Chap 202
Hoàng Long không biết chính xác mình đã bị giam bao lâu. Ở trong ngục thất này, không có khái niệm về thời gian, chỉ có nỗi đau kéo dài bất tận ..... Mỗi ngày, hai lần, vào trưa và tối, cánh cửa sắt lại mở ra, và tên lão đại cùng thuộc hạ của hắn bước vào, mang theo một trò tra tấn mới ......
Ngày đầu tiên , vào buổi trưa, khi hắn xuất hiện, trên tay không còn là roi da mà là một túi muối biển thô ráp ......
_ Hoàng Long, hôm nay tao sẽ giúp mày ‘‘bảo quản’’ mấy vết thương này, để chắc chắn là nó không bị nhiễm trùng.
Hắn vừa nói vừa cười, bàn tay tàn nhẫn bóc một nắm muối, rải thẳng lên từng vết thương rách da trên lưng Hoàng Long ...... Lớp muối chạm vào thịt sống, cảm giác đau buốt nhức như có ngàn cây kim đâm vào từng sợi thần kinh ..... Hoàng Long cắn chặt răng, gân xanh trên trán nổi lên nhưng tuyệt nhiên không kêu một tiếng nào ....
_ Chậc chậc, vẫn còn cứng đầu lắm. Được, vậy tao sẽ giúp mày ‘mát xa’ cho muối thấm sâu hơn nha.
Tên lão đại nắm lấy một con dao cùn, không để cắt, mà để miết mạnh lên vết thương, dùng sức chà sát muối vào sâu bên trong ......Cơn đau bỏng rát lập tức lan khắp cơ thể, hơi thở của Hoàng Long bắt đầu gấp gáp, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.
Nhưng hắn không dừng lại ở đó .....buổi tối , khi máu đã khô lại, hắn cho thuộc hạ lôi Hoàng Long ra khỏi phòng giam, kéo tới một bể nước đá lạnh buốt .....
_ Lúc sáng nóng quá rồi, giờ mày cần được “giải nhiệt” đúng không? Để tao giúp mày!
Ngay lập tức, cả cơ thể đầy thương tích của Hoàng Long bị nhấn thẳng xuống bể nước lạnh ....... Cảm giác đau buốt đến tận xương tủy, hơi lạnh như hàng trăm lưỡi dao sắc nhọn cắt vào da thịt ..... Cả cơ thể anh co rút, từng thớ thịt run rẩy không kiểm soát. Vết thương chạm nước, cảm giác như bị bỏng lạnh, khiến toàn bộ hệ thần kinh như bị đóng băng, nhưng anh vẫn không hề rên rỉ ......Hắn ngồi trên ghế, nhàn nhã bật điếu thuốc, nhìn Hoàng Long run rẩy trong nước lạnh, khóe môi cong lên đầy thích thú ..... Sau gần 10 phút, hắn mới ra lệnh kéo anh lên, không cho lau khô, cứ thế ném anh trở lại phòng giam, để cơ thể đang sốc nhiệt của anh tự chống chọi với cái lạnh cắt da cắt thịt.
Ngày thứ hai: vào buổi trưa , khi Hoàng Long còn chưa kịp phục hồi, hắn lại xuất hiện, lần này là đưa anh tới một căn phòng xông hơi......
_ Hôm qua lạnh rồi, hôm nay tao sẽ giúp mày sưởi ấm lại.
Cả thân thể đầy thương tích của Hoàng Long bị đưa vào một phòng xông hơi kín mít, hơi nóng hừng hực bao trùm, từng giọt mồ hôi tươm ra ngay lập tức, khiến vết thương càng thêm rát buốt...... Hơi nóng len vào từng thớ thịt, ép hơi thở anh nặng trĩu, phổi như bị thiêu đốt, toàn thân mất nước nhanh chóng ...... Hắn đứng bên ngoài, cầm một chai nước lạnh, lắc lư trước mặt anh, cười khẩy ......
_ Khát không ? Chỉ cần mày cúi đầu quy phục , thứ tao cho mày sẽ không chỉ là 1 chai nước .
Hoàng Long vẫn cắn chặt răng, đôi môi khô nứt, cổ họng bỏng rát, toàn thân run rẩy, nhưng anh vẫn không hé môi cầu xin ..... Hắn nhếch mép, ra hiệu cho đàn em, tiếp tục tăng nhiệt độ phòng xông ...... Chỉ đến khi anh gần như không thể thở nổi, hắn mới mở cửa, ra lệnh kéo anh ra, ném xuống sàn đá lạnh, để cơ thể sốc nhiệt lần nữa ...... Tối hôm đó, hắn trói anh vào ghế, đặt trước một chiếc bàn đầy thức ăn thịnh soạn ....
_ Mày vất vả rồi, tao cho mày thưởng thức một bữa ăn ngon.
Nói xong, hắn cầm một miếng thịt bò nướng mọng nước, đưa đến gần mũi Hoàng Long, để anh ngửi thấy mùi thơm ..... Bụng quặn thắt vì đói, nhưng Hoàng Long không hề nhìn vào bàn ăn, ánh mắt vẫn lạnh như băng, như thể mọi sự hành hạ của hắn đều vô nghĩa ....... Hắn càng tức giận, cố tình ăn một cách ngon lành trước mặt anh, thỉnh thoảng vẩy nước sốt lên môi anh, nhưng Hoàng Long vẫn không hề dao động ..... Ba ngày liền, hết tra tấn đến bỏ đói, nhưng hắn luôn dừng lại đúng lúc không để anh chết ....... Hắn là để anh sống, để anh từ từ kiệt sức, để anh biết cảm giác bất lực là như thế nào ...... Hắn muốn bẻ gãy tinh thần của Hoàng Long, muốn khiến anh tự mình quỳ xuống cầu xin, nhưng suốt ba ngày, Hoàng Long vẫn đứng vững, dù cho cơ thể đã gần như kiệt quệ .... Ba ngày .....Ba mươi sáu tiếng tra tấn liên tục ....... Cơ thể anh rách nát, nhưng ánh mắt vẫn sáng quắc ...... Tên lão đại đứng nhìn anh, khóe môi giật nhẹ .... Hắn vẫn nghĩ, ai rồi cũng có giới hạn ...... Nhưng Hoàng Long, giống như một con mãnh thú bị thương ..... Càng bị dồn ép, càng không bao giờ cúi đầu ..... Hắn tức giận , tay nắm chặt thành quyền , đấm mạnh vào bụng anh 1 cái khiến anh phun ra 1 ngụm máu ..... rồi hắn quay người, đi thẳng ra ngoài, để lại một căn phòng ngục thất đầy máu, và một người đàn ông đang dần rơi vào trạng thái kiệt quệ ......
Trong khi đó , nhờ vào sự hiểu biết về phe đối địch mà Tĩnh Phong cùng Diệu Anh lên kế hoạch kỹ lưỡng hơn .... Họ đã thành công đánh bại đám thuộc hạ tinh nhuệ kia , sau đó 1 đường đánh thẳng vào sào huyệt kẻ địch ..... Căn phòng tối tăm, mùi ẩm mốc, tanh tưởi của máu và mồ hôi quyện vào nhau tạo thành thứ mùi nồng nặc khó chịu. Ánh đèn mờ hắt xuống, chiếu rõ thân hình cao lớn đang bị treo giữa không trung , Hoàng Long hai tay bị trói kéo lên cao, dây thừng thô ráp siết chặt vào da thịt, từng vết roi bầm tím chồng lên nhau, máu khô lẫn máu tươi loang lổ khắp người .....Áo sơ mi trên người anh đã bị những ngọn roi xé rách tơi tả, từng mảng vải bết chặt vào da thịt rướm máu. Quần tây lấm lem bùn đất, gối quần cũng rách toạc, để lộ đầu gối sưng tấy. Toàn thân anh giống như vừa trải qua một cơn bão tàn khốc, ngay cả hơi thở cũng mong manh như ngọn đèn trước gió..... Ánh mắt anh mờ mịt, phản chiếu ánh sáng vàng vọt của chiếc đèn cũ kỹ, đáy mắt tràn đầy mỏi mệt xen lẫn tự giễu. Một lão đại như anh, vậy mà cũng có ngày rơi vào cảnh này. Đau đớn là một chuyện, nhưng nỗi đau sâu thẳm nhất lại không phải do những vết thương trên da thịt gây ra.....
“Không biết mọi người giờ này sao rồi... Đã biết về nhóm thuộc hạ chuyên đánh du kích của kẻ thù chưa ......” – Anh mơ hồ nghĩ, đầu óc hỗn loạn, tầm mắt cũng dần dần nhoè đi. Trong cơn mơ màng, hình ảnh Diệu Anh chợt hiện ra trước mắt. Hoàng Long cười khẽ, một nụ cười nhạt nhòa như sương khói.
“Diệu Anh... Anh vẫn chưa kịp nói với em... rằng anh yêu em nhiều đến mức nào... Nhưng thôi, vậy cũng tốt... Ít nhất người đang phải chịu đựng cảnh này không phải là em..... Ba ngày này , những gì anh trải qua , nếu nó xảy ra trên người em chắc là anh phát điên mất ...... Anh cảm thấy bản thân không còn sức lực nữa , không biết liệu có còn được gặp lại em và mọi người 1 lần hay không ..... Nếu anh đi rồi , đừng trả thù cho anh , mọi người nhất định phải cẩn thận , phải sống tốt nhé ”
Dù không muốn thừa nhận trước kẻ thù nhưng bản thân Hoàng Long hiểu rõ tình trạng của mình ...... Chỉ cần thêm 1 hoặc nhiều nhất là 2 trận tra tấn nữa , rất nhanh thôi , “Long lão đại” sẽ chỉ còn lại là 1 cái tên trong quá khứ ..... Nghĩ đến đây, anh nhắm mắt, buông xuôi mọi chống cự. Ngay khi ý thức sắp chìm vào bóng tối ..... cánh cửa phòng đột ngột bị đạp tung ra .....
_ Đại ca! Đại ca!
Giọng nói quen thuộc vang lên, mang theo sự gấp gáp và kinh hãi. Nhưng Hoàng Long không còn đủ tỉnh táo để nhận ra. Anh chỉ mơ hồ nghĩ:
“Ảo giác sao... Đến phút cuối, ông trời cũng để tôi nghe thấy giọng em... Như vậy cũng tốt rồi...”
Ý thức cuối cùng chợt tắt, toàn thân anh mềm nhũn, hoàn toàn ngất lịm.....Diệu Anh nhào tới, hai tay run rẩy gỡ từng nút thắt trên sợi dây trói. Vừa chạm vào cổ tay anh, cảm giác ẩm ướt, nóng rát của máu tươi khiến cô khựng lại. Áo sơ mi rách tả tơi dính chặt vào người anh, từng đường roi hằn đỏ đến bầm tím, xen kẽ những vệt máu loang lổ. Diệu Anh cắn chặt môi, cố gắng nén lại tiếng khóc, nhưng nước mắt đã rơi xuống , từng giọt nóng hổi .....
_ Đại ca ..… tỉnh lại đi ..… Em đến đón anh đây ..... chúng ta về nhà thôi ..… – Giọng cô nghẹn ngào, run lên từng chữ.
Tĩnh Phong theo sau, đứng lặng người ở cửa. Ánh mắt anh đờ đẫn, hai chân như bị đóng đinh tại chỗ. Cảnh tượng trước mắt chẳng khác nào một nhát búa giáng thẳng vào đầu anh :“ Đây là Hoàng Long sao?”
Người đàn ông từng cầm vũ khí xông pha giữa các trận đánh , từng lãnh đạo anh em giành lại từng tấc đất, từng im lặng đứng bên cửa sổ nhìn xuống cảnh anh em ăn mừng sau mỗi trận thắng. Người đàn ông kiêu hãnh đến vậy, giờ đây lại treo lơ lửng như một con rối bị phế bỏ, toàn thân rách nát, bê bết máu .....
Tĩnh Phong siết chặt nắm tay, cảm giác như từng khớp xương cũng run lên theo nhịp tim loạn xạ. Trong đầu anh hiện lên từng mảnh ghép ký ức: từ ngày đầu tiên được Hoàng Long đích thân bồi dưỡng, cùng nhau sát cánh chiếm địa bàn, từng trận cười, từng cái vỗ vai động viên, từng giây phút sống chết kề nhau. Rồi sau đó là khoảnh khắc anh quay lưng bỏ đi, quăng hết những lời hứa, những trách nhiệm chỉ vì một chữ tình..... Vì nỗi tự ti và bốc đồng của bản thân, anh đã bỏ lại tất cả , nhiệm vụ điều tra phe đối thủ dang dở, tình báo chưa kịp bàn giao, manh mối nắm được một nửa cũng cắt đứt luôn. Anh nghĩ rằng chỉ cần mình không ở đó nữa thì tim sẽ không đau, nhưng chính sự ích kỷ đó đã vô tình đẩy anh em, đẩy cả Hoàng Long vào thế nguy hiểm.....
Khoảng thời gian anh bỏ đi, chính là lúc tổ chức bận rộn nhất để ổn định địa bàn mới chiếm được. Hoàng Long không hề trách móc hay truy cứu anh, chỉ im lặng gánh luôn phần việc của anh, còn thay anh trực tiếp chạm trán với phe đối thủ. Và kết cục của sự “trực tiếp” đó, chính là cảnh tượng trước mắt.
Bàn tay Hoàng Long bầm dập, chính là đôi tay từng nâng anh dậy sau mỗi lần trọng thương. Vết roi trên lưng Hoàng Long, chính là thứ đáng ra anh phải gánh một phần. Nếu ngày đó anh không nóng nảy bỏ đi, nếu anh không ghen tuông mù quáng mà quên đi trách nhiệm… Có lẽ, Hoàng Long đã không thê thảm thế này ..... Đúng là Hoàng Long từng lợi dụng những lúc bồi dưỡng anh mà hành anh không ít , nhưng tất cả cũng chỉ xoay quanh việc Hoàng Long bắt anh luyện tập nhiều hơn những người khác , nghiêm khắc với anh hơn những người khác , chứ chưa từng bác bỏ hay không công nhận năng lực , sự cống hiến và những thành công mà anh mang về .......... Anh cũng luôn không thể phủ nhận những gì Hoàng Long dạy cho anh đều là những kinh nghiệm thật sự hữu ích kia mà ..... Nỗi đau trong lòng Tĩnh Phong lúc này còn xé nát hơn cả những vết thương trên người Hoàng Long. Cảm giác tội lỗi cuộn trào, đè ép lồng ngực anh đến nghẹt thở ......
Diệu Anh vẫn quỳ dưới đất, vừa khóc vừa ôm lấy Hoàng Long .... Không màng bẩn thỉu, không còn kiêu hãnh...... Tình cảm sâu nặng của cô dành cho Hoàng Long, rõ ràng đến mức khiến Tĩnh Phong không thể nào tự lừa dối bản thân thêm nữa ..... Nhìn cô vất vả cố nâng Hoàng Long lên , anh khẽ hít sâu, ép mình nuốt xuống vị đắng chát trong cổ họng, rồi bước tới , nhẹ phủ áo khoác manto màu đen dài của mình lên người Hoàng Long....
_ Để anh giúp em. – Giọng anh khàn khàn, trầm thấp như thể vừa tự nhấn chìm bản thân trong vũng nước sâu nhất.
Diệu Anh ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, thoáng sững lại khi nhìn thấy anh. Tĩnh Phong không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ cúi xuống, cẩn thận cõng Hoàng Long lên lưng ..... Sức nặng của người đàn ông cao lớn, cộng thêm thương tích chồng chất, gần như đè bẹp lưng anh. Nhưng Tĩnh Phong không hề nhíu mày, từng bước, từng bước vững vàng cõng Hoàng Long ra khỏi căn phòng tối tăm nồng nặc mùi máu tanh ..... Mỗi bước chân, là một nhát dao khắc sâu thêm vào lòng tội lỗi của anh .....
_ Cố lên, đừng có mà gục luôn..... Long lão đại mà tôi quen biết sẽ không bao giờ dễ dàng bỏ cuộc . – Giọng Tĩnh Phong khẽ vang lên như thể động viên chính mình, động viên người trên lưng , động viên cả Diệu Anh đang đi bên cạnh
Không có tiếng trả lời. Nhưng trong ánh mắt Diệu Anh, loáng thoáng thấy được chút hơi ấm hiếm hoi trong hoàn cảnh bi thương này ......Trên xe, Diệu Anh ngồi ghế sau, vòng tay ôm chặt lấy Hoàng Long ..... Cơ thể anh mềm nhũn, hơi thở yếu ớt phả nhẹ vào cổ cô, cả thân người anh phát sốt , nóng đến dọa người , mỗi nhịp thở như mũi dao cứa vào tim Diệu Anh. Cô siết chặt hai cánh tay, như thể chỉ cần lơi ra, anh sẽ lập tức trượt khỏi tay cô mà rơi vào bóng tối .... Cô liên tục kéo chỉnh cái áo khoác của Tĩnh Phong đang tạm đắp trên người anh như sợ anh lạnh ....
Tĩnh Phong ngồi phía trước, ánh mắt bám chặt vào con đường trước mặt, nhưng gương chiếu hậu lại phản chiếu rõ mồn một hình ảnh phía sau ..... Diệu Anh cúi đầu, nước mắt rơi ướt đẫm gương mặt...... Bàn tay cô run rẩy, hết vuốt tóc lại chạm vào gương mặt tái nhợt của anh, như sợ chỉ cần chớp mắt, người ấy sẽ biến mất .... Không ai nói một câu, không ai dám thở mạnh, không khí trong xe đặc quánh lại bởi cảm giác căng thẳng xen lẫn lo âu. Chỉ có tiếng động cơ xe xé toạc màn đêm, từng nhịp thở mong manh của Hoàng Long hòa lẫn với tiếng nấc bị kìm nén của Diệu Anh ....
_ Diệu....Anh!... Diệu Anh! – Hoàng Long vô thức gọi tên cô, giọng khàn đứt quãng.
_ Đại ca.... Em ở đây.... Anh cố gắng lên.... Đừng bỏ em.... Đừng bỏ tụi em.... – Giọng Diệu Anh run rẩy, khàn đặc nhưng từng chữ đều rơi thẳng vào tai Tĩnh Phong - .... Đại ca ..... em giúp anh uống nước .....Anh cố lên , chúng ta sắp đến bệnh viện rồi .....
Tay cô run run đưa chai nước đến bên miệng anh , cố giúp anh uống 1 chút nước ..... Không biết Hoàng Long có nuốt được chút nước nào hay không chỉ thấy đa phần dòng nước đều chảy tràn ra ngoài khóe miệng ....
Bàn tay Tĩnh Phong bất giác siết chặt vô lăng. Không phải vì ghen tuông hay oán hờn, mà là một loại chua xót khó tả. Cảm giác này không đơn thuần đến từ tình cảm riêng tư, mà còn từ nỗi hối hận cứ âm ỉ như lửa đốt trong lòng ...... Nếu ngày đó anh không bỏ đi, nếu anh làm tròn trách nhiệm của một phó chủ , nếu anh không để những cảm xúc cá nhân che mờ lý trí, thì có lẽ Hoàng Long sẽ không rơi vào tình cảnh thế này. Là anh sai, sai ngay từ khoảnh khắc chọn quay lưng .....
_ Yên tâm đi, đại ca không có dễ chết vậy đâu! – Giọng Tĩnh Phong khàn khàn nhưng kiên quyết, ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước .
Chiếc xe lao nhanh về phía bệnh viện thành phố – nơi gần nhất có thể tiếp nhận cấp cứu .... Khi cánh cửa phòng cấp cứu khép lại, Diệu Anh như mất hết sức lực, ngồi bệt xuống ghế chờ, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không..... Tĩnh Phong đứng dựa lưng vào tường, rút điếu thuốc ra, nhưng vừa châm lên lại cảm thấy đắng ngắt. Cuối cùng, anh bóp nát nửa điếu thuốc trong tay, hệt như tự bóp nát chính sự hèn nhát và bốc đồng ngày trước ....... Lúc này đây, không có thủ lĩnh, không có tình địch, không có ai hơn ai kém , chỉ còn lại hai con người, lặng lẽ chờ đợi sinh tử của người mà họ đều kính trọng và trân quý nhất.....
Sau khi đưa Hoàng Long đến bệnh viện, Diệu Anh lấy lý do cả bang đang cần người điều hành tạm thời cho tới khi Hoàng Long, Hoàng Lâm và Ngọc Huy hồi phục, cô quyết định ở lại tổ chức .....Tĩnh Phong không phản đối, chỉ lặng lẽ ở lại cùng cô. Suốt một tháng sau đó, anh tận mắt chứng kiến Diệu Anh và Tú Tâm tất bật lo toan mọi chuyện, chống đỡ cho cả tổ chức ..... cũng nhìn cô hết lòng chăm sóc Hoàng Long, từ khử trùng , bôi thuốc , thay băng đến nấu ăn cho Hoàng Long sau khi anh ấy được xuất viện về nhà ...... Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ giúp đỡ khi cần ..... Hoàng Long sau khi xuất viện trở về cũng không có bất kỳ động thái gì đối với anh , dù vẫn phải dưỡng thương nhưng từ lúc có thể ngồi lên , Hoàng Long đã luôn chuyên tâm giải quyết nhiều vấn đề của tổ chức ngay trên giường bệnh ....... 1 tháng rưỡi kể từ sau chiến thắng đó , tình hình dần ổn định, Hoàng Long cũng đã hồi phục khá nhiều , mặc dù những vết thương vẫn còn lưu lại những vết bầm chưa thể khỏi hẳn nhưng Hoàng Long đã có thể đi lại bình thường ...... Diệu Anh cùng Tĩnh Phong đứng trước mặt anh .....
_ Đại ca, hiện tại mọi thứ đã tạm ổn. Em muốn cùng Tĩnh Phong chuyển đến làng K. – Giọng Diệu Anh phẳng lặng, không một gợn sóng.
Không chỉ Hoàng Long, mà cả ba thủ lĩnh còn lại đều sững sờ.
_ Tam tỉ, chị nói thật sao? – Tú Tâm kinh ngạc.
_ Tại sao? – Hoàng Long siết chặt tay, ánh mắt tối lại.
_ Thời gian qua cùng nhau chiến đấu, em nhận ra em cũng có tình cảm với anh ấy. Em đã chấp nhận lời cầu hôn của anh ấy rồi. Hiện tại mọi chuyện đã xử lý xong, anh và mọi người cũng đã khỏe lại, em muốn cùng anh ấy rời đi. – Diệu Anh nói rõ ràng từng chữ, bình thản như thể đó là quyết định đã suy nghĩ rất lâu.
Mỗi lời cô nói, đều như nhát dao cắm thẳng vào tim Hoàng Long.
_ Tam tỉ, chị và anh Tĩnh Phong có thể ở lại tiếp tục mà, sao phải đi? – Ngọc Huy sốt sắng.
_ Trận chiến vừa qua khiến em mệt mỏi rồi. Ngày ngày đánh giết, nhìn từng anh em ngã xuống, em không muốn tiếp tục nữa. Em muốn cùng Tĩnh Phong về quê anh ấy, sống một cuộc đời an yên bình lặng. – Diệu Anh vẫn bình thản.
_ Diệu Anh, sao gấp vậy? Ở lại thêm vài hôm không được sao? – Hoàng Lâm cũng lên tiếng giữ lại.
_ Em và anh ấy đã có kế hoạch cho tương lai rồi, ở lại chỉ làm chậm trễ thêm thôi. – Cô kiên định.
_ Em ...... thật sự suy nghĩ kỹ chưa? – Giọng Hoàng Long nghèn nghẹn.
_ Đã suy nghĩ kỹ. – Cô gật đầu chắc chắn.
_ Vậy... hai người định khi nào đi? – Anh cố gắng trấn tĩnh.
_ Ngay bây giờ. – Tĩnh Phong lên tiếng – Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, bọn em đến để chào tạm biệt.
Lòng Hoàng Long lạnh toát. Đến khi tận mắt tiễn Tĩnh Phong và Diệu Anh ra cổng, anh vẫn chưa thể chấp nhận nổi..... Tĩnh Phong nổ máy chiếc mô tô, Diệu Anh ngồi sau, đặt một ba lô nhỏ giữa hai người ..... Hoàng Long không nói một lời, leo lên chiếc mô tô khác ....
_ Tôi tiễn hai người một đoạn. – Giọng anh trầm thấp.
Tĩnh Phong chỉ gật đầu. Hai chiếc mô tô xé gió lao đi.....Đi được một đoạn khá xa, Tĩnh Phong tấp vào lề. Hoàng Long cũng dừng ngay phía sau.....
_ Long đại ca, tiễn đến đây là được rồi. Nếu tiễn thêm, anh thật sự sẽ tiễn thẳng đến làng K luôn mất. Anh cứ yên tâm về đi. Em hứa sẽ chăm sóc Diệu Anh thật tốt. Có thời gian, tụi em sẽ về thăm mọi người. – Tĩnh Phong cười nhẹ.
_ Ừ. – Hoàng Long khẽ đáp.
Nhưng khi Tĩnh Phong nổ máy chạy tiếp, Hoàng Long vẫn lặng lẽ đi theo ..... Tĩnh Phong nhìn qua gương chiếu hậu, bất lực cười khổ, nhưng không ngăn cản .... Dưới lớp kính mũ bảo hiểm, đôi mắt Hoàng Long đỏ hoe. Anh cứ nhìn chăm chăm vào bóng lưng Diệu Anh ...... Anh biết Tĩnh Phong là người tốt. Anh từng tự nhủ sẽ chúc phúc cho cô. Nhưng khi chuyện này thật sự xảy ra, anh không cách nào chấp nhận nổi....Cứ vậy, anh đi theo sau, ban đầu là suy nghĩ :
“ Hãy để anh tiễn em một đoạn , xem như làm tròn bổn phận 1 người anh lớn , cũng xem như 1 lần tự mình đối diện, tự mình cắt đứt”
...... nhưng rồi sau đó là tiễn 1 đoạn và lại thêm một đoạn, cứ như thế không sao buông bỏ được ..... Trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu:
“Diệu Anh, nếu anh nói với em rằng anh hối hận rồi thì em có quay đầu lại không ? ...... Chỉ cần em quay lại , anh sẽ mặc kệ mọi kết quả mà nói cho em biết rằng anh yêu em nhiều đến mức nào ........ Diệu Anh , quay lại đi ! ..... Đừng rời bỏ anh, có được không ?”
Đằng sau chiếc mũ bảo hiểm, nước mắt anh đã rơi ra từ lúc nào ...... Lúc này , tâm trạng Diệu Anh cũng vô cùng tồi tệ ...... cũng là ẩn sau chiếc mũ bảo hiểm mà rơi nước mắt , cô biết anh vẫn đi theo phía sau , nội tâm cô không ngừng dậy sóng : "Hoàng Long , chỉ cần có thể cứu được anh thôi , tất cả là em cam tâm tình nguyện ” ........ Chẳng mấy chốc, họ đã đến trước cổng nhà ở làng K .... Tĩnh Phong xuống xe, quay lại nói với Diệu Anh......
_ Diệu Anh, em vào nhà trước đi. Anh có chuyện muốn nói riêng với đại ca.
Diệu Anh ngoan ngoãn bước vào, không nhìn Hoàng Long lấy một lần .....Hoàng Long nhìn theo bóng cô, cảm giác như tim bị ai đó bóp nghẹt ....
_ Đại ca, mắt anh bị sao vậy? – Tĩnh Phong hỏi.
_ Vừa chạy xe vừa mở kính nhìn phong cảnh, bị gió thổi vào nên đỏ thôi. – Hoàng Long thản nhiên. – Đây là nhà cậu à?
_ Ừ, nhà mẹ em để lại. Không lớn nhưng đủ thoải mái. – Tĩnh Phong gật đầu, rồi nói – Anh nhìn tận mắt rồi, yên tâm chưa?
Hoàng Long im lặng rất lâu.
_ Hứa với tôi, chăm sóc cô ấy thật tốt. Đừng để cô ấy phải chịu bất cứ tổn thương nào. – Giọng anh khàn đi.
Tĩnh Phong cười nhạt.
_ Đại ca có biết vì sao Diệu Anh đồng ý gả cho tôi không?
_ Vì cô ấy nhận ra tình cảm với cậu. – Hoàng Long đáp, ánh mắt ảm đạm.
Tĩnh Phong bật cười:
_ Long đại ca, anh sáng suốt trong mọi chuyện, sao tới chuyện này lại ngu ngốc vậy?
Hoàng Long nhíu mày khó hiểu.
_ Ngày anh bị bắt, chính Diệu Anh đến cầu xin tôi cứu anh. Mà tôi thì đã ra điều kiện , muốn tôi giúp, cô ấy phải gả cho tôi.
Hoàng Long chấn động, lòng đau như cắt.
_ Sao hả? Ngày xưa anh bào tôi nát người trong lúc huấn luyện, giờ tôi cũng bào anh lại một lần, huề nhau thôi. – Tĩnh Phong cười nhưng trong mắt chẳng có chút đùa giỡn nào.
Hoàng Long siết chặt tay, nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ thở dài. Anh có tư cách gì phản đối? Có khi cô ấy thật sự yêu Tĩnh Phong. Nếu anh nổi giận, chỉ khiến cô khó xử.
_ Cậu thắng rồi. Đã có được cô ấy thì phải trân trọng. Nếu dám làm cô ấy khóc, tôi sẽ không tha cho cậu.
Hoàng Long nói rồi định quay đi thì Tĩnh Phong lại lên tiếng:
_ Không. Tôi thua rồi.
Hoàng Long quay lại, ánh mắt phức tạp.
_ Từ giây phút cô ấy chắn trước mặt anh ở phòng tập, cô ấy nói câu “Tôi không yêu anh” .... nhưng chỉ nói với mình tôi, là tôi đã biết mình thua rồi. Đến khi cô ấy không tiếc gả cho tôi chỉ để cứu anh, tôi càng hiểu rõ, người cô ấy thật sự không thể buông bỏ, là anh . Sau này, nếu thật sự yêu cô ấy, thì hãy kiên nhẫn. Đừng ép buộc, đừng dồn cô ấy vào góc. Dùng chân tình của anh, dẫn cô ấy ra khỏi quá khứ, ra khỏi bóng tối. – Tĩnh Phong nói, ánh mắt nghiêm túc.
_ Được! – Hoàng Long gật đầu, lần đầu tiên trong hôm nay, ánh mắt anh lóe lên chút ánh sáng.
Sau đó , Tĩnh Phong bước vào nhà , Tĩnh Phong bước vào, thấy Diệu Anh đang ngồi im lặng trên ghế gỗ. Thấy anh vào, cô chỉ lặng lẽ đứng dậy, vẻ mặt bình thản nhưng đôi mắt ửng đỏ vẫn không giấu được.
_ Em khóc sao? – Tĩnh Phong khẽ hỏi, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
_ Không có... Trên đường về thấy phong cảnh đẹp, nhịn không được mở kính chắn gió để ngắm cho rõ, bị gió tạt nên đỏ thôi. – Cô trả lời gọn.
Tĩnh Phong nghe xong, cười khổ trong lòng: “Câu này nghe quen quá, chẳng phải ban nãy Long đại ca cũng nói y chang sao?”
Anh bước tới gần cô thêm chút nữa.
_ Em có tình nguyện không, khi chọn làm vợ anh? – Tĩnh Phong hỏi, giọng trầm hẳn xuống.
_ Có. – Diệu Anh không né tránh, thẳng thắn gật đầu.
_ Vậy… để anh hỏi theo cách khác. Nếu như không có chuyện vừa rồi xảy ra, không có chuyện anh ra điều kiện, em có tình nguyện làm vợ anh không?
Diệu Anh hơi mím môi, ánh mắt thoáng dao động. Cô không trả lời ngay, cuối cùng chỉ khẽ đáp:
_ Trên đời này không có nếu như. Đã là quyết định do tự mình đưa ra thì phải chấp nhận kết quả, không có đường quay lại.
_ Vậy quyết định đó… là em sẵn sàng hi sinh bản thân để cứu Hoàng Long, hay là thật sự sẵn sàng làm vợ anh vì có tình cảm với anh? – Giọng Tĩnh Phong mỗi lúc một trầm hơn.
Lần này, Diệu Anh im lặng.
Tĩnh Phong cười nhạt, bước tới nhẹ nhàng ôm lấy cô. Cô hơi tránh né theo phản xạ, nhưng anh kịp giữ chặt bờ vai cô.
_ Đừng trốn. Để anh ôm em một chút thôi. Sau tất cả những gì anh làm, anh không xứng đáng có nổi một cái ôm này hay sao?
Diệu Anh không phản đối nữa, nhưng cũng không đáp lại. Cô chỉ đứng yên như một khúc gỗ, để mặc anh ôm lấy mình.
Tĩnh Phong áp cằm lên tóc cô, giọng nói mang theo chút cười khổ và chút dịu dàng:
_ Từ lần đầu tiên gặp em, anh đã rất ấn tượng tượng với em rồi. Lúc đó để ý em là bởi vì em thật sự quá xinh đẹp .... nhưng sau này làm việc chung thì anh lại yêu em , yêu cả con người, cả khí chất, cả bản lĩnh và sự kiêu hãnh của em. Anh yêu Diệu Anh mạnh mẽ, ngẩng cao đầu, dám sống dám đấu tranh, chứ không phải một con chim xinh đẹp bị nhốt trong lồng, mất đi ánh sáng và tiếng hót ..... Anh biết em không yêu anh, em yêu Hoàng Long. Dù em chưa từng nói ra, nhưng sự quan tâm và hi sinh của em đã sớm bán đứng em rồi ...... Vậy nên, em đi đi. Đi tìm vùng trời thật sự của em. Anh yêu em, nhưng yêu không có nghĩa là giữ chặt em bên mình bằng bất cứ giá nào. Anh không muốn em phải chịu đựng hay đánh đổi thêm nữa. – Tĩnh Phong hít sâu, buông tay khỏi bờ vai gầy, ánh mắt anh sáng quắc nhưng có chút cay.
Diệu Anh chớp mắt nhìn anh, ánh mắt sâu đến lạ .....
_ Được rồi, anh không gạt em đâu. Hoàng Long đang đợi bên ngoài, em nên về thôi, tam tỉ của anh. – Tĩnh Phong mỉm cười, giọng nhẹ như gió thoảng.
Diệu Anh cắn môi, cuối cùng chỉ nói một câu:
_ Cảm ơn anh.
Cô quay người, xách ba lô nhỏ lên, mở cửa đi ra ngoài. Khoảnh khắc cô leo lên xe Hoàng Long, không còn ba lô ngăn cách giữa hai người nữa, Tĩnh Phong lặng lẽ đứng sau cửa sổ nhìn theo. Đến khi chiếc mô tô khuất dần, anh mới chậm rãi ngồi xuống ghế, dựa lưng ra sau, ngửa mặt thở dài.
_ Như vậy… lần này cũng coi như anh thật sự tự tay rước cô dâu anh yêu về nhà rồi…
Anh khẽ bật cười, nhưng lòng đau như ai cắt. Bao năm qua, anh từng mơ không biết bao nhiêu lần về cảnh này , Diệu Anh mặc váy cưới, ngồi sau xe anh, trên con đường nhỏ về ngôi nhà anh dành sẵn một góc chỉ chờ cô. Nhưng trong giấc mơ, cô quay đầu lại nhìn anh cười, chứ không phải dáng ngồi thẳng lưng, im lặng đến nhói lòng như hôm nay .....
Cũng tiếc rằng, “nhà anh” hôm nay, chỉ là một trạm dừng chân tạm bợ, để cô gái anh yêu tạm nghỉ trước khi trở về bên người thật sự thuộc về cô ..... Tĩnh Phong biết, người thua cuộc chính là anh .....
Nhưng anh không hận. Không hận Hoàng Long, không hận Diệu Anh, càng không hận chính mình. Yêu một người, không phải là chiếm hữu, mà là dùng tất cả những gì mình có để bảo vệ người ấy được hạnh phúc , dù người mang lại hạnh phúc đó không phải mình .....
Anh châm một điếu thuốc, nhưng hút một hơi lại thấy đắng đến tê môi. Anh dập tắt, ngước nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, khẽ thì thầm:
_ Sống thật tốt nhé, tam tỉ của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro