Chương 7: Cuộc Chiến Với Mặc Ảnh

Không khí trong lớp học vẫn còn vương vấn hơi lạnh, dù Mặc Ảnh đã biến mất. Nhưng tất cả đều biết, nó không thực sự rời đi-chỉ đang chờ cơ hội để xuất hiện lần nữa.

Linh chậm rãi thu lại lá bùa, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi tấm rèm cửa. "Nó đang ẩn mình trong bóng tối."

Lạc siết chặt Chuông Hồn Thanh. "Chúng ta cần dụ nó ra."

Gia chậm rãi quan sát xung quanh. "Nó nói 'trả lại cho ta'... nhưng chúng ta đâu có lấy gì của nó?"

Kha nghiến răng. "Có thể nó không nói với chúng ta, mà đang lặp lại ký ức trước khi chết."

Bất chợt, một cơn gió lạnh tràn vào lớp. Đèn trần nhấp nháy dữ dội, rèm cửa bị giật mạnh như có ai đó kéo từ bên trong.

Rồi-

Tất cả chìm vào bóng tối.

Lạc mở mắt. Cậu vẫn đang trong lớp học, nhưng ánh sáng mờ ảo và không gian xung quanh trở nên vặn vẹo. Bàn ghế phủ đầy bụi, tấm bảng đen loang lổ vết xước, còn sàn nhà bị bao phủ bởi một lớp sương mỏng.

Linh, Gia và Kha cũng ở đó, nhưng xung quanh họ không còn là lớp học quen thuộc nữa.

Một không gian tối tăm, méo mó.

Một thế giới bị vùi lấp trong ký ức và bóng tối.

Bên kia lớp học, từ trong góc tối, Mặc Ảnh từ từ xuất hiện.

Lần này, nó không còn là một bóng mờ.

Mà là một hình dáng rõ ràng-một thiếu nữ tóc dài, đôi mắt trống rỗng và bộ đồng phục học sinh nhàu nát.

Linh khẽ cau mày. "Là ngươi sao?"

Mặc Ảnh không trả lời. Nó chỉ nhìn họ chằm chằm, rồi thì thầm:

"Trả lại cho ta... ánh sáng..."

Ngay khi lời nói vang lên, bóng tối xung quanh đột ngột chuyển động. Những hình ảnh mờ ảo xuất hiện-hành lang hoang tàn, một cô gái bị nhốt trong lớp học không ánh sáng, tuyệt vọng cào cấu cánh cửa...

Ký ức của Mặc Ảnh.

Gia siết chặt tay. "Cô ấy... đã từng bị giam cầm trong bóng tối?"

Lạc nhìn vào đôi mắt trống rỗng của vong linh, cảm thấy một nỗi đau mơ hồ. "Cô ấy không chỉ bị giam cầm... mà còn bị lãng quên."

Bỗng nhiên, Mặc Ảnh cất lên một tiếng thét chói tai!

Bóng tối bùng nổ, tràn ra như một cơn sóng dữ, nuốt chửng tất cả!

"Cẩn thận!"

Kha lao đến kéo Gia ra khỏi một cái bóng đen đang vươn tới. Những bàn tay đen kịt mọc ra từ mặt đất, chực chờ kéo họ vào màn đêm.

Linh rút ra một lá bùa, niệm chú rồi ném thẳng vào Mặc Ảnh. Lá bùa phát sáng, nhưng chỉ khiến vong linh khựng lại trong giây lát trước khi bóng tối bao phủ lấy nó, dập tắt ánh sáng.

Lạc nghiến răng, lắc mạnh Chuông Hồn Thanh. Âm thanh trong trẻo vang lên, xé toạc bóng tối xung quanh.

Mặc Ảnh rú lên, cơ thể vặn vẹo dữ dội.

Nhưng nó chưa bị tiêu diệt.

Linh trừng mắt. "Chỉ Chuông Hồn Thanh thôi thì chưa đủ!"

Gia chợt nhớ ra điều gì đó. "Lửa! Nó sợ ánh sáng! Nếu chúng ta tạo ra một nguồn sáng mạnh..."

Lạc lập tức hiểu ý. "Lửa Linh Hồn!"

Linh không do dự, cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu lên lá bùa trong tay. Cô lẩm nhẩm thần chú, rồi ném bùa xuống đất.

BÙM!

Ngọn lửa màu xanh bùng lên, đẩy lùi bóng tối!

Mặc Ảnh thét lên đau đớn, cơ thể dần tan rã. Nó cố vươn tay về phía ánh sáng, như muốn níu kéo một điều gì đó.

Nhưng đã quá muộn.

Ánh sáng thiêu rụi bóng tối.

Lớp học trở lại bình thường.

Mặc Ảnh biến mất.

---

Bốn người họ thở dốc, nhìn quanh. Lớp học vẫn như cũ, rèm cửa đứng yên, không còn lay động nữa.

Kha gục xuống bàn. "Lần này căng thật."

Gia vuốt mặt. "Cuối cùng cũng xong."

Lạc im lặng nhìn xuống đất. Ở nơi Mặc Ảnh biến mất, có một mảnh giấy cũ kỹ bị cháy xém. Cậu nhặt lên-là một trang từ cuốn sổ ghi chép.

Linh nhìn qua, đọc những dòng chữ mờ nhạt trên đó.

"... Một cô gái bị nhốt lại sau giờ học. Không ai tìm thấy cô ấy. Không ai nhớ đến cô ấy..."

Gia siết chặt tay. "Bị lãng quên... đến mức trở thành một vong linh."

Lạc khẽ thở dài, rồi đút mảnh giấy vào túi. "Chúng ta đã giải thoát cho cô ấy."

Linh nhìn vào khoảng không trước mặt, đôi mắt tối lại. "Không. Chúng ta chỉ mới bắt đầu."

Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi lạnh vương vấn.

Vẫn còn những vong linh khác.

Và cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bíẩn