Chương 22 _ Bi kịch Nhạc Linh
Lưu Linh vừa mới bị Thẩm Yến chọc ghẹo vội vàng quay lại. Uống một ngụm trà, nghe thị nữ của Lưu Linh bị rơi xuống nước, cũng không có cảm giác gì, hờ hững "Ồ" một tiếng, biểu thị ta biết rồi.
Lưu Linh lại tiếp tục thổi hơi nóng trà trên tay, trong ánh mắt trừng trừng của thị nữ, âm thanh nàng du dương _"Ta ép một chút".
"..."
Linh Bích nổi giận dùng đùng đến bẩm báo _"Quận chúa, Lục công tử nói đám người Linh Âm khiến Nhạc cô nương rơi xuống sông, muốn trói lại đem đến chỗ Nhạc cô nương, nhận tội trước giường."
"Hắn dám!"_Lưu Linh vỗ bàn đứng dậy, chén trà và những thứ tương tự trên bàn đều bị nàng lật úp. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm Yến được Linh Tê dẫn vào, đúng lúc nhìn thấy nàng đang nổi cơn tam bành.
Lưu Linh nội tâm có phải là mình quá hung dữ rồi không? Ấn tượng của nàng đối với Thẩm đại nhân lại không tốt lắm, nếu như bị hủy hoại như thế này, Thẩm đại nhân có thể không muốn nàng nữa...
Lưu Linh nhẹ giọng nói _ "Ta không cần hắn trói thị nữ của ta, bản quận chúa ta đích thân đi xin lỗi Nhạc cô nương."
Nhưng bộ dạng của nàng nào giống đi "xin lỗi" chút nào, ước chừng là đi xem kịch cãi nhau còn được.
Tới cửa, Lưu Linh ra hiệu cho Thẩm Yến nhường đường, Thẩm Yến vẫn giữ nguyên tư thế như Thái Sơn.
Lưu Linh kia đè nén xuống tính khí bừng bừng, ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt đen huyền của Thẩm Yến. Nàng lập tức trở nên nóng nảy hơn _ "Ngươi đang làm gì vậy? Ta đi qua cửa cũng phải cần ngươi phê chuẩn sao?"
"Không muốn ngươi gây sự."_ Thẩm Yến cảnh cáo nàng.
"Làm sao vậy?"_Lưu Linh dùng sức hất tay hắn ra và đáp lại một cách mỉa mai.
"Nhạc Linh bị bệnh. Ngươi cứ thế này đi, là muốn chuẩn bị làm nàng bệnh nặng hơn, khiến nàng nằm trên giường?"
"..."
Lưu Linh sững sờ, bình tĩnh nhìn Thẩm Yến hồi lâu. Đối phương vẫn là lạnh nhạt như vậy, chính là mình suy nghĩ nhiều mà hiểu lầm hắn. Đúng vậy, để Thẩm Yến thương cảm hẳn là rất ít.
Cô mỉm cười nhìn xuống y phục của mình. Bởi vì mới từ bên ngoài trở về, Thẩm Yến đã nói rõ hôm nay sẽ không lên đường. Sau khi Lưu Linh trở về rửa mặt một phen, pha một ấm trà và cầm một cuốn sách, chuẩn bị lên giường ngủ.
Lưu Linh thờ ơ hỏi _"Vậy thì phải làm sao?"
"Ta đi với ngươi."
"!"_Lưu Linh hơi giật mình, hai mắt nhíu chặt. Nàng biết Lục Minh Sơn ở đây, giai đoạn này Thẩm Yến không thích xuất hiện thành đôi với nàng. Hắn căn bản tránh mặt nàng, lý do không khó đoán.
Thẩm Yến không muốn để người khác có cơ hội nhận xét vô trách nhiệm, bất đắc dĩ dụng tâm của hắn đã bị sự vô liêm sỉ của Lưu Linh hủy hoại một cách bất lực.
Nên dạng này hắn muốn cùng nàng đi không thể không nói quá bất ngờ.
Khi ra khỏi cửa, Lưu Linh nghiêng đầu nhìn Thẩm đại nhân bên cạnh, thị nữ dẫn đường. Nhân lúc không ai để ý nàng đưa tay sờ về phía bên hông của Thẩm đại nhân, bị hắn cảnh giác nắm chặt thủ đoạn.
Thẩm Yến ánh mắt kiên nhẫn: Ngươi có thể dè dặt hơn? Bình thường hơn?
Lưu Linh hỏi _"Thẩm đại nhân đi cùng ta, là thương ta sợ ta bị người khác bắt nạt sao?"
"Ta sợ ngươi khi dễ bắt nạt người khác."_Thẩm Yến lạnh lùng nói.
Lưu Linh hừ hừ bước qua hắn, áo dài, eo thon vạt áo xẹt qua, tỏa hương thơm ngát.
Ở Thẩm Yến, Lưu Linh từ lâu đã quen nghe lời hắn ngược lại.
"Lục công tử, chúc mừng! Vị này... phu nhân không sao, chỉ là đang mang thai ba tháng, nên chăm sóc cẩn thận. Làm sao có thể luôn làm những việc nặng nhọc và mệt mỏi đó được?"_ Ý thức được quan hệ giữa Lục Minh Sơn và Nhạc Linh, sau khi tra ra bệnh tình, tự giác thêm vào "phu nhân" danh xưng cho Nhạc Linh, hi vọng công tử vui vẻ lên chút.
Nhưng khi hắn nhìn lên, Lục công tử làm sao lại có vẻ mặt kỳ quái như vậy?
"Mang thai ba tháng?"_Nghe thấy tiếng nói sau lưng, Lục Minh Sơn quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Yến và Lưu Linh.
Thường ngày nhìn thấy hai người này đồng thời xuất hiện, trong lòng vẫn luôn không thoải mái, nhưng hiện tại tâm tình rối rắm.
Thật ra là không có thời gian để tâm.
Nghe Lưu Linh thở dài nữa thật nữa giả nói _"Chúc mừng Lục công tử, không biết lúc nào mới có thể uống rượu mừng? Chỉ là Nhạc cô nương này, đang mang thai, sao còn ở khắp nơi chạy lung tung, bất cẩn như vậy? Ôi, chẳng lẽ nàng thật ngây thơ, còn không biết mình có thân thể."
"A Linh."_Lục Minh Sơn hít sâu một hơi, uể oải nói _"Giữa ngươi và ta có chuyện gì, ngươi cứ nói đi, đừng có như vậy châm chọc."
"Giữa ta và ngươi có quan hệ gì? Coi như từng là vị hôn phu thê, nhưng bây giờ tân phu nhân mới mang thai, ngươi làm sao quản được ta muốn nói gì đây?"_Lưu Linh mặt mày nghiền ngẫm _ "Ngươi thật giỏi nha, Nhạc cô nương cũng thật tuyệt vời. Chúc các người bách niên giai lão a."
Những gì Lưu Linh để lại vẫn mang theo ác ý sâu xa, cố ý hay vô tình, như muốn nhắc nhở hắn điều gì. Lục Minh Sơn để mọi người đi ra ngoài, thất thần ngồi trước giường, nhìn cô nương trên giường trắng như ánh trăng sáng... không chân thật.
Hắn biết mình không nên nghi ngờ Nhạc Linh, nhưng hắn không thể không suy nghĩ về lời nói của Lưu Linh.
- Lục Minh Sơn, ngươi và Nhạc cô nương, thật là kinh ngạc.
Có thai được ba tháng, nhưng giấu giếm với tất cả mọi người, không ai biết đến. Nàng muốn ở bên cạnh Lưu Linh để làm cái gì?
Nàng lại làm cái gì?
Đúng là, nàng và những thị nữ của Lưu Linh đang tranh đoạt việc tự làm rơi xuống sông, tự mình làm mình vừa khổ vừa mệt, nàng... Nàng rốt cuộc định làm gì?
Đáp án kinh khủng chuẩn bị bật ra, nhưng Lục Minh Sơn không dám nghĩ tới. Người con gái hắn yêu, người con gái hắn không thể quên, làm sao lại có bộ dạng kinh khủng như vậy? Hẳn là Lưu Linh cố ý đánh lừa hắn...
"Minh Ca."_Nghe thấy một giọng nói nhàn nhạt yếu ớt, Lục Minh Sơn nhìn thấy Nhạc Linh đã tỉnh trên giường, chật vật ngồi dậy.
Hắn đưa tay đỡ nàng, nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng, cổ tay gầy gò, nước da khô ráp.
Lục Minh Sơn run lên, đặt nghi ngờ trước đó ném sang một bên, Linh muội muội bị hắn hại khổ như vậy, làm sao hắn có thể lại không tin nàng?
Hắn mạnh âm thanh _"Linh muội muội, ngươi có biết là ngươi đang mang thai ba tháng không?"
Mặc dù sẽ không nghi ngờ, nhưng hắn không thể không quan sát biểu hiện của Nhạc Linh.
Vẻ mặt của Nhạc Linh chân thành đến mức không có dấu vết ngụy trang, kinh ngạc đến sửng sốt, đưa tay vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình, dở khóc dở cười _"Ngươi nói ta có thai?"
"Chính xác."
Giữa hai người có một khoảng lặng và không ai muốn phá vỡ điều đó, đây không phải là biểu hiện mà một người mới làm cha làm mẹ nên có.
"Linh muội muội, ngươi.."
"Minh Ca, đứa nhỏ đó không phải của ngươi, ta biết."_Nhạc Linh thì thào nói _"Nó thuộc về người chồng đã khuất của ta. Hắn đột ngột qua đời, ta cũng đột nhiên mang thai.
Nhưng ta không muốn bỏ rơi đứa bé này, là máu mủ duy nhất của người chồng đã khuất của ta. Minh Ca, vài ngày nữa ngươi có thể tiễn ta về Hoài An. Ta muốn về quê, lặng lẽ sinh con và nuôi nấng nó."
"Ta không biết ngươi mang thai, nếu không..."_Nếu không hắn sẽ không định lập nàng làm thiếp.
Lục Minh Sơn hơi bối rối. Một năm trước gặp lại Nhạc Linh, Nhạc Linh đã kết hôn và sống hạnh phúc bên chồng. Khuyết điểm duy nhất là chồng nàng bị mù, không biết quý trọng nhan sắc của nàng.
Lục Minh Sơn hết lần này đến lần khác chăm sóc vợ chồng họ. Không ngờ, Quận chúa Trường Nhạc biết được chuyện này liền tức giận yêu cầu hắn bỏ qua người tình cũ. Nhưng Lục Minh Sơn thật sự có thể bỏ qua như thế nào?
Ba tháng trước, Nhạc Linh đến Nghiệp Kinh tìm hắn. Nàng nói chồng nàng đã chết, nếu trở về gia đình, cha mẹ sẽ hành hạ và lại bán nàng đi, nàng hy vọng Lục Minh Sơn có thể nhận lấy nàng.
Lời nói đó khiến tim Lục Minh Sơn như bị dao cắt. Cố tình hay vô tình, Nhạc Linh đã khiến Lục Minh Sơn nhen nhóm lòng thương hại và tiếc thương nàng, hắn không muốn chịu đựng thêm nữa nên quyết định giữ nàng lại bên mình.
Nhạc Linh không ngại làm thiếp - nàng còn gì mà để ý? Nàng đã ra dáng vẻ thế này rồi, còn cái gì mà nhìn không ra được nữa?
Người không thể chấp nhận được, đương nhiên là người Lục gia. Một tên hậu nhân, lại vì một nữ nhân mà phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy, người ta làm sao có thể chấp nhận được?
Nhưng Lục Minh Sơn quyết tâm bảo vệ Nhạc Linh, nhiều năm qua đều hết lòng thuận theo các bậc trưởng lão, đây là điều duy nhất hắn kiên định. Hắn hạ quyết tâm giữ Nhạc Linh ở bên mình.
Làm sao Nhạc Linh lại mang thai? Lục Minh Sơn buồn bực, nghĩ Nhạc Linh mang thai đứa con của người khác, từ đầu đến cuối không có cách nào nói ra câu "Ta sẽ chăm sóc mẹ con ngươi" được.
Và điều này đã sớm như Nhạc Linh dự liệu.
Nàng cho hắn đáp án: Ta không muốn ngươi nuôi, ngươi đưa chúng ta đi đi.
"Linh muội muội, xin lỗi..."_ Lục Minh Sơn nắm chặt tay nàng, không dám ngẩng đầu nhìn nàng.
Nhạc Linh cười mà hai mắt đỏ hoe _"Không sao, dù sao cũng không thể trách ngươi, cả đời này, là ngươi luôn thấy có lỗi với ta."
Lục Minh Sơn À Lục Minh Sơn, kiếp này ngươi nợ ta, nếu không giải quyết, ta làm sao có thể mở mắt ra, sống đến kiếp sau?
Vì sự bỏ rơi của ngươi năm đó, ta đã đau khổ biết bao! Nếu không có ngươi, phu quân của ta làm sao có thể chết? Mang thai ba tháng, đến chỗ công chúa tự làm khổ chính mình sao có thể chịu được?
Sau khi Lục Minh Sơn rời đi, Nhạc Linh xuống giường, đi tới trong túi xách của chính mình, lật ra một bộ quần áo nhỏ màu xanh lục, dùng kéo cắt từ đường may đôi, lấy ra một cái ví. Cắt cái ví, là cẩm nang lộ ra.
Nàng nín thở, cảm thấy xung quanh không có ai, liền cẩn thận mở cẩm nang ra.
Từ cô nương chữ viết ngay ngắn đổ xuống, chủ quan như thế:
"Ngươi lấy ra cẩm nang này. Là vì muốn ghép con của ngươi vào Lục công tử. Đứa nhỏ này đã trở thành gánh nặng của ngươi.
Không sao đâu.
Hãy tống khứ nó đi."
Không! Nhạc Linh trái tim run lên, điên cuồng gào thét.
"Để trở về với Lục Minh Sơn, ngươi còn dám giết cả phu quân của mình, một đứa bé có là gì? Sao lại đạo đức giả."
Không! Tay đang cầm lá thư của Nhạc Linh khẽ run lên, thật muốn vứt bộ cẩm nang này đi.
"Đổ lỗi cho A Linh về cái chết của đứa trẻ cũng đủ khiến Lục Minh Sơn và A Linh tan vỡ. Ta chỉ muốn A Linh và Lục Minh Sơn triệt để dứt khoát, nhưng lại không muốn ngươi làm tổn thương A Linh, ngươi biết nên làm thế nào.
A Linh chính mình cũng không thể bị ngươi kích thích, nếu không, ta sẽ lại cho ngươi biện pháp."
Nhạc Linh toàn thân run lên, ném cẩm nang vào trong ánh nến, đôi mắt sáng ngời ánh lên tia sáng ma mị, nhìn nó bị thiêu rụi từng chút một.
Đồng thời, nàng cũng đang đốt cháy thiện tâm của mình, một chút một tiêu hủy.
Nàng yêu Lục Minh Sơn, cũng vì yêu hận điên cuồng này đã tự biến mình thành ác quỷ, trở nên không thể nhận ra.
Nhưng điều đó có quan trọng gì?
Chỉ cần Lục Minh Sơn yêu nàng, nàng có thể cả đời đeo mặt nạ.
Dù sao nàng cũng đã nghe theo lời sắp đặt của Từ cô nương và hứa với Từ cô nương sẽ là nội ứng của nàng ở Lục gia.
Việc mang thai của Nhạc Linh bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là Nhạc Linh và Lục Minh Sơn.
Tâm trạng của Lưu Linh nhưng không hẳn là tốt. Nàng chưa bao giờ điều tra về Lục Minh Sơn, và chắc chắn cũng chưa bao giờ kiểm tra Nhạc Linh. Những gì nàng biết đều qua thư của Từ Thời Cẩm kể.
Vì vậy, nàng cho rằng đứa nhỏ thuộc về Lục Minh Sơn.
Lục Minh Sơn và Nhạc Linh tái hợp vào một năm trước. Nhạc Linh lúc này đã mang thai được ba tháng. Còn Lục Minh Sơn thật muốn Lưu Linh hồi tâm chuyển ý! Thật nực cười làm sao.
Lưu Linh buồn bực đi dạo bên sông, còn sai thị nữ đi ra xa, nhưng không thể phái Thẩm đại nhân đi giống như thuộc hạ của mình.
Mặt trời lặn từ những đỉnh núi xa. Giữa trời, đất, sông núi, gió lùa qua mặt nước khiến lau sậy gợn sóng, con cò bay lên, vầng hào quang màu vàng bay lên rồi rơi xuống.
Đứng bên sông, màn sương trắng bồng bềnh, nơi đây không có ánh đèn, chỉ có những vì sao trên bầu trời đêm, và tiếng oa minh thanh hòa cùng với họ.
"Ta sẽ lội trên mặt nước."_Sợ Thẩm Yến hiểu lầm, Lưu Linh quay đầu lại nói với Thẩm Yến. Sau khi cởi tất, vén váy cao lên, Lưu Linh bước xuống nước.
Nước lộ ra hơi lạnh thấu xương nhưng nó khiến nàng cảm thấy thoải mái.
Lưu Linh đứng ở chỗ nước cạn, sững sờ hồi lâu: Mẫu thân nàng, chính là chìm trong nước mà chết.
Vùng nước này làm cho ta có loại cảm giác an toàn gì, có gọi mời từng bước từng bước một đi xuống.
Lưu Linh đi thẳng về phía trước, nước tràn qua đầu gối, ngập bắp chân, váy áo cũng ướt đẫm. Nước lạnh như vậy, lạnh đến mức khiến toàn thân cảm thấy dễ chịu.
Mặt trăng đang lên, mặt trời lặn. Người con gái xinh đẹp đang đứng dưới nước, và chàng trai si tình đang ngắm nhìn nàng trên bờ.
Lưu Linh dường như nhìn thấy lối vào cửa chính màu đỏ son rực rỡ, treo đầy đèn lồng. Nhìn gần kỹ lại thì có những chiếc đèn lồng bằng giấy trắng tượng trưng cho người chết. Nàng muốn nhìn cho rõ, nhưng đột nhiên ở phía sau, mạnh mẽ kéo cổ tay nàng lại.
Lưu Linh khó chịu, giãy dụa hồi lâu nhưng cũng không thoát ra được. Lưu Linh liếc mắt nhìn Thẩm Yến, sau khi chợt bừng tỉnh nhì lại thì phút chốc vui vẻ _" Ngươi đi theo ta làm gì vậy? Sợ ta nghĩ quẩn nhảy sông sao?"
Thẩm Yến chưa kịp trả lời thì nàng đã nhào tới bên hông người nọ ôm eo, thở dài nói _"Thẩm Yến, ngươi đối với ta thật tốt... Ta rất thích ngươi! "
"Quận chúa, ta không lo lắng ngươi nhảy xuống sông. Nhưng nếu ngươi không buông tay ra, ta sẽ đạp ngươi xuống sông."_Khi cô gái lao tới, cố ý giơ tay đẩy mạnh.
Nước không chỉ làm ướt quần áo của Thẩm Yến, mà còn bắn tung tóe, đến trên mặt của Thẩm Yến, Thẩm Yến làm sao có thể không nghiến răng?
"Thẩm đại nhân, ngươi thật là vô tình."_Lưu Linh cúi đầu cười ngây ngốc nhìn hơi nước sương mù bao phủ hai người _"Thẩm đại nhân, ta chưa từng nghe ngươi gọi tên của ta? Có phải tên của ta khó nghe?"
Nàng vốn là đang giễu cợt, ai ngờ Thẩm Yến lại nói _"Cũng không sai biệt lắm."
"Ta không tin!"_Lưu Linh tức giận, trong lòng không khỏi nghi hoặc _"Ngươi biết tên ta là gì sao?"
"Không biết."_Hắn trả lời như vậy dứt khoát!
"..."
Nhưng Lục Minh Sơn gọi tên ta rất nhiều lần, vậy mà ngươi nói với ta là ngươi không biết ta tên là gì! Nghe có lọt tai không?
"A Linh" "A Linh", Lục Minh Sơn mỗi ngày đều gọi nàng như vậy, nàng lại là hoàng thân quốc thích, tên của nàng khó đoán như vậy sao?
Lưu Linh nghĩ như vậy, liền nói như vậy.
Ai biết Thẩm Yến ánh mắt tối sầm một chút, sắc mặt trầm xuống đột nhiên trầm mặc nhìn nàng _"Lục Minh Sơn. Ta tại sao phải biết hắn gọi ngươi như thế nào? Liên quan gì đến ta!"
Chữ "Linh" trong tên Lưu Linh, từ thủy, cũng có thể hình dung âm thanh trong trẻo.
Từ khi sinh ra đến nay, nàng không có nhiều cơ hội giới thiệu mình với người khác, quận chúa là vinh hạnh do thượng đế ban tặng, nàng thật sự không cần giới thiệu nhiều.
Nhưng khi giới thiệu tên cho Thẩm Yến nghe, mặc dù mới lạ, nhưng cũng là gì đó rất tốt đẹp, một khoảnh khắc đáng nhớ.
- -Ngươi đi theo ta làm gì? Sợ ta nghĩ quẩn nhảy sông sao?
Mặc dù nói chuyện với Thẩm Yến với giọng điệu trêu chọc là thế nhưng Lưu Linh biết đó cũng không phải là một lời nói đùa.
Khi còn nhỏ nàng đã từng nghĩ, mẫu thân của nàng chết đi, có phải nguyên nhân cũng vì cái tên của nàng.
Có quá nhiều nước tràn tới, nên mẹ nàng đã chết chìm dưới nước.
"Ngươi đã giết mẫu thân của mình!" phụ thân nàng trách cứ nàng. Từ nhỏ đến lớn hắn luôn nói như vậy. Tất cả mọi người đều nói như vậy.
"Ta hại chết mẫu thân của mình." Lưu Linh trong lòng cũng nói như vậy.
Cho nên, khi đứng bên bờ sông, khi đối diện với dòng nước vô biên, khi cảm nhận được sự mát lạnh và tiếng gọi của nước, làm sao Lưu Linh lại không nghĩ đến mẹ mình?
Nàng nói chuyện với Thẩm Yến tự nhiên như thế, nhưng những gì nàng nhìn thấy là cách mẹ nàng tự kết liễu mình trong một ngày thu mưa tĩnh mịch.
Cái chết của mẫu thân nàng rõ mồn một trước mắt, làm sao nàng có thể giao tiếp với người một cách bình thường.
"Ngươi chưa từng nghĩ tới việc cùng mẫu thân chôn cùng sao?" Quảng Bình Vương phi không thể tin nổi sự lạnh lùng của cô con gái riêng này.
Lưu Linh cứ như vậy sống trầm mặc, cứng đầu. Một mình nàng sống trong sân viện của mẫu thân.
Ngày ngày mưa dầm dề, bóng ma khóc đêm, từ nhỏ đến lớn nàng vẫn sống trong sân viện này.
Bất luận là thấy dòng nước lớn bé thế nào, chảy xiết ra sao, liền không nhịn được muốn đi qua, nhìn thử một chút.
Một bên là thế giới trắng đen tĩnh mịch, một bên là cuộc sống không có gì đặc sắc nhân sinh...
Nàng nhìn thấy mẫu thân người ướt sũng đứng dưới dòng nước, mái tóc dài như tảo, cây rong quấn quanh, mẹ nàng đang nói chuyện với nàng, bằng giọng điệu như ngày xưa nhẹ nhàng ôn nhu: "A Linh, xuống với ta đi. Ta đã đợi ngươi rất nhiều năm, ta rất nhớ ngươi, ta rất là cô đơn.."
"Ngươi không sao chứ?"_Thẩm Yến nghi vấn, ý thức được nàng không được tự nhiên
Lưu Linh hít sâu một hơi, cúi đầu không nhìn tới hướng mẫu thân đang đưa tay ra kia. Nàng co người lại, đối với Thẩm Yến nói _"Ta tên Lưu Linh."
Lòng bàn tay nàng đã ướt đẫm mồ hôi.
"Lưu Linh."_Thẩm Yến gật đầu, giọng nói trầm ổn _"Ta nhớ rồi."
Lưu Linh nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nhìn thấy đôi mày rậm và rõ ràng của Thẩm Yến, tràn ngập sự an tĩnh dịu dàng ôn nhu. Trong lòng có chút xúc động.
Chưa từng có ai gọi riêng tên nàng, nhưng cũng không khiến nàng cảm thấy xa lạ và chán ghét chút nào.
Thẩm Yến đặt tay lên cái trán có gió thổi và ướt đẫm mồ hôi lạnh của nàng, vẻ mặt ngưng trọng, áp chặt vai nàng, bình tĩnh nói _"Lưu Linh, nghe này, có vấn đề gì, ngươi phải nói cho ta nghe."
Lưu Linh lúc đó dường như nhớ tới lời hứa của Thẩm Yến với nàng :"Ta cũng khác với những gì ngươi nghĩ. Ngươi không biết, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Nàng không biết liệu hắn có thực sự làm được hay không, nàng không biết mình có thể chống cự không xuống dưới hay không.
Trong chốc lát, lướt qua nhiều quá khứ chợt hiện lên trong đầu. Mẫu thân đang yên tĩnh bên mặt, trong một thân cây có con ốc sên, dưới chân nàng có một chú chó con đang chạy nhảy, một đóa hoa nỡ, một chiếc lá rụng... Nhân gian hoàn mỹ..
Lưu Linh đối với những âm thanh này nói: "Câm miệng!"
Cái chết luôn cám dỗ nàng, và nàng cố gắng chống cự.
Thẩm Yến từng khắc từng giờ đợi nàng động tâm, nàng từng bước tiếp nhận.
Không có gì là đúng hay không đúng, nên hay không nên, Lưu Linh chỉ là muốn làm như vậy.
Tùy tiện đi.
Nàng lùi về sau, thân thể như mất đi sức lực chống đỡ tức thì, đem cả người ôm vào trong vòng tay của Thẩm Yến.
Vòng tay của hắn không rộng, thậm chí có một tia lạnh, chút hơi ấm áp cũng không.
Thế nhưng khi dựa vào hắn, đôi tay nàng rét run, nắm lấy bàn tay Thẩm Yến siết chặt. Nàng thực sự có thể cảm nhận được nhiệt độ, lòng bàn tay có vết chai sần của hắn khiến Lưu Linh an tâm.
Nàng nói nhỏ với hắn _"Ta muốn rời khỏi đây. Thẩm Yến, ta không thể ở lại đây."
Thẩm Yến quay đầu lại, liếc nhìn mặt nước bình lặng không gợn sóng, sau đó nhìn đến cô gái càng ngày càng yếu ớt trong vòng tay của hắn. Làn nước này giống như một cái hố đen, có ma lực lôi kéo xuống vực thẳm.
Lưu Linh vừa mới bắt đầu đứng ở bên này, lúc cùng hắn nói có thể nói cười, bây giờ lại như bị hút hết khí lực, đáng thương cô độc.
Hắn nhẹ gật đầu _"Được."
Bất kể vì lý do gì, Thẩm Yến đều sẽ bảo vệ Lưu Linh. Khi một chiếc lá đung đưa rơi xuống dòng nước, Thẩm Yến đã ôm chặt lấy eo nàng, đỡ Lưu Linh lên khỏi mặt đất, nhanh chóng lướt về phía chân trời mà đi.
Phong dương nước thanh, họ đã bỏ lại thế giới này phía sau rất xa.
Lưu Linh cằm sát bên cạnh Thẩm Yến, ôm chặt lấy hắn, ánh mắt trở lại bình thường, vẻ mặt bình tĩnh. Chỉ có móng tay dài đang bấu trên vai Thẩm Yến mới có thể biểu hiện chút tâm tình nàng lúc này.
Nàng nhìn thấy mảnh nước sau lưng mình ngày càng xa, nàng nhìn thấy vẻ mặt thấy vọng của mẹ khi mình rời đi.
- - A Linh, ngươi tại sao không xuống cùng ta đi?
- - Thật xin lỗi, ta không thể đi cùng ngươi, ta biết ngươi là giả.
Lưu Linh tự nói trong lòng, hết lần này tới lần khác thuyết phục chính mình.
Đó đều là giả. Nàng biết. Chỉ có Thẩm Yến người đang ôm nàng là thật.
Nàng ôm Thẩm Yến thật chặt, như ôm lấy hy vọng của chính mình. Hy vọng của nàng giống như ánh mặt trời, nâng nàng lên khỏi hỗn loạn và hư vô.
Mặt trời lặn chiếu vào khuôn mặt của Thẩm Yến, kim hoàng xán lạn.
Lưu Linh chợt nghĩ - có lẽ tất cả những đau khổ trước đây của nàng đều là chờ Thẩm Yến xuất hiện, có lẽ hắn chính là ánh sáng của cuộc đời nàng.
_8/6/2022_
Cuộc đời Nhạc Linh là một khúc nhạc buồn. Tuổi thơ coi như là vui vẻ đi, vì trẻ thơ vô tư hồn nhiên, có ăn có mặc, có phụ mẫu đầy đủ, gia đình hạnh phúc, đó hẳn là ký ức tốt đẹp.
Lớn lên một chút, khi đến tuổi biết tương tư thì được định thân với người mình thích, được hắn chiều chuộng yêu thương, vẫn là khoảng thời gian tuyệt vời.
Bi kịch chỉ đến khi Lục Minh Sơn một đi không trở lại, nàng bị ép gả 2 lần cho những người không biết trân trọng. Bông hoa năm nào xinh đẹp, thuần khiết bỗng chốc bị vấy bẩn, úa tàn...
Có lẽ Nhạc Linh sẽ chấp nhận cuộc đời như vậy nếu Lục Minh Sơn không lần nữa xuất hiện trước mặt nàng, khơi dậy khát vọng, tham vọng mãnh liệt trong nàng. Nàng muốn quay lại cùng hắn, nàng giết người chồng hiện tại để quay lại với hắn, nàng giết luôn đứa con trong bụng để có thể trở lại với hắn. Nàng yêu hắn, hận hắn.
Rõ ràng tình yêu trong sáng năm xưa đã không còn, có chăng đó chỉ là lòng thương hại của Lục Minh Sơn, là mong muốn được bù đắp, lấy lại những thứ vốn thuộc về mình của Nhạc Linh.
Cô gái này đáng thương lắm! Nhưng nếu vì vết thương của mình mà làm tổn thương những người không liên quan thì không đúng rồi!
Lục Minh Sơn nợ nàng, nàng có thể đòi. Đòi tình, đòi tiền, đòi mạng... hắn.
Còn Lưu Linh, đứa bé hay người chồng mù của nàng hoàn toàn vô tội, họ có thiếu nợ gì Nhạc Linh đâu?
Hại người để đạt được mong muốn của mình, kết cục trong lòng có bao giờ yên ổn!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro