Chương 1: Mở Đầu Hoang Dã
Phùng Ái Nguyên quen với những buổi sáng bắt đầu bằng tiếng chuông báo thức đều đặn, hơi thở của thành phố vẫn còn ngái ngủ ngoài cửa sổ nhỏ căn hộ cô đang sống. Cô thích khoảnh khắc ấy - khi mọi thứ vẫn yên tĩnh, chưa kịp bận rộn, và cô có thể nghĩ về người đàn ông đang cách cô vài chục cây số.
Lê Phan, người đàn ông cô đã yêu thương hơn hai năm, vẫn còn đang ngủ trong căn hộ của anh. Họ không sống chung, nhưng tình yêu của họ không vì thế mà phai nhạt. Ái Nguyên thường tự nhủ rằng những khoảng cách ấy chỉ làm cho mỗi lần gặp gỡ trở nên đáng giá hơn.
Cô nhìn điện thoại, thấy một tin nhắn chưa gửi. Chỉ một câu đơn giản: " Chúc anh một ngày tốt lành. " Nhưng cô chưa gửi. Đôi khi, có những điều tưởng chừng nhỏ nhặt lại khó nói ra nhất. Tiếng tin nhắn báo hiệu có tin nhắn mới vang lên, làm cô giật mình. Lê Phan nhắn lại: " Em ngủ thêm chút nữa đi. Hôm nay anh có cuộc họp quan trọng. " Ái Nguyên mỉm cười, lòng dịu lại. Họ không cần những lời hoa mỹ, chỉ là sự quan tâm đơn giản thôi cũng đủ làm trái tim cô ấm áp.
Ngày trôi qua trong những cuộc gọi ngắn, những tin nhắn vội vã giữa công việc và cuộc sống thường nhật. Cô biết anh đang mệt, nhưng chưa bao giờ nghe anh than vãn. Sự kiên cường đó làm cô vừa yêu vừa lo lắng.
[ ... ]
Buổi tối, họ hẹn nhau tại một quán cà phê nhỏ gần trung tâm. Không gian không ồn ào, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng và ánh đèn vàng ấm áp. Lê Phan nhìn Ái Nguyên, nắm lấy tay cô, ánh mắt chứa đựng những điều không cần nói thành lời.
- Anh biết mình không phải người hoàn hảo... nhưng anh muốn cùng em đi hết chặng đường này.
Ái Nguyên cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói ấy. Cô siết nhẹ bàn tay anh, như muốn nói rằng cô cũng thế - không hoàn hảo, nhưng luôn muốn ở bên anh. Tình yêu của họ không phải những ngày rực rỡ hay những cuộc cãi vã lớn. Nó là sự đồng hành âm thầm, là sự tin tưởng sâu sắc không cần phải chứng minh.
Khi đêm buông xuống, Ái Nguyên về căn hộ nhỏ của mình, lòng đầy ắp những suy nghĩ về tương lai. Cô không biết trước được điều gì sẽ đến, nhưng trong khoảnh khắc này, cô hạnh phúc vì đã từng có được tình yêu thật sự.
Buổi tối hôm ấy, trời đổ một cơn mưa nhỏ. Không quá lớn để gây khó chịu, chỉ là những hạt li ti lăn trên mặt kính ô tô, tiếng gạt nước đều đều như nhịp thở của thành phố. Ái Nguyên ngồi phía ghế phụ, hai tay đặt trên đầu gối, mắt dõi theo hàng đèn đường nhòe đi ngoài cửa sổ. Cô vừa tan làm, còn Lê Phan đã tranh thủ chạy qua đón dù cô nói không cần.
" Em quên mang dù. " - Anh nói. " anh rảnh. "
- Anh nói dối.
- Ừm, anh bận thật. Nhưng đón em quan trọng hơn.
Câu đó không khiến cô cười phá lên, chỉ là nhẹ nhàng mím môi, ánh mắt khẽ lay động. Tình yêu trưởng thành không còn ồ ạt những lần đỏ mặt, tim đập dồn. Chỉ là người kia biết khi nào bạn quên mang dù. Biết cả khi bạn nói " em ổn " là lúc bạn chẳng ổn chút nào.
Chiếc xe dừng lại trước một tiệm ăn nhỏ ven đường. Lê Phan nghiêng đầu:
- Muốn ăn gì không?
- Anh ăn chưa?
- Chưa.
- Vậy vào ăn đi. Em mời.
- Ừ, lần này đừng giành trả nữa.
- Không hứa.
Họ ngồi ăn mì nóng, ngồi đối diện nhau bên bàn gỗ cũ kĩ, và trò chuyện về mấy thứ không đâu: cái cây trước cửa công ty cuối cùng cũng trổ bông, con mèo trong hẻm vẫn còn sống sót sau trận mưa tháng trước, và một dự án mới sắp được trình. Lê Phan kể nhiều hơn, giọng đều đều, đôi lúc cười, đôi lúc nhíu mày. Ái Nguyên không chen vào, chỉ chống cằm nghe.
" Anh không nghĩ mình sẽ hợp làm leader... " - Anh nói, khuấy trà đá bằng ống hút. " Làm leader thì phải biết kiên nhẫn. "
" Nhưng anh lại là người đủ kiên nhẫn để yêu em hai năm. " - Cô khẽ nói, mắt nhìn anh. Lê Phan hơi khựng lại một chút, rồi bật cười. Anh đưa tay vén nhẹ một sợi tóc rơi khỏi má cô, động tác quen thuộc đến mức Ái Nguyên không còn ngượng nữa.
- Yêu em không cần kiên nhẫn, chỉ cần may mắn.
Đêm hôm đó, khi đã về đến nhà, Ái Nguyên thay đồ, pha cho mình một ly trà thảo mộc rồi ngồi xuống sàn, tựa lưng vào tường. Cô không bật đèn trần, chỉ để ánh sáng vàng hắt ra từ đèn ngủ. Không gian mờ dịu như ký ức. Cô mở điện thoại, chụp bức ảnh mưa đọng trên cửa kính ban công, rồi định đăng story. Nhưng sau vài giây, cô xóa đi. Không phải vì không đẹp, mà vì không cần chia sẻ. Tình yêu của họ chưa từng được công khai rầm rộ, cô và anh đều thuộc tuýp người lặng lẽ, giữ những điều quý giá nhất trong lòng, không đưa ra ánh sáng. Có người từng hỏi: " Yêu nhau mà không khoe thì làm sao biết thật lòng? " Cô chỉ mỉm cười: " Vì chúng tôi hiểu rằng những gì thật sự quan trọng thì không cần chứng minh. "
Điện thoại rung khẽ. Một tin nhắn từ anh:
" Về nhà chưa?
Ngủ sớm nha.
Mai anh qua đón đi ăn sáng. "
Cô gõ chữ rất nhanh: " Về rồi. Cảm ơn anh. Ngủ ngon. "
Nhưng rồi lại xóa, và gửi thay bằng một sticker mặt cười.
Một sticker thôi. Giản đơn. Như tình yêu mà họ đang có.
[ ... ]
Sáng hôm sau, trời trong đến lạ. Ái Nguyên dậy sớm hơn bình thường, chẳng vì lý do gì cụ thể. Có thể chỉ là ánh nắng rọi qua rèm cửa sổ đúng góc mắt, cũng có thể là mùi cà phê từ tiệm bên dưới bay lên thơm đến khó cưỡng. Cô ngồi dậy, quấn tấm khăn mỏng quanh vai, mở cửa ban công và để gió lùa qua những sợi tóc rối chưa chải. Cô sống ở tầng ba - đủ cao để tách khỏi mặt đất, đủ thấp để còn nghe tiếng rao buổi sáng của những người bán bánh mì, xôi, cháo lòng. Thành phố chuyển mình trong từng bước chân vội vã, từng tiếng xe máy nổ giòn trên mặt đường còn ẩm ướt. Một ngày mới bắt đầu.
Và Lê Phan chưa nhắn tin.
Không phải chuyện gì lớn. Có lẽ anh bận, có thể quên, hay ngủ quên. Chuyện bình thường. Họ yêu nhau đủ lâu để không cần phải báo cáo từng giờ từng phút. Nhưng trong một khắc, cô vẫn nhìn vào màn hình điện thoại trống rỗng, rồi tặc lưỡi cười một mình vì chính mình.
Mười phút sau, điện thoại rung. Tin nhắn hiện lên:
" Anh tới trễ chút nha. Gọi video trước được không? "
Cô không hỏi lý do, chỉ bấm gọi lại ngay. Cuộc gọi bật lên. Gương mặt anh hiện trên màn hình, hơi bơ phờ, có vẻ đang ngồi ở văn phòng. Cô thấy ánh đèn trắng, thấy cốc cà phê đã uống hơn nửa, và một chiếc tai nghe nhét hờ bên tai trái.
" Chào buổi sáng! " - Ái Nguyên nói, giọng khàn nhẹ vì chưa nói chuyện với ai từ lúc thức dậy.
" Anh xin lỗi, hôm nay team có việc gấp. Anh sợ em đợi. "
" Không sao. Em cũng tính ăn bánh mì trứng ở dưới này luôn. "
" Để tối anh bù. "
" Anh đang stress hả? "
Anh thoáng ngập ngừng, rồi gật nhẹ. " Một chút. Nhưng không sao đâu. Chỉ là... dạo này áp lực nhiều hơn mọi khi. "
" Đừng cố quá. Nếu mệt thì nghỉ chút cũng được. "
" Anh biết. Có em ở đây rồi. "
Nét cười anh lúc ấy khiến cô thấy yên lòng. Dù chỉ là một cuộc gọi ngắn, không dài hơn mười phút, cũng đủ cho cô cảm giác mình vẫn là một phần trong thế giới của anh - giữa những file excel, deadline, và lời sếp thúc giục. Sau cuộc gọi, Ái Nguyên thay đồ, đi xuống tiệm bánh mì quen thuộc. Người bán nhìn cô cười thân thiện, hỏi:
- Hôm nay cũng trứng pate luôn hả cô gái?
" Vẫn như cũ đi ạ. " - Cô đáp lại, thả vào nụ cười ấy một chút trìu mến của buổi sáng đẹp trời. Ái Nguyên không biết rằng cách đó không xa, ở một quán cà phê khác, Lê Phan cũng đang ngồi với một cô gái khác. Một đồng nghiệp mới vào, vừa tham gia dự án với team anh được hai tuần.
Vì lúc ấy, chuyện ấy vẫn chưa phải chuyện gì.
Vẫn chưa phải.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro