Chương 1 - Gương Không Phản Chiếu

Đêm tràn xuống căn phòng nhỏ. Đồng hồ treo tường gõ mười hai nhịp khô khốc, như những lưỡi búa đập vào thái dương. Trong căn phòng ấy, Lục Duy ngồi bất động trên giường, bóng tối phủ quanh, chỉ có ánh đèn vàng hắt ra từ chiếc bóng ngủ chập chờn. Cậu mở mắt, nhưng trong lòng rỗng tuếch, như thể mình vừa thức dậy trong một giấc mơ dài không có mở đầu.

Trên tường, tấm gương treo lặng lẽ phản chiếu mọi thứ: chiếc giường bừa bộn, bàn học phủ đầy sách vở, cả khoảng trống lạnh lẽo trong không khí. Nhưng khi ánh nhìn cậu chạm vào gương, có điều gì đó không đúng. Bởi trong đó… không có cậu.

Lục Duy khẽ cựa mình, đến gần. Trên mặt gương vẫn hiện rõ căn phòng quen thuộc, song vị trí đáng ra phải là hình bóng của cậu lại chỉ còn trống rỗng, như một mảng đen bị xóa sạch khỏi bức tranh. Cậu giơ tay lên. Trên mặt gương, khoảng không vẫn trống, chỉ có căn phòng tiếp tục tồn tại mà thiếu vắng chủ nhân.

Tim cậu thắt lại.
“Không phải mình đang mơ sao…?”

Ngón tay run rẩy chạm lên lớp kính lạnh. Một cảm giác kỳ lạ lan ra: không phải sự trơn tru của gương, mà là bề mặt gợn sóng, như mặt nước tĩnh lặng bị khuấy động. Hình ảnh căn phòng méo mó, lay động như thể phía bên kia không còn là sự phản chiếu, mà là một không gian khác đang mời gọi.

Một giọng thì thầm, khe khẽ vang lên từ đâu đó, không rõ đến từ ngoài căn phòng hay từ trong đầu cậu:

>“Nếu gương không phản chiếu ngươi… thì ngươi thuộc về nơi nào?”

Cổ họng Lục Duy nghẹn lại. Cậu giật lùi, mồ hôi túa ra dọc sống lưng. Đồng hồ treo tường tiếp tục gõ nhịp, nhưng giờ đây âm thanh biến dạng, kéo dài, chậm chạp, như nhịp đập của một trái tim khổng lồ đang theo dõi cậu từ sau lớp kính.

Trong bóng tối, Lục Duy bất giác nhận ra: căn phòng này không còn là căn phòng quen thuộc nữa. Từng vật dụng, từng góc tường, tất cả giống như bị tái tạo lại bởi một bàn tay lạ, giữ nguyên hình dáng nhưng thiếu đi hơi thở của thực tại. Nó giống như một bản sao méo mó. Và cậu—người lẽ ra thuộc về khung cảnh ấy—lại trở thành kẻ dư thừa.

Cậu siết chặt tay, nuốt xuống nỗi sợ hãi, cố tìm một lời giải thích hợp lý: ảo giác, thiếu ngủ, stress. Nhưng khi đôi mắt chạm vào gương thêm lần nữa, một thứ mới đã xuất hiện. Ở đó, giữa khoảng trống vừa rồi, là một bóng người mờ nhòe. Không rõ mặt. Không rõ hình. Chỉ là một bóng dáng mờ tối, đứng ngay tại nơi cậu đang đứng.

Bóng đó không cử động. Nhưng Lục Duy có cảm giác nó đang mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: