay, - cô nói, giọng nhỏ như sợ phá vỡ khoảnh khắc, - thì cũng có thể.

Bang Cơ khẽ bật cười, không rõ là vì câu trả lời mơ hồ hay vì An Nhã để lộ một chút mềm lòng. Y không nói gì thêm, chỉ đưa tay khẽ chạm mu bàn tay cô, một cử chỉ đơn giản nhưng ấm áp hơn bất kỳ lời hứa nào.

Trên trời, pháo hoa vẫn tiếp tục nở, hết đợt này đến đợt khác, như muốn kéo dài mãi giây phút này. Và dưới ánh trăng tròn tháng Tám, hai bóng người đứng cạnh nhau, không cần nói, cũng đủ hiểu lòng nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro