Chương 3: Lời Nguyền Trong Gương

Hoàng Lạc đứng lặng trước căn phòng đỏ. Từ khe cửa, ánh sáng đỏ rực hắt ra, soi rọi hành lang dài. Căn phòng này… nó như một thực thể sống, không ngừng biến đổi.

Mấy ngày qua, những hiện tượng kỳ quái trong trường đã trở nên nghiêm trọng hơn. Những vệt máu bí ẩn xuất hiện trên tường, học sinh bị ám ảnh bởi những giấc mơ kỳ lạ, một số người còn đột ngột phát bệnh không rõ nguyên nhân.

Đêm nay, ánh sáng đỏ không còn hắt ra hành lang nữa. Nó hội tụ về một hướng—cánh cửa nhà kho cũ.

Tường Gia nhìn Hoàng Lạc, giọng trầm xuống:

“Có gì đó đang chờ chúng ta bên trong.”

Lâm Kha siết chặt con dao bạc trong tay. Cậu không nói gì, nhưng ánh mắt đầy cảnh giác.

Cạch.

Cánh cửa nhà kho mở ra. Bóng tối bên trong sâu thẳm như một vực thẳm không đáy.

Ánh đèn pin quét qua, soi rõ căn phòng phủ đầy bụi bặm. Những giá sách cũ, hộp gỗ mục nát… nhưng điều đáng chú ý nhất là một chiếc gương lớn, đặt ngay ngắn ở trung tâm.

Mặt kính có vết nứt, phản chiếu méo mó hình ảnh của ba người. Nhưng điều kinh hoàng hơn—có một bóng đen đang đứng sau họ.

Hoàng Lạc quay phắt lại. Không có ai.

Trong gương, bóng đen vẫn ở đó.

Một giọng nói khàn đặc vang lên, như vọng từ nơi xa xôi đầy oán hận:

“Các ngươi… cũng sẽ như ta thôi…”

ẦM!

Mặt kính vỡ toang. Một luồng khí đen tuôn ra, quấn chặt lấy căn phòng. Hơi lạnh cắt da bao trùm, bóng đen trong gương dần hiện rõ—một thực thể không có hình dạng cố định, nhưng hai hốc mắt đỏ rực như than cháy.

Oán Linh gào lên, giọng đầy căm phẫn:

“Ta đã chết… nhưng ta không thể đi… Không ai lắng nghe ta… Không ai cứu ta…”

Hình ảnh trong gương biến đổi. Một cô gái mặc đồng phục cũ, tóc rũ rượi, khuôn mặt đầy máu, đôi mắt mở trừng trừng nhìn thẳng vào ba người.

Bỗng nhiên, cảnh vật xung quanh méo mó. Hoàng Lạc và nhóm bạn bị kéo vào một ký ức xa xưa.

Một căn phòng tối…

Một nữ sinh bị nhốt trong đây…

Cô ta đập cửa, gào khóc… nhưng không ai nghe thấy.

Thời gian trôi qua…

Không ai mở cửa…

Không ai cứu cô ấy…

Và rồi, cô chết trong oán hận.

Ký ức vụt tắt. Cả ba giật mình nhận ra mình vẫn đang ở trong nhà kho. Nhưng giờ đây, không khí ngập tràn oán khí, bóng đen lơ lửng trước mặt họ, hình dạng ngày càng dữ tợn.

Lâm Kha lùi lại một bước, tim đập mạnh. “Nó không đơn thuần là một con ma… nó là một lời nguyền sống.”

ẦM!

Bóng đen lao tới, nhắm thẳng vào Hoàng Lạc.

BỐP!

Hoàng Lạc bị hất văng ra, lưng đập mạnh vào bức tường gỗ. Một cơn đau nhói chạy dọc cơ thể, khóe miệng rỉ máu.

Tường Gia vội rút lá bùa ra, niệm chú và ném về phía Oán Linh.

Lá bùa cháy rực… nhưng chỉ trong vài giây, nó bị oán khí nuốt chửng.

Lâm Kha nghiến răng, vung con dao bạc chém thẳng vào bóng đen.

Xoẹt!

Nhát chém xuyên qua… nhưng không gây tổn thương.

Ngay lập tức, một bàn tay đen thui vươn ra từ bóng tối, bóp chặt cổ Lâm Kha. Cậu giãy giụa, mắt trợn trừng vì thiếu oxy.

“Chết tiệt… Nó mạnh quá!”

Hoàng Lạc loạng choạng đứng dậy. Không thể cứ đánh bừa như thế này được! Họ cần một cách khác.

Bỗng… ánh mắt Hoàng Lạc dừng lại trên ánh sáng đỏ vẫn đang hắt ra từ căn phòng đỏ.

Nếu ánh sáng này xuất hiện mỗi khi có một thực thể mạnh thức tỉnh…

Thì nó cũng có thể trục xuất chúng.

Cậu hét lên: “Tường Gia! Chuông Hồn Thanh!”

Tường Gia lập tức hiểu ra. Cậu lôi trong túi ra một chiếc chuông nhỏ màu bạc, lắc mạnh.

Leng keng!

Tiếng chuông vang lên, trong trẻo và chói tai.

Oán Linh rú lên đau đớn. Bóng đen méo mó, lắc lư dữ dội.

Lâm Kha thoát khỏi vòng siết, ngã xuống đất, thở hổn hển.

Nhưng chưa hết.

Cánh cửa nhà kho đột ngột đóng sầm lại, không khí càng trở nên ngột ngạt. Oán Linh vẫn chưa biến mất.

Hoàng Lạc siết chặt nắm tay. Chỉ dùng chuông thôi là chưa đủ.

Cậu nhìn thẳng vào thực thể. “Ngươi muốn trả thù… nhưng ngay cả kẻ khiến ngươi oán hận cũng đã không còn. Ngươi cứ thế mà hại người vô tội sao?”

Oán Linh gầm lên, nhưng dường như chao đảo.

Quá khứ của nó… cái chết của nó… nỗi oán hận của nó…

Đó là điểm yếu.

Tường Gia nhanh chóng lấy tấm gương vỡ từ dưới đất, đưa về phía Oán Linh.

“Tự nhìn lại mình đi!”

Trong gương… không còn là bóng đen đáng sợ nữa.

Mà là khuôn mặt của cô gái năm xưa—nhợt nhạt, hoảng loạn, nước mắt lăn dài.

“Ta… ta…”

Bóng đen run rẩy, thân thể dần tan rã.

Leng keng…

Tiếng chuông ngân lên lần cuối.

ẦM!

Một tiếng nổ vang lên. Oán Linh biến mất.

Cả ba ngồi bệt xuống sàn, thở dốc.

Lâm Kha vẫn còn run rẩy, nhưng ánh mắt đã trở lại bình thường. “Mình… còn sống.”

Tường Gia lặng lẽ nhìn vào mảnh gương cuối cùng, nơi hình ảnh của cô gái đã mờ dần.

Hoàng Lạc không nói gì. Cậu quay đầu nhìn về phía cuối hành lang.

Cánh cửa căn phòng đỏ…

Vẫn chưa đóng lại.

Họ biết… mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Oán Linh chỉ là một phần trong số bảy vong linh.

Và những cơn ác mộng… mới chỉ bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bíẩn