17 - Cầu nhân duyên
[Cần Thâm Thâm] Cầu nhân duyên
Tác giả: Mạch Thượng Hoa Khai
Kết thúc công việc của một năm, Châu Thâm tự cho mình một kỳ nghỉ nho nhỏ, chuẩn bị ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, sum vầy người nhà, kết quả chính là mỗi ngày bị lôi kéo cùng nhau xem tiết mục chính mình biểu diễn, Châu Thâm che mặt đau đầu không thôi, này còn không bằng như trước đây kêu cậu ca hát trước mặt bà con họ hàng, tốt xấu còn có tiền lì xì.
"Hey! Châu 'tiên xinh', gần đây có bận không?"
Khi nhận được tin nhắn của Lý Khắc Cần, Châu Thâm cười đến run rẩy cả người, ôm di động trở về phòng ngủ, "Không bận không bận, gần đây đều ở nhà nghỉ ngơi! Khắc Cần lão sư thì sao?"
"Vậy nhóc có muốn đến Hồng Kông chơi không?"
"Trước đây có nói dắt nhóc đi Hồng Kông chơi, mà vẫn không có thời gian."
Đi Hồng Kông? Châu Thâm tính toán một chút ngày nghỉ còn lại, lại xem vé máy bay đi Hồng Kông, hơn nữa cậu đúng là hơi nhớ Lý Khắc Cần rồi, tuy rằng trước đó không lâu mới gặp nhau ở hậu trường tiệc tối, nhưng là nhiều người mắt tạp, cũng không thể tán gẫu mấy câu.
Vậy đi Hồng Kông đi!
Châu Thâm trả lời, "Được, đợi em mua vé máy bay xong sẽ nói cho lão sư biết!"
"Đã mua cho nhóc rồi, buổi chiều ba giờ rưỡi, giờ vẫn là buổi sáng, tôi nghĩ hẳn là kịp."
"Tôi đi sân bay đón nhóc, lúc nào tới thì gọi cho tôi."
"Mau đi thu xếp đồ đạc đi, buổi chiều gặp!"
Nhìn hành trình an bài rõ ràng, Châu Thâm vẫn còn mơ màng, tựa hồ trở về đoạn thời gian kia, khi cùng Lý Khắc Cần quay chương trình.
Có một lần, Lý Khắc Cần đến Thượng Hải, nói đến chơi vài ngày, vừa lúc mấy ngày đó Châu Thâm cũng không có công việc gì, liền đảm nhận vai trò chủ nhà. Thế nhưng tuy nói cậu ở Thượng Hải đã nhiều năm, cũng chưa từng ra ngoài đi chơi, đành phải lên mạng tra cứu.
Lý Khắc Cần sau vài lần bị Châu Thâm dẫn đi nhầm đường, quyết định tự mình dẫn đường, lúc sau liền biến thành Lý Khắc Cần làm hướng dẫn du lịch, Châu Thâm biến thành bạn nhỏ du khách vừa đi theo phía sau vừa cảm thán đẹp quá vui quá.
Sau đó hai người cùng đi Vô Tích, Lý Khắc Cần hỏi số căn cước của Châu Thâm, nói giúp cậu mua vé máy bay luôn, như thế có thể mua được chỗ ngồi gần nhau, Châu Thâm không chút do dự đưa thẻ căn cước ra.
"Bây giờ người trẻ tuổi có tính cảnh giác thấp như vậy sao?" Lý Khắc Cần chia sẻ số căn cước cho trợ lý, vừa trêu chọc cậu nhóc.
Châu Thâm nhún nhún vai, "Em đang đứng trước mặt lão sư, còn lo lắng anh lấy căn cước của em làm chuyện xấu được hả?"
"Dạo này không phải có mấy kiểu lừa đảo sao? Còn có cái gì cho vay..." Chỉ là tin tức từng lướt thấy, Lý Khắc Cần cũng không xem cẩn thận, không nhớ rõ từ ngữ, chỉ có thể khoa tay múa chân diễn tả.
Châu Thâm get được ngay, "Ý lão sư là cho vay khỏa thân?" (kiểu dùng ảnh khỏa thân để đe dọa người vay tiền)
Lý Khắc Cần gật gật đầu, "Đúng rồi."
"Nhóc không sợ tôi cầm căn cước của nhóc đi làm chuyện xấu hở?" Lý Khắc Cần lại hỏi.
Châu Thâm cảm thấy mình sắp hỏng mất, trợn mắt, "Khắc Cần lão sư! Anh có thể nói cái gì đứng đắn được không! Tam quan của lão sư rất có vấn đề!"
"Hơn nữa!" Châu Thâm chỉ chỉ quảng trường lớn hai người đang đứng, người đi đường nườm nượp, tiếp tục nói, "Nếu lão sư định chụp ảnh nude ở đây, em nghĩ người đại diện sẽ chém anh thành tám khúc."
"Aiz! Này tôi biết!" Nhắn tin xong, Lý Khắc Cần bỏ di động vào túi, nói, "Cái nhóc vừa mới nói, là chạy khỏa thân!"
"Được rồi được rồi!" Cảm nhận được ánh mắt quái dị của người xung quanh, Châu Thâm lập tức kéo khẩu trang che chắn kín đáo, túm lấy Lý Khắc Cần bước đi, "Trước công chúng mà thảo luận đề tài này, thật sự rất dọa người!"
Hiện tại nhìn thông tin vé máy bay Lý Khắc Cần gửi tới, Châu Thâm nằm trên giường nở nụ cười, không nghĩ tới lão sư còn nhớ số căn cước của cậu, hoặc là nói, đối phương cố ý lưu trữ lại? Có thể kẻ vẫn trầm mê mối quan hệ cộng sự của chương trình kia, không chỉ có mỗi cậu mà thôi?
Khi cậu kéo vali đi ra, ba mẹ cậu còn đang ở trong phòng khách xem chương trình, cậu bỏ lại một câu, "Con đi Hồng Kông chơi vài ngày rồi trở về!", ra khỏi cửa.
Nghe tiếng cửa đóng lại, mẹ Châu quay đầu lại hỏi, "Nó đi làm gì ?"
Ba Châu bình tĩnh mười phần, "Nó đi tìm Lý Khắc Cần ."
Không khí ngưng trệ ba giây, mẹ Châu lại hỏi, "Nếu nó đem Lý Khắc Cần về đến đây thì làm sao bây giờ?"
Ba Châu đứng dậy, nói, "Tôi đi tìm hai bao lì xì để sẵn."
Châu Thâm xuống máy bay, dựa theo chỉ dẫn của Lý Khắc Cần đi tìm bãi đỗ xe, đi vài bước, cậu đứng ở cửa ra ngây ngẩn cả người, đi bên trái hay bên phải? Đột nhiên bị một đôi bàn tay to kéo lại, Châu Thâm sợ tới mức sắp hét rầm lên, nhìn thấy là Lý Khắc Cần mới bình tĩnh lại.
"Khắc Cần lão sư!" Châu Thâm cười ôm lấy Lý Khắc Cần, Lý Khắc Cần cũng ôm lại, tiếp nhận tay kéo vali người bạn nhỏ đang cầm, một tay ôm ngang hông cậu, mang theo người đi về phía trước.
"Không phải đã nói em tự đi tìm lão sư sao?" Châu Thâm hỏi.
Lý Khắc Cần bay ra dáng vẻ hiểu rõ, "Tôi biết chắc nhóc sẽ đi nhầm phương hướng, nếu không phải vừa rồi kịp bắt lấy nhóc thì nhóc đã đi qua hướng ngược lại rồi."
"Cho nên lão sư vẫn chờ ở nơi đó, còn nhìn thấy em xoay tới xoay lui?" Châu Thâm ôm cánh tay Lý Khắc Cần, ngữ khí cũng trở nên hung dữ.
Lý Khắc Cần nhịn không được cười rộ lên, còn không quên dỗ dành, "Năm mới rồi, tôi là muốn nhìn thử xem cảm giác phương hướng của nhóc có tốt lên chút nào không."
Châu Thâm mở to mắt, vẻ mặt chờ mong nhìn Lý Khắc Cần, hỏi, "Sau đó thì sao? Kết luận của lão sư là gì?"
"Kết quả chính là..." Lý Khắc Cần cố tình chơi xấu, tạm dừng vài giây mới nói, "Kết quả chính là vẫn kém cỏi như trước đây."
"Nếu có thể không nói thì đừng có nói!" Châu Thâm tức giận nhìn chằm chằm Lý Khắc Cần, cuối cùng hai người cười rộ lên.
"Thật ra em cũng không biết tại sao lần nào cũng nhầm phương hướng! Rất nhiều lần ở trên sân khấu hát xong, em cũng đi nhầm chỗ!" Châu Thâm không ngại tự pha trò, "Thường xuyên bị fan nói em xoay tròn trên đài, em cũng có muốn đâu!"
"Không sao." Lý Khắc Cần ôm người bạn nhỏ tiếp tục đi phía trước, "Nhầm thì nhầm, tôi phụ trách dẫn nhóc trở về đúng hướng là được."
Châu Thâm kinh ngạc nhìn Lý Khắc Cần, hỏi, "Thật không?"
Thấy Lý Khắc Cần nghiêm túc gật đầu, Châu Thâm nghịch ngợm tựa vào vai hắn nói, "Kia Khắc Cần lão sư phải bắt được em đã!"
"Khẳng định sẽ." Lý Khắc Cần nghiêm túc cầm lấy tay Châu Thâm, kéo người ra trước mặt, dịu dàng giải thích, "Bởi vì bây giờ muộn rồi, chúng ta không đi ra ngoài chơi, trước tiên mang nhóc quay về nhà tôi, ngày mai lại đi chơi ha, có chuẩn bị lẩu cho nhóc rồi đấy!"
"Nhóc cũng không cần quá cảm động, tôi gọi lẩu uyên ương." Lý Khắc Cần vừa cười vừa bổ sung một câu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Châu Thâm ửng đỏ, "A, ở nhà của lão sư? Ngại lắm."
"Khách sáo với tôi làm chi?" Lý Khắc Cần dừng bước, nhìn cậu, "Tôi gọi nhóc qua đây chơi, nhóc không ở nhà tôi, chẳng lẽ để nhóc đi ở khách sạn à? Hơn nữa khách sạn chưa chắc đã thoải mái bằng nhà tôi nha."
"Biết nhà của ngài rất lớn rồi." Châu Thâm kéo Lý Khắc Cần tiếp tục đi về phía trước, "Đi mau, em đói lắm, hai chúng ta từ sân bay đến bãi đỗ xe đã đi sắp một tiếng rồi còn chưa ra ngoài!"
Lý Khắc Cần mắt trợn trắng, "Có khoa trương như vậy không! Còn không phải nhóc nói thật nhiều, một mực chậm trễ thời gian."
"Ừm, ngài thì nói không nhiều?" Châu Thâm hỏi lại.
Mắt thấy hai người lại sắp dừng lại ầm ỹ vài câu, Lý Khắc Cần quyết định không nói nữa, dứt khoát kéo người đi, Châu Thâm ở phía sau thất tha thất thểu đuổi theo, còn không quên hỏi, "Gọi lẩu có gọi khoai tây không, em muốn ăn, còn muốn cả thịt bò bông tuyết!"
Hai người ăn uống no đủ, mới bắt đầu thương lượng lộ trình đi chơi ngày mai, Châu Thâm nằm ở sô pha giơ tay lên, "Em muốn đi bái Hoàng Đại Tiên."
Đáp án này Lý Khắc Cần cũng là không nghĩ tới, "Nhóc muốn đi thắp hương?"
"Đúng vậy, không thể sao?" Châu Thâm nói, "Nghe nói Hoàng Đại Tiên rất linh, cho nên muốn đi bái."
"Vậy nhóc muốn cầu cái gì?" Lý Khắc Cần ngồi xuống bên cạnh, "Nhóc nói với tôi một tiếng, không chừng có vài chuyện tôi có thể làm cho nhóc, tỷ như hợp xướng, mở concert này kia."
Châu Thâm ghét bỏ đẩy hắn ra, nói, "Nói với lão sư có ích lợi gì!"
"Nhóc đi cầu Đại Tiên cũng chưa chắc hữu dụng a!" Lý Khắc Cần phản bác, "Gần đây có rất nhiều người bái Hoàng Đại Tiên, tâm nguyện của nhóc có khi ngài không nghe được."
"Không có việc gì." Châu Thâm hai tay tạo thành chữ thập đặt trước ngực, "Tâm thành tắc linh."
"Lại còn phải đi sớm một chút." Châu Thâm nói, "Em phải đi từ sáng sớm xếp hàng!"
Lý Khắc Cần đành phải đáp ứng, "Chỉ cần nhóc thức dậy nổi liền OK."
Ngày hôm sau, sáng sớm đã thấy Châu Thâm xuất hiện ở phòng khách, Lý Khắc Cần mới ý thức được cậu nhóc là thật sự thành tâm thành ý muốn đi bái Hoàng Đại Tiên, bằng không giờ này, đặt ở tình huống khác, người bạn nhỏ trăm triệu lần dậy không nổi.
"Tối hôm qua ngủ rất sớm à?" Lý Khắc Cần ôm vai Châu Thâm hỏi.
Châu Thâm lắc đầu, "Không có rất sớm, nhưng vì Hoàng Đại Tiên, em có thể!"
"Hơn nữa lão sư không có loại cảm giác này sao?" Châu Thâm nhìn Lý Khắc Cần, nói, "Một hai năm nay, em cảm giác trên người như là có cái chốt mở, cho dù không có nghỉ ngơi tốt, nhưng vừa đến giờ làm việc, ta sẽ tự động thức dậy, lại còn rất tỉnh táo."
Biết Châu Thâm bận rộn, nhưng đây cũng là chuyện tốt, Lý Khắc Cần dẫn cậu nhóc ra ngoài ăn sáng, dặn dò, "Công việc dù bận rộn cũng phải chú ý thân thể, đừng hao phí sức khỏe của chính mình."
Châu Thâm gật đầu nghe lời, lại tiếp tục hỏi, "Cho nên Khắc Cần lão sư không có cảm giác mà em vừa nói hả!"
Người bạn nhỏ đúng là cái máy hỏi, Lý Khắc Cần nghiêm túc trả lời, "Trước kia thì có, hiện giờ công việc ít bận rộn hơn, nên không có."
Châu Thâm ôm quyền lui về phía sau, "Thực xin lỗi, là em quấy rầy, quên ngài đã công thành danh toại, không cần giống em số khổ phấn đấu."
"Bớt bớt đi." Lý Khắc Cần kéo Châu Thâm đi nhanh hơn, "Nên đi sớm một chút, tết nhất nên bên kia rất đông người."
Tuy rằng đã xuất phát từ sáng sớm, nhưng khi hai người tới nơi đã có một hàng người thật dài, Châu Thâm bắt lấy tay áo Lý Khắc Cần, "Đông quá đi!"
"Em cũng đoán được sẽ có rất nhiều người, nhưng này cũng quá nhiều rồi!" Châu Thâm kiễng chân muốn nhìn phía trước, bất ngờ bị Lý Khắc Cần nắm lấy tay, cậu xoay người kinh ngạc nhìn hắn.
Lý Khắc Cần bình tĩnh giơ hai bàn tay đang nắm chặt lên, "Đông quá, muốn giữ chặt nhóc, sợ nhóc lạc mất."
Hai người thật vất vả chen vào, Lý Khắc Cần vừa định nhắc nhở Châu Thâm nên đi đâu, không nghĩ tới người này rất có chủ ý, đi về phía một cái bảng hướng dẫn.
"Nhóc đến đây là muốn cầu cái gì?" Lý Khắc Cần đi theo phía sau, còn giúp cậu ngăn trở không ít người.
Nhìn thấy phía trước xuất hiện hai chữ "Nguyệt lão", Lý Khắc Cần bừng tỉnh đại ngộ, "Nhóc tới đây cầu nhân duyên?"
Lỗ tai Châu Thâm bắt đầu đỏ lên, cậu có chút ngượng ngùng gật đầu, hỏi, "Khắc Cần lão sư có thể không theo em vào trong không?"
"Nhóc có người mình thích rồi à?" Lý Khắc Cần gian nan mở miệng, cảm giác yết hầu có gì đó khác thường, rất khó chịu.
Thấy Châu Thâm gật đầu, Lý Khắc Cần lại hỏi, "Không thể nói cho tôi biết?"
Châu Thâm gật gật đầu, rồi lại lập tức lắc đầu, "Trước mắt không thể!"
"Cho nên, Khắc Cần lão sư để em một mình vào trong thôi!"
Có điện thoại gọi tới, Lý Khắc Cần lấy di động ra, Châu Thâm thấy thế liền mau chóng đẩy hắn ra bên ngoài, một mình chạy vào trong.
Lý Khắc Cần bắt điện thoại, nhìn Châu Thâm chạy đi cầu nhân duyên, cảm giác cõi lòng hơn năm mươi năm của mình vỡ nát.
Quả nhiên 'sơn ca nhỏ' không thể nuôi thả quá lâu, bằng không sẽ thích nơi khác cùng người khác, Lý Khắc Cần tựa vào lan can tiếp điện thoại, ánh mắt vẫn nhìn theo bóng dáng Châu Thâm, sớm biết thế này sẽ không gọi cậu đến Hồng Kông , kết quả cậu nghìn dặm xa xôi chạy đến, lại là vì đến cầu nhân duyên cùng người khác.
Nửa tiếng sau, Châu Thâm đi ra cầm theo dây đỏ, đỏ mặt nhìn thoáng qua Lý Khắc Cần, lại mau chóng cúi đầu, "Khắc Cần lão sư có muốn vào không?"
Lý Khắc Cần lắc đầu, cố gắng lộ ra vẻ tươi cười, cùng cậu đi treo dây, Châu Thâm tìm một chỗ cao nhất, Lý Khắc Cần đứng phía sau, cười nhìn cậu nhảy tới nhảy lui với tay để treo dây.
"Cười cái gì mà cười!" Châu Thâm xoay người lại, trừng mắt nhìn Lý Khắc Cần cười đến gập người, nói, "Mau tới đây giúp em với!"
Lý Khắc Cần theo lời cậu đi tới, đưa tay chạm vào sợi dây đỏ, ánh mắt tận lực trốn tránh không nhìn tới chữ viết trên đó, hỏi, "Nhóc xác định nhân duyên của nhóc có thể cho tôi đụng tới chứ?"
"Có cái gì không thể?" Châu Thâm thúc giục, "Nhanh lên, nhất định phải cột cho chặt á."
Treo dây lên xong, Châu Thâm cũng không muốn xem thêm gì nữa, hai người chuẩn bị đi ra ngoài, đi được vài bước, Lý Khắc Cần đột nhiên nói, "Tôi còn có chút việc, em chờ tôi ở đây, tôi sẽ trở lại ngay."
Không đợi Châu Thâm trả lời, Lý Khắc Cần nhanh chóng chạy ngược lại, chính là muốn biết người trong lòng của Châu Thâm là ai, cũng không phải có ý tò mò chuyện riêng tư của cậu, đây là giữa bạn bè với nhau muốn biết, thuận tiện tìm hiểu một chút người đó nhân phẩm được không, giúp cậu nhóc xem xét.
Mười phút sau, Lý Khắc Cần thở hồng hộc xuất hiện trước mặt Châu Thâm, dùng sức ôm lấy cậu, ghé vào lỗ tai cậu nói, "Châu Thâm, tôi yêu em, chúng ta hẹn hò đi."
"Oa! Hoàng Đại Tiên cũng quá linh đi!"
Châu Thâm cao hứng ôm lấy Lý Khắc Cần, nói, "Em đồng ý! ! !"
Trứng màu nhỏ xíu
Trở lại nội địa, Châu Thâm gặp ai cũng nói Hoàng Đại Tiên thực linh nghiệm, nếu lòng có sở cầu thì có thể đi bái lạy, Lý Khắc Cần nghe Châu Thâm kêu A Vân Ca đi bái Hoàng Đại Tiên, để đại tiên giúp tăng một chút chỉ số thông minh, thật sự là nhịn không được .
"Em có từng nghĩ tới hay không, thật ra tôi càng linh a." Lý Khắc Cần nói.
Châu Thâm không hiểu, hỏi, "Là sao ạ? Không lẽ Hồng Kông còn có Lý Đại Tiên?"
Lý Khắc Cần hít sâu một hơi, tiếp tục nói, "Là tôi ngay từ đầu đã thích em, đã sớm muốn ở bên em, cũng không phải bởi vì Đại Tiên mà tôi mới thích em, mới muốn ở bên em."
Nhìn người yêu ngây người, Lý Khắc Cần nhéo nhéo mặt cậu, Châu Thâm ăn đau đến kêu ra tiếng, còn nói, "Kia cũng là Đại Tiên thực linh nghiệm, bằng không lão sư cũng không bày tỏ với em."
"Xin lỗi." Lý Khắc Cần ôm cậu nhóc vào lòng, "Là tôi đã tới chậm."
"Nhưng mỗi một ngày về sau, tôi đều sẽ càng yêu em."
Trứng màu nhỏ xíu xíu
Khi Châu Thâm mang Lý Khắc Cần về nhà, hai người đều làm tốt chuẩn bị tâm lý, thả lỏng tâm tình, kết quả, bình tĩnh nhất chính là ba mẹ của cậu.
"Mẹ, hai người không kinh ngạc chút nào sao?" Châu Thâm nghi hoặc.
Mẹ Châu nhét bao lì xì đã sớm chuẩn bị xong vào tay Lý Khắc Cần, nói, "Không phải hai người các con đã hẹn hò từ lâu rồi à? Nếu còn không đưa người về, mẹ thật sẽ cho rằng con là đồ tra nam."
Chẳng hiểu kiểu gì bị gán cho cái mác "Tra nam", Châu Thâm rất bất đắc dĩ, nhưng nhìn thấy Lý Khắc Cần được người nhà của mình nhiệt tình đón nhận, cậu đột nhiên hiểu được cái gì gọi là "tấm lòng nhạc mẫu", càng nhìn càng vui mừng.
Trứng màu nhỏ xíu xíu xíu
Lý Khắc Cần chạy về chỗ Châu Thâm cầu nhân duyên, hao hết võ mồm mới thuyết phục được đại sư nói ra người trong lòng mà Châu Thâm đã nguyện cầu.
"Nếu anh không phải một trong hai đương sự, tôi tuyệt đối không thể nói với anh."
"Phật gia có câu, thà hủy mười tòa miếu, không phá một mối duyên."
"Người trước mắt là người trong lòng, người trong lòng của cậu ấy chính là anh đó."
——————————————————————
End
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro