5 - Say
[Cần Thâm Thâm] Say
Tác giả: Hải Báo Khuẩn
Châu Thâm cảm thấy, Lý Khắc Cần sau khi uống rượu thật sự rất đáng yêu.
Rõ ràng chính lão sư hẹn mình đến uống Whisky, nào biết uống say trước cũng chính là cái người thoạt nhìn tửu lượng không tồi này. Châu Thâm cười, chọt chọt mặt Lý Khắc Cần —— cậu đã sớm muốn làm như vậy , nhưng luôn ngại đối phương là tiền bối, cho dù cực kỳ dung túng cậu, cậu trăm triệu lần cũng không dám làm chuyện vô cùng thân thiết thế này.
Lý Khắc Cần không có phản ứng, uống say rồi trông có hơi... ngốc.
"Này, Khắc Cần lão sư." Châu Thâm trêu hắn: "Em là ai? Anh còn nhận ra được không?"
Lý Khắc Cần vẻ mặt mờ mịt nhìn Châu Thâm, đột nhiên nghiêng đầu nói: "Charlie, nhóc đang làm cái gì?" Hắn cho dù say cũng không thể hiện ra mặt, cũng không tranh cãi ầm ĩ, nếu không phải hắn nghịch rớt điện thoại cũng không thèm phản ứng, Châu Thâm khẳng định không phát hiện được hắn thật sự đã say rồi.
Châu Thâm cảm thấy may mắn, biết tự lượng sức mình, chỉ nhấp mấy ngụm rồi không uống nữa. Bằng không hai người đều say, còn phải hơn nửa đêm quấy nhiễu trợ lý, chứ nếu không thì làm sao đem người này trở về, nói không chừng giữa đêm đông phải cùng lưu lạc đầu đường. Lý Khắc Cần quả thật uống hơi nhiều, hơn phân nửa bình rượu, người liền dần dần trở nên mơ màng, đến ánh mắt cũng mềm đi.
"Em còn muốn hỏi lão sư làm cái gì đây này, mang em đến uống rượu, liền thực sự chỉ uống rượu." Châu Thâm đan hai bàn tay vào nhau, có vẻ rất bất đắc dĩ: "Cũng chẳng nói gì, anh xem anh đi, uống nhanh như vậy, say đi, đáng đời!" Thừa dịp Lý Khắc Cần uống say phản ứng chậm chạp, hơn nữa đại khái sau khi tỉnh lại chắc hẳn trí nhớ hỗn loạn, Châu Thâm mới dám nói thẳng bất mãn của mình.
"Tôi OK mà, không có say. Nhóc muốn nghe tôi nói cái gì, tôi đều nói cho nhóc nghe nha." Mấy viên đá trong ly của Lý Khắc Cần vẫn chưa tan được bao nhiêu mà rượu đã muốn thấy đáy, khi hắn đang định rót thêm thì bị Châu Thâm ngăn lại.
"Còn uống! Uống nữa em sẽ bỏ anh lại đây một mình!" Châu Thâm tưởng tượng tới cảnh lát nữa còn phải mang Lý Khắc Cần quay về khách sạn, cảm thấy nhức đầu.
"Nhóc thật hung dữ." Lý Khắc Cần nhìn chất lỏng màu hổ phách trong ly đã không còn, oan ức nhìn Châu Thâm.
"Còn trách em hả!" Châu Thâm mắt trợn trắng: "Lão sư thành thành thật thật ngồi đây cho em, đừng có vớ vẩn, chờ em kêu xe trở về."
Lý Khắc Cần nghe lời, chỉ bình tĩnh ngồi đối diện Châu Thâm, giữ nguyên tư thế nghiêng đầu nhìn người trước mặt. Châu Thâm đang cúi đầu thao tác app gọi xe bị hắn nhìn lâu, nhịn không được ngẩng đầu, xoa xoa mặt đối phương —— xúc cảm thật sự rất tốt.
Lý Khắc Cần bị sờ mặt, cũng không trốn, chỉ là gian nan phát ra âm thanh: "Tôi cũng muốn sờ nhóc a."
Châu Thâm có chút hoài nghi lực đạo của mình, quả nhiên Lý Khắc Cần là uống say rồi, bằng không làm sao lại gọi động tác này là "sờ".
"Charlie, sờ một chút." Chờ Châu Thâm buông tay, Lý Khắc Cần lại hỏi, chấp nhất phải có qua có lại.
Châu Thâm nội tâm giãy dụa, rốt cục nhẹ nhàng gật đầu, nhìn đôi tay của người kia áp lên mặt mình. Lòng bàn tay rất nóng, có lẽ là do uống rượu, độ ấm cao hơn cả ngày thường, giống như mang theo ngọn lửa, chạm đến đâu đều dấy lên nhiệt độ đến đó. Châu Thâm nuốt nước miếng, có chút khẩn trương, động tác của Lý Khắc Cần thật sự rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến cậu hoài nghi người nọ đang giả vờ say.
"Lý Khắc Cần?" Châu Thâm dùng thanh âm cực nhỏ gọi hắn.
Lý Khắc Cần không dời tay, vẫn như trước phủ trên mặt Châu Thâm.
"Lão sư tốt nhất là thật sự say đi....." Châu Thâm bắt đầu hối hận chính mình ngay từ đầu làm càn đi xoa nắn mặt người ta, nếu không thì cậu còn có thể có thêm chút thời gian trốn tránh rồi.
"Tôi không có say, sao mà say được." Khi Lý Khắc Cần nói lời này, cười đến mặt mày loan loan, nhưng lòng bàn tay vẫn như cũ, không dời.
Quả nhiên vẫn là say. Châu Thâm thở dài một hơi, vừa thấy yên tâm lại có chút mất mác. Cậu không hề cố khống chế vẻ mặt của mình, thừa dịp ánh đèn mờ ảo mà thả lỏng tinh thần vốn luôn buộc chặt, tại đây, trước mặt người đang say, lộ ra phần mềm mại nhất của bản thân.
"Được, lão sư không có say, là em say." Châu Thâm gạt tay Lý Khắc Cần xuống, lại đặt tay mình vào lòng bàn tay to kia. Cũng không phải lần đầu tiên nắm tay, nhưng chưa bao giờ từng có cơ hội tự mình nắm còn có thể tỉ mỉ quan sát. Châu Thâm mỗi lần nắm tay Lý Khắc Cần, đều có vẻ quang minh lỗi lạc, chỉ có lần này, mang theo tơ lòng quyến luyến, lặng lẽ chọn khi đương sự không phát hiện, tay dắt lấy tay.
"Đưa tay nào." Lý Khắc Cần đột nhiên ngây ngô cười, cũng dùng sức nắm lấy tay Châu Thâm.
Châu Thâm vốn có chút khẩn trương, bị ý cười đơn thuần cuốn hút, cả người rốt cục trầm tĩnh lại, tùy ý Lý Khắc Cần nắm lấy tay mình lắc tới lắc lui."Nắm đi, đến bây giờ còn không có người nhận, cũng không biết khi nào thì mới có thể gọi được xe." Châu Thâm cúi đầu nhìn qua app, thật không hiểu nổi tại sao đã hơn nửa đêm mà còn nhiều người gọi xe như vậy. Nhưng ngược lại cũng tốt, trong khoảnh khắc này, cậu có thể trộm ở gần Lý Khắc Cần hơn.
Vào lúc nửa đêm, mượn men say đổi lấy thân mật ngắn ngủi.
"Charlie." Lý Khắc Cần bị vắng vẻ giở chứng trẻ con, thời thời khắc khắc muốn người khác phải chú ý đến mình.
"Lại làm sao vậy?" Châu Thâm để điện thoại qua một bên, ngẩng đầu đối mặt Lý Khắc Cần, không biết nên đi dỗ dành hắn, hay là mượn cơ hội chọc hắn chơi.
"Charlie." Lý Khắc Cần không nói lời nào, chỉ gọi cái tên này.
Đừng gọi như vậy. Châu Thâm nghe đến bên tai nóng lên, thật ra cho dù là riêng tư thì danh xưng này cũng không thường sử dụng, sau một lần cậu dứt khoát cự tuyệt, Lý Khắc Cần liền thành thành thật thật gọi tên đầy đủ của cậu, không biết sao hôm nay đột nhiên lại gọi ra.
Là một danh xưng vô cùng thân thiết, không giống cái tên "Thâm Thâm" mọi người hay gọi, cái tên tiếng Anh càng phù hợp thói quen của người từ cảng đảo, tự nhiên sẽ thốt ra. Châu Thâm rất sợ hãi mình nghe thành thói quen, đến khi tương lai không còn ai gọi, cậu sẽ lâm vào mất mác.
"Lão sư đừng gọi em như vậy nữa." Châu Thâm thử nói lý lẽ cùng một con ma men.
"Charlie!" Người say quả nhiên không nói lý, lần này ngữ khí so với mấy lần trước càng hưng phấn, Lý Khắc Cần ngay cả tay cũng siết chặt, cười chờ Châu Thâm đáp ứng chính mình.
"Em thật sự chịu thua!" Châu Thâm cam chịu, lộ ra bản tâm dưới lớp ngụy trang: "Anh rốt cuộc muốn em phải thế nào?"
"Lão sư anh có biết anh rất quá đáng không!" Trong nháy mắt, Châu Thâm cảm thấy mình mới chính là kẻ say, nếu không cậu vì sao lại đang nói những điều này."Anh đúng là người không nói đạo lý! Đã kêu anh đừng gọi em như vậy, sao lại không sửa!"
"Charlie thật dễ nghe, tại sao không được gọi?" Lý Khắc Cần tựa hồ còn có năng lực tự hỏi nhất định, ít nhất có thể rõ ràng trả lời chất vấn của Châu Thâm.
"Đừng gọi em như vậy, coi như em xin đấy được không, nếu không khi kết thúc chương trình, còn có ai lại đến gọi em như vậy đâu." Hai người trong chương trình gặp nhau, ràng buộc sâu nhất chẳng qua chỉ là tiền bối cùng hậu bối mến tài nhau, tinh tinh tương tích, nói cho cùng, nhiều lắm là một vị khách qua đường của nhau, đợi đến ngày chương trình chấm dứt lại hóa thành đường ai nấy đi. Châu Thâm rất quý trọng đoạn thời gian này, cũng không cam lòng người này buông tay chính mình, nhưng chung quy cũng vẫn sẽ để đối phương rời đi.
Dù sao, bọn họ thật sự chính là quan hệ tiền bối hậu bối, cho dù trong lòng cậu sớm thay đổi, cũng chỉ là đơn độc tương tư, vô dụng mà thôi.
Châu Thâm cảm thấy mình hẳn là cũng uống nhiều, bằng không làm sao dám nói với Lý Khắc Cần.
Lý Khắc Cần không trả lời Châu Thâm, chỉ chớp mắt nhìn cậu, không biết là do vấn đề vượt qua phạm vi tự hỏi của người say, hay là cho dù là thanh tỉnh cũng không có cách nào tức khắc đáp lại.
"Quên đi, lão sư cứ xem như em cái gì cũng chưa nói, coi như là một giấc mộng, quên hết đi, tốt nhất là sau khi tỉnh rượu, hết thảy đều không nhớ được." Châu Thâm vỗ vỗ mu bàn tay Lý Khắc Cần, nhắc nhở người đang nắm tay mình quá chặt phải buông ra. Tình cảm không dám nói thẳng ra khỏi miệng, phải theo thời gian trôi qua, hóa thành vết khắc sâu trong trí nhớ. Châu Thâm an ủi chính mình, từng chịu nhiều đau xót rồi, còn có cái gì là không thể bình phục đâu.
Màn hình điện thoại vừa lúc sáng lên, Châu Thâm liếc nhìn, cuối cùng đã gọi được xe. Cậu giãy ra khỏi tay Lý Khắc Cần, quyết định đi rửa mặt, dùng nước lạnh trấn áp cõi lòng mênh mông, miễn cho mình không nhịn được, khi lên xe ngồi gần nhau còn trước mặt người khác mờ ám nắm tay.
"Gọi được xe rồi, anh ngoan ngoãn ở chỗ này chờ, em đi toilet trở về tính tiền rồi về." Châu Thâm đứng lên, phát hiện tầm mắt Lý Khắc Cần vẫn dán vào người mình.
Lý Khắc Cần lúc này trầm mặc không nói, Châu Thâm đoán hắn chắc là cồn cao hơn đầu, đã không thể tự hỏi, vì thế chỉ đành phải nhắc lại: "Mau tỉnh lại, bằng không chờ em vừa đi, lỡ có ai đến gần rồi mang anh đi mất, em thật sự sẽ thương tâm."
Cậu nói chính là lời nói thật. Châu Thâm không chỉ một lần nghĩ tới cảnh tượng tương tự, cộng sự là cậu bị Lý Khắc Cần bỏ xuống, người năm ấy lựa chọn tổ đội với người khác, sau đó cũng tươi cười dịu dàng với người khác. Mỗi khi tưởng tượng đến cảnh này, cậu thật sự khổ sở, cũng thật ghen tị.
"Tôi không đi, tôi vẫn luôn chờ nhóc." Lý Khắc Cần đưa tay chạm vào đầu ngón tay Châu Thâm, chớp mắt mấy cái.
Thật sự là sợ con ma men này. Nhiệt độ từ đầu ngón tay truyền đến làm cho Châu Thâm lần thứ hai nổi lên trong đầu ý niệm không nên có, cậu vô cùng bất đắc dĩ, chỉ muốn nhanh nhanh rời đi, trước hết giải quyết xúc động muốn ôm chặt Lý Khắc Cần mà cậu sắp khống chế không nổi nữa, đồng thời lại lo lắng Lý Khắc Cần thực sự bị ai đem đi mất.
Lý Khắc Cần một đường nhìn theo Châu Thâm đi toilet, mới thở dài một hơi. Hắn xoay xoay cổ, gọi phục vụ thanh toán, động tác lưu loát không có chút nào mơ màng như vừa rồi.
"Ngốc tử." Lý Khắc Cần cúi đầu nhìn tay mình, nơi đó dường như còn lưu lại xúc cảm từ bàn tay Châu Thâm, mềm mại như tấm lòng người nọ giấu thật sâu, hơi dùng sức một chút sẽ làm đối phương tổn thương. Lý Khắc Cần tìm không thấy thời cơ thích hợp, mới chơi xấu sử dụng thủ đoạn, muốn trộm nhìn xem suy nghĩ của người trẻ tuổi ra sao.
Hiện tại, hắn cảm thấy mình có thể chủ động.
Châu Thâm rửa mặt xong trở lại, nhiệt độ rút đi, cậu lại có thể lộ ra nụ cười khiêm tốn, đối mặt với tiền bối Lý Khắc Cần. Khi cậu đến quầy bar định tính tiền, Lý Khắc Cần chậm chạp đến gần, từ lưng ôm lấy cậu. Tư thế này thật sự không có gì, mấy chuyện kề vai sát cánh bọn họ đã làm nhiều lần, bị ghi hình lại cũng không ít, nhưng Châu Thâm hiện tại không dám tiếp tục như vậy.
"Buông ra, để em thanh toán đã." Châu Thâm chỉ hơi giãy dụa, lại bị Lý Khắc Cần ôm càng chặt.
"OK rồi, tôi đã trả, về thôi." Lý Khắc Cần đẩy Châu Thâm đi ra ngoài.
Châu Thâm nội tâm hoảng sợ, nghiêng đầu nhìn Lý Khắc Cần, lại không nhận ra hắn rốt cuộc có phải thật sự say hay không, trên người ẩn ẩn truyền đến mùi rượu, thật sự chứng minh hắn đã uống không ít.
"Lão sư. . . . . ." Châu Thâm muốn hỏi cho rõ ràng, mới vừa mở miệng lại cắn răng nuốt những lời muốn nói vào lòng. Một khi nói ra, có lẽ bọn họ đến bạn bè cũng không làm được, Lý Khắc Cần không làm rõ, chẳng lẽ không phải là đang cho mình một cái bậc thang sao? Châu Thâm lỗi giác dịu dàng của người nọ có lẽ đều là như thế, ảm đạm ở trong vòng tay ôm chặt của Lý Khắc Cần vặn vẹo vài lần, phát hiện thực sự không được, mới xem như nhận mệnh cùng hắn trở về.
Đại khái, người dịu dàng như thế cũng sẽ không chủ động mở miệng cự tuyệt, thậm chí sẽ giống như lời cậu nói, chờ khi tỉnh rượu lại quên mất hết thảy, cho nên mới ở hiện tại, lưu cho chính mình một đoạn ký ức tốt đẹp đi. Châu Thâm bị Lý Khắc Cần ôm vào trong ngực, bước ra khỏi quán, hứng gió lạnh thổi tới, lạnh thấu đáy lòng.
Đến lúc ngồi trên xe quay về khách sạn, máy sưởi trong xe mở quá mạnh mới làm cậu hoàn hồn. Châu Thâm vẫn như cũ bị Lý Khắc Cần nửa ôm vào lòng, cậu thậm chí cảm thấy tác dụng chậm của Whisky bắt đầu phát tác, đầu óc mơ hồ, ngay cả ánh mắt tò mò của tài xế cũng không thể khiến cậu vì ngượng ngùng dùng lực đẩy Lý Khắc Cần ra mà ngồi thẳng được.
Ấm hơn cả hơi sưởi, là nhiệt độ cơ thể của đối phương.
"Mình say rồi. . . . . ." Châu Thâm thì thào tự nói, cúi đầu nhìn ngón tay của chính mình rối rắm cùng một chỗ, thiếu chút nữa muốn đưa lên miệng cắn.
Lý Khắc Cần không nói gì, chỉ đưa tay kéo tay Châu Thâm, tách ra ngón tay đang xoắn xuýt, lại dùng độ ấm của mình bao quanh. Hắn mặc kệ ánh mắt của lái xe lần thứ hai nhìn tới, cùng Châu Thâm mười ngón đan nhau.
"Tôi cũng uống say." Lý Khắc Cần đơn giản là muốn làm cho người đang kinh hoảng tỉnh táo lại. Lời nói dối ngây ngô nhất cũng là bài thuốc hữu dụng nhất.
Châu Thâm vốn còn có chút giãy dụa bỗng dừng động tác, cũng nắm lấy tay Lý Khắc Cần. Cậu tựa vào vai đối phương, nhắm mắt lại, không để ý tới ánh mắt người ngoài, chỉ âm thầm miêu tả xúc cảm bàn tay của Lý Khắc Cần, ghi nhớ độ ấm cùng mỗi một đường vân của nó.
Chờ đến một khắc kia khi rượu tỉnh, tất cả ôn tồn đều sẽ hóa thành mây khói. Châu Thâm dung túng chính mình hưởng thụ hơn mười phút đoạn đường về khách sạn này.
Hai tay nắm chặt đến tận khi xuống xe mới buông ra. Châu Thâm nguyên ý là muốn tránh khỏi Lý Khắc Cần, ngay cả bước chân cũng nhanh hơn, chính là cậu thật sự không thắng được sức mạnh của rượu, dù chỉ uống một chút nhưng giữa hoàn cảnh nóng lạnh luân phiên vẫn làm cậu khó chịu đến choáng váng cả đầu. Khi ấn nút thang máy, tầm mắt hoa lên, mới cho Lý Khắc Cần cơ hội kịp chen vào.
"Lại chạy." Lý Khắc Cần rốt cục mở miệng nói chuyện.
"Em không có chạy." Châu Thâm không dám quay đầu nhìn hắn, chỉ cúi đầu nhìn đôi giày của chính mình, kết quả động tác này làm cho cảm giác say càng trở nên mãnh liệt, cả thế giới giống như trời xoay đất chuyển. Châu Thâm không muốn mất mặt trước đối phương, chỉ có thể cố nén.
"Charlie." Lý Khắc Cần vẫn vô cùng thân thiết gọi cậu, cũng không vì biết tâm tình của cậu mà tránh xa ngàn dặm.
"Đừng gọi em như vậy, Khắc Cần lão sư." Châu Thâm nắm chặt bàn tay, thang máy vừa tới cậu vội đi ra, lại xem nhẹ tác dụng chậm rất lớn của Whisky. Tầm mắt như rơi xuống vực sâu, trong nháy mắt cậu không nhìn thấy gì, lảo đảo vài bước, mất đi phương hướng. Lý Khắc Cần bất đắc dĩ lắc đầu, ôm chặt lấy cậu.
"Tôi đưa em trở về." Lý Khắc Cần kéo Châu Thâm vào lòng, âm thầm quyết định không có lần sau, tuyệt đối không thể lại mang Châu Thâm ra ngoài uống rượu, cũng không cho cậu một mình uống rượu.
Châu Thâm đẩy đẩy, đẩy không ra, cũng không có sức, chỉ có cảm giác mê muội càng ngày càng mãnh liệt, đành nhận mệnh để Lý Khắc Cần đưa mình trở về phòng, tự nhiên cũng đã bị người này nhân cơ hội vào cửa.
"Lão sư trở về đi, em gọi trợ lý là tốt rồi, cảm ơn lão sư." Châu Thâm vịn tường, giãy ra khỏi tay Lý Khắc Cần. Cậu thầm nghĩ nên sớm một chút tách khỏi đối phương, miễn cho chính mình vì ảnh hưởng của rượu mà nổi cơn xúc động, ôm chặt người mình nhớ thương, đến khi trời sáng cũng không muốn buông tay.
"Này, em lúc nãy bảo tôi quá đáng, tôi mới là người phải nói em rất quá đáng luôn đó, cứ muốn đuổi tôi đi." Uống rượu không phải tình huống thích hợp để thổ lộ, nhưng Lý Khắc Cần thật sự không có cách, hiện tại nếu không nói, phỏng chừng sẽ làm người bạn nhỏ khổ sở chui vào ổ chăn, nước mắt ròng ròng.
"Em không phải. . . . . ." Châu Thâm theo bản năng phản đối, nhưng hồi tưởng lại, ít nhất tối nay cậu xác thực rất tránh né Lý Khắc Cần, mới lại cắn môi dưới không nói lời nào. Cậu thoát lực cúi đầu, cố nén sự khó chịu cả thể xác và tinh thần, ngay cả thở dài cũng không dám, chỉ hy vọng Lý Khắc Cần đừng cho cậu hy vọng rồi lại khiến cậu thất vọng.
"Ngốc tử Charlie!" Lý Khắc Cần một lần nữa kéo người vào trong lòng mình, thuận tay đóng cửa phòng, mang theo người đã sắp không biết làm sao tới bên giường."Em nằm xuống nghỉ ngơi một chút a, tôi đi rót nước cho em." Lý Khắc Cần tuy là may mắn biết được tâm ý của Châu Thâm, nhưng lại hối hận hại người bạn nhỏ uống rượu xong khó chịu.
"Khắc Cần lão sư, không cần đối xử tốt với em như vậy, em thật sự sẽ hiểu lầm." Châu Thâm ngồi bên mép giường, gian nan mở miệng, nội tâm kháng cự cũng ngăn cản không được thân thể muốn gần sát. Khi cậu ý thức được mình đã đưa tay cầm lấy vạt áo Lý Khắc Cần sợ người đi mất, chính là khi đối phương xoay người vỗ nhẹ mu bàn tay cậu, có ý trấn an.
"Nằm xuống, tôi không đi, em không phải trách tôi dẫn em đi uống rượu mà chỉ uống rượu, cái gì cũng không nói sao, vậy em chờ tôi đi lấy ly nước trở lại, rồi sẽ cùng em nói đến hừng đông được không?" Lý Khắc Cần lại dùng tay kia nhẹ nhàng xoa đầu Châu Thâm: "Charlie ngoan, tin tưởng tôi nào."
Châu Thâm lúc này mới buông lỏng tay, cậu tuy say nhưng ý thức không đến mức hỗn độn rối tinh rối mù. Vẻ mặt Lý Khắc Cần như vậy, hơn phân nửa không phải kết quả cậu sợ hãi, nhưng thật sự cũng sẽ là kết quả tốt sao? Cậu chỉ có thể chờ đợi, cũng đã quen chờ đợi, chỉ là hai phút ngắn ngủi mà tựa hồ so với hai mươi bảy năm cuộc đời còn giày vò hơn.
Một lần nữa ý thức bị nhiệt độ gọi trở về, Châu Thâm ôm ly nước ấm trong tay, suy nghĩ cứng ngắc thoáng lung lay. Lý Khắc Cần kéo một chiếc ghế tới, ngồi đối diện Châu Thâm, thời khắc đề phòng cậu thả tay làm rớt ly nước.
"Em uống chút nước đi, tôi thử rồi, độ ấm hẳn là không bỏng đâu." Lý Khắc Cần muốn để Châu Thâm thư thả tinh thần một chút.
Châu Thâm nghe lời nhấp một ngụm, nước ấm như nhiệt độ cơ thể của người trước mặt, không quá nóng, là độ ấm giữa mùa đông khiến người ta quyến luyến. Đặt ly nước lên tủ đầu giường, Châu Thâm mới ngẩng đầu nhìn Lý Khắc Cần: "Lão sư nói đi, anh không phải nói sẽ nói ra suy nghĩ của mình sao?" Ánh mắt cậu căng thẳng nhìn chằm chằm Lý Khắc Cần, bất tri bất giác chủ động đánh vỡ mối quan hệ tiền bối hậu bối mà mình gian nan gìn giữ lâu nay.
"Vậy trước hết tôi hỏi em một vấn đề, có phải nếu tôi vẫn không nói, thì em liền thật sự cho rằng cái gì cũng chưa từng phát sinh, cuối cùng còn muốn cùng tôi mỉm cười từ biệt?" Trên phương diện này, Lý Khắc Cần thật sự rất hiểu Châu Thâm.
Châu Thâm nhẹ nhàng gật đầu, ngón tay một lần nữa nắm chặt.
"Thế thì hết cách rồi, chỉ có thể là tôi mở lời với em trước." Lý Khắc Cần cảm thấy mình không thể cho Châu Thâm càng nhiều cảm giác an toàn thật sự là thất bại, ít nhất phải tại phương diện này kiên định hơn, không cần lại làm cho người bạn nhỏ lo sợ bất an.
"Charlie, tôi muốn cả đời đều gọi em như vậy, sau đó, còn muốn cả đời đều ôm chặt em vào lòng." Lý Khắc Cần không nắm tay Châu Thâm, chỉ đưa tay xoa mặt cậu, nhẹ nhàng như lúc còn giả say mà vuốt ve: "Hẹn hò cùng tôi được không?"
"Lão sư uống say sao?" Châu Thâm có chút chấp nhất.
"Không có, cho tới bây giờ đều không có." Lý Khắc Cần thẳng thắn nhận, từ trước đều là giả say gạt người: "Chỉ có em mới có thể khiến tôi say."
Lời nồng ý mật người kia nói ra khiến Châu Thâm giương khóe miệng, nhưng nhất thời nói không nên lời, cũng may đôi tay trước một bước đưa ra lời hồi đáp. Ngón tay đang nắm chặt khẽ lơi ra, Châu Thâm phủ tay mình lên bàn tay Lý Khắc Cần, sau đó, trong tầm mắt chỉ còn lại ý cười cổ vũ của đối phương.
"Được." Chỉ là một chữ vô cùng đơn giản, khi lưỡng tình tương duyệt lại là câu trả lời mạnh mẽ nhất, cũng rốt cục hóa giải tất cả bất an trong lòng. Khi Châu Thâm rốt cục nói ra, Lý Khắc Cần đứng lên, cúi người, một lần nữa ôm chặt người bạn nhỏ dũng cảm đang run rẩy, dùng nhiệt độ cơ thể đi trấn an cậu.
"Vậy xin nhờ Charlie, cả đời đều để tôi chìm đắm nơi em." Lý Khắc Cần kề sát vào tai Châu Thâm, lưu lại một lời ước định khiến cả hai đều say đắm.
——————END——————
————————————
Khi Châu Thâm tỉnh dậy, cảm thấy đau đầu, đúng là uy lực của Whisky không thể khinh thường, xem ra người "ám toán" mình quả thực không có ý tốt.
Cậu từ trong cái ôm của Lý Khắc Cần mở mắt ra, tức khắc đã đối mặt với dáng vẻ tươi cười dịu dàng của đối phương.
"Chào buổi sáng, Charlie." Lý Khắc Cần vỗ nhẹ lưng Châu Thâm, để cậu dời ánh mắt mờ mịt về đến chính mình.
"Khắc Cần lão sư, sao chúng ta lại ngủ cùng nhau?" Châu Thâm vẻ mặt kinh ngạc.
Lý Khắc Cần thoáng chốc nhức đầu vô cùng, tay đang vỗ nhẹ cũng dừng lại. Hắn vừa khẩn trương là khẩu âm sẽ trở nên càng kỳ quái: "Em không nhớ tối hôm qua đã đáp ứng tôi cái gì sao?"
"Tối hôm qua làm sao vậy? Em chỉ nhớ chúng ta đi uống rượu, sau lại... hình như em say?" Châu Thâm cau mày nhớ lại.
Nếu nói tối hôm qua là hối hận làm cho đối phương khó chịu vì say rượu, thì hiện tại hối hận của Lý Khắc Cần còn nhiều hơn trăm ngàn lần. Hắn có khổ mà khó nói, một lần nữa xoa xoa mặt Châu Thâm, thành thành thật thật kể lại: "Charlie, em đã đồng ý hẹn hò với tôi!"
"A?" Châu Thâm giật mình: "Nhưng mà. . . . . . Chính là em không nhớ chút gì hết."
"Không sao, tôi có thể nói lại với em." Phát giác người bên cạnh chỉ giật mình chứ không phải cự tuyệt, Lý Khắc Cần hạ quyết tâm: "Tôi thích em, rất thích em."
Châu Thâm sau khi nghe xong, cuộn mình chui vào lòng Lý Khắc Cần, bật cười thành tiếng.
Lý Khắc Cần lúc này mới hậu tri hậu giác, sau đó cũng không phải buồn bực, chỉ là một lần nữa cưng chiều ôm chặt người bạn nhỏ: "Một chút cũng không ngoan." Nhưng dù sao, hắn thực vui vẻ, vui vẻ rốt cục có thể nhìn thấy Châu Thâm dỡ xuống gánh nặng, cùng mình thân mật khăng khít.
Cho nên, uống rượu hình như cũng rất tốt?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro