Chap 193
Bên dưới mọi người nhìn nhau nhưng không ai dám cãi ..... Họ hiểu rằng Lạc Dao là đang muốn thị uy . Việc để tất cả những người có mặt điểm số không chỉ để hạ nhục Lão Điền với lão Bách mà còn để mọi người xung quanh phải chứng kiến và góp phần trong hình phạt lần này ...... Khi mọi thứ đã sẵn sàng , có 4 thuộc hạ đứng mỗi người một bên chỗ ghế phạt của lão Điền và lão Bách , tay họ lăm lăm roi da ..... và chỉ sau 1 cái phất tay ra hiệu của Lạc Dao, trận đòn được bắt đầu .......
VÚT ..... CHATT .....
Roi đầu tiên này quất mạnh vào da thịt, âm thanh vang lên dứt khoát , vang dội khắp phòng họp ..... Lão Điền giật bắn người, cả thân dưới nhấc bổng lên theo phản xạ, nhưng bị dây trói chặt nên không thể thoát ..... Lão Bách há miệng như muốn rống lên, nhưng hắn cắn răng, đôi mắt trợn trừng đầy tức giận và nhục nhã ...... Trên mông lão Bách và lão Điền , một vệt đỏ dài nổi lên ngay lập tức, da thịt như muốn nứt ra ....... Không ai lên tiếng ngay lập tức vì vẫn còn bàng hoàng , có người khẽ rùng mình, có kẻ nắm chặt tay thành ghế .....
_ Không ai định đếm sao ? Các người muốn chống lệnh ? – Lạc Dao nhếch môi, giọng điềm nhiên
_ Một ! – Một vị trưởng lão nuốt khan, rồi cất giọng khô khốc
Những người khác cũng lặng lẽ nối theo ....
_ Một !
Âm thanh có phần lạc lõng, như thể chính họ cũng không tin mình vừa lên tiếng ......
_ Con khốn , tao sẽ không tha cho mày đâu – Lão Điền vừa đau vừa nhục gào lên
VÚT ..... CHATT .....
_ Hai !
Ngọn roi xé gió lại giáng xuống khiến người 2 lão run lên ..... Lão Điền nghiến răng chịu đựng, hai tay siết chặt, cơ bắp co rúm vì cơn đau đột ngột . Mông lão Bách co giật mạnh, mắt trợn lên ...... Nhưng lão ta cắn răng không kêu, cố tỏ ra cứng rắn .....
VÚT ..... CHATT ....
_ 3 !
VÚT ..... CHATT .....
_ 4 !
VÚT ..... CHATT .....
_ 5 !
VÚT ..... CHATT .....
_6 !
VÚT ..... CHATT .....
_ 7 !
_ Các người cũng chỉ là một lũ hèn hạ, đi hùa theo con đàn bà này - Lão Bách cắn răng, mắt đỏ ngầu
_ Hùa theo ? Không đâu , chúng tôi đang thực thi kỷ luật. – Lão Thiệu lên tiếng
Một vài người ban đầu còn chút chần chừ, nhưng sau khi nghe câu đó, họ dần đếm với giọng kiên định hơn. Lạc Dao vẫn ung dung quan sát , Tề Đông thì quan sát thái độ của bà nhiều hơn ..... Người khác không nhận ra nhưng ông đã nhìn thấy hốc mắt bà thoáng ửng hồng , chắc chắn là đang nhớ về chuyện quá khứ ......Từ roi thứ 20 trở đi, mông của cả hai đã bầm tím, những đường roi hằn sâu hơn , làn da mông cũng có nhiều đường rách và hơi rướm máu .....
VÚT ..... CHATT .....
_ 26 !
VÚT ..... CHATT .....
_ 27 !
VÚT ..... CHATT ..... ưmm...
_ Tao sẽ không… không khuất phục!... – Lão Điền bắt đầu thở hổn hển, thân thể run rẩy, nhưng vẫn ngoan cố không chịu nhận thua.
Lão Bách thì ngược lại, đã bắt đầu co giật mạnh, rên lên từng tiếng khô khốc .....
_ 28 !
VÚT ..... CHATT ..... ưmm ....
_ 29 !
VÚT ..... CHATT ..... aa ..... ưmm ....
_ 30 !
Tiếng đếm bên dưới vẫn vang lên đều đặn ...... Năm xưa Lạc Dao bị đánh đòn cũng chỉ là lộ mông trước mặt 10 thuộc hạ nhưng ngày hôm nay trong đợt họp bang lớn của tổ chức thì lại có vô số thuộc hạ có mặt , vậy mà 2 người họ lại bị lột sạch sẽ , tiếng đếm của toàn bộ người ở đây chính là sự chà đạp đối với 2 trưởng lão này ...... Lão Bách và lão Điền , ánh mắt nổi lên đầy tơ máu , căm hận nhìn Lạc Dao.......
Tới roi thứ 50, mồ hôi lạnh của họ túa ra, hơi thở dồn dập , rối loạn. Hai trưởng lão bắt đầu giãy giụa yếu ớt , nhưng dây trói siết chặt không cho họ thoát. Lão Điền rít lên đau đớn, toàn thân run rẩy, nhưng đôi mắt vẫn trợn trừng căm hận. Lão Bách bật ra một tiếng kêu đầy tuyệt vọng, nhưng ngay lập tức cắn chặt môi đến bật máu, cố gắng không để mình gào lên. Mỗi cú roi giáng xuống như giáng thẳng vào lòng tự tôn của hai kẻ từng hống hách, từng coi trời bằng vung......
VÚT ..... CHATT ..... ưmmm .....
_ 52 !
VÚT ..... CHATT .....
_ 53 !
VÚT ..... CHATT ..... ưmm ....
_ 54 !
VÚT ..... CHATT ..... aaa .....
_ 55 !
VÚT ..... CHATT ..... aaa .....
_ 56 !
Những ngọn roi da luân phiên từ 2 bên quật xuống đau thấu xương ....... một vài trưởng lão vừa điểm số vừa khẽ rùng mình với từng âm thanh ấy , một số người thậm chí còn không dám nhìn thêm ..... 2 trưởng lão cũng đã rên lên những âm thanh không thể kìm nổi .... Mông họ không ngừng ngọ nguậy mong giảm bớt cơn đau nhưng vô ích ....... Khi đánh tới roi thứ 65 thì 2 người họ không chịu nổi , cả hai không còn gào thét chửi rủa nữa, mà chỉ còn tiếng thở dốc yếu ớt . Lão Điền mắt trợn ngược, cắn chặt răng đến mức máu rỉ ra từ khóe môi, rồi ngất lịm .... Lão Bách thì nửa tỉnh nửa mê, ánh mắt trống rỗng, hoàn toàn mất đi ý chí phản kháng.
_ Thưa lão đại , họ ngất đi rồi ạ . – Thuộc hạ quay sang nói
_ Dùng nước tạt cho tỉnh rồi tiếp tục phạt . – Lạc Dao lạnh nhạt nói
_ Thưa lão đại , dù sao họ cũng đã 72 tuổi rồi , nếu cô thật sự đánh đủ 100 roi sẽ thật sự lấy mạng của họ mất. – Lưu trưởng lão lên tiếng , giọng nói của lão có chút run rẩy, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
_ Ồ, ý ông là tôi nên nương tay ? Hay là… ông muốn thay bọn họ nhận phần còn lại ? – Lạc Dao đôi mắt ánh lên ý cười nguy hiểm nhìn Lưu trưởng lão
_ Tôi ..... tôi ..... Ý tôi là , họ đã lớn tuổi rồi , xin lão đại niệm tình những thành tựu mà họ cống hiến nhiều năm mà thủ lĩnh hạ lưu tình – Lưu phó chủ lắp bắp
_ Hahaha – Lạc Dao khẽ bật cười, một tràng cười ngắn nhưng lạnh lùng vang vọng khắp phòng , rồi bà đảo mắt nhìn 1 lượt các trưởng lão đang có mặt mà cất giọng hỏi – Vậy còn các vị thì sao ? Các trưởng lão khác có đồng tình với ý kiến này không ?
Bên dưới một mảng im lặng ......Không một ai trả lời. Toàn bộ phòng họp chìm trong sự im lặng đến nghẹt thở. Một số người né tránh ánh mắt của Lạc Dao, một số người cúi gằm mặt xuống , thậm chí có kẻ siết chặt tay nhưng không dám lên tiếng ......Một số trưởng lão dù có ý muốn giúp nhưng cũng không dám nói gì , cho thấy họ chỉ là những kẻ cơ hội, không có lập trường rõ ràng .....
_ Lưu trưởng lão, có vẻ như ông đang muốn dạy tôi cách làm lão đại ? – Lạc Dao hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén chậm rãi quét qua khuôn mặt tái mét của lão ta . Bà không nâng giọng, nhưng từng chữ từng câu đều như dao cắt thẳng vào tim đối phương .
_ Lão đại , không .... không phải ..... – Lão Lưu hoảng sợ ấp úng không nói nổi 1 câu hoàn chỉnh
_ Hai lão này đã làm gì để các ông phải xin tha cho họ ? ...... Bọn họ ỷ vào sự tín nhiệm của cố lão đại mà có dã tâm cướp quyền . Công khai chống đối toàn bang, kéo bè kéo cánh tạo phản . Nhiều năm qua, họ đã lợi dụng quyền lực để bòn rút không ít công quỹ . Và đặc biệt, họ đã ngầm cấu kết với Bạch Triều , kẻ từng muốn thâu tóm tổ chức này, để từng bước hạ bệ tôi. Vậy nên, Lưu trưởng lão, ông bảo đây là “cống hiến” sao ? Hay là… ông cũng có liên quan đến âm mưu này ? – Lạc Dao mỉm cười, nhưng giọng điệu lại sắc lạnh đến đáng sợ
Lưu trưởng lão bỗng dưng cảm thấy lạnh sống lưng .....Bịch ! Ông ta quỳ sụp xuống, đầu cúi sát đất .....
_ Lão đại… tôi không dám… Tôi không có ý đó ....- Giọng nói của ông ta run rẩy thấy rõ. Không còn vẻ đạo mạo của một trưởng lão quyền lực, giờ đây chỉ còn một kẻ đang cố gắng bảo toàn mạng sống.
Lạc Dao không nói gì , chỉ là ánh mắt bà lạnh băng nhìn xuống kẻ đang quỳ rạp bên dưới kia ..... Sự im lặng kéo dài, như thể đang nghiền nát chút tôn nghiêm cuối cùng của lão ta .... Cuối cùng, bà cất giọng, nhưng không phải nói với Lưu trưởng lão.
_ Dội nước cho tỉnh, tiếp tục ! – Lời nói của bà nhẹ bẫng, nhưng lại khiến những kẻ xung quanh rùng mình.
_ Dạ ! – Các thuộc hạ nhận lệnh , lập tư cách đi lấy nước
Lão Bách và lão Điền giật bắn người khi dòng nước lạnh buốt tạt vào cả mặt lẫn thân thể . Cả hai rùng mình, cơ thể co giật vì đau đớn và lạnh ..... Hơi thở gấp gáp, họ ho sặc sụa, đôi mắt thất thần mất đi hoàn toàn sự tự tin lúc trước . Da thịt bị roi quất rách toạc, hòa lẫn với nước chảy xuống, từng giọt máu rơi tí tách trên sàn .... Họ lờ mờ nhận ra… trận đòn vẫn chưa kết thúc.
_ Cứ đánh cho đúng 100 roi nhưng hãy để bọn họ sống mà khắc cốt ghi tâm , chết thì nhẹ nhàng quá . – Lạc Dao nói
Các thuộc hạ cúi đầu khẽ gật, rồi ngầm giảm lực đánh .....
VÚT .....CHAT ..... aa ...
_ 57 !
Khi roi đầu tiên giáng xuống sau khi tỉnh lại, cả hai cùng co rút người lại theo phản xạ, nhưng vẫn bị trói chặt không thể né tránh...... Lão Bách gầm lên một tiếng , lão Điền thì nghiến chặt răng, nhưng cả hai đều không che giấu được hơi thở dồn dập vì cơn đau dữ dội ......
VÚT .....CHAT ..... aa .....
_ 58 !
Tiếng đếm vẫn đều đặn vang lên và mặc dù cho lực đánh đã giảm đi nhưng với tình trạng liên tục hội thương thì cơn đau vẫn hành hạ không đứt......
VÚT .....CHAT ..... aa .....
_ 74 !
VÚT .....CHAT ..... aa .....
_ 75 !
Cứ mỗi lần cơn đau hành hạ họ suýt ngất đi thì các thuộc hạ liền tạt thêm 1 gáo nước vào mông họ ..... cơn lạnh và cơn đau hòa lẫn khiến họ muốn ngất cũng không được .......
Từ giãy giụa chống cự, họ bắt đầu run rẩy theo phản xạ mỗi khi nghe tiếng roi vút lên không trung .... Ánh mắt họ hoảng loạn nhìn đám thuộc hạ xung quanh, nhưng không một ai dám động đậy ..... Mỗi lần họ cố quay đầu tìm kiếm ai đó để cầu cứu, chỉ nhận lại những ánh mắt thờ ơ và gương mặt vô cảm ...... Lần đầu tiên, họ hiểu được cảm giác tuyệt vọng thực sự là gì ......
VÚT .....CHAT ..... aa .....
_ 85 !
VÚT .....CHAT ..... aa .....
_ 86 !
VÚT .....CHAT ..... aa .....
_ 87 !
Da thịt trên mông bị đánh liên tục không kịp phục hồi, vết roi cũ chồng lên vết mới, từng đường roi như cứa sâu hơn vào da thịt ....
VÚT .....CHAT ..... aa .....
_ 88 !
VÚT .....CHAT ..... aa .....
_ 89 !
VÚT .....CHAT ..... aa .....
_ 90 !
Âm thanh roi xé gió, 2 cặp mông bị quất đỏ rực không một chỗ lành lặn ,tiếng thở hổn hển và tiếng đếm lạnh lùng vang lên trong không gian ...... Nước mắt sinh lý của 2 lão cũng không kìm được mà rơi xuống..... Không còn những tiếng gào thét mạnh mẽ nữa, chỉ còn những tiếng rên rỉ không thể kiểm soát, những cơn co giật theo từng đòn roi giáng xuống..... Cơn đau đã vượt quá giới hạn, đầu óc họ bắt đầu mơ hồ, thân thể run rẩy, không còn đủ sức phản kháng.
_ Đủ ..... đủ rồi .... dừng lại ...... – Lão Điền , cả cơ thể như muốn đổ gục, hơi thở mệt mỏi, giọng nói khản đặc
VÚT .....CHAT ..... aa .....
_ 91 !
VÚT .....CHAT ..... aa .....
_ 92 !
Chiếc roi vút lên không trung, tiếng gió xé qua không khí, mang theo một lực đạo nặng nề ..... Khi roi giáng xuống, âm thanh “CHÁT!” vang lên chát chúa, như thể cả căn phòng rung lên vì cơn chấn động .....
Lão Điền và lão Bách đồng loạt co giật, cơ thể run bắn lên như bị điện giật . Lão Điền cắn răng đến bật máu , nhưng đôi mắt già nua đã bắt đầu ngập nước , hơi thở dồn dập , không còn khí thế hung hăng lúc trước ...... Lão Bách thì không chịu nổi nữa, miệng rít lên một tiếng rên trầm khàn ...... Những kẻ đứng xung quanh theo bản năng nuốt nước bọt, không ai dám thở mạnh ....
VÚT .....CHAT ..... aa .....
_ 93 !
VÚT .....CHAT ..... aa .....
_ 94 !
Roi tiếp theo giáng xuống, đường roi tàn bạo quất chéo lên những vết thương cũ, máu bắn ra thành tia .... Tiếng da thịt bị xé nát vang lên ghê rợn, hòa cùng tiếng thở dốc đầy tuyệt vọng .... Lão Bách rốt cuộc không nhịn được nữa, cả người co rúm lại, giọng khản đặc :
_ Aaa .…. Đừng ..… Đừng đánh nữa ..…!
Nhưng roi không dừng , cũng không ai đáp lời ..... Lão Điền run rẩy , toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đôi mắt vằn đỏ mở lớn , hai nắm tay siết chặt , móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu .......
VÚT .....CHAT ..... aa .....
_ 95 !
VÚT .....CHAT ..... aa .....
_ 96 !
Hai roi tiếp theo giáng xuống, không chút nương tay ..... Âm thanh vang lên như đòn trừng phạt của tử thần .....những kẻ đứng xem , không ai dám cử động ..... Đây không còn đơn giản là một trận trừng phạt , mà đây là sự nghiền nát hoàn toàn .....
VÚT .....CHAT ..... aa .....
_ 97 !
VÚT .....CHAT ..... aa .....
_ 98 !
Chiếc roi vút lên cao, mang theo lực đạo mạnh mẽ, rồi quất xuống….. Lão Bách , người vẫn còn cắn răng chịu đựng, bỗng rống lên một tiếng khàn đặc .... Cả cơ thể ông ta co giật, từng vết roi chồng chất lên nhau khiến lưng ông ta gần như không còn lành lặn . Ông ta không còn sức để giãy giụa nữa, cũng không thể hét lớn, chỉ còn lại tiếng thở dốc như muốn tắt thở ..... Lão Điền thì đã hoàn toàn mất đi khí thế, miệng khẽ rên rỉ, không còn sức lực mà cầu xin ....
VÚT .....CHAT ..... aa .....
_ 99 !
VÚTTT .....CHATTT..... AAAAHHH ....
_ 100 !
Roi cuối cùng giáng xuống mạnh hơn tất cả, như một dấu chấm hết cho toàn bộ sự kiêu ngạo và chống đối của họ ...... Không còn ai dám mở miệng, không còn ai dám nghi ngờ nữa ...... Hình phạt kết thúc , cả hai rũ xuống, hơi thở gấp gáp, cơ thể run rẩy , mồ hôi lạnh chảy dài trên trán , mông họ bây giờ 2 mảng đỏ rực , huyết nhục mơ hồ ...... Nước lạnh , mồ hôi và máu hòa lẫn, chảy xuống hai bên đùi, rồi rơi xuống đất tạo thành từng vệt ướt nhẹp trên nền đá lạnh ....
Hơi thở của lão Điền đứt quãng, mắt lão lờ đờ như không còn chút ý thức .... Lão Bách thì run bần bật , môi khô nứt , ánh mắt tràn đầy nhục nhã nhưng không dám mở miệng chửi rủa nữa..... Lạc Dao nhìn xuống hai kẻ từng đứng trên cao, nay chỉ còn là hai cái xác biết thở, ...... Sự im lặng lại 1 lần nữa bao trùm khắp không gian ...... Không gian vẫn còn đặc quánh mùi máu tanh, nhưng ai nấy trong phòng đều cảm thấy lạnh sống lưng ..... Lạc Dao ngả người dựa vào ghế, ánh mắt sắc bén lướt qua từng khuôn mặt trong phòng ...... Những kẻ bị nhìn đến theo phản xạ cúi đầu thấp hơn, không ai dám đối diện với bà . Một số trưởng lão già cúi đầu thấp hết mức, cố gắng tránh ánh mắt sắc bén của Lạc Dao, như thể chỉ cần bị nhìn trúng là toi mạng ngay lập tức ...... Mấy trưởng lão trẻ tuổi thì ngồi thẳng đơ, mặt mũi cứng đờ, chẳng biết nên biểu lộ cảm xúc gì ..... Mồ hôi túa ra trên trán một số người , có kẻ vô thức siết chặt vạt áo đến mức nhăn nhúm, lòng bàn tay đẫm mồ hôi ...... Có người lén nuốt nước bọt, nhưng vì quá căng thẳng nên tiếng nuốt cũng rõ mồn một giữa căn phòng im lặng ...... Đặc biệt, những kẻ trước đó còn có ý định lật lọng giờ đã hoàn toàn câm nín, mặt trắng bệch như tờ giấy ...... Lạc Dao nhẹ nhàng cất giọng , không nhanh không chậm , nhưng lại khiến từng người cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng :
_ Các người thấy thế nào ? Có ai muốn cùng hai vị trưởng lão này thử cảm giác đó không ?
Cả căn phòng không ai dám trả lời, chỉ có tiếng nuốt nước bọt khe khẽ vang lên ..... Lạc Dao chậm rãi nhếch môi cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến cực điểm .... Câu nói của bà mang theo áp lực khiến mọi người đang hồi hộp chờ đợi xem kẻ xui xẻo nào sẽ bị xử tiếp theo ..... Khi tất cả mọi người còn đang bị khí thế của bà áp đảo chưa biết phải làm gì thì Lạc Dao lại bất chợt đổi thái độ lên tiếng ....
_ Được rồi , được rồi , phạt thì cũng phạt rồi , chuyện này coi như xong . Dù sao lão Bách và lão Điền cũng là trưởng lão lâu năm , lại còn là tâm phúc của cố lão đại , tôi cũng không thể bạc đãi họ được . Từ nay về sau mọi quyền hành của họ tôi đều thu lại hết , cứ để họ nghỉ hưu dưỡng lão , tận hưởng những ngày tháng an nhàn thôi . – Lạc Dao mỉm cười nhẹ nhàng , nói 1 cách tự nhiên như thể từ nãy tới giờ chưa từng xảy ra chuyện gì
Cả phòng im lặng há hốc mồm cứng đờ trước sự quay xe này của bà ...... Một trưởng lão trẻ tuổi lén nhìn sang đồng bọn, mắt lấp lánh kiểu: “ Ủa? Vậy không có ai chết hả ?! ”
Những người khác cũng khẽ thở phào vì Lạc Dao không tiếp tục lôi thêm kẻ nào ra xử trí ...... Ngay khi mọi người còn chưa tiêu hóa hết thái độ lật mặt của Lạc Dao thì bà nhìn sang các thuộc hạ và nói tiếp......
_ Mau mở trói cho 2 vị “ cựu trưởng lão ” , đưa họ đi chăm sóc vết thương đi . Cuộc sống sau này của họ sẽ do đích thân tôi “ chăm sóc ” và “ chu cấp ” .
Mặc dù Lạc Dao mỉm cười đầy hòa hoãn nhưng lời nói của bà khiến tất cả mọi người đều lạnh buốt sống lưng .... Có một trưởng lão trẻ tuổi nãy giờ mặt xanh như tàu lá chuối, vừa mới thả lỏng chút xíu, chưa kịp uống nước cho bình tĩnh , nghe Lạc Dao nói xong câu này thì đặt vội chai nước khoáng về vị trí cũ , anh ta thầm nghĩ : “ Cái gì vậy trời ? Lão đại , chị ấy lại chuẩn bị chơi trò gì nữa đây ? ”
Một số người lập tức bật chế độ cứng đờ lần 2 , không biết bà định hành hạ hai lão già đó bằng cách nào nữa ..... Họ đều hiểu rằng , bà là muốn dày vò lão Bách và lão Điền trong suốt phần đời còn lại ..... Bên cạnh đó họ cũng cảm thấy rằng lão đại là đang chơi đùa với trái tim của bọn họ , khiến nó từ sợ hãi chuyển sang an yên , từ an yên lại chuyển sang hồi hộp ......Không ai dám nói gì, nhưng có chút bối rối vì bà quay xe nhanh hơn trở bánh tráng ...... Chỉ có đám thuộc hạ thi hành hình phạt là đang mở trói và khiên 2 cựu trưởng lão kia ra ngoài .....
Từ đầu đến cuối, Tề Đông chỉ quan sát Lạc Dao, không hề bị ảnh hưởng bởi không khí căng thẳng ..... Khi bà đổi thái độ, ông chỉ hơi nhướn mày, như thể đã đoán trước ..... Nhưng trong đáy mắt, có chút ý cười thoáng qua , một sự thích thú ngầm trước cách bà xử lý mọi việc ...... Sau khi lão Bách và lão Điền được khiên đi , căn phòng lại trở nên im lặng , mọi người đều không biết phải làm gì tiếp nữa .....
_ Vậy , vậy bây giờ chúng ta nên tiếp tục phần báo cáo thường niên hay là tan họp ? – 1 thuộc hạ khẽ nói với người kế bên
_ Đợi đi, nhỡ đâu bà ấy còn nói gì nữa thì sao ? Mày muốn thành người tiếp theo bị đánh à ? – Người kế bên cũng khẽ giọng trả lời
_ Các vị có thấy đói không ? – Lạc Dao bất ngờ hỏi
Cả phòng lắc đầu như cái trống lắc .... Mọi người vẫn hồi hộp không biết tại sao lão đại của họ lại hỏi vấn đề này ...... có khi nào đây là 1 câu hỏi ẩn dụ việc “ ăn chặn ” với “ ăn uống ” hay không , rốt cuộc là lão đại muốn làm gì , không lẽ trong tổ chức còn có kẻ khác ăn chặn công quỹ hay sao ? .....
_ Cả buổi lâu như vậy mà không thấy đói à ? Thể lực thật tốt – Lạc Dao gật gật đầu ra vẻ tán thưởng sau đó lại nói – Nhưng mà tôi đói rồi , phải đi ăn đây , ngày mai lại họp nhé !
Mọi người lặng lẽ hít 1 hơi , như thể chưa thật sự tin vào lời mà Lạc Dao vừa nói ..... Tề Đông chỉ khẽ cười nhẹ lắc đầu với suy nghĩ : “ Cái đồ hồ nháo , tùy hứng làm loạn này ! ”
Đám đông nhẹ nhõm nhưng vẫn dè chừng , ai dám tin bà sẽ không quay xe lần nữa .... Lạc Dao nhẹ nhàng phủi tay, đứng lên chậm rãi bước ra khỏi phòng .... Tất cả mọi người đồng loạt đứng lên cúi đầu chào bà .... Lạc Dao bình thản bước ra khỏi cửa ..... Mọi người đang định ngồi xuống thì bà lại thò đầu vào ......
_ À , mọi người có thấy phiền khi tôi dời họp sang ngày mai không ?
Cả phòng căng như dây đàn, từng người nín thở nhìn nhau, như thể ai mở miệng trước sẽ lãnh hậu quả thay cả phòng ...... Một thuộc hạ đứng gần cửa toát mồ hôi lạnh, rõ ràng đã đứng lên rồi nhưng khựng lại ngay lập tức, đôi mắt mở to hoảng hốt ..... Cuối cùng, không ai dám để bà phải hỏi lại lần hai .....
_ Không phiền ! Không phiền ! – Một trưởng lão dứt khoát nói trước , kéo theo một loạt thuộc hạ nhanh chóng đồng loạt lắc đầu và đồng thanh như phản xạ tự nhiên ......
_ Vậy tôi đi ăn nhé !
_ Lão đại ngon miệng ! - Mọi người đồng thanh
Thế là Lạc Dao rời đi không quay đầu lại ..... để lại trong phòng 1 đám người ngơ ngác vẫn giữ nguyên vị trí chưa một ai dám rời đi ...... Cả phòng họp nín thở nhìn về hướng cửa xem bà có đột ngột quay trở lại hay không ..... phải mất 1 lúc sau mọi người mới dám ngồi xuống .....
_ Ngày ..... ngày mai lại họp hả ? – Một thuộc hạ giọng có chút run nói
_ Sáng nay tao có bói bài, thấy vận hạn có điềm đen… nhưng hình như cái đen nó qua rồi thì phải ?
_ Mày đừng vội mừng , ngày mai lại họp đấy , có khi điềm đen của mày ngày mai mới đến . Không biết ngày mai có thật sự là họp không ? Hay lại thêm 1 trận thanh lý tổ chức ?
_ Thằng khốn , mày đừng có dọa tao . Mới sáng còn tưởng hôm nay đi họp, không ngờ lại đi dự lễ trừng phạt cấp bang… giờ lại thành lên lịch họp tiếp vào ngày mai ...… tao thấy cuộc họp này còn đáng sợ hơn chơi trò chơi cảm giác mạnh , tao chịu không nổi nữa .
_ Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì tiếp theo đây ?
Mọi người nhốn nháo bàn luận , nhốn nháo nhìn nhau ..... Cuối cùng, một thuộc hạ khẽ đưa tay ra phía cửa, nhưng lại chần chừ rụt về .....
_ Mày đi trước đi . – Người khác đẩy nhẹ
_ Tao hả ? Không không, mày đi trước đi, tao đi sau.
_ Tao nói nè , nếu ra ngoài mà gặp bà ấy thì sao ? Tao không muốn vô tình bị gọi lại đâu !
_ Thôi mày ngồi xuống đi, đừng làm tao lo theo ! Còn chưa chắc bà ấy đã đi xa đâu !
Sau 5 giây ai cũng ngồi im không ai dám đi , lời nói của thuộc hạ kia vô tình nhắc nhớ họ rằng , có khi nào vừa bước ra sẽ gặp lão đại đang chờ sẵn bên ngoài hay không đây ..... Tề Đông lắc đầu bật cười, “ con rắn nhỏ” của ông thật đúng là tùy hứng chơi đùa với trái tim của đám cấp dưới mà ..... Cuối cùng ông là người rời khỏi đầu tiên ....
Tề Đông thở nhẹ một hơi, trong mắt vẫn ẩn chứa ý cười nhàn nhạt ...... Ông chắp tay sau lưng điềm nhiên rời đi , không quên lướt nhìn đám thuộc hạ còn đang đông cứng tại chỗ .......
“Mấy đứa này sắp bị ‘con rắn nhỏ ’ vờn đến thần hồn nát thần tính luôn rồi.” – Ông lắc đầu cười khẽ.
Nhìn thấy ông đi, mọi người mới lục tục đứng lên, nhưng vẫn còn thận trọng, như sợ rằng Lạc Dao đang thật sự chờ ở bên ngoài cánh cửa .....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro