Chương 2: Tiếng vọng từ bóng tối

Buổi chiều hôm đó, khi mặt trời dần buông xuống, Hoàng Lạc và Tường Gia đi dọc hành lang tầng hai để quan sát thêm về ngôi trường mới. Cả hai vẫn chưa hết bận tâm về căn phòng đỏ bí ẩn và những vụ mất tích kỳ lạ.

“Mày thấy lạ không? Ai cũng né tránh nói về nó.” Tường Gia thì thầm.

Hoàng Lạc gật đầu. “Cứ như họ sợ nó.”

“Hoặc họ biết điều gì đó mà chúng ta chưa biết.” Một giọng nói vang lên từ sau lưng, khiến cả hai giật mình.

Họ quay lại. Đứng trước họ là một cậu bạn với mái tóc hơi rối, áo hoodie màu tối che khuất một phần gương mặt, và đôi mắt ánh lên sự tinh quái pha lẫn thận trọng.

“Xin lỗi, nhưng tớ nghe thấy cuộc trò chuyện của các cậu.” Cậu ta nhún vai. “Tên tớ là Huỳnh Lâm Kha.”

Hoàng Lạc và Tường Gia nhìn nhau, cảnh giác.

“Cậu cũng để ý đến căn phòng đỏ?” Hoàng Lạc hỏi.

Lâm Kha gật đầu, rồi hạ giọng: “Không chỉ để ý. Tớ từng thấy… thứ gì đó trong đó.”

Câu nói ấy khiến không khí trầm xuống ngay lập tức.

Tường Gia khoanh tay, dò xét. “Thứ gì?”

Lâm Kha chậm rãi nói: “Một giọng nói. Một tiếng thì thầm. Và… tớ nghĩ nó không thuộc về thế giới này.”

Hoàng Lạc cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Cậu đã nghi ngờ có điều gì đó siêu nhiên ẩn giấu trong căn phòng đó, nhưng đây là lần đầu tiên có người xác nhận điều ấy.

“Vậy cậu có muốn quay lại đó không?” Lâm Kha đột nhiên hỏi, ánh mắt sáng lên.

Tường Gia nhíu mày. “Ý cậu là… ngay bây giờ?”

Lâm Kha cười nhẹ. “Tại sao không?”

Hoàng Lạc hít sâu, nhìn về phía cuối hành lang, nơi căn phòng đỏ lặng lẽ nằm đó như một lời mời gọi từ bóng tối.

“Đi thôi.”

---

Khi ba người đứng trước cánh cửa đỏ, mọi thứ trở nên im ắng đến đáng sợ. Không gian như chìm vào một khoảng lặng kỳ quái, không còn tiếng gió, không còn tiếng bước chân của những học sinh khác.

Lâm Kha chạm vào nắm cửa. Nó không khóa.

Cánh cửa mở ra, để lộ một căn phòng trống rỗng, chỉ có một tấm gương lớn đặt giữa phòng. Ánh sáng đỏ nhàn nhạt phủ lên mọi thứ, tạo cảm giác như họ đang bước vào một không gian bị mắc kẹt giữa hai thế giới.

Và rồi…

“Các cậu có thể nghe thấy tôi không?”

Một giọng nói mơ hồ vang lên, không đến từ bất kỳ hướng nào, mà như vọng ra từ chính tấm gương trước mặt họ.

Một cái bóng dần hiện lên trong gương—một thiếu niên với mái tóc dài che nửa khuôn mặt, ánh mắt đượm buồn nhưng chứa đầy sự ám ảnh.

“Tôi là Huyễn Âm.”

Không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề hơn. Hoàng Lạc cảm thấy trái tim mình đập mạnh, như thể linh hồn của chính cậu đang bị giọng nói ấy kéo vào một nơi xa lạ.

Lâm Kha khẽ nuốt nước bọt, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. “Cậu là… một vong linh?”

Huyễn Âm chậm rãi gật đầu. “Tôi là một trong bảy thực thể thống trị nơi này.”

Tường Gia cau mày. “Thống trị?”

Huyễn Âm khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lạnh lẽo đến mức khiến người ta rùng mình. “Chúng tôi không bị mắc kẹt. Chúng tôi ở đây để săn lùng.”

Ba người ngay lập tức lùi lại, nhưng cánh cửa sau lưng đã đóng sập lại từ lúc nào.

“Tôi là kẻ yếu nhất.” Giọng nói của Huyễn Âm dần méo mó. “Nhưng dù yếu, tôi vẫn có thể khiến các cậu biến mất… như những kẻ trước đó.”

Bóng tối trong phòng bắt đầu xoáy động. Một giọng hát vang lên, như vọng ra từ chính tâm trí họ.

Hoàng Lạc cảm thấy đầu óc quay cuồng, khung cảnh trước mắt bắt đầu vặn vẹo. Cậu nghe thấy giọng nói của mẹ mình, thì thầm đầy lo lắng.

“…Lạc à… về nhà đi con…”

Cậu khựng lại, đôi mắt mờ đi.

Nhưng một bàn tay mạnh mẽ bấu chặt vào vai cậu.

“Đừng nghe nó!” Giọng của Tường Gia kéo cậu về thực tại.

Lâm Kha đã nhanh chóng bịt tai lại bằng một mảnh vải, mắt cậu ta ánh lên vẻ sắc bén. “Đây là ảo giác! Nó thao túng tâm trí chúng ta!”

Hoàng Lạc cắn chặt răng, lắc mạnh đầu để xua đi âm thanh trong tâm trí. Khi cậu tập trung lại, hình bóng của Huyễn Âm trong gương bắt đầu trở nên nhạt dần.

Tường Gia lập tức hiểu ra. “Nếu chúng ta không để nó điều khiển suy nghĩ, nó sẽ yếu đi!”

“Dễ nói hơn làm.” Lâm Kha nhìn Hoàng Lạc, giọng căng thẳng. “Chúng ta cần một cách mạnh hơn để trục xuất nó.”

Trong lúc tuyệt vọng, Hoàng Lạc nhớ đến những ghi chép cậu đọc được về ma quỷ: âm thanh có thể bị xua đuổi bởi một thứ còn mạnh hơn.

“Tiếng động!” Cậu nói nhanh. “Chúng ta phải tạo ra âm thanh lớn hơn để phá vỡ sự ảnh hưởng của nó!”

Không chần chừ, cả ba hét lên, đập mạnh vào tường, tạo ra những tiếng động lớn vang vọng khắp căn phòng.

Huyễn Âm rít lên trong đau đớn. Hình dạng của nó trong gương rung lắc dữ dội, rồi tan biến thành từng mảnh vỡ.

Cánh cửa phía sau họ bật mở.

Không ai dám nán lại lâu hơn. Ba người lao ra ngoài, thở dốc.

Họ đã chiến thắng—nhưng đồng thời, họ cũng nhận ra một điều khủng khiếp:

Vẫn còn sáu vong linh nữa đang chờ đợi họ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bíẩn