Cuộc gọi lúc nửa đêm

Nửa đêm rồi, dừng bút, ngừng hát thôi

Bên ngoài trời, mưa vẫn còn chưa hết

Châm điếu thuốc, nhìn mưa dìm khói chết

Nửa đêm rồi, em chắc đã ngủ say.


Cuộc gọi cuối, cũng là vào lúc này

Nó kéo dài đến tận khi trời sáng

Em thì do bận bịu với đồ án

Còn anh thì không nỡ bỏ rơi em.


Nếu anh biết, đêm đó là đêm cuối

Anh sẽ không, gục trên lap ngủ quên

Sẽ nhìn em, trước khi phải lãng quên

Nếu anh biết, đêm đó là đêm cuối.


Nếu anh biết, đã không cần tiếc nuối

Để ngồi đây, buông phím gõ dòng thơ

Để viết ra tâm tình gã mộng mơ

Để khói trắng, len vào hồn hoang dại.


Chúng tôi, đã từng cùng nhau hát vang, những bài hát cho đến tận bây giờ, tôi vẫn thường xuyên nghe đi nghe lại một cách vô thức. Mỗi lần như vậy, tôi lại nhớ đến chúng tôi của năm đó. Nhưng tôi vẫn thường nghĩ, nếu bóng bay là một thứ lì lợm, cứ trơ trơ ra trên tay tôi, không dần khuất dạng vào bầu trời xanh thẳm, tôi của những ngày thơ ấu sẽ không vì thế mà khóc rống lên chờ được dỗ dành. Nếu cô ấy cũng như chiếc bóng bay kia, cứ âm thầm bên tôi những tháng ngày tuổi trẻ, tôi có lẽ sẽ không ngồi đây, ngân nga những giai điệu đã từng. Tôi biết trân trọng kỉ niệm thuộc về cô ấy, chính vì tôi đã đánh mất cô ấy. Tôi biết trân trọng những người của hiện tại, chính vì nếu nơi lỏng tay một chút, họ sẽ dần khuất vào bầu trời của ấu thơ, nhưng tôi thì không thể khóc rống lên nữa rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro