Chap 122

Diệu Anh đi lên phòng .... Lên tới nơi cô thấy Hoàng Long nằm ngủ trên giường , âu phục và vớ vẫn nguyên trên người ....

_ Anh à , anh không sao chứ ? - Cô bước lại gần

Cô ngồi xuống giường nhẹ lay gọi anh .....

_ Anh ..... anh ơi - Cô nhẹ đưa tay sờ trán anh

_ .... Hửm ? ... Là em à ? - Anh từ từ mở mắt

_ Anh sốt rồi này , anh thấy trong người thế nào ? - Cô lo lắng

_ Anh hơi mệt và thấy hơi lạnh thôi - Anh nhẹ ngồi dậy

Cô đau lòng nhìn anh , chắc hẳn do 2 trận dòn và sự lao lực của anh trong mấy ngày nay nên mới khiến 1 người vốn thể lực tốt như anh cũng có lúc ốm như vậy ....

_ Anh thấy nặng người quá , anh đi tắm cho thoải mái đã - Anh nói

_ Anh đang bệnh , tắm không tốt đâu , để em pha nước ấm với rượu lau người cho anh nha - Cô nói và không đợi anh đồng ý

Cô đi vào phòng tắm hứng 1 thau nước ấm , pha ít rượu nếp và tinh dầu thảo dược vào rồi mang ra ..... Cô nhẹ cởi âu phục của anh , cầm khăn mềm nhúng nước , vắt khô lau người cho anh .... Anh hôm nay cảm thấy đầu óc hơi choáng nên không nói gì nhiều .... Anh để cô chăm sóc anh , ngón tay quấn quấn lọn tóc của cô ..... Cô giúp anh mặc 1 bộ đồ ngủ tay dài rồi đỡ anh ngồi tựa đầu giường .....

_ Diệu Anh , anh yêu em - Anh ôn nhu nhìn cô

_ Em cũng yêu anh .... Anh chờ 1 chút em xuống lấy gì đó cho anh ăn nha

_ Không ..... Anh không muốn em rời anh - Anh lắc đầu nhẹ kéo cô ngồi xuống ôm lấy

_ Được rồi , vậy để em gọi bảo người mang lên nha

_ Umh

Diệu Anh gọi điện thoại cho người dưới căn dặn gì đó rồi quay lại bên giường .....

_ Anh nghỉ ngơi thêm 1 chút đi anh

_ Anh không sao đâu vợ yêu à , Anh chỉ bệnh có 1 chút thôi mà , không đáng ngại - Anh nói và ôm cô

Vòng tay anh hôm nay do bị sốt nên nóng hơn mọi ngày , điều này khiến Diệu Anh không khỏi xót xa ....

_ Hoàng Long , anh có biết nhìn anh bệnh em rất đau lòng hay không ? - cô tựa vào anh

_ Anh chỉ hơi mệt 1 chút , em không cần phải lo lắng quá như thế đâu . Chồng của em thể lực tốt lắm , ngủ 1 đêm tới sáng mai lại bình thường thôi - Anh cười nhẹ

Bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa ..... Diệu Anh bước ra mở cửa ....

_ Đại ca , anh không sao chứ ? - Hoàng Lâm lo lắng bước vào

_ Không sao , anh chỉ hơi mệt 1 chút

_ Đại ca , em có mang canh lên cho anh nè - Tú Tâm bưng 1 chén canh

_ Đại ca , em có gọi bác sĩ rồi , 1 tí họ sẽ mang thuốc và đến khám cho anh - Ngọc Huy và Tuệ Ngân bước vào

_ Coi nào , anh đâu có vô dụng đến thế . Các em đừng làm quá lên như vậy - Đại ca cười nhẹ

_ Được rồi , anh uống canh trước đi đã - Tú Tâm nói

_ Cảm ơn em - anh nhận lấy chén canh thổi thổi và uống từ từ cho tới khi hết chén canh

Hoàng Lâm , Tú Tâm và Diệu Anh ngồi 2 bên giường ..... Ngọc Huy và Tuệ Ngân kéo 2 cái ghế ở bàn làm việc lại ngồi xuống .... Mọi người nhìn đại ca .... Ai cũng đau lòng khi thấy anh trông kém sắc như vậy .....

_ Sao mấy đứa nhìn anh như thế , anh không sao đâu mà

_ Đại ca , anh lúc nào cũng như vậy . Chúng ta sống với nhau lâu như vậy không lẽ tụi em không hiểu anh hay sao . Thể lực của người thường xuyên luyện võ đâu phải dễ ngã bệnh kia chứ . Anh hôm nay bệnh như vậy cũng đủ hiểu anh phải lao tâm , phải chịu đựng nhiều biết bao nhiêu - Tú Tâm sụt sùi

_ Con bé ngốc này , giờ đã là vợ của Hoàng Lâm , là em dâu của anh rồi mà còn mít ướt như vậy sao ? - Đại ca xoa đầu cô

_ Đại ca , Tú Tâm nói đúng đó , trước nay anh luôn vì tụi em mà chịu đựng quá nhiều rồi - Hoàng Lâm nói

_ Coi nào , mấy đứa chẳng phải là vào thăm anh hay sao . Đứa khóc , đứa buồn như thế làm sao anh vui nổi đây . Anh đang cảm thấy lạnh quá mà mọi người còn khiến không khí trong phòng chùn xuống nữa - Anh nói

_ Vậy để tụi em sưởi ấm cho anh - Diệu Anh nói và ôm lấy anh

Rồi lần lượt những người khác cũng xúm vào ôm lấy đại ca .....

_ Vợ ngốc , mấy đứa em cũng ngốc - Anh cười và mắng yêu

_ Như thế này rất giống ngày xưa dưới gầm cầu mỗi khi trời mưa mọi người nhỉ ? - Ngọc Huy mỉm cười hồi tưởng

_ Giờ thì có thêm em nữa nè - Tuệ Ngân cười nói

_ Nhớ lúc đó 5 người mà chỉ có 2 cái chăn mỏng tanh . Chúng ta cũng phải chụm lại như thế này cho ấm - Tú Tâm nói

_ Ngọc Huy lúc đó bé xíu tranh ngồi vô giữa để được các anh chị ủ ấm - Diệu Anh cũng nói

_ Em còn nhớ đại ca cho mỗi đứa uống 1 cốc nước lọc ấm . Hôm đó ông trời không thương chúng ta , cả ngày chỉ kiếm được 50 nghìn đồng , vừa đủ cho mỗi người 1 ổ bánh mì - Hoàng Lâm cũng hồi tưởng

_ Đại ca lại còn không ăn , dành phần tiền mua nước cho chúng ta uống để khỏi mắc nghẹn nữa - Tú Tâm tiếp lời

_ Thế khi đó đại ca nhịn đói luôn ạ ? - Tuệ Ngân hỏi

_ Không , anh chị chơi trò xoay vòng - Ngọc Huy nói

_ Là thế nào ạ ? - Tuệ Ngân ngạc nhiên

_ Là 1 ổ bánh mì , mỗi người cắn 1 miếng , truyền theo vòng tròn cho tới khi hết 4 ổ - Diệu Anh mỉm cười giải thích

_ Đã vậy mà ai cũng cố tình nhường nhịn nhau , mọi người cắn phần bánh nhiều , chừa thịt cho những người còn lại .... Lúc đó anh là nhỏ nhất , ngây ngô nhất ... Anh còn bảo rằng bánh mì này là của thần tiên ban cho , cho nên ăn hoài mà thịt vẫn còn nhiều .... Các anh chị khi đó thì bảo rằng '' đúng vậy , em ăn thịt đi cho mau lớn '' - Ngọc Huy nhớ lại mà ánh mắt đầy xúc động nhìn mọi người

_ Khi đó em đang tuổi ăn tuổi lớn , dĩ nhiên anh chị cần nhường nhịn cho em rồi - Đại ca nói

_ Tuổi thơ của mọi người thật vất vả cơ cực - Tuệ Ngân nói

_ Umh , nhưng tình cảm giữa mọi người rất tốt . 1 gia đình được liên kết từ những mảnh đời bất hạnh nên thấu hiểu nhau , yêu thương nhau - Hoàng Lâm mỉm cười

_ Có mọi người luôn ở bên cạnh thì anh đây không mong chờ gì hơn . Thật sự là vòng tay của mọi người rất ấm áp - Long đại ca nói và vòng tay ôm mọi người

Sáng hôm sau .... Vì tối hôm qua thuốc mà bác sĩ mang tới có chút an thần nên hơn 10h đại ca mới thức dậy .... Anh ngồi dậy , không thấy Diệu Anh đâu , chắc lại xuống nhà hí hoáy nấu đủ thứ đồ tẩm bổ cho anh rồi ..... Anh bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân , thay âu phục rồi đi xuống nhà .....

_ Đại ca ! - Thuộc hạ cúi chào

_ Umh - anh nhẹ gật đầu

_ Đại ca , anh định đi đâu à ?- Hoàng Lâm và Tú Tâm đang ngồi ở sofa ngay đại sảnh

_ Anh đến sòng bạc như mọi ngày thôi

_ Em thấy thần sắc anh vẫn còn mệt mỏi lắm . Mấy ngày tiếp theo hay là anh cứ ở nhà nghỉ đi , mọi việc cứ theo dõi qua laptop là được rồi . - Tú Tâm nói

_ Tú Tâm nói đúng đó anh , anh ở nhà nghỉ cho khỏe hẳn đi - Diệu Anh bước tới đặt 1 chén cháo lên bàn rồi nhẹ kéo tay anh ngồi xuống ghế

_ Anh thấy khỏe hơn rồi mà

_ Anh hãy vì em , nghe em đi có được không ? - Cô nhìn anh khẩn khoảng

_ ..... Được rồi , thua mọi người luôn - Đại ca phì cười

_ Anh ăn chén cháo trứng bách thảo này đi - Diệu Anh đưa cháo cho anh

_ Umh , được rồi

Vừa lúc đó Ngọc Huy cùng Tuệ Ngân từ trên lầu đi xuống ....

_ Chào mọi người - Ngọc Huy cùng Tuệ Ngân ngồi xuống

_ Chào 2 đứa

_ Đại ca , thuốc tối hôm qua bác sĩ kê anh uống có bị dị ứng hay khó chịu gì không ? - Tuệ Ngân hỏi

_ Không có , sáng nay anh còn thấy khỏe hơn rất nhiều , cảm ơn em - Đại ca mỉm cười

_ Chào đại ca , anh thấy trong người thế nào rồi ạ ? - Tiểu Phụng và Hồng Hoa bước vào

Phía sau còn có anh em họ Bối , Hàn Khiêm và Chí Tường .....

_ Đại ca ! - những người phía sau cúi đầu chào

_ Umh ... Anh khỏe nhiều rồi nhưng mọi người cứ nhất nhất bắt anh ở nhà tịnh dưỡng

_ Đại ca , mọi người là lo cho anh thôi . Còn nhớ lúc mọi người bị bệnh thì anh cũng như vậy , bắt mọi người ở nhà nghỉ ngơi không cho lao tâm vào công việc - Tiểu Phụng ngồi xuống cạnh đại ca

_ Đại Bối , nhị Bối , tôi đã xem qua bảng danh sách tuyển chọn thuộc hạ của 2 người ..... làm rất tốt , rất chi tiết - đại ca nói

_ Cảm ơn đại ca , tụi em chỉ cố hết sức không làm anh thất vọng - Vĩnh Cường nói

_ Đại ca cứ yên tâm nghỉ ngơi , mọi chuyện cứ giao cho tụi em làm ạ - Hàn Khiêm nói

_ Đúng đó đại ca , làm phó chủ có vẻ có nhiều thời gian rãnh quá khiến tụi em thấy hơi chán . Hay là anh cho 2 anh em tụi em làm việc bên cạnh các thủ lĩnh để học hỏi thêm kinh nghiệm đi - Vĩnh Đạt nói

_ Umh ... vậy cũng được ...

_ Đối với Hàn Khiêm và Chí Tường thì chúng ta quá rõ năng lực của 2 người . Còn với đại Bối và nhị Bối thì em vẫn chưa biết nên sắp xếp công việc như thế nào cho phù hợp - Lâm nhị ca nói

_ Anh nghĩ là anh có công việc phù hợp cho đại Bối đấy - Đại ca nói

........

_ Đại ca , sao lại chỉ cần có anh 2 thôi vậy , còn em thì sao ? - Vĩnh Đạt hỏi

_ Công việc của này chủ yếu về mảng tin học , đại Bối lại rất có năng lực . Không phải tôi chê cậu nhưng bên phía vũ trường có công việc khác thích hợp hơn cho cậu - Đại ca giải thích

_ Hóa ra là anh đã có dự tính rồi à , anh hãy nói ra cho mọi người nghe với - Nhị ca nhìn đại ca

_ Về phía bệnh viện thì đã có Tuệ Ngân và nhiều thuộc hạ mà lâu nay chúng ta cho đi học về y lí lo liệu . Ngọc Huy thì không thể phát huy khả năng của mình trong bệnh viện được , cho nên anh đã nghĩ đến việc kinh doanh mảng casino online . Việc này giao cho Ngọc Huy và đại Bối coi quản là tốt nhất . Còn về nhị Bối , tôi biết cậu trước đây có từng học qua pha chế . Học mà không dụng thì rất uổng phí , chi bằng cậu hãy đến vũ trường giúp đỡ cho Hoàng Lâm và Tú Tâm .... Mọi người nghĩ sao về sự sắp xếp này của tôi ? - Đại ca ôn tồn

_ Đại ca , anh quả nhiên rất có đầu óc kinh doanh , lại còn rất biết sắp xếp đúng người đúng việc , em thật là khâm phục anh quá - Vĩnh Cường nói

_ Ngay cả việc em từng học pha chế mà anh cũng biết quả là lợi hại nha - Vĩnh Đạt vừa ngạc nhiên vừa khâm phục

_ Còn phải nói sao , đại ca đó giờ rất có tư chất lãnh đạo ..... Mà anh định khi nào tiên hành dự án Casino online vậy ? Em nghe qua mà ngứa hết 10 đầu ngón tay rồi đây - Ngọc Huy háo hức

_ Nói vậy là mọi người đều tán thành rồi ..... Được , nhị Bối có thể bắt đầu ngay hôm nay . Còn Ngọc Huy và đại Bối thì chờ 2 hôm nữa , khi có thêm nhân lực , anh sẽ bắt đầu triển khai

_ Tam tỉ , trông chị không vui - Tú Tâm hỏi

_ Hừm , bệnh ra đó mà không chịu để đầu óc thư giản , suốt ngày ôm vào đầu 1 đống công việc và dự tính mới - Diệu Anh thở dài lắc đầu

_ Anh không sao đâu , anh chỉ mới lên dự án thôi . Sau này mảng đó sẽ giao cho Ngọc Huy và đại Bối coi quản , anh không ôm hết 1 mình đâu , em đừng lo - đại ca cười nhẹ nhìn Diệu Anh

Ngày hôm đó , đại ca ở nhà .... ở trên phòng mãi cũng chán nên anh dắt tiểu công chúa của anh ra vườn chơi .....

_ Nghi Nghi , con có thương ba không ? - Anh ngồi thấp xuống đối diện bé con

_ Nghi Nghi thương papa nhiều - Bé con gật gật

_ Ba cũng rất thương Nghi Nghi - anh mỉm cười hôn má con 1 cái

_ Thưa đại ca , có Vương Thuận đến nói là muốn thăm tiểu thư , có cho vào không ạ - 1 thuộc hạ thông báo

_ Umh , mời ông ta vào đây - Đại ca nói

_ Dạ

Anh bế con gái ra bàn trà trong vườn ngồi , người làm bưng lên vài dĩa đồ ngọt và trà .....

_ Nghi Nghi , con muốn ăn gì không ? - Anh ôn nhu

_ Bánh dâu - bé con chỉ chỉ

Anh lấy 1 cái bánh mứt dâu đưa cho bé ....

_ Chà , hôm nay có mặt cả lão đại ở nhà à ? - Vương Thuận bước tới

_ Daddy - bé con vui vẻ gọi

_ Chào bé con , xem daddy mang gì cho con này - Vương Thuận đưa ra 1 hộp bánh ngũ cốc

_ Bánh ngôi sao - bé con rất thích thú nhận lấy

_ Nghi Nghi , cảm ơn daddy của con đi - Đại ca nhẹ giọng

_ Cảm ơn daddy

_ Được rồi , ngoan lắm - Vương Thuận xoa xoa đầu bé

_ Mời ngồi - Đại ca nói

Vương đại ngồi xuống ghế .....

_ Ông muốn dùng gì ? Trà hay cà phê ? - Đại ca hỏi

_ Trà đi

Thuộc hạ gần đó tiến lên rót trà cho ông .....

_ Ông tới 1 mình à ? - Đại ca hỏi

_ Ừ , tôi đi thăm con gái thì cần gì dẫn theo thuộc hạ . Hơn nữa tin chắc an ninh nhà cậu đã cải thiện hơn - Vương Thuận nhấp 1 ngụm trà rồi tiện tay tháo hộp ngũ cốc ra cho bé con

Bé Diệu Nghi cười híp mắt , vô tư ăn bánh .... Vương Thuận ngắm nhìn bé con mà ôn nhu mỉm cười ....

_ Papa , Nghi Nghi qua kia chơi - Bé con chỉ tay về 1 khoảng sân thiết kế vài trò chơi cho trẻ con như cầu trượt , xích đu , .....

_ Umh , con đi chơi đi

Bé con lon ton chạy đi chơi với sự coi sóc của vài thuộc hạ khác ....

_ Cậu không khỏe sao ? Trông thần sắc cậu hơi kém

_ Chỉ là 1 chút cảm cúm thôi - Đại ca nói - Hôm nay ông đến chắc không phải chỉ vì thăm Diệu Nghi phải không ?

_ Cậu quả nhiên rất nhạy bén . Đúng là tôi còn có lí do khác để đến - Vương Thuận nói

_ Hừm .... Để tôi đoán thử nhé , ông đến là muốn nhận lại xác của nữ sát thủ đó ?

_ Cậu quả nhiên không đơn giản ..... được rồi , nếu cậu đã nhìn ra vậy có thể giao xác con bé lại cho tôi không ?

Long đại ca im lặng .... Liệu sau khi ông ta nhìn thấy xác của con gái nuôi đầy dấu vết tra tấn thì ông ta có trở mặt hay không .... Anh không phải sợ không đấu lại ông ta nhưng anh không muốn lại có 1 kẻ thù mạnh như vậy .... Nếu 2 bên đấu đá nhau thì sẽ tổn hao thực lực không ít .....

_ Hình như Long đại ca đang lo xa quá rồi thì phải ..... Tôi đã muốn nhận lại xác , dĩ nhiên cũng hiểu trước lúc chết Khả Diệp từng chịu tra tấn . Sống trong giới giang hồ bao lâu nay không lẽ tôi còn không hiểu đạo lí hạ thủ thất bại sẽ bị như thế nào hay sao . Dù sao Khả Diệp cũng là con gái nuôi của tôi , tôi chỉ muốn an táng nó đàng hoàng 1 chút , những chuyện khác đã qua thì sẽ không làm khó cậu - Vương Thuận rất nhanh nhìn ra suy nghĩ của đại ca

_ Nếu ông Vương đã nói vậy thì tôi cũng không có gì phải lo lắng . Vậy bây giờ , tôi đưa ông đi

_ Umh

Long đại ca đưa Vương Thuận đến bệnh viện , đích thân Tuệ Ngân đưa họ đến nhà xác ..... xác của Khả Diệp được ngâm trong hóa chất nhằm phục vụ cho quá trình nghiên cứu của bệnh viện .... Vương Thuận không nói , im lặng và suy tư ...... 1 lúc sau ....

_ Thưa đại ca , những thứ anh cần đã được chuẩn bị xong - 1 thuộc hạ thông báo

_ Umh ..... Ông Vương , tôi đã cho đem 1 cỗ quan tài đến , cũng đã cử người giúp ông chuyển xác cô ấy về - Long đại ca nói

_ Cảm ơn cậu , giờ tôi sẽ đưa con bé đi an táng , hôm khác sẽ lại đến thăm bé con - Ông ta nói

Vương Thuận theo thuộc hạ của Hoàng Long mang xác của Khả Diệp đưa vào quan tài và mang đi ..... Đại ca cùng Tuệ Ngân ra khỏi nhà xác ....

_ Đại ca , theo anh thì sau khi nhìn thấy xác của Khả Diệp , Vương Thuận có muốn trả thù chúng ta không ? - Tuệ Ngân nhìn anh

_ Anh nghĩ là không . Ông ta rất hiểu quy luật giang hồ , kẻ cần giết cũng đã giết rồi . Huống hồ ban nãy ở nhà , anh quan sát thấy thái độ ông ta đối với Diệu Nghi rất chân thật . Nhưng mà em yên tâm , anh vẫn luôn cho người quan sát nhất cử nhất động của ông ta

_ Vâng ạ










Giới Thiệu Chap Sau :

Ông thầy nói xong thì lần lượt túm lấy mấy cậu nhóc , thước gỗ không ngừng giáng xuống mông ....

Chatt .... Chatt .... Chatt .... Chatt ..... Chatt ....

Chatt .... Chatt .... Chatt .... Chatt ..... Chatt ....

Chatt .... Chatt .... Chatt .... Chatt ..... Chatt ....

Hoàng Sơn cũng là bị đánh mấy roi , ông thầy thẳng tay đánh nên các cậu nhóc đều đau điếng ..... 1 nhóc chạy lại cửa để chạy ra ngoài nhưng cửa khóa .....

_ Đừng nghĩ tới chuyện đó , chìa khóa tao đang giữ . Tụi bây cũng đừng hòng kêu cứu vì đang trong giờ học chẳng ai rảnh đâu . Căn phòng này vốn dùng ôn luyện , vì để các học sinh chuyên tâm ôn luyện nên phòng thiết kế cách âm với bên ngoài , lại còn nằm ở 1 dãy tách biệt các lớp thường để tránh bị làm phiền . Hôm nay các phòng chuyên lân cận cũng không hoạt động nên có kêu cũng không ai nghe - Ông ta ánh mắt nguy hiểm cười

_ Ông muốn làm gì , chúng tôi đều là con nhà gia thế . Nếu tôi có 1 chút thương tích thì ông không xong đâu - 1 nhóc nói

_ Mày mà dám méc thì tao sẽ đánh mày hằng ngày , phê vào học bạ vài lỗi , thêm vài con 0 vào cột điểm , để coi ai chịu thiệt ... hahaha

Hoàng Sơn tuy sợ nhưng vẫn cố nghĩ cách ...... lúcnày nó chẳng nghĩ được gì thì chợt nhớ tới ba mẹ .... Phải rồi , ba mẹ nhất địnhsẽ tới ..... nó nghĩ và lén đưa tay nhấn vào nút bí mật phía sau mặt dây chuyềnnó đang đeo .... 1 tín hiệu cầu cứu được gởi đi ......

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro