Chương 5: Phục da chỉ liên
Trong ánh lửa lập lòe, nam nhân nằm nghiêng trên tấm chiếu trải tạm. Bên ngoài, một y sinh cẩn thận tháo lớp vải quấn trên lưng, để lộ vết chém đỏ rực, máu vẫn rỉ ra từng giọt.
Hai thầy lang đứng cạnh, một người thì thào:
- Vết này cắt ngang cơ thịt, nếu không ép máu lại sẽ khó lành.
Người còn lại gật đầu, vẻ mặt hoang mang:
- Ta cũng nghe nói Nam Nhạc có thuật dùng chỉ để khâu da người, nhưng Thái y viện chưa từng cho phép dùng. Lỡ nhiễm độc thì...
Y nằm đó, ánh mắt vẫn bình thản nhưng hơi nhíu mày:
- Ngươi nói khâu là dùng kim chỉ nối vết rách?
An Nhã lúc này đang rửa tay, ngẩng lên:
- Phải. Là phương pháp của người phương Bắc ghi lại, có hiệu quả đặc biệt cho vết thương cơ sâu, tránh máu tụ và hoại tử.
Y im lặng một thoáng, rồi nhìn sang hai thầy lang:
- Các người có làm được không?
Hai người đồng loạt lắc đầu:
- Ta chưa từng thử, không dám mạo phạm.
Y quay đầu về phía cô, giọng không cao nhưng rõ ràng:
- Cô dám làm không?
An Nhã bước đến, đôi mắt sáng trong lửa:
- Tôi chỉ mới khâu trên mô hình giả mô da, chưa từng khâu trên người thật. Nhưng có thể thử.
Y nhìn cô một lúc, rồi gật đầu:
- Các người lui hết xuống.
- Nhưng...
- Ta nói: lui.
Tất cả y sinh, thầy lang, thị vệ đều rút ra ngoài. Trong chòi chỉ còn lại hai người. Lửa kêu tí tách, bóng dao kim loáng lên trong tay cô. Y nằm nghiêng, y phục trên người đã được cô cẩn thận cắt dọc, để lộ mảng lưng vững chãi. Dưới ánh lửa chập chờn, làn da y trắng ngần nhưng hiện rõ đường cơ bắp không phải của một văn nhân yếu đuối, mà của người đã trải tháng ngày rèn luyện thân thể. An Nhã ngồi phía sau, hơi thở có phần không tự nhiên. Tay cô cầm khăn thuốc, ngón cái vừa chạm vào bờ vai y, cả người khẽ giật nhẹ. Lưng gấm, cứng như gỗ nhưng không tì vết nếu không có vết chém đỏ thẫm vắt ngang. Máu thấm ra ướt cả lòng bàn tay cô.
Lòng An Nhã thoáng rối, dù đã tự trấn an: "Ta là y nữ, cũng đã sống quá 30 năm cuộc đời rồi. Nam nữ già trẻ đều đã từng chạm tới. Không thể vì một tấm lưng trần mà rối trí."
Thế nhưng, đây là lần đầu tiên cô phải khâu vết thương trên lưng một nam nhân mà lại còn chỉ có hai người trong căn chòi vắng. Y không nói gì, vẫn nằm im lặng, một tay gối dưới đầu, mắt nhìn trần rơm, không hề để lộ cảm xúc. An Nhã rửa tay, rồi dùng khăn tẩm cồn lau quanh miệng vết thương. Khi ngón tay cô trượt nhẹ qua da, nơi cổ vai gần xương bả, y khẽ rùng mình chỉ một chút như một phản xạ sinh lý, không chủ ý.
Cô khựng lại, mặt hơi nóng, nhưng cố giữ bình tĩnh.
- Sẽ hơi đau... - cô nói khẽ, giọng nhẹ hơn thường ngày.
Y gật đầu, mắt nhắm hờ
Cô rút kim y, sợi chỉ tơ đã được luồn sẵn, đầu kim mảnh như tóc. Đưa kim chạm vào mép da đầu tiên, cô hít một hơi dài rồi đâm xuống. Mũi kim xuyên qua lớp da, rồi xuyên sang mép da đối diện. Máu tứa ra thành giọt, cô dùng gạc lau. Tay cô không run, nhưng môi đã mím chặt. Y im lặng. Nhưng trong lòng, một cảm giác là lạ bắt đầu nhen lên. Có điều gì đó rất khác giữa tay nghề khéo léo của cô và vẻ khép nép, thanh nhã mà cô mang. Vì cô vừa rất chuyên nghiệp vừa rất e dè.
Bảy mũi khâu, đường chỉ thẳng như kẻ chỉ trên lụa. Vết thương được kéo khép lại từng chút một. Máu dần ngừng chảy. Lúc cô cúi sát để bôi cao thuốc lên mép khâu, vài lọn tóc sổ ra khỏi búi, khẽ chạm vào lưng y. Y không quay lại, chỉ cười nhẹ như người vừa phát hiện một điều thú vị.
An Nhã rửa tay, lau vết kim, rồi nhẹ nhàng bôi cao thuốc:
- Khi khô vết thương, anh phải tháo chỉ. Đừng để quá lâu.
- Ai có thể tháo?
- Nếu tôi còn ở đây, tôi sẽ tháo. Còn không chỉ cần nước ấm, rửa sạch rồi rút nhẹ từng mũi.
Y khẽ "ừ", không hỏi gì thêm.
***
Trời về khuya, ánh trăng treo lơ lửng trên đầu ngọn tre, tiếng côn trùng ngoài rừng vọng lại nhịp nhàng như một bản khúc đêm xa xưa. Trong căn lều tranh đơn sơ, An Nhã ngồi bên cạnh người nam nhân vừa được cô tự tay khâu vết thương. Mùi máu, mùi thuốc, và cả mùi hương rất nhẹ từ thân thể y vẫn chưa kịp tan. Nam nhân ấy nằm nghiêng, hơi thở ổn định hơn, nhưng gương mặt vẫn tái. An Nhã chăm chú theo dõi sắc diện của y, tay khẽ điều chỉnh lại miếng vải lót dưới vết thương. Dưới ánh đèn dầu lờ mờ, vết khâu hiện rõ trên làn da rắn chắc, mỗi mũi kim cô khâu ban nãy giờ đã khép lại phần nào, nhưng không thể lơ là.
Bên ngoài, mưa phùn rơi lất phất.
- Cô vẫn chưa nghỉ sao? - giọng y khẽ vang lên, trầm nhưng không còn yếu như ban nãy.
An Nhã giật mình, khẽ đáp:
- Anh vừa bị thương, nếu trong đêm lên cơn sốt hoặc chảy máu, phải có người xử lý ngay.
Y nhếch môi cười, mắt vẫn nhắm:
- Chưa từng thấy y nữ nào to gan như cô. Dám khâu vết thương cho nam nhân lạ mặt, lại là vết thương ở lưng.
An Nhã thoáng đỏ mặt, vội quay đi:
- Nếu không khâu lại, máu chảy mãi sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Y khẽ gật đầu. Một lúc sau, mở mắt nhìn cô:
- Cô tên gì?
- An Nhã.
- Tên rất đẹp.
- Còn anh tên là gì? - An Nhã tò mò nghiêng đầu hỏi.
- Gọi ta là Lê Hạo - Y đáp lại ngắn gọn.
An Nhã gật đầu, múc một thìa thuốc thang trong nồi đất ra bát, rồi thổi nguội.
- Anh uống thuốc này đi, giúp kháng viêm, giảm đau.
Y chống tay ngồi dậy, nhưng vừa cử động thì mặt khẽ nhăn lại, vết thương sau lưng kéo căng. An Nhã vội bước tới đỡ, nhưng vì bất ngờ, cô ngã nghiêng về phía y, tay đỡ lấy vai, mặt kề mặt chỉ cách nhau gang tấc. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt hai người chạm nhau. Lê Hạo bất động. An Nhã cũng quên cả thở. Bàn tay cô vẫn đặt nơi da thịt trần trụi của y, hơi ấm phả ra từ cơ thể y như len vào tận tâm can.
- Tôi... xin lỗi. - An Nhã vội rút tay, quay đi, hai má ửng hồng như bị nắng thiêu.
Lê Hạo mỉm cười nhẹ:
- Không sao. Do ta quá yếu, phiền cô phải chăm sóc đến vậy.
Cô mím môi, cố lấy lại bình tĩnh, đặt bát thuốc xuống cạnh giường
Một cơn gió đêm lùa vào khe cửa, thổi bay sợi tóc bên má cô. Lê Hạo nhìn theo mái tóc ấy, rồi nhẹ nhắm mắt
- Ngủ đi, An Nhã. Ta không sao.
An Nhã gật đầu, đứng dậy thu dọn bát thuốc, chăn gối. Khi quay lại, cô thấy Lê Hạo đã ngủ yên, hơi thở đều, vẻ mặt tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng. Cô đứng lặng một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng rút lui ra ngoài, khép cửa. Ngoài trời, trăng lên cao, mưa đã dứt, chỉ còn tiếng gió vi vu trên những tán lá. An Nhã ngẩng đầu, tay vô thức chạm vào má mình nơi nãy chạm phải làn da ấm của y, rồi khẽ lắc đầu, tự nhủ:
"Không được nghĩ nhiều. Mình là một người trưởng thành, không thể vì một người đáng tuổi em mình mà nghĩ lung tung."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro