64. Cái ôm

------------------------------

Đúng là dòng chảy trôi qua thật nhanh, chẳng kịp cho người ta nắm bắt tí thông tin nào từ nó cả.

Tôi vừa mới "bất tỉnh nhân sự" tầm ba năm thôi, thế quái nào lại có lắm sự kiện diễn ra trong khoảng thời gian ấy. Làm bản thân tôi ngồi nghe ngóng chuyện từ người khác muốn mòn mỏi. Mà đi tìm đống thông tin ấy cũng khó, dù cho nhân chứng luôn xuất hiện đầy rẫy ở trước mặt tôi. Bởi tôi nào được gặp họ thường xuyên như mọi người thường nghĩ, lúc cần tìm đã không thấy người đâu.

Lần tới tôi phải rút kinh nghiệm, khi xuyên về quá khứ phải vớ theo cuốn sách nào đó dày dày, chi tiết một chút. Vì phần lớn thời gian rỗi tôi đều dành hết cho việc thơ thẩn ngắm nhìn trời mây, thì phần còn lại nếu không bước chân ra ngoài được thì còn có cuốn sách đọc giải khuây. Chứ đằng này thì... ôi thôi khỏi nói! Tôi chỉ việc ngồi hít vào, thở ra như bao người, ngẩn ngơ làm việc ngốc như thế đến khi hết chán thì thôi.

Ai bảo xuyên về thời đấy là sướng?

Việc sung sướng không phải lo tính mạng bản thân, chỉ cần khéo mồm khéo miệng là được tha sống ngay chỉ khi xuyên về ở thời nào đó thịnh trị một chút thôi nhé. Giống như giai đoạn thịnh vượng thời Lý, Trần hay thời Hồng Đức thịnh thế ấy, đảm bảo không phải đau đầu suy nghĩ miếng gì sất. Chứ ai đâu như tôi, xuyên về cái thời dở dở ương ương, phải mất mấy năm mới tới sự kiện chính của triều đại ngắn ngủi này.

Nghĩ mà thấy tức dễ sợ.

Mà, dù có ngẫm, có oán trách tới đâu cũng không thể làm thay đổi vận mệnh. Trời cao đất khiến đã xúi tôi rơi vào tình cảnh này rồi, tôi còn chống đối lại một cách vô ích để làm gì. Chuyện gì cũng đến tay tôi, chuyện quái nào cũng đến lượt tôi phải hứng chịu nốt.

Cơ mà, xuyên trúng cái thời này nó vẫn có những ưu điểm mà mấy thời đại kia khó có được.

Đó là tôi được tận mắt chứng kiến cái thời buổi loạn lạc, suy vi quá đà của hai chính quyền thối rữa, của một đất nước mà trong đó quyền lực của vua chẳng là cái thá gì. Quyền lực khi ấy chỉ trên danh nghĩa mà thôi, chứ thật chất tất cả đều bị chúa Trịnh nắm cả thảy. Cái này làm tôi liên tưởng tới mấy màn múa rối, khi mà con rối gỗ phải chuyển động dưới bàn tay đầy khéo léo của nghệ nhân mà chẳng thể tự thân làm nên việc gì hết.

Ờm thì, nếu hiểu đơn giản thì nó là vậy đó.

Dù tôi biết nếu chỉ cần về đúng mấy đời vua cuối cùng của các triều đại khác thì thế nào tôi cũng sẽ chứng kiến cảnh thời buổi như vậy, không khác gì nhau. Nhưng đằng này nó lại khác, có lẽ do việc đời nhơ nhớp kéo dài quá lâu, muôn dân lầm than khổ ải. Đến chàng còn phải than vãn với tôi về tình cảnh như vậy, biết nói gì thêm nữa được đây.

Giờ quay lại với vấn đề chính - những sự kiện đã diễn ra trong lúc tôi bất tỉnh mất ba năm.

Tháng Mười một năm Quý Tỵ - tức hai tháng kể từ sau khi quân Tây Sơn chiếm được ba phủ Phú Yên, Diên Khánh, Bình Thuận ấy - chúa Nguyễn sai Phò mã Chưởng cơ Nguyễn Cửu Thống, Nguyễn Cửu Sách, Cai cơ Phan Tiến, Cai đội Nguyễn Vệ, Tổng nhung Tống Sùng cùng Tán lý Đỗ Văn Hoảng đi từ Quảng Nam kéo vào lấy lại Quy Nhơn. Một toán người đông, thêm binh lính dẫn theo chắc cũng đông nốt, không biết trận này có đạt được như ý nguyện ban đầu hay không.

Khi nghe được tin ấy, ngài liền giao thành và mặt Nam của thành Quy Nhơn cho Trần Quang Diệu cùng các tướng tâm phúc giữ. Về phần mình, ngài cùng Tập Đình, Lý Tài, Nguyễn Văn Xuân cử đại binh ra để chống cự với quân của chúa Nguyễn. Chia quân ra làm ba đạo, hai bên là cánh quân người Hoa và người Thượng của Tập Đình, Lý Tài. Trung quân ở giữa là do đích thân ngài chỉ huy ra trận.

Về phía quân đội bên kia, quân Nguyễn chia ra làm hai đạo theo hai đường thủy bộ. Đạo bộ là do Nguyễn Vệ chỉ huy, có đạo quân đường thủy làm sách ứng.

Trông hùng hổ và chuẩn bị kĩ lưỡng đến vậy, nhưng lại chẳng đúng với những dự đoán của người ngoài nghe một tí nào. Bộ binh chưa kịp qua khỏi Bình Đê đã bị Tập Đình và Lý Tài chặn đánh. Mà khi vừa nhìn thấy quân Trung Nghĩa với Hoài Nghĩa cao lớn, mặt mày dữ tợn, quân của Vệ chưa đánh đã chạy, bị truy kích giết sạch. Chưởng cơ Vệ còn không chống nổi hai tên tướng người Hoa của ngài nên tử trận.

Bộ binh gặp nhiều xui rủi bao nhiêu, thủy quân cũng tương tự. Bão đắm đến mức chỉ duy nhất một thuyền do quan Công giáo điều khiển là thoát nạn, trôi dạt về doi cát của cửa sông Trà Khúc, không tiến cũng không lùi được. Vừa hay lúc ấy ngài cũng kéo quân ra đến nơi, bắt sống được năm mươi thủy binh và thu được mười khẩu đại bác.

Quân Nguyễn bại trận như vậy, sĩ khí giảm mạnh đến mức hoảng hốt chạy về Quảng Nam, bị quân Tây Sơn chặn đánh, bỏ lại bốn thớt voi, nhiều xe lương cùng vũ khí. Trận ấy toàn thắng, ngài cho đắp lũy cát tại Bến Ván rồi giao cho Nguyễn Xuân đóng giữ, đem chiến lợi phẩm thu được chất chở về Quy Nhơn. Khi ấy, quân Tây Sơn đã chiếm được Quảng Ngãi.

Tôi không biết nên gọi đây là trường hợp may mắn hay không, chớ bên quân của chúa Nguyễn cũng lắm người được cử ra để đi đánh trận này cơ mà. Thủy quân ở ngoài biển bị bão đắm, bộ binh lại gặp thêm cánh quân của Tây Sơn lao vào đánh nữa, thôi thì trước khi ra trận cũng phải vái lạy trước vài cái cho chắc.

Chuyện lỏm ở trên một phần là do tôi vẫn còn nhớ mang máng được chút ít, chứ đời nào được nghe kể bao giờ. Tôi tự hứa với bản thân mình - nó chỉ là một lời hứa suông, không biết bao giờ mới có thể thực hiện được - rằng một ngày nào đó, tôi sẽ đi hỏi ngài tất tần tật. Về mọi thứ tôi băn khoăn từ trước đến nay.

Chắc sẽ có thêm một buổi đàm đạo nho nhỏ nữa đó.

Ầy, tôi sợ bản thân mình khi ấy lại không mở miệng nói được lời nào nữa cơ. Lúc đó đành phải ngồi im lặng mà nhìn nhau, là cái cảm giác mà một lời cũng không thể thốt ra được ấy. Chỉ sợ ngài không kể tường tận cho tôi về những gì đã xảy ra, vì một lí do nào đó mà có lẽ tôi cũng biết được chút ít rồi.

Mà hình như trong khoảng thời gian này, ngài không có lấy một trận nào hết nhỉ? Chỉ có điều, dạo này thế lực của Lý Tài quá lớn, e là trong tương lai sẽ có chuyện không lành xảy ra. Thì giống như diều một khi đã bay cao, gặp tầng gió mạnh, nó sẽ chẳng còn nghe theo sự điều khiển của người chủ ở phía dưới nữa. Và nếu như một ngày nào đó, tình trạng ấy diễn ra quá đà thì diều sẽ bị đứt dây.

Thế thôi.

Hôm nay được bữa tôi siêng dậy sớm, không giống như mấy bữa kia, chỉ toàn đánh một giấc ngủ tới trưa nên không kịp hưởng thụ cái lạnh vất vưởng buổi sớm. Bảo là cuối xuân, nhưng trời vẫn lạnh như thường. Vừa mới tỉnh dậy, mặt còn ngái ngủ, vẫn chưa kịp nhận thức được thế giới xung quanh thì cái lạnh trong không khí này đúng thật là ác nghiệt.

Trước hiên, mặt trời chói rọi. Sương ẩm buổi sớm hóa thành hơi nước mỏng manh, bay lên trời cao theo hướng mà những tia nắng đã chiếu xuống. Lá cây trông tươi tốt và màu xanh diệp lục của nó nổi bật hẳn lên, chắc là nhờ mấy giọt sương li ti đã đọng lại ở đó tự thuở nào. Nắng trải thành dòng xuống mặt đất, phết một màu vàng ươm lên sự vật dưới nhân gian.

Hệt như nàng tiên đang thử trên mình tấm vải mảnh màu nắng xuân vậy.

Khí trời lạnh như vậy, nếu trong người đang bị bệnh thì bệnh ấy dễ trở nặng hơn ngay. Chỉ vì cái se lạnh buổi sớm vẫn còn chưa tan ấy, nó giống như cánh tay phải đắc lực của tử thần để thâu tóm sinh mạng mong manh. Mà... tôi có một chứng bệnh rất lạ.

Đó là cứ hễ nhiệt độ cơ thể chênh lệch quá nhiều so với nhiệt độ bên ngoài là tôi bị hắt xì ngay, dù cho bản thân không có bị cảm ngay lúc đó đi chăng nữa. Mũi tôi đột nhiên bị dị ứng như một phần nào đó khó thay đổi trong cơ thể tôi.

Quỷ quái.

Đương lúc tôi còn mơ màng bỏ ngoài tai những tạp âm phiền phức, thì có người đã lẳng lặng đến ngồi bên tôi, thì thầm nói:

"Nhật Hạ. Trời vẫn còn sớm, lại lạnh nữa. Sao cô không vào kia ngồi?"

Úi! Làm tôi thót cả tim.

Tôi giật mình quay lại nhìn xem kẻ nào to gan dám hù dọa tôi. Nào ngờ kết quả lại vượt ngoài tầm dự đoán của tôi, "kẻ to gan" ấy lại chính là Lý Dương. Y đưa mắt nhìn tôi đầy khó hiểu, không biết tôi nghĩ gì trong đầu mà lại hành xử khác thường như vậy.

Có lẽ... người đáng nhận danh hiệu kì dị nhất là tôi đây, chứ không phải y đâu. Cái người đi bảo người ta là kẻ to gan, kì dị thì lại kì dị hơn cả kẻ đi đứng bình thường, tác phong nhanh gọn. Thế này nhìn vào người ta còn không biết sự thật như thế nào nữa cơ.

"Anh... đi đứng bình thường được không," Tôi thở phào nhẹ nhõm, vuốt ngực vài cái để tự trấn an bản thân. "Dọa chết tôi rồi."

"Sao lại dọa?" Y nhíu mày nhìn tôi. "Là do cô tự dọa bản thân mình mà."

Tôi bĩu môi không đáp, sau đó quay mặt đi để nhìn mặt trời từ từ nhô lên cao.

Y lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh, cũng phóng mắt nhìn ra xa, hòng muốn biết được tôi đang tìm kiếm thứ gì ở nơi ấy. Có điều tôi chẳng tìm kiếm gì hết, chỉ tại tôi rảnh với muốn nhìn ngắm quang cảnh bên ngoài cho quen mắt thôi. Đã ba năm, hẳn ở trong quá khứ này tôi chỉ nằm một chỗ với đôi mắt nhắm nghiền.

Nên tôi nghĩ, đã đến lúc bản thân cần phải cho đôi mắt này làm quen với những gì quen thuộc nhất rồi.

Khi nhìn chán chê với ánh nắng chói chang kia, tôi rũ mắt nhìn đi nơi khác. Nhìn vào mặt trời trong khoảng thời gian ngắn thì còn được, chứ nhìn lâu quá thì sẽ không tốt cho mắt đâu. Với lại, xung quanh chỗ tôi ngồi vẫn còn nhiều thứ khác để cho tôi tha hồ ngắm nhìn cơ mà.

Chẳng hạn như...

"Về câu hỏi mà anh hỏi tôi khi nãy," Tôi vừa mân mê ống tay áo của mình, vừa nói. "Trời hãy còn sớm, đương lúc tiết trời vẫn còn lạnh. Tôi muốn ngồi đây là để hưởng cái lạnh đó đấy."

"Không vào bên trong ngồi cho ấm, muốn ra ngoài đây ngồi. Cô đúng thật là khác thường," Lý Dương thở dài với câu trả lời của tôi, vẻ bất lực lắm. "Trăm năm hiếm thấy, ngàn đời cũng chẳng có ai như vậy."

Nhìn nét mặt ủ rũ của y như thế, tôi có thể đoán được phần nào những tâm tư từ trong cõi lòng của một gã đang ngồi trước mặt tôi. Dường như y đang cố hiểu tính cách thất thường của tôi, cũng như muốn hiểu vì sao tôi lại có thú vui vừa ngộ đời vừa có hại cho sức khỏe nữa. Con gái thời này, muốn tìm một người có tính cách giống tôi nhất cũng khó. Bởi nếu tôi của mười sáu tuổi với cuộc sống muôn màu muôn vẻ, không lo lắng chi chuyện việc nhà này kia thì những người đồng trang lứa với tôi - ở cái thời xưa xửa xừa xưa ấy - lại khác hẳn.

Theo tôi biết thì việc kết hôn giữa nam với nữ không phải đợi đến năm hai mươi mấy mới xách đít đi làm giấy kết hôn đâu. Họ đã đến với nhau từ khi mười ba, mười bốn, sớm nhất nữa là mười hai tuổi. Nếu mà so với con nít thế kỉ XXI trong độ tuổi đó thì khác biệt hẳn, chúng nó chỉ biết làm màu cho ngầu, loi nhoi khắp đường phố với đầy rẫy những tiếng ồn.

Nghe cũng mệt bở hơi tai.

Trong đó, người con gái luôn là người phải chịu đủ mọi lời phán xét từ gia đình và xã hội. Trong cái thời mà vẫn còn quan niệm trọng nam khinh nữ ấy, thì tất tần tật những việc nhà - kể cả mấy việc đơn giản như nấu cơm - cũng rơi vào tay người phụ nữ tất. Bởi lấy chồng sớm có sướng được tí nào đâu, toàn phải gánh gánh gồng gồng làm đủ thứ chuyện. Có điều... nếu may ra được gả vào trong một gia đình mà được chồng thương yêu, chiều chuộng đúng nghĩa thì may ra đời vẫn còn chút ánh sáng hi vọng chứ không hẳn là tối đen như mực lắm.

Ấy, tôi lại nghĩ tới chuyện ngoài lề xa lắc xa lơ nữa rồi.

"Ba năm nay anh đi đâu, sao giờ mới xuất hiện?" Nhận ra có cái gì đó không đúng trong tình cảnh này, tôi vội lên tiếng trước khi y rời đi. "Mấy ngày trước tôi không thấy bóng dáng anh đâu cả."

Y nhìn tôi trong giây lát, sau đó nhịp từng ngón tay lên đùi mà nghĩ ngợi. Tôi không rời mắt khỏi gương mặt thanh thoát, toát lên vẻ điển trai của y. Từng cử chỉ, hành động của người đối diện đều lọt vào mắt tôi hết. Kể cả một vòm trời trong xanh từ trong mắt y nữa, trông cũng đẹp lắm chứ chẳng đùa đâu. Nếu mọi chuyện đều do y bịa đặt thì lần này để xem y nói dối đường nào.

Sao mà qua mắt tôi được.

"Do cô không biết đó thôi." Khóe miệng y nhếch lên thành một đường thẳng. "Mấy ngày nay tôi bận, hôm nay mới có dịp đến đây chơi. Nghe bảo đâu đấy cô đột nhiên 'bất tỉnh nhân sự' mất ba năm, phải không?"

Tôi gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng tình với câu khi nãy y nói. Mà lời khai đó đã hợp lí và thuyết phục chưa nhỉ? Nghe vẫn còn ngờ vực lắm, nửa tin nửa ngờ. Dù gì tôi cũng là người đứng bên ngoài nhìn vào, làm gì biết được thực hư rõ ràng ra sao.

Èo, người ta có kể cho là may rồi. Tôi còn đòi hỏi thông tin đó phải thật chính xác làm gì cơ kia chứ.

"Khoảng thời gian đó cô nằm mê man bất tỉnh mãi một chỗ, có gọi mãi cũng không nghe," Y cốc nhẹ lên trán tôi một cái rồi thu tay về. "Đành ra làm sao cô biết tôi có ở đây hay không đâu."

Tôi không mở mắt ra để xem xét tình hình bên ngoài, nhưng ít ra tôi có thể biết chuyện gì đã xảy ra xung quanh bằng những hình ảnh mơ hồ hay hiện trước mắt tôi đấy nhé. Nên anh đừng có tưởng tôi bất tỉnh như vậy rồi cho rằng tôi mù tịt những sự kiện đã qua trong ba năm.

Ấy, ngoài ba anh em ngài ra, những người còn lại tôi không có nhu cầu tiết lộ thân phận đâu. Nhỡ đâu người ta thắc mắc rồi hỏi tôi cả đống câu thì sao nhỉ? Lại còn không tin, sau đó cho tôi bị điên nữa thì chết dở.

Tôi cũng phải đắn đo lắm mới chịu hé miệng ra nói những gì liên quan đến mình đó.

"Được rồi, mọi chuyện đều như ý anh tất," Tôi lườm Lý Dương. Tên này cứ hay tìm cách chọc tôi miết thôi. "Vừa ý anh chưa?"

"Tôi nói gì không đúng hay sao mà cô làm cái mặt như thế?" Y bật cười, ánh mắt chợt dịu lại. "Trời không còn lạnh nữa, tôi có thể an tâm rồi."

Mẻ trời trong lành, sương mỏng vất vưởng trong không trung cũng tan dần từ lâu. Mặt trời hiện rõ trước mắt tôi, ngày càng nhô lên cao hơn. Lại là một ngày mới trôi qua, như bao ngày khác, nhưng hôm nay có gì đó mới mẻ hơn so với mọi ngày.

Chắc là... hôm nay có sự có mặt của y sau những ngày "tôi" của thực tại trở về quá khứ, là "tôi" đang ngồi trước hiên đây.

Gió lành, thoảng một mùi hương cỏ cây đến khắp nơi, loãng ra trong hư vô. Nó cũng mang mùi sách cổ xưa, nơi có những trận chiến hào hùng nằm bất động trên những trang sách vàng nữa. Thời cuộc xoay vòng như vũ bão, không ngừng lại một lần nào, cũng không chờ đợi một ai bao giờ...

*

Ba ngày trôi qua.

Khi đó trời đã quá trưa - sang chiều, nắng không gắt lắm, nhưng cũng đủ làm người khác phải cau mày khó chịu. Tôi hí hửng tản bộ vài vòng ở gần mấy cái cây cao cao trong thành, mặc cho nắng cháy đến bỏng da trên đầu.

Ánh phàm dương khéo léo vẽ nên những mảng sáng, mảng tối trên những lá cây, khắc họa một cách tinh tế những gì thiên nhiên ban tặng. Lá cũng khẽ khàng lay động mỗi khi có cơn gió nhẹ lướt qua, sau đó lại nằm im bất động dưới trời nắng.

Thế kỉ XXI mà đi dưới cái tiết trời như thế này cũng đã đủ khiến người khác phải vội vàng tìm nơi để trú nắng đã đành. Đằng này tôi lại mặc trên người những lớp vải khi mỏng khi dày, tự nhiên nổi hứng đi dưới trời nắng nóng này thì hỡi ơi... nó cũng khá choáng đầu rồi.

Một nhành hoa bay lượn lờ trên đầu tôi, chắc là từ nơi nào đó bay đến.

Tôi ngẩng mặt nhìn lên, nhưng chỉ hơi ngước lên thôi, tại ánh nắng chói chang kia chiếu thẳng vào mắt tôi. Èo, trông đẹp lắm đó, giống như có thứ phép thuật kì diệu đã thổi hồn vào nhành hoa mỏng đó vậy.

Tuyệt. Lần này tôi có thể nắm trọn lấy nhành hoa đó rồi giữ lấy cho riêng mình rồi.

"Của nàng đây," Tây Sơn Vương vươn tay ra nắm lấy nhành hoa kia, sau đó cúi xuống đưa nó cho tôi. "Trời nắng thế này, nàng không định đi về sao?"

Tôi giật mình nhìn ngài, ngơ ngác nhận lấy nhành hoa ngài đưa cho.

Ôi trời đất ơi.

Ngài đến đây từ khi nào vậy ta? Khi nãy tôi vẫn nhớ bản thân mình đi dạo một mình nơi tòa thành rộng này mà, làm gì có ai đi theo đâu. Thế quái nào ngài đột nhiên xuất hiện sau lưng, lại còn biết tôi đã ra đây nữa cơ.

Cứ trăm lần như một. Lần nào tôi đang thơ thẩn thả mình vào thế giới riêng thì lần ấy ngài lại xuất hiện, rất đúng lúc.

"Hửm? Sao thế?" Ngài áp tay vào má tôi. "Nàng đang ngạc nhiên vì sao ta lại ở đây hả?"

Tôi gật đầu đáp lời, phụng phịu gạt tay ngài ra.

"Anh cứ thoắt ẩn thoắt hiện ấy. Tình trạng này mà tái diễn nữa chắc tôi tổn thọ mất," Tôi thở phào nhẹ nhõm, thích thú nhìn nhành hoa trong tay mình mà phớt lờ người đối diện.

Cánh hoa màu vàng nhạt nổi bật lên trong nắng, mỏng manh đến độ chỉ cần hơi mạnh tay xíu là rách ngay. Mà đâu có trách ai được, đặc trưng của phần lớn những loài hoa tôi gặp qua là thế mà - đều mỏng, nếu giơ lên cao thì có thể nhìn được vô vàn tia nắng chiếu xuyên qua.

Tôi xoa nhẹ cánh hoa, cảm thấy tay mình trở nên mềm mịn khi chạm vào lớp váy mỏng của một bông hoa sặc sỡ đầy sắc màu. Không biết nó từ đâu đến, thuộc loài hoa gì, chỉ biết nó tình cờ bay đến chỗ tôi khi trời nổi gió. Thậm chí tôi nghĩ nó đã bay một quãng khá xa mới đến được đây, vì trong tòa thành này không hề trồng hoa.

"Hoa đẹp lắm, anh nhìn xem," Tôi hí hửng đưa nhành hoa ấy cho ngài xem, háo hức chờ lời đáp lại từ ngài.

Ngài cúi người xuống nhìn, ngắm nghía nó thật lâu. Rồi, người nọ đưa tay chỉnh lại mái tóc cho tôi mà đáp:

"Ừ, ta thấy rồi."

Tôi bất giác mỉm cười vì hành động quá quen thuộc từ người đối diện. Đương lúc tóc mái trên đầu tôi không được chỉn chu vì đã bị cơn gió kia phá cho tan tành.

Đúng là ở lâu miết nên thần giao cách cảm của nhau cũng hợp ý nhau luôn ha.

Ngài không nói gì thêm, chỉ ngắm nhìn nét mặt của tôi đầy hài lòng. Chốc chốc tôi lại lén nhìn lên thì bắt gặp cái ánh mắt dịu dàng ấy - ánh mắt đã theo tôi không biết bao nhiêu năm rồi - đang nhìn tôi không rời. Đi nhìn lén người ta mà lại bị người ta nhìn lại thế này thì đúng ngượng luôn.

Ê ê, đừng có giở trò tình tứ ở cái chốn rộng thênh thang này. Mình lớn rồi, trong tay nắm cả hơn mấy vạn quân, có cả cơ đồ sự nghiệp trong tay, không phải như cái thời còn trai tráng nữa. Tốt nhất là nên ra dáng người cầm đầu một phong trào thì ổn áp hơn việc giở ba cái trò trẻ con này ra ấy.

Tôi dám chắc sẽ không có ai (trừ ngài) chịu đi bộ ngang qua chỗ này với lí do rất vô công rỗi nghề đâu. Nhưng nếu có thì chắc tôi không biết nên xử trí thế nào, hay ứng xử ra sao cho thuận theo tình huống.

"Ta muốn cùng nàng đi xuống chợ," Ngài húng hắng ho vài tiếng để lấy lại điệu bộ nghiêm chỉnh như ban đầu. "Nàng chịu chứ?"

Hả?

"Anh... mới nói cái gì vậy?" Tôi ấp úng hỏi lại.

"Cùng nàng xuống chợ," Ngài chậm rãi nói, kiên nhẫn lặp lại cho tôi nghe rõ. "Ta muốn nàng đi cùng."

Bớ làng nước ơi, tôi vừa mới nghe thấy cái gì thế?

Mấy lời hoa mỹ trôi tuột thật nhanh ở bên tai tôi, chỉ chừa lại những âm thanh bình dị vốn hiện diện ở đây từ lâu. Lời nói cần thiết thì không thấy thấm vào trong đầu tôi tẹo nào, chỉ toàn thấy những chữ sau cùng trong câu nói mà thôi. Đành ra tôi không nghe rõ là vậy đó, không phải tôi già cả nên bị lãng tai đâu.

Biết lần này tôi nghe được lời thỉnh cầu của mình, ngài háo hức chờ đợi câu trả lời của tôi. Còn tôi thì sao? Tôi chỉ biết nhìn xuống dưới chân, tay nắm chặt nhành hoa để nó không bị bay đi mất, phân vân tư tưởng chỉ để trả lời.

Con nhà người ta trưởng thành là biết tự thân suy nghĩ, chín chắn đưa ra quyết định và ý kiến riêng của mình, có khi còn tự quyết định cả cuộc sống của mình nữa. Tôi đây còn phải đau đầu suy tư chỉ vì hai sự lựa chọn này quá khó.

Nghe là thấy khác biệt rõ rệt luôn.

Cơ mà, lời thỉnh cầu này có chút gấp gáp. Trong khi tôi vẫn cứ nghĩ đến những ngày tháng không còn phải thân chinh ra trận nữa, ngài mới chịu dạo chợ cùng tôi. Vậy mà giờ đây, ngài đã biến những điều này thành sự thật, chứ không phải đợi tới khoảng xa lắc xa lơ.

Đường đột quá nhỉ?

"Đi với anh thì... cũng được thôi," Ngẫm nghĩ dữ thần luôn, vậy mà tôi chỉ đáp bằng vài ba câu từ ngốc hết nói. "Nhưng từ đây xuống chợ có chút xa. Chỉ sợ lúc chúng ta về, trời cũng đã sẩm tối từ lâu."

Ngài mỉm cười, có chút kiêng dè khi vươn tay định xoa đầu tôi. Có lẽ ngài nghĩ tôi sẽ né tránh theo bản năng như khi nãy, hoặc là do hôm nay tâm trạng tôi không tốt nên không muốn xoa đầu cho lắm. Thường mỗi khi tâm trạng tôi xuống dốc, tôi hay tìm đến bình yên qua quang cảnh xung quanh để ngắm nhìn và đối diện với những bộn bề trong lòng.

Tôi chỉ có mỗi thú vui ấy mỗi khi chán thôi, còn lại đều không biết làm gì tiếp theo để giết thì giờ cả. Ngài biết rõ tính tôi như nắm chặt cơ đồ trong tay vậy, thảo nào tôi muốn đi đâu đều bị ngài bắt bài hết cả thảy. Hừ, lần tới tôi phải cố không để lộ ra những tâm tư sâu thẳm mới được, thế này thì lộ liễu quá.

"Nếu nàng không muốn, chúng ta có thể xuống chợ vào ngày khác," Tây Sơn Vương đưa mắt nhìn lên bầu trời, ánh nắng rực rỡ khắc lên những nét nghiêm nghị nhưng mềm mại trên mặt ngài. "Ta cũng không gấp lắm đâu, chỉ cần nàng vui là được rồi."

Tôi gục gặc cái đầu, tỏ vẻ đã hiểu tất cả những gì ngài nói.

Ngài tự nhiên nổi hứng muốn đi xuống các chợ như vậy, hẳn là vì ngài vẫn còn nhớ lời hứa lần trước. Để xem... đã mấy ngày trôi qua nên tôi không nhớ rõ được ngày hôm ấy đã xảy ra những gì. Những mảng kí ức đó cứ lóe lên rồi vụt tắt, không hiện rõ hình hài, cứ như mấy bóng ma vất vưởng ở những nơi bị bỏ hoang.

Tôi không nhớ được lời hứa đó, nhưng tôi có thể khẳng định một điều. Đó là, ngài vẫn nhớ lấy những câu hứa suông kia mà chờ ngày thực hiện nó. Giống như ngài từng nói, lời hứa dù có chân thành và thiết tha đến mấy, đến cuối cùng vẫn thật mong manh.

Nếu như những kẻ khác không nhớ về điều đấy, chắc họ cũng quên mất trước kia họ đã hứa lấy hứa để. Để rồi bây giờ lại cố tình phớt lờ luôn cái lời hứa ấy mà không thực hiện lấy.

Cảm thấy nghịch nhành hoa trong tay chán chê, tôi buông tay cho nó rơi xuống đất.

Nó lượn mấy vòng trên không trung trước khi đáp đất, chao đảo như mấy kẻ say rượu đi đứng không vững chãi. Gió nổi lên, đẩy nó chệch đi khỏi chiều hướng ban đầu rồi lắng xuống. Nhành hoa vàng mềm mại kia nhẹ nhàng nằm yên trên lớp đất mềm, ngước lên nhìn trời cao đầy viên mãn.

Mặt trời vẫn treo lơ lửng trên đại dương xanh rộng bạt ngàn, một mình nó được cả bầu trời xanh bao la ôm trọn lấy. Bởi chiều nay là một buổi chiều quang đãng, không mây, thích hợp cho những chuyến đi xa mà không phải sợ cơn mưa có thể trút những giọt nước xuống bất cứ lúc nào.

Ngài chắp tay lại sau lưng, lơ đễnh nhìn đi chỗ khác.

Đã năm năm trôi qua kể từ ngày khởi nghĩa đến giờ. Kể ra thì cũng nhanh thật đấy, nhưng mà đã có nhiều thứ thay đổi rồi. Đầu tiên là thời cuộc, cách bánh răng lịch sử hoạt động và tính cách mỗi người. Thời cuộc và bánh răng lịch sử, tôi nói cũng nhàm rồi, không buồn nói lại đâu.

Tính cách mỗi người thay đổi sau ngần ấy năm, đúng là có thay đổi thật. Đôi khi có nhiều người vẫn giữ y nguyên cái nết ấy từ năm này qua tháng nọ. Nhưng cũng có nhiều người đã trưởng thành và vững chãi hơn sau mỗi năm trôi qua, và đúng y như rằng lần nào gặp họ là lần ấy tôi như gặp một con người khác.

Tính ngài từ trước khi khởi nghĩa thì một phần vẫn được giữ trọn vẹn: Đó là tính nghiêm nghị đúng lúc, biết vui lúc cần, thậm chí là tốt tính nữa. Nhưng tôi cảm giác mỗi khi gặp tôi ngài không còn... sến súa nữa chăng? Chuyện nào vào thẳng chuyện đó, không còn lòng vòng hay tìm cớ bắt chuyện với tôi.

Có điều cái tính hay thích hù dọa tôi là vẫn còn nhé.

"Nàng lớn hơn nhiều rồi, nhỉ?" Ngài chợt lên tiếng, quay sang nhìn tôi mà mỉm cười.

"Anh muốn nói đến việc gì đấy?" Tôi nhíu mày khó hiểu. Rốt cuộc ngài đang muốn nói đến chủ đề nào vậy ta. "Tôi vẫn thế mà, chỉ có điều tôi không còn là cô bé mười sáu tuổi năm xưa nữa đâu."

"Ta cảm thấy nàng không còn bướng như mọi khi," Trông thấy nét mặt hiếu kì của tôi, ngài vội sửa lời. "Ý ta là... nàng không còn mất kiên nhẫn hơn xưa rồi ấy."

Tôi ngơ ngác nhìn ngài giây lát, rồi bật cười khúc khích, đến độ phải mất một lúc lâu mới dừng lại được.

"Ta nói có gì sai sao?"

"Anh thật sự thấy tôi thay đổi như vậy đó hả?" Sau một cơn cười ngặt nghẽo thì cuối cùng tôi cũng có thể ngừng lại đôi ba phút để thở.

Ngài gật đầu không đáp.

Bàn tay kia chầm chậm nắm lấy tay tôi mà không có một lời xin phép nào đi kèm, dường như đó đã trở thành thói quen mỗi khi nắm tay vậy. Tôi cũng nhẹ nhàng siết lấy, cảm nhận được hơi ấm từ tay ngài truyền qua mà không biết nên gọi thứ cảm xúc đang bùng phát trong lòng tôi là gì.

Là ngượng nghịu chăng? Hay là một cảm giác rung động khi đứng trước người mình thầm thương nhỉ?

Đã lâu tôi không gọi tên nó nên cũng chẳng biết đối phó ra sao khi nó quay trở lại. Cơ mà, tôi phải xác định rằng...

Có lẽ, tôi nghĩ cả hai chúng tôi hình như đã phải lòng nhau thì phải.

Nhưng từ hồi nào thì tôi không biết đâu.

"Nàng lớn thế này rồi, không lẽ... nàng không trưởng thành được thêm một tí nào ư?" Ngài rũ mắt nhìn tôi dịu dàng.

"Nhật Hạ."

Mặt hồ trong lòng tôi chợt dao động khi nghe tên tôi được thốt lên từ miệng ngài. Tôi tròn xoe mắt nhìn ngài, không biết bản thân mình đã phải chờ đợi bao lâu để đợi ngài gọi tên mình. Chỉ một cái tên, không có lời nhắn nhủ phía sau, nhưng nó cũng đủ làm tôi muốn bật khóc đến nơi.

Ầy, người nhạy cảm thật khổ gì đâu.

"Mặt trời của mùa hạ," Ngài tiếp lời. "Ta đã từng nói với nàng ý nghĩa của cái tên ấy như vậy nhỉ?"

Phải rồi.

Mặt trời mùa hạ, mặt trời mùa hạ...

Tôi là Nhật Hạ, là ánh dương sáng chói của mùa hạ râm ran đầy tiếng ve. Dưới tán phượng vĩ đỏ rực ấy, lại hiện lên những tia nắng mang thanh xuân cuồng nhiệt của tuổi trẻ.

Đã bao lâu tôi chưa nghe lại cái ý nghĩa tên tôi rồi?

"Ừm," Tôi vui vẻ gật đầu, rồi mím môi cười. "Trí nhớ của anh coi bộ vẫn còn tốt hơn tôi tưởng."

"Ta làm sao mà quên được chứ," Ngài đưa chân giẫm lấy nhành hoa nằm rũ xuống đất đang chờ người nhặt lên. "Những lời hứa ta hứa với nàng, cũng như nàng hứa với ta, làm sao ta có thể dễ dàng quên được."

Tôi đứng thần người ra, lục lọi trong mớ kí ức hỗn độn đang chảy trong đầu tôi để tìm lấy lời hứa mà tôi từng hứa với ngài. Hừm... đừng nói là cái lời hứa khùng hứa điên của tôi vào cái thời điểm tôi tiết lộ thân phận cho ngài nghe nha.

Ôi dào ơi, lúc đó đêm tối muộn, tôi đã không tỉnh táo bởi vì cứ trằn trọc suốt đêm có ngủ được đâu. Đã vậy còn bị ngài hù cho muốn rớt cả tim ra ngoài vì tôi cứ ngỡ bốn bề yên lặng chỉ còn mình tôi thôi ý. Một lời hứa dở hơi, được thề thốt ra nhằm lúc cảm xúc tôi bị đẩy đến cực điểm, vậy mà ngài vẫn luôn ghi nhớ suốt bao năm nay.

Ra là thế.

"Thôi đi! Chẳng qua là lúc ấy tôi bị điên đến mất hứa với anh cái lời sáo rỗng đó." Tôi thở dài, vội phủ nhận tất tần tật những gì ngài nói. "Anh đừng để tâm đến."

"Không cần ta nữa à?" Giọng ngài nhuốm buồn, đáy mắt bị che phủ bởi vô vàn áng mây mờ.

Thiệt là...

Tôi đang đối diện với một người đã ba mươi ba tuổi, trên đầu cũng lấm tấm vài sợi bạc. Thế mà cái cách ngài giận tôi vẫn y như hồi nào, cách đây mười năm trước ấy. Cứ tưởng tôi đang đối diện với một "đứa trẻ to xác" không thôi.

Tôi lại phải đi dỗ người ta nữa rồi.

"Ý tôi không phải thế," Tôi cuống quýt chữa lời. "Chẳng qua lời hứa đó không quan trọng cho lắm, nên tôi mới không muốn anh nhớ tới."

Thấy tình hình không có chút biến chuyển nào khấm khá hơn, tôi đành phải dùng chiêu bài cuối vậy.

Hi vọng lần này nó sẽ đảo ngược lại tình thế.

Tôi dang rộng tay ra với ngài, đôi mắt cún con bắt đầu được trưng ra để tăng thêm độ thành công cho chiêu bài này. Ngài nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, vẫn chưa thông suốt được tôi sắp làm gì tiếp theo.

"Nàng đang làm gì..."

"Ôm tôi chứ?" Tôi lên tiếng, cắt ngang lời nói của ngài.

Ngài chần chừ giây lát. Đoạn, ngài không ngần ngại gì nữa mà ôm chầm lấy tôi. Bờ vai vững chãi kia đã trở thành bến đỗ thứ hai cho tôi mỗi khi tâm trạng tôi không được tốt.

Cũng như tôi, ngài hay ôm tôi mỗi khi bản thân cần tìm lại năng lực đã thất thoát sau một ngày mệt mỏi.

"Nhật Hạ, ta nhớ nàng," Ngài chậm rãi nói, giọng nhỏ dần. "Mấy tháng qua ta bận thân chinh ra trận nhiều quá, không thể dành thì giờ ra ở bên nàng được."

Tôi nhắm mắt lại, lẳng lặng để cho dòng xúc cảm trong người mình trôi qua thật nhanh, rồi chầm chậm mở mắt ra. Bầu trời ban chiều hiện lên qua đôi vai ngài, trông mới đẹp làm sao. Mặt trời cũng trở nên nhỏ hơn khi tôi nhìn nó lần này, không giống như những lần trước.

Chúng tôi cứ ôm nhau như thế thật lâu, dường như đã tìm lại được năng lượng cho những ngày tiếp theo mà không cần phải nghỉ ngơi gì sất. Chính tôi cũng vậy, đã rất lâu rồi mới có dịp ôm ngài thật lâu thế này.

Ôm nhau thật chặt, tôi chỉ mong cả hai sẽ không lạc mất nhau khi dòng chảy càn quét tất cả. Nắm tay nhau thật chặt để giữ lấy nhau khỏi bị lạc mất, đến kiếp sau vẫn còn có thể tìm thấy nhau...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro