Chương 2: Tỉnh ngộ


Editor: Du Du

Chương 2: Tỉnh ngộ

Thời điểm Hồng Liên đi đến Thanh Thủy Viện, Diệp Khanh Thanh đang được Hoàng ma ma cho uống thuốc bổ. Gặp cái nháy mắt, Hoàng ma ma liền phân phó Bạch Lan, Bạch Liễu hầu hạ trong phòng đi ra ngoài trước. Bạch Lan còn muốn nói cái gì đó, lại bị ánh mắt sắc bén Hoàng ma ma dọa cho sợ run lên, không dám nhiều lời, vội vàng cùng Bạch Liễu cùng nhau lui ra ngoài.

Hồng Liên nhẹ nhàng hướng Khanh Thanh thi lễ một cái, hai tay đem túi gấm đưa cho Khanh Thanh, vừa cười vừa nói:

"Nhìn sắc mặt đại tiểu thư đỡ hơn rất nhiều. Cái này là túi gấm mà lão thái quân vì đại tiểu thư thỉnh cầu cao tăng Ngọc Lâm ở Hộ Quốc Tự. Ngài nói là đại tiểu thư nhìn thấy túi gấm liền khỏi hẳn."

Diệp Khanh Thanh không nói gì, nhận lấy túi gấm Hồng Liên mang đến. Nàng vốn không tin mấy người được gọi là cao tăng, nhưng vì ngại đây là người lão thái quân nhờ vả.

Thân mình nàng như không khống chế được mà nhận lấy túi gấm.

Có điều, khi nhìn thấy chữ trên tờ giấy, nước mắt Diệp Khanh Thanh không tự chủ được liền chảy xuống, hai bàn tay đã thấy run run.

Hồng Liên và Hoàng ma ma thấy thế sợ hết hồn, cho rằng nàng có nơi nào đó không thoải mái, vội vàng muốn đi mời đại phu. Diệp Khanh Thanh mở miệng ngăn hai người lại, cẩn thận gấp tờ giấy, khẽ cười cười, nói với hai người:

"Hồng Liên tỷ tỷ cùng ma ma không nên lo lắng, ta đã không có việc gì. Còn nhờ Hồng Liên tỷ tỷ báo lại với bà nội, cháu gái đã khiến ngài lo lắng nhiều, chờ chăm sóc thân mình tốt hơn, nhất định đi thỉnh an người. Ma ma tiễn Hồng Liên tỷ tỷ ra cửa đi, ta mệt mỏi, trước ngủ một giấc đã." Nói xong liền nằm xuống.

Hoàng ma ma thấy Diệp Khanh Thanh cuối cùng chịu mở miệng nói chuyện, kích động lệ rơi đầy mặt, nhanh chóng đáp ứng, thay Diệp Khanh Thanh đắp chăn mỏng, liền tiễn Hồng Liên ra ngoài.

Diệp Khanh Thanh nghe thấy tiếng đóng cửa, trở mình nhìn vách tường, lại lôi tờ giấy kia ra, xem lời nói trên đó, trong lòng vẫn không làm cách nào bình tĩnh nổi.

Trên giấy viết: "Duyên trước chưa ngừng, kiếp này tiếp tục. Chuyện trước chưa quên, là gương sau này."

Đó có ý gì?

Chẳng lẽ là ý Lăng Thiên Vũ cũng tới nơi này, hắn bồi chết cùng Tần Khanh? Diệp Khanh Thanh nghĩ đến có thể như vậy, thương tâm không dứt. Nàng mặc dù không phải Tần Khanh, cũng có thể chỉ là nhớ những chuyện đời trước, tâm nàng đều vì nam nhân thâm tình kia mà đau lòng.

Còn câu 'chuyện trước chưa quên, là gương sau này' là nói nàng biết, cho dù nàng co đầu rụt cổ, im lặng thầm lắng như thế nào cũng sẽ có người không chịu bỏ qua cho nàng, muốn nàng nhớ kỹ những bài học lúc trước sao?

Dậy nàng không thể do dự, thiếu quyết đoán mà giẫm lên vết xe đổ trước đó, bởi vì ông trời cũng sẽ không cho lại cơ hội lần thứ hai sao?

Tần Khanh nàng đời trước vốn là một nữ tử quyết đoán, thông minh, kiên cường. Điều sai lầm duy nhất là nhất thời bị tỷ muội tình thâm che mắt.

Vài ngày nay, nàng vẫn luôn suy nghĩ, nếu lần này đã rơi xuống nước mà ông trời còn chưa lấy đi tính mạng mình, còn cho nàng nhớ lại những sự việc đời trước. Đã như vậy, nàng không thể mềm yếu mà trốn tránh, bên nàng còn có những người cần được quan tâm bảo vệ. Mà những kẻ từng thương tổn nàng, nàng một người cũng sẽ không bỏ qua!

Tần Khanh đời trước chỉ còn lại linh hồn, mà nàng Diệp Khanh Thanh, hiện thời vẫn là đại tiểu thư Vinh quốc công phủ. Như vậy, nàng cần phải như Hoàng Hi công chúa Tần Khanh lúc trước, ở bất cứ tình huống nào, đều làm chính mình sống cho thật tốt.

Trong nội viện Nghiên Tú.

Dương ma ma dựa theo phân phó của Lý thị tìm nhị tiểu thư Diệp Khanh Uyển phủ Vinh quốc công. Năm nay Diệp Thanh Uyển tròn mười lăm tuổi, kế thừa tướng mạo cùng sở trường của Diệp Cảng Văn và Lý thị, nhưng cũng không hoàn toàn đẹp như Lý thị, nàng có vẻ thanh nhã của riêng mình, ở trong nhóm khuê tú kinh thành cũng nổi danh.

Diệp Khanh Uyển vừa vào cửa liền cung kính hướng Lý thị thi lễ một cái, Lý thị xem xong, hài lòng gật đầu. Thầm nghĩ, không uổng công mình tận tâm bồi dưỡng, nữ nhi dung mạo xuất chúng, cử chỉ ưu nhã, thêm thân phận phủ quốc công, sang năm tuyển tú muốn lưu lại Đông cung làm thái tử phi hẳn cũng không có vấn đề gì.

Diệp Khanh Uyển thấy mẫu thân chậm chạp không nói gì, liền tiến đến hỏi:

"Không biết mẫu thân gọi con đến có việc gì?"

Lời nói Diệp Khanh Uyển đem suy nghĩ Lý thị kéo trở về, bà bảo nàng ngồi xuống, lại nhấp một ngụm trà, nói ra:

"Hôm nay, Ngọc Lâm đại sư ở Hộ Quốc Tự vì tỷ tỷ ngươi mà chữa bệnh, chắc là bệnh nàng cũng nhanh khỏi thôi, ngày mai con cùng ta đi thăm."

Diệp Khanh Uyển nghe vậy, sắc mặt chợt lóe âm ngoan, rất nhanh lại hiện ra nụ cười khéo léo, nói dịu dàng:

"Đại tỷ tỷ bị bệnh đã vài ngày, nay bệnh tình tốt hơn, con cùng nương tất nhiên phải đi thăm một chút."

Nói xong, hai mẹ con nhìn nhau cười một tiếng.

Thân thể Diệp Khanh Thanh vốn là không có gì đáng ngại, hôm trước không tốt lên chỉ vì tâm bệnh. Lúc sáng xem kỹ túi gấm Ngọc Lâm đại sư đưa, tất nhiên cởi bỏ được khúc mắc trong lòng, bệnh này tự nhiên cũng khá hơn.

Thời điểm bữa tối, Hoàng ma ma thấy nàng có thể xuống giường đi đi lại lại, sắc mặt cũng tốt nhiều lên, vui vẻ phân phó phòng bếp làm nhiều món ăn ngon để Diệp Khanh Thanh bồi bổ.

Bạch Lan đứng ở một bên hầu hạ Diệp Khanh Thanh dùng bữa, làm như lơ đãng nhắc tới:

"Tiểu thư, đại sư Ngọc Lâm Hộ Quốc Tự này cũng thật là lợi hại! Chỉ cần vào trong phủ một chuyến, bệnh ngài liền tốt hẳn. Cũng không biết Ngọc Lâm đại sư này trị như thế nào!"

Hoàng ma ma thấy Bạch Lan không có quy củ như vậy, đang muốn mở miệng trách mắng, lại bị ánh mắt Diệp Khanh Thanh ngăn cản.

Nhanh vậy đã đến!

Chính mình còn đang nghĩ, ăn no uống kỹ sau đấy mới tìm Bạch Lan này tính sổ cho thật tốt, không nghĩ tới nàng ta nhịn không được mở miệng trước. Đêm nàng rơi xuống nước đó, là Bạch Lan bảo nàng đi tìm tam muội Diệp Khanh Du. Sau đó trên đường Bạch Lan kiếm cớ rời đi, nàng lại trượt chân rơi xuống nước.

Thật khéo nha! Bờ hồ ngày đó, rõ ràng có người ở sau lưng đẩy nàng. Kể cả không phải Bạch Lan nàng đẩy thì nhất định cũng cùng nàng ta không thoát khỏi liên quan!

Bạch Lan này là người Lý thị đưa tới, không thể không nói, năng lực diễn trò của Lý thị giỏi vô cùng. Ngày thường đối với nàng và Du Nhi cho chi phí ăn mặc đều rất chu đáo, hạ nhân trong phủ cũng không dám thất lễ với các nàng. Có thể vì cha mẹ đều mất từ nhỏ, nàng mặc dù yên tĩnh, bình thản, nhưng bên trong cực kỳ thông tuệ, mẫn cảm.

Nàng cũng không bỏ qua ánh mắt hung ác khi ngẫu nhiên nhìn Lý thị, vì vậy nàng đối với người của Lý thị đều đề phòng cẩn thận. Lại không nghĩ đến Bạch Lan này lớn gan như thế, dám ở giữa phủ mà cấu kết với người khác hại chết nàng.

Nghĩ đến điều này, Diệp Khanh Thanh ngẩng đầu kên, yên lặng nhìn chằm chằm Bạch Lan một lúc, mở miệng nói:

"Như thế nào? Ngươi quá tò mò?"

Bạch Lan vốn đang chột dạ, lại bị Diệp Khanh Thanh nhìn chằm chằm, trong lòng dựng đứng. Nghe lời Khanh Thanh nói, ngượng ngùng cười cười, khoát tay trả lời:

"Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ là quan tâm tiểu thư."

Nếu là lúc trước, Diệp Khanh Thanh có thể chọn thái độ yên lặng cho qua. Nhưng mà giờ đây, nàng đã quyết, chính là có thù phải báo. Ngươi đã phạm ta, ta nhất định hoàn trả gấp mười.

"Quỳ xuống!"

Diệp Khanh Thanh mở miệng giận dữ mắng một tiếng.

Bạch Lan bị câu mắng đột nhiên tới này sợ hết hồn, lại như phản xạ có điều kiện "Bịch" một tiếng quỳ xuống.

Trong lòng nàng ta không phục, cũng quên luôn nhịn xuống, ngẩng đầu lên cãi:

"Không biết nô tỳ đã phạm sai lầm gì? Sao tiểu thư bắt nô tỳ quỳ xuống?"

Diệp Khanh Thanh lại không trả lời câu hỏi của nàng ta, trực tiếp nói với Hoàng ma ma:

"Ma ma, vả miệng!"

Bạch Lan đang muốn phản kháng, Hoàng ma ma không cho nàng ta cơ hội này, tiến lên đè nàng ta lại, vài bạt tai liền đánh xuống.

Bạch Lan bộ dáng như liễu yếu đào tơ trước gió, tất nhiên không phải đối thủ của Hoàng ma ma.

Nàng ta bị đánh đến mắt nổi đom đóm, khóe miệng lưu lại máu tươi, vẫn không phục nhếch cằm lên:

"Tiểu thư, nô tỳ không phạm sai lầm gì, người không thể đối với nô tỳ như vậy."

Diệp Khanh Thanh nghe vậy lại cười. Quả nhiên vì nàng trước đây hiền hòa mềm yếu a, mấy nha hoàn này đều muốn bò lên tận đầu rồi!

Nàng bước lên một bước, dùng tay nâng cằm nàng ta lên, ôn nhu nói ra:

"Ta là chủ, ngươi là nô. Chủ tử trừng phạt nô tài là đạo lý hiển nhiên, ngươi còn dám cãi lại ta! Hay ngươi vẫn còn đang nghĩ, ngươi là nô tỳ Nhị thẩm đưa qua, ta không thể trừng phạt ngươi. Hoặc là... Nhị thẩm bảo ngươi đối với ta vô lễ như thế!?"

Bạch Lan vốn còn nghĩ mời Lý thị đến, hiện tại nghe thấy lời Diệp Khanh Thanh vừa nói, nào còn dám coi Lý thị là chỗ dựa vững chắc. Nàng ta nếu thật sự đồng ý với ý tứ Diệp Khanh Thanh, chỉ sợ đến lúc đó người không bỏ qua cho nàng ta chính là Lý thị. Đại tiểu thư này quá giảo hoạt!

Diệp Khanh Thanh thấy Bạch Lan không dám nói gì nữa, liền phân phó Hoàng ma ma nhốt Bạch Lan vào phòng chữa củi.

Nhìn bóng lưng Bạch Lan bị mang đi, Diệp Khanh Thanh không hiện tý vẻ mặt nào. Trong đôi mắt lại có ánh sáng thoáng hiện lên, im lặng nói:

"Sự việc cũng không kết thúc nhanh như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro