Chương 50: Cánh hoa tàn
Chiều hôm ấy, trời trong vắt nhưng ánh nắng đã thôi gay gắt, chỉ còn lại một sắc vàng nhạt, nhẹ như tơ, vương trên mái ngói lưu ly. Trong tẩm điện cung Minh Nguyệt, rèm trúc buông hờ, gió từ phía trước lùa vào mang theo hương hoa ngọc lan cuối mùa, xen lẫn mùi gỗ trầm thoang thoảng.
An Nhã đang ngồi bên bàn trà, tay thoăn thoắt gắp từng cánh hoa cúc khô bỏ vào ấm, đổ nước sôi rồi dùng nắp gạt lớp bọt nổi. Tiếng nước rót lách tách, tiếng chim hót xa dần, khiến không gian như đặc quánh lại.
Bang Cơ bước vào, mặc thường phục, tay áo hơi xắn lên. Y ngồi xuống đối diện, đưa mắt nhìn An Nhã rót trà. Cô không nhìn thẳng, chỉ khẽ nghiêng đầu:
- Bệ hạ hôm nay xong việc sớm sao?
Y gật nhẹ:
- Việc triều chính đã tạm ổn. Nhưng trong lòng trẫm lại thấy bất an.
An Nhã đặt ấm trà xuống, đôi mắt đen láy hơi nheo lại:
- Chuyện gì khiến bệ hạ phiền lòng đến vậy?
Bang Cơ im lặng vài nhịp, rồi mới cất tiếng, giọng chậm rãi như thể sợ ai đó nghe được:
- Ngọc Lệ suốt ngày ở trong cung ngủ, chẳng chịu ra ngoài. Trẫm sai thị nữ mời dự yến, nàng ấy cũng khước từ, nói không khỏe. Ngự y đã xem qua, bảo chỉ là cơ thể suy nhược, nhưng uống thuốc mãi vẫn thế.
Y khẽ cau mày, tay xoay xoay chén trà nhưng không uống:
- Dù sao thì nàng ấy cũng là con gái của Thái phó. Trẫm rất coi trọng ngài ấy.
An Nhã ngồi thẳng lưng, lắng nghe không chen ngang. Trong đầu cô nhanh chóng móc nối những triệu chứng ấy lại với nhau. Ngủ nhiều, tránh tiếp xúc, không còn hứng thú với điều gì... Tất cả đều trùng khớp với chứng trầm cảm. Một thứ bệnh về tâm lý, không sốt, không đau, nhưng gặm nhấm tâm trí đến kiệt quệ. Nhưng ở thời này, khái niệm đó vẫn chưa tồn tại.
Bang Cơ tiếp tục, giọng pha chút bất lực:
- Trẫm cũng từng nghĩ nàng ấy chỉ buồn chuyện gì đó rồi sẽ qua. Nhưng đã gần tháng nay, vẫn như vậy. Trẫm không muốn nàng ấy trở thành như thế nhưng cũng chẳng biết phải làm sao.
An Nhã đặt chén trà trước mặt y, nhẹ nhàng:
- Bệ hạ có thử hỏi xem nàng ấy cần gì không?
Y thoáng sững lại, đôi mày nhíu sâu:
- Trẫm từng hỏi. Nàng ấy chỉ bảo không sao.
Giọng y trầm xuống:
- An Nhã, đôi khi trẫm nghĩ, có thể nàng ấy oán hận trẫm.
Câu nói ấy khiến lòng An Nhã khẽ rung lên. Cô nhìn Bang Cơ không phải ánh mắt uy nghi của một vị hoàng đế, mà là cái nhìn của một người nam nhân không muốn làm tổn thương đến một người con gái nhỏ bé.
Cô cẩn trọng lựa lời:
- Có những chuyện người ta không thể nói thẳng, vì chính bản thân họ cũng không hiểu rõ. Ngọc Lệ có thể đang mắc một loại bệnh mà ngự y ở đây không biết tới.
Bang Cơ ngẩng lên, hơi nghiêng đầu:
- Bệnh gì? Trẫm thấy nàng ấy đâu có ho sốt gì.
An Nhã chậm rãi:
- Không phải bệnh của thân thể, mà là bệnh của tâm trí. Nó làm người ta mệt mỏi, mất hứng thú, muốn trốn tránh tất cả. Dù thuốc bổ hay nghỉ ngơi cũng khó mà khỏi, nếu không tìm được nguyên do trong lòng.
Bang Cơ im lặng hồi lâu, như đang cố hiểu khái niệm xa lạ ấy. Rồi y hỏi:
- Nếu đúng như nàng nói, thì phải làm sao?
An Nhã khẽ mỉm cười, nụ cười không mang vẻ thắng thế của một chính phi đang nói về trắc phi, mà là sự mềm mỏng của người thấu cảm:
- Trước hết... cần cho nàng ấy biết rằng mình không bị bỏ rơi. Đừng trách mắng hay ép buộc. Chỉ để nàng ấy thấy có người lắng nghe.
Bang Cơ chống khuỷu tay lên bàn, ánh mắt hướng ra khoảng sân lấp loáng nắng chiều:
- Trẫm lại không giỏi chuyện ấy.
An Nhã dịu giọng:
- Vậy để thần thiếp thử xem.
Y nhìn cô, đôi mắt ánh lên một tia nhẹ nhõm nhưng vẫn ẩn dấu sự lo ngại:
- Nàng thật sự muốn làm vậy? Ngọc Lệ với nàng trước giờ cũng chẳng mấy thân thiết.
An Nhã khẽ lắc đầu:
- Trong cung này, ai cũng có vai diễn của mình. Nhưng cũng chỉ là những con người thôi, cũng biết buồn, biết đau.
Câu nói ấy khiến Bang Cơ trầm ngâm. Y cầm chén trà lên, hớp một ngụm, dường như vị đắng của lá trà và vị chát của những chuyện trong cung hòa làm một.
***
Những ngày sau đó, An Nhã bắt đầu để ý đến cung của Ngọc Lệ. Cô không vội vã đến gặp, chỉ dặn người mang đến vài món điểm tâm nhẹ, túi thơm an thần, hoặc mấy quyển sách chép tay có tranh hoa cỏ. Thị nữ nhận lấy nhưng chẳng khi nào có lời hồi đáp, ngay cả một câu cảm tạ cũng không.
An Nhã không lấy đó làm phật ý. Cô hiểu, khi lòng người đã rút vào vỏ ốc, thì ngay cả ánh sáng mờ nhạt cũng có thể khiến họ cảnh giác.
Mấy lần cô chủ động đi ngang trước cung của Ngọc Lệ, giả vờ ngắm hoa, để thị nữ trong điện nhìn thấy. Nhưng cánh cửa vẫn đóng im ỉm.
An Nhã khẽ thở dài. Cô biết cách vòng vo đã không còn tác dụng.
Chiều hôm đó, An Nhã khoác áo mỏng, tự mình đến trước cửa cung. Thị vệ canh gác lúng túng:
- Bẩm Nguyên phi... Chiêu viên hiện không tiện tiếp khách.
An Nhã mỉm cười, nhưng ánh mắt không cho phép từ chối:
- Ngươi cứ vào báo, nói ta chỉ ghé một lát.
Một lát sau, cánh cửa mở hé. Từ bên trong, giọng Ngọc Lệ vọng ra, khô khốc:
- Ta không muốn gặp ai, nhất là Nguyên phi.
An Nhã khẽ nghiêng người, ánh mắt hướng vào phần khuất sau cửa:
- Ta chỉ muốn nói vài câu. Nếu nghe xong mà cô thấy phiền, ta sẽ đi ngay.
Một tiếng "hừ" khe khẽ, rồi cánh cửa mở rộng hơn. Ánh sáng lọt vào, chiếu lên gương mặt Ngọc Lệ tái nhợt, mái tóc rối nhẹ, ánh mắt vừa cảnh giác vừa mệt mỏi.
- Cô có thể nghĩ ta đến đây vì thương hại hay tò mò, nhưng sự thật là ta hiểu cảm giác không muốn gặp ai, không muốn làm gì.
Ngọc Lệ hơi khựng lại, môi mấp máy nhưng không thành tiếng. Ánh mắt nàng dao động, rồi lại che giấu dưới vẻ thờ ơ:
- Nguyên phi hiểu gì về ta mà nói như vậy?
An Nhã nhìn thẳng vào mắt Ngọc Lệ, giọng trầm lại:
- Nếu được, ta muốn vào trong ngồi nói chuyện. Đứng ở cửa thế này, gió lùa, cũng chẳng dễ để giữ bình tĩnh.
Ngọc Lệ hơi nhíu mày, ngón tay vô thức mân mê dải lụa trên tay áo. Một thoáng do dự, rồi nàng nghiêng người, nhường lối.
- Tuỳ người. - Giọng nàng vẫn lạnh lùng, nhưng đã bớt sắt đá.
Bên trong điện, không khí nặng nề đến mức ngạt thở. Rèm buông kín, ánh sáng yếu ớt, bàn trà để mặc một lớp bụi mỏng. An Nhã thoáng liếc qua, nhận ra vài bình hoa héo rũ.
Cô ngồi xuống, không vội bắt chuyện ngay mà chậm rãi rót trà, để khoảng lặng lan ra.
Ngọc Lệ ngồi đối diện, ánh mắt đề phòng, thỉnh thoảng liếc nhìn An Nhã như đoán ý đồ.
- Nếu Nguyên phi đến để khuyên ta vui lên, e là phí công. Ta chẳng còn sức để giả vờ nữa.
An Nhã khẽ gật:
- Không ai có thể vui lên chỉ vì người khác bảo thế. Ta không định ép cô.
Cô nghiêng đầu, giọng nhẹ hơn:
- Nhưng cô mệt mỏi như thế này đã lâu chưa? Không muốn ra ngoài, ngủ nhiều, chẳng còn hứng thú với việc gì rồi đến cả chuyện ăn uống cũng bỏ mặc. Cơ thể yếu đi, nhưng gốc rễ lại không nằm ở thân thể.
Ánh mắt Ngọc Lệ thoáng dao động, hàng mi khẽ rung.
- Người làm sao biết?
An Nhã cười nhạt:
- Vì ta từng thấy. Không chỉ một lần. Ở nơi ta từng sống, người ta gọi đó là một căn bệnh của tâm trí. Không phải là ma ám, cũng không phải giả bệnh. Nó giống như một màn sương dày, khiến người mắc không còn thấy lý do để bước tiếp.
Ngọc Lệ hơi cúi đầu, bàn tay siết chặt vạt áo, nhưng vẫn giữ giọng dè chừng:
- Người nói nghe dễ dàng như vậy nhưng trong cung này, ai có thời gian để mà yếu đuối?
An Nhã đáp ngay, không gay gắt:
- Ta không bảo cô yếu đuối. Bị bệnh không phải là yếu. Cô chỉ đang bị mắc kẹt thôi.
Một thoáng im lặng. Tiếng nước trà nhỏ giọt xuống chén nghe rõ mồn một.
Ngọc Lệ vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng, nhưng sự sắc lạnh trong giọng nói đã giảm:
- Nếu thật sự Nguyên phi đến để chê cười ta, thì người có thể đi được rồi. Nhưng nếu đến để thương hại ta càng không cần.
An Nhã khẽ nghiêng người về phía nàng, ánh mắt kiên định:
- Không phải thương hại. Là ta muốn cô biết có người nhận ra điều cô đang trải qua và đó không phải là lỗi của cô.
Ngọc Lệ ngẩng lên, đôi mắt hơi ươn ướt, nhưng chỉ thoáng qua rồi lại che giấu bằng một cái mím môi thật chặt.
- Nguyên phi nghĩ chỉ cần nói như vậy ta có thể tin sao?
An Nhã mỉm cười, không ép:
- Cô không cần tin ngay. Chỉ cần nhớ lời ta nói là được.
***
Những ngày sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi hôm ấy, An Nhã không thể dễ dàng gặp lại Ngọc Lệ. Cung của nàng ấy nằm sâu trong một dãy cung hiu quạnh, được bao quanh bởi hành lang gấp khúc và hai lớp cửa, mỗi lớp lại có thị vệ trông coi. Không phải ai cũng có thể tùy tiện qua lại kể cả một chính phi như An Nhã, muốn vào cũng phải viện cớ hợp lý.
Nhưng An Nhã không vội. Cô biết một cánh cửa đóng chặt không thể dùng sức để phá, phải để chính người bên trong nới lỏng then khóa.
Ban đầu, cô chọn những cách gián tiếp. Cô nhờ cung nữ chuyển tới một chậu mẫu đơn trắng vừa nở đúng mùa. Lần khác, cô gửi một túi hương êm dịu, dùng hoa mộc tẩm nhẹ thứ mùi không xộc lên như xạ hương thường dùng trong cung, mà âm ấm, thoang thoảng, hợp để đặt trong phòng tĩnh lặng.
Những món ấy được gửi đi, không kèm lời nhắn. An Nhã cũng không chờ hồi đáp.
Tin tức từ bên trong cung Ngọc Lệ thưa thớt. Cung nữ thân cận với An Nhã kể rằng các vật được mang vào vẫn nguyên vẹn, không ai biết có dùng hay không. An Nhã nghe, chỉ mỉm cười, như thể việc mình làm không nhằm đổi lấy kết quả tức thì.
Ngày thứ mười một, An Nhã gửi một quyển sách cũ, bìa đã sờn nhưng bên trong lưu lại những bức họa sơn thủy tinh tế. Quyển sách vốn là của một vị lão thần đã cáo quan, Bang Cơ đã mang từ kinh diên đưa cho cô. Lần này, khi cung nữ đem tới, Ngọc Lệ không trả lại ngay như thường lệ.
Những tín hiệu mờ nhạt ấy giống như tiếng nước nhỏ giọt giữa đêm tĩnh mịch, không ồn ào nhưng từng chút một thấm vào.
Tuần thứ ba sau lần gặp đầu tiên, An Nhã quyết định thay đổi. Cô đến cung Ngọc Lệ không báo trước, tay chỉ mang một khay trà thanh nhiệt.
Cung nữ đứng ngoài cửa hơi bối rối:
- Nguyên phi, hôm nay Chiêu viên chưa khỏe, e không tiện...
An Nhã mỉm cười:
- Ta không đến để làm phiền. Ta chỉ muốn ngồi uống cùng một chén trà, rồi về.
Câu nói vừa dứt, bên trong vọng ra giọng Ngọc Lệ vẫn nhỏ nhẹ, nhưng không sắc lạnh như trước:
- Cho vào.
An Nhã bước vào nhận ra rèm cửa không buông kín như lần trước ánh sáng nhạt đã lọt qua, chiếu lên bàn trà. Không gian vẫn yên ắng, nhưng đã bớt u tối.
Ngọc Lệ ngồi bên bàn, động tác chậm rãi rót trà.
- Tâm trạng hôm nay của ta vẫn chưa tốt. Nhưng hôm nay, uống với Nguyên phi một chén cũng không khiến ta mệt hơn.
An Nhã nhấp một ngụm, môi khẽ cong:
- Vậy là đã tiến bộ hơn lần trước rồi.
Ngọc Lệ thoáng liếc sang, nơi khóe môi thấp thoáng một đường cong mờ. Nàng không trả lời, nhưng ánh mắt đã thôi phòng bị như ban đầu.
Họ nói chuyện về những điều nhỏ nhắt như mưa hôm qua làm ướt cả sân, chim sẻ thường tìm mái hiên trú, và chuyện mẫu đơn trắng năm nay nở sớm hơn mọi năm. Ngọc Lệ không kể nhiều, nhưng An Nhã biết, chỉ cần nàng chịu mở lời, tức là đã có một sợi dây mỏng manh được nối lại.
Khi An Nhã đứng dậy cáo lui, phía sau nàng vang lên một tiếng khẽ đến mức gần như bị nuốt vào khoảng không:
- Cảm ơn.
Cô không quay lại, chỉ mỉm cười bước ra, để lời cảm ơn ấy ở lại, như một mầm nhỏ vừa nhú khỏi đất, chưa đủ mạnh để đón gió, nhưng đã biết hướng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro