Chương 287: Mùa Tỏ Tình (27)
Vương Đức Khang... cũng không tính là người tốt.
Anh ta không đánh lén những người chơi khác, nhưng vào buổi tối ngày thứ nhất, Vệ Huệ Nhi... chắc chắn là chết vì anh ta.
Trong mắt Vương Đức Khang đã tỉnh táo một chút, anh ta gắt gao nắm lấy tay Ngân Tô giống như túm lấy cọng cỏ cứu mạng vậy, dùng sức tách ngón tay cô ra, nhét một thứ vào trong lòng bàn tay cô.
"Ô ô ô..."
Bàn tay Vương Đức Khang dần dần mất đi sức lực rồi rơi xuống.
Đôi mắt trừng lớn mất đi ánh sáng, đầu chậm rãi gục xuống.
Ô Bất Kinh ngừng thở trong chốc lát, dùng sức siết chặt nắm tay, tâm trạng sợ hãi và phức tạp bủa vây lấy trái tim.
Ngân Tô mở bàn tay dính đầy máu tươi ra.
Là một con chip.
Ngón tay Ngân Tô chạm vào con chip, con chip tự động xuất hiện hình ảnh, ánh sáng trong suốt chiếu sáng màn đêm.
Trong khung cảnh đó là Vương Đức Khang, anh ta ngồi trong một gian phòng rộng rãi, nhìn trăng đỏ lơ lửng trên trời ngoài cửa sổ, chắc hẳn là ở trong phó bản.
"Tôi tên là Vương Đức Khang, tôi cũng không biết cuối cùng con chip này sẽ đến tay ai, nhưng hy vọng người lấy được con chip có thể giúp tôi một chuyện."
Chuyện Vương Đức Khang nói chỉ là nhờ người lấy được con chip chuyển tin tức anh ta đã chết cho hội đấu giá Tư Thu Chi Thần.
Thù lao là một đạo cụ phòng ngự cấp A.
Trong con chip không hề có nội dung gì khác, nó giống như di ngôn của Vương Đức Khang.
Hình ảnh trong hư không biến mất, màn đêm chậm rãi nuốt chửng Vương Đức Khang.
"Có người chơi sợ mình chết sẽ tích trữ một vài đồ vật ở hội đấu giá từ trước, sau khi hội đấu giá xác định người chơi tử vong, khấu trừ phí thủ tục, đổi những đồ vật đó thành tiền, dùng con đường hợp pháp chuyển giao cho người nhà của người chơi."
Ngân Tô liếc mắt nhìn cậu ta: "Sao cậu biết những chuyện này?"
"Ngụy... Ngụy đại ca nói đấy." Ô Bất Kinh chớp mắt, giọng nói bất giác trở nên yếu ớt: "Cô không biết sao?"
"..."
Ngân Tô rút khăn giấy ra lau tay.
Ô Bất Kinh: "Tô tiểu thư, cô muốn làm chuyện này giúp anh ta không?"
Đạo cụ cấp A... Chắc hẳn đại lão không coi trọng nhỉ?
Ngân Tô ném con chip cho cậu ta: "Cậu muốn đi thì đi."
Ô Bất Kinh: "!!!"
Cậu ta đâu nói là muốn đi!!
Ô Bất Kinh bưng con chip nhỏ bé giống như bưng một củ khoai nóng, ném không được, không ném cũng không được.
"Chắc hẳn đạo cụ phòng ngự cấp A có tác dụng với cậu." Ngân Tô ném khăn giấy trong tay đi: "Đừng lãng phí chứ, chỉ truyền lời thôi mà."
Hơn nữa là ở Tư Thu Chi Thần.
Trên diễn đàn trò chơi, cô chỉ nhìn thấy người chơi mắng Tư Thu Chi Thần lòng dạ hiểm độc, nhưng không có người chơi nào nói xấu Tư Thu Chi Thần về chuyện khác.
Ông chủ Khang cũng từng nói, đối với người chơi, Tư Thu Chi Thần là một công hội khá trung lập và an toàn.
Ô Bất Kinh: "..."
Đạo cụ phòng ngự cấp A...
Để... Để Ngụy đại ca đi là được!
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Buổi sáng ngày thứ sáu, Ngân Tô lại gặp được Vương Đức Khang.
Dáng vẻ nhếch nhác giống y hệt như Vương Đức Khang ngày hôm qua, nhưng trên đầu anh ta có ——
【Tượng gỗ · Vương Đức Khang】
Mà lúc này anh ta đang nói chuyện, giọng nói giống y hệt với Vương Đức Khang thật sự.
Đối tượng nói chuyện không phải ai khác, chính là Ly Khương.
Ngân Tô u ám gọi một tiếng: "A Ly à."
Ly Khương quay đầu nhìn: "Ừm?"
"Đừng nói chuyện với người lạ."
"Hả?"
Người lạ? Vương Đức Khang sao?
Ly Khương khó hiểu trong lòng, tại sao Tô tiểu thư lại nhắc nhở mình, lúc trước cô ấy nói chuyện với Vương Đức Khang, cô đều là dáng vẻ không để tâm, hoàn toàn không quan tâm...
Đồng tử Ly Khương hơi co lại, Vương Đức Khang này... là Vương Đức Khang giả sao?
Nhưng anh ta biết nói chuyện mà!
"Anh... Anh ta là giả?" Ly Khương đến gần Ngân Tô, hạ thấp giọng hỏi.
Ngân Tô chỉ cười một cái với cô ấy, chẳng nói đúng, cũng chẳng nói không đúng.
"!!!"
Được rồi! Là đúng!
"Sao anh ta biết nói chuyện?" Ly Khương cảm thấy kinh sợ.
Lúc trước cách để phân biệt bọn họ là người không biết nói chuyện là giả, nhưng bây giờ người giả cũng biết nói chuyện rồi, còn phân biệt thế nào được?
"Không còn người thật nữa rồi." Cho nên không cần phân biệt nữa.
"..."
Vương Đức Khang thật chết rồi?
Cho nên Vương Đức Khang giả đã có thể nói chuyện?!
Ly Khương nhìn Vương Đức Khang giả một cái: "Tôi nói mà, sao hôm nay anh ta lại chủ động như vậy..."
Vừa nãy Vương Đức Khang giả nói với cô ấy là phát hiện nơi ẩn náu của Diêu Bá Thanh, hỏi cô ấy có muốn cùng nhau đi tìm Diêu Bá Thanh hay không.
Lúc đó cô ấy đã cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn chưa kịp trả lời thì Ngân Tô đã gọi cô ấy rồi.
"Thế chúng ta có cần giết anh ta không?" Vương Đức Khang giả là quái vật, để anh ta ở bên cạnh rất nguy hiểm.
Đối với quái vật, Ly Khương sẽ không giống như đối với người chơi.
Ngân Tô: "Anh ta chạy rồi."
"Hả?"
Ly Khương nhìn về phía Vương Đức Khang giả, thằng nhóc đó đã chạy mất dạng rồi, tốc độ đấy, giống như chỉ sợ có người đuổi theo anh ta vậy.
"..."
Quái vật này cũng khá thông minh.
Ngày thứ sáu còn nhốn nháo hỗn loạn hơn ngày thứ năm, thẻ tỏ tình không ngừng xuất hiện những cái tên cần tỏ tình, NPC nào cũng thể hiện sự thần thông của mình, quái vật nào cũng muốn lấy mạng của bọn họ.
Tận mấy lần Ngu Chi cảm thấy mình có "tình yêu" không bình thường với người yêu, trong mắt không nhìn thấy gì khác, chỉ còn lại người cô ta yêu.
May mà lần nào cô ta cũng có thể tỉnh táo lại.
Ly Khương và Tạ Bán An không có cảm giác đó, bọn họ suy ngẫm một lát, đại khái hiểu được nguyên nhân là Ô Bất Kinh.
Chỉ cần gặp mặt là Ô Bất Kinh liền ném thuật trị liệu lên người bọn họ, hình như thuật trị liệu của cậu ta có tác dụng thanh tẩy ô nhiễm.
Cho nên bây giờ bọn họ chưa bị ảnh hưởng.
Nhưng cho dù như vậy, cả trại huấn luyện cũng tràn đầy nguy hiểm.
Còn Diêu Bá Thanh chưa hề xuất hiện, cũng không biết là trốn ở đâu rồi.
Ngày thứ bảy đã tới, tiến vào thời gian đếm ngược sống chết, nhưng bọn họ vẫn chưa nắm được chìa khóa qua ải rốt cuộc là gì.
Mạt Lị xuất hiện đúng giờ: "Chương trình học của các học viên đã kết thúc, nên hôm nay không có tiết học buổi sáng và buổi tối."
Trong tay Mạt Lị cầm mấy tấm thẻ tỏ tình: "Chiếu theo biểu hiện toàn diện của các học viên mấy ngày nay, dựa vào xếp hạng để đổi thẻ tỏ tình mới."
Thẻ tỏ tình trong tay Mạt Lị không còn là màu hồng mà có mấy màu sắc liền.
Ngân Tô vẫn rất to gan, trực tiếp hỏi: "Thẻ tỏ tình mới có tác dụng gì? Tại sao màu sắc lại khác nhau?"
"Tấm thẻ tỏ tình này liên quan đến việc các học viên có thể tốt nghiệp hay không." Mạt Lị bày thẻ tỏ tình trong tay ra, người chơi tinh mắt phát hiện trên đó có tên: "Đúng vậy, tấm thẻ tỏ tình này là thẻ tỏ tình tên thật, không được để mất."
Mọi người: "!!!"
"Các học viên có thể lựa chọn một người yêu trong trại huấn luyện để tiến hành tỏ tình, đối phương có quyền từ chối lời tỏ tình của em. Khi em bị từ chối, màu sắc của tấm thẻ sẽ thay đổi theo đó, số lần bị từ chối càng nhiều thì màu sắc của tấm thẻ sẽ càng đậm, khi màu sắc của tấm thẻ biến thành màu đen... Rất xin lỗi, em phải tiếp tục ở lại trại huấn luyện để học tập. Đương nhiên, em cũng có thể sử dụng thẻ tỏ tình, khi em sử dụng thẻ tỏ tình, đối phương không thể từ chối lời tỏ tình của em, nhưng hậu quả cần chính em gánh vác, kiến nghị học viên đừng tùy tiện sử dụng thẻ tỏ tình để tỏ tình. Khi màu sắc của tấm thẻ biến thành màu hồng, chứng tỏ em đã là một học viên ưu tú đạt tiêu chuẩn, có thể tốt nghiệp."
Mạt Lị dựa theo tên mà phát thẻ tỏ tình.
Sau khi bọn họ cầm lấy thẻ tỏ tình, tấm thẻ lúc trước lập tức biến mất.
Thẻ tỏ tình của Ngân Tô là màu xám, hơn nữa còn là màu xám đậm.
Ô Bất Kinh cùng màu với cô, có lẽ thấy Ngân Tô cũng là màu này, nên cậu ta vẫn khá bình tĩnh.
Có lẽ đã từng chứng kiến chuyện lớn hơn, chút chuyện nhỏ này, Ô Bất Kinh đã có thể tiếp nhận.
"Học viên có mức độ cảm mến càng thấp thì màu sắc sẽ càng gần màu đen." Mạt Lị đứng bên cạnh Ngân Tô, giống như cố ý nói cho cô nghe: "Lúc trước tôi đã từng nói với mọi người, phải cố gắng nâng cao mức độ cảm mến, có một số học viên không nghe lọt tai lời tôi nói một tí nào."
"Sao em lại chưa cố gắng?" Ngân Tô cảm thấy mình có cố gắng, chứng minh cho bản thân: "Em đối xử với người yêu không đủ tốt ư? Em đã giúp bọn họ vĩnh viễn ở bên em rồi, thế còn không tính là cố gắng sao?"
"..."
Tốt! Tốt đến mức người ta mất luôn rồi!
Mạt Lị cười khẩy một tiếng: "Hôm nay là ngày cuối cùng, tôi ở đây chân thành chúc các vị có thể thuận lợi tốt nghiệp."
Ngân Tô "a" một tiếng: "Là kết thúc khóa học (tốt nghiệp) hay là kết thúc mạng sống?"
Mạt Lị cười với Ngân Tô một cách quái dị, quay người rời đi.
Ngân Tô lấy thẻ màu ra, "cố gắng" biến thẻ tỏ tình thành màu hồng.
【Đạo cụ này không thể thay đổi màu sắc, hãy lựa chọn đồ vật khác để thử】
Trò chơi tuyệt tình lặp lại nhắc nhở.
"Haizzz..."
Ngân Tô từ bỏ suy nghĩ dùng thẻ màu thay đổi màu sắc, lật qua lật lại thẻ tỏ tình trong tay mấy lần liền.
Trừ khác biệt về màu sắc ra thì không có gì khác so với cái lúc trước.
Ngu Chi không lập tức rời đi mà chuyển ánh mắt sang phía Tô Hảo Hảo.
Cô ta không tìm thấy manh mối về bảng gỗ, chuyện có thể làm bây giờ, dường như chỉ có thể tiếp tục đi theo tiến trình của trò chơi.
Ngu Chi không thích lập đội với người khác, nhưng tình hình trước mắt không thể tùy theo cô ta thích hay không được.
Hôm qua cô ta suýt thì "thích" NPC người yêu tận mấy lần, mất đi lý trí.
Trong tối còn có một Diêu Bá Thanh và Vương Đức Khang giả bị quái vật thay thế.
Cho nên cô ta không thể hành động một mình được nữa.
Trừ việc thích khóc ra thì Ly Khương cũng khá dễ chung sống, thực lực cũng có.
Tô Hảo Hảo... Ngu Chi có ấn tượng không tính là tốt cũng không tính là xấu.
Tô Hảo Hảo là một người không lo chuyện bao đồng, nhưng nếu gặp phải, chưa từng đắc tội cô thì cô cũng sẽ để cho cô ta ở lại giống như đêm hôm đó.
Còn về hai người còn lại... Một người để Ly Khương dẫn đầu, một người để Tô Hảo Hảo dẫn đầu.
Nhóm người Tô Hảo Hảo biết nhiều hơn cô ta, thực lực không rõ nhưng chắc chắn lợi hại hơn cô ta.
Cho nên Ngu Chi đứng tại chỗ không nhúc nhích, muốn xem thử bọn họ làm thế nào.
"Tốt nghiệp theo cách Mạt Lị nói chắc chắn không đúng." Ly Khương đi tới bên cạnh Ngân Tô: "Tô tiểu thư, cô có ý kiến gì không?"
Người trên danh sách tốt nghiệp vẫn xuất hiện trong trại huấn luyện.
Dựa theo Hoắc Lâm nói, rất có khả năng những người đó còn chưa tốt nghiệp.
Thế cách tốt nghiệp thật sự là gì?
Thẻ tỏ tình màu xám đậm được lật qua lật lại trên đầu ngón tay cô: "Chủ đề chính của phó bản này là gì?"
Ô Bất Kinh giống như một học sinh cuối cùng cũng có thể trả lời được câu hỏi: "Tỏ tình."
Ngân Tô không hi vọng gì nhiều vào cái đầu của Ô Bất Kinh, cậu ta có thể sống sót toàn bộ dựa vào lượng máu của bản thân nhiều.
Ngân Tô: "Là yêu mà không có được."
Trình Diệu Dương thích Tôn Tâm Di, Tôn Tâm Di không thích cậu ta.
Tôn Tâm Di thích Hoắc Lâm, Hoắc Lâm không thích cô ta.
Mà quy tắc không cho phép nói "Tớ thích cậu" "Anh yêu em", có phải gợi ý manh mối ẩn giấu của phó bản này là "Đừng thích bất kì ai" hay không.
Mức độ cảm mến sẽ khiến người chơi "thích" người yêu, cuối cùng sẽ trực tiếp biến mất giống như Đặng Diệp Diệp vậy.
Nếu không phải đã chết thì cũng trở thành một bộ phận của trại huấn luyện này.
Cho nên đừng thích bất kì ai đã chỉ chính xác phương hướng qua ải.
Nhưng dưới sự ảnh hưởng của mức độ cảm mến, tình cảm của người chơi đang dần dần không thể khống chế.
Ngân Tô lại nhìn thẻ tỏ tình trong tay lần nữa, một lát sau, cô ngẩng đầu lên, cười nói: "Đi tìm người yêu thử cái đã."
"Học viên Tô Hảo Hảo."
Ngân Tô vừa chuẩn bị đi, giảng viên Triệu mới đến đột nhiên xuất hiện và gọi cô lại.
Ngân Tô giơ tay chỉ chỉ bản thân: "Giảng viên Triệu đang gọi em sao?"
Giảng viên Triệu gật đầu: "Em đi theo thầy một lát."
Lúc này giảng viên Triệu tìm cô làm gì?
Suy nghĩ trong tâm trí Ngân Tô xoay chuyển hai vòng, sau đó khoa trương dùng tay che miệng: "Chẳng lẽ thầy muốn tỏ tình với em?"
Những người khác: "!!!"
【Khi giảng viên tỏ tình với bạn, không được từ chối giảng viên, sau đó hãy lập tức tố cáo với nhân viên an ninh.】
Chưa có ai gặp phải quy tắc này.
"..." Giảng viên Triệu dùng sức lặp lại lần nữa: 'Em đi theo thầy một lát."
"Em thích được tỏ tình mà vạn người chú ý, nếu giảng viên thật sự muốn tỏ tình em thì ngay tại đây đi!" Ngân Tô dang rộng hai tay, bắt đầu phát điên: "Tới đi, em chuẩn bị xong rồi!"
Giảng viên Triệu: "..."
Ngân Tô mong chờ nhìn giảng viên Triệu.
Cánh môi giảng viên Triệu mở ra mấy lần nhưng vẫn không nói thành lời.
"Giảng viên Triệu?" Ngân Tô cổ vũ anh ta: "Đừng ngại ngùng, mọi người đến để làm chứng cho tình cảm nồng cháy chân thành của chúng ta, bọn họ sẽ chúc phúc cho chúng ta!"
Mọi người: "..."
Không hề.
Giảng viên Triệu: "..."
Ánh mắt giảng viên Triệu lướt qua thẻ tỏ tình màu xám đậm trên tay Ngân Tô, không biết đã chuẩn bị tâm lý gì trong lòng, khuôn mặt u ám dần dần có ý cười.
"Học viên Tô Hảo Hảo, em là một học viên rất có cá tính, tôi chưa từng gặp người như em ở trại huấn luyện..."
"Thế chắc chắn là do thầy kém hiểu biết."
"..." Cho cô mở mồm chưa?!
Thấy sắc mặt giảng viên Triệu lại sắp sa sầm, Ngân Tô vội vàng nói: "Thầy tiếp tục đi."
"..."
Vừa nãy anh ta muốn nói cái gì ý nhỉ?
Giảng viên Triệu bị đứt mạch suy nghĩ, nhất thời không nói tiếp lời vừa nãy được.
Giảng viên Triệu như là vò mẻ chẳng sợ nứt vậy, cũng không nói gì tràng giang đại hải, trực tiếp nói: "Tôi rất tán thưởng em, em có bằng lòng ở bên tôi không?"
"Đương nhiên bằng lòng!" Ngân Tô vui vẻ đồng ý: "Nhưng... nhân viên an ninh sẽ không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau."
Giảng viên Triệu: "Em không cần quan tâm..."
"Chi bằng chúng ta cùng nhau đi giết ông ta đi?" Ngân Tô chạy như bay về phía anh ta, trên mặt toàn là vẻ vui sướng: "Em sớm đã thấy ông ta không thuận mắt rồi, vì tương lai của chúng ta, bây giờ chúng ta cùng đi giết ông ta!"
Giảng viên Triệu: "???"
Cơ thể giảng viên Triệu phản ứng nhanh hơn, lùi về sau một bước trước khi Ngân Tô xông tới.
Anh ta không có chút gì là vui vẻ khi tỏ tình thành công.
Trái lại trong lòng lại sinh ra một nỗi sợ hãi vô tận.
Nỗi sợ đối với cô gái xông về phía mình, vẻ mặt tràn đầy vui sướng.
Anh ta muốn rời khỏi đây theo cảm tính, nhưng ý nghĩ này vừa vụt qua thì đã không còn kịp nữa.
Anh ta bị Ngân Tô kéo lấy rồi.
Người kéo anh ta đang cười híp mắt nhìn anh ta: "Ôi! Người yêu thân yêu của em, anh bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì em chứ?"
"..."
"Em biết là anh bằng lòng mà." Ngân Tô kéo anh ta đi: "Thế chúng ta mau đi thôi! Em đã không thể đợi được nữa rồi!"
Giảng viên Triệu bị kéo cho lảo đảo một cái, bị ép đi theo bước chân Ngân Tô.
Mấy người Ô Bất Kinh bị bỏ lại: "..."
Ly Khương quyết đoán: "Đi theo xem xem."
Ly Khương còn chưa dứt lời, Ô Bất Kinh đã chạy qua đó như một cơn gió rồi.
Ly Khương: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro