Chương 9: Mộng Tận, Gió Lặng
Thời gian trôi qua kể từ lần chạm trán với U Huyễn, nhóm của Lạc đã cẩn thận chuẩn bị, nghiên cứu kỹ về vong linh và điểm yếu của chúng. Họ không còn là những người bị cuốn vào cuộc chiến một cách bị động – lần này, họ là những người chủ động săn lùng vong linh.
Khi quay lại khu vực cũ, không khí lập tức trở nên lạnh buốt, bóng tối như trầm xuống nặng nề. Không ai nói gì, nhưng tất cả đều hiểu… vong linh vẫn còn ở đây.
Lâm Kha nhẹ nhàng đặt tay lên chuông, ánh mắt nghiêm túc.
"Sẵn sàng chưa?"
Linh khẽ gật đầu, trong tay đã chuẩn bị Gương Hồn Phản Quang.
Từ những góc tối, U Huyễn dần xuất hiện. Nó không còn mơ hồ như trước – lần này, nó hiện ra rõ ràng hơn, khuôn mặt vẫn mờ ảo nhưng đôi mắt lại sâu hun hút, như muốn hút linh hồn người đối diện vào trong.
Lạc siết chặt thanh kiếm, ánh mắt không còn dao động.
"Không để nó có cơ hội lần nữa."
Cả nhóm đồng loạt hành động.
Linh nhanh chóng giơ Gương Hồn Phản Quang, ánh sáng từ gương xuyên qua bóng tối. Lần này, U Huyễn không thể trốn tránh – hình dạng thật của nó hiện rõ, méo mó, run rẩy.
"Không thể để nó kéo dài thời gian!" – Tường Gia hét lên, vung thanh Kiếm Âm Dương bổ thẳng xuống.
Nhát kiếm xé toạc không khí, trúng thẳng vào U Huyễn. Nó gào lên một tiếng chói tai, toàn thân nứt ra, từng mảnh ảo ảnh vỡ vụn như kính.
Lâm Kha nhanh chóng rung Chuông Hồn Thanh, âm thanh vang vọng, như xé tan mọi ảo giác còn sót lại.
Ầm!
Một làn khói mờ bao phủ lấy U Huyễn… rồi tan biến. Không còn gì ngoài một khoảng không tĩnh lặng.
Trước khi nhóm kịp thở phào, một luồng gió mạnh quét qua, lạnh lẽo đến thấu xương.
"Nó đến rồi…" – Lạc nghiến răng, nhìn lên.
Tử Phong không còn là cơn gió yếu ớt như trước. Sau khi hấp thụ oán khí từ U Huyễn, nó đã mạnh hơn – cơn bão oán linh thực sự bắt đầu.
Không gian xung quanh bị cuốn vào một cơn lốc xoáy, những mảnh vỡ bay tán loạn. Tử Phong không có hình dạng cụ thể, chỉ là một dòng khí xoắn ốc, nhưng ẩn bên trong nó là hàng trăm khuôn mặt nhòe nhoẹt, méo mó, gào thét không ngừng.
"Chúng ta phải chấm dứt nó ngay!" – Linh hét lên, giơ Chuông Hồn Thanh.
Cả nhóm lao vào cuộc chiến.
Lạc dùng bùa chú để làm suy yếu Tử Phong, trong khi Lâm Kha tung ra những đợt tấn công trực diện. Gió gào thét, nhưng từng lớp phong ấn dần bị đánh tan.
Cuối cùng, khi Tường Gia bổ nhát kiếm quyết định, kết hợp với tiếng chuông cuối cùng, Tử Phong gào lên đau đớn, rồi tan biến hoàn toàn vào hư không.
Không còn tiếng gió rít, không còn cảm giác lạnh buốt – chỉ còn lại sự im lặng.
Cả nhóm nhìn nhau, ai cũng đầy vết thương, nhưng ánh mắt không còn sợ hãi.
Linh chậm rãi nói:
"Cuối cùng… cũng xong."
Họ đã tiêu diệt U Huyễn và Tử Phong. Nhưng trong lòng ai cũng hiểu – đây chưa phải kết thúc.
Còn 1 con vong linh mạnh khác và là vong linh cuối cùng đang chờ phía trước.
Và cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro