Chap 127

Sáng ngày hôm sau , tại bệnh viện , phòng làm việc của Tuệ Ngân .....

_ Thủy phó chủ hôm nay trông hơi lạ nhỉ ? – Tuệ Ngân nhìn qua phía bàn làm việc của Thủy phó chủ

_ Có sao ạ ?

_ Nhìn cậu ngồi không yên , bộ ghế có gắn đinh à ? – Tuệ Ngân hỏi

_ Em .... Em ....

_ Không lẽ cậu cũng bị phạt sao ?

_ .... Ngũ tẩu , em là quản lí kiêm thư kí bên cạnh chị . Lỗi này cũng do em quá coi nhẹ . Còn ngũ tẩu và ngũ ca chắc cũng không thoát khỏi nhỉ ?

_ Ngọc Huy lén tôi đến gặp đại ca và chịu phạt dùm luôn rồi – Tuệ Ngân lắc đầu

_ Vậy cũng tốt cho chị , dù sao chị cũng chịu đả kích không nhỏ

_ Thủy phó chủ có lòng rồi

_ Ngũ tẩu , chị đừng khách sáo với em như thế . Sau này cứ gọi là Thủy thôi ạ

_ Umh , vậy cũng được – Tuệ Ngân cười nhẹ rồi đứng lên

_ Ngũ tẩu , chị định đến phòng thí nghiệm à ?

_ Không , tôi muốn đến thăm gia đình đó

_ Sao cơ ạ ? Chẳng phải hôm qua đã đến rồi sao ? Chị đi như vậy không khéo lại kích động như hôm qua thì em biết ăn nói sao với ngũ ca ạ

_ Đừng lo , tôi thật sự muốn đi thăm họ , như vậy tôi mới cảm thấy nhẹ lòng

_ Vậy để em đưa chị đi

_ .... Umh vậy cũng được

Thủy phó chủ đưa thêm 2 thuộc hạ của anh ta đi cùng .... Đến nơi ..... Ngôi nahf vẫn nặng không khí tang tóc ..... Người thiếu phụ ôm đứa con nhỏ xoay mặt vào trong hướng lưng ra cửa , đầu tựa vào 1 bên quan tài ....

_ Xin lỗi .... Chị ơi .... Chị gì ơi – Tuệ Ngân gọi

Nghĩ là bà ta vì thức suốt đêm nên mệt quá mà thiếp đi ... Tuệ Ngân lại gần vỗ nhẹ vai bà ta ....

_ Chị ơi .... Tôi đến để ......

Tuệ Ngân còn chưa nói hết câu , cơ thể bà ta theo bên hông quan tài trượt ngã ra sau ....

_ Chị ơi .... Chị ơi .... – Tuệ Ngân hoảng sợ lay lay bà ta

Thủy phó chủ vội phóng đến kiểm tra ....

_ Ngũ tẩu , chị ta chết rồi , cả đứa bé cũng vậy ..... 2 người mau vào trong xem xét đi – Thủy phó chủ nhìn 2 thuộc hạ của mình

_ Dạ

Một lúc sau họ quay ra ...

_ Ngũ tẩu , Thủy ca , 2 đứa trẻ còn lại cũng chết rồi . Bên trong vươn vãi thức ăn trên sàn . Tình trạng có thể là chết do trúng độc – Thuộc hạ báo

_ Trúng ... trúng độc sao ? – Tuệ Ngân bàng hoàng

_ Mau gọi cảnh sát – Thủy phó chủ nói

_ Dạ

_ Chết .... Chết hết rồi sao ? Sao lại như vậy ? Sao lại có thể như vậy chứ ?- Tuệ Ngân kích động bật khóc

_ Ngũ tẩu , xin chị bình tĩnh .... Chúng ta ra xe ngồi chờ cảnh sát đến đi chị - Thủy phó chủ vừa nói vừa đỡ Tuệ Ngân đứng dậy

Tuệ Ngân vẫn còn sốc nên mặc ai làm gì thì làm .....

_ Trong 2 cậu nãy giờ có ai chạm vào thứ gì hay người ở trong nhà chưa ?

_ Thủy ca yên tâm , làm việc với anh , tụi em tự biết phải đeo găng tay trong trường hợp này để tránh gây rắc rối , ngay cả hiện trường cũng không lưu lại giấu giày

_ Tốt ..... Cậu , mau hộ tống ngũ tẩu về nhà – Thủy phó chủ nhìn 1 thuộc hạ

_ Thủy ca , còn anh thì sao ? – Thuộc hạ hỏi

_ Không sao hết , họ chết không liên quan đến chúng ta . Tôi chỉ sợ tinh thần ngũ tẩu đang không tốt sẽ bị cảnh sát làm khó , không khéo chị ấy lại lỡ lời nói ra cái chết của người đàn ông thì rắc rối ... Cậu cứ hộ tống ngũ tẩu về nhà và thông báo với các thủ lĩnh khác , chuyện ở đây cứ giao cho tôi giải quyết

Sau khi người thuộc hạ đưa Tuệ Ngân đi thì ở đây Thủy phó chủ đã xóa hết mọi dấu vân tay của Tuệ Ngân khi cô chạm vào xác người phụ nữ ..... Không lâu sau đó cảnh sát đến ... họ kiểm tra hiện trường và lấy lời khai .... Vì xung quanh nhà không có ai nên Thủy phó chủ cùng người thuộc hạ còn lại bị đưa về sở cảnh sát tạm giam cho tới khi họ điều tra ra sự thật .... Tuệ Ngân khi về thì tinh thần hỗn loạn , 2 từ trách nhiệm đè nặng trong lòng cô .... Cô giam mình trong phòng , ai khuyên gì cũng không nghe ..... Sau 12 tiếng đồng hồ , cảnh sát đã xác minh được người phụ nữ đã chết vì tự sát cho nên Thủy phó chủ cùng thuộc hạ được thả .... Tại phòng họp lúc này chỉ các thủ lĩnh ( trừ Tuệ Ngân ) và các vô ảnh .....

_ Cậu vẫn ổn chứ ? – Đại ca hỏi

_ Cảm ơn đại ca quan tâm , chỉ là tạm giam , hơn nữa 4 mẹ con đó chết không liên quan đến bọn em – Thủy phó chủ nói

_ Cũng may mà lúc đó Thủy ca nhanh trí cho người hộ tống ngũ tẩu về nhà trước – Diamond nói

_ Lúc đó tâm trạng của ngũ tẩu rất kích động cho nên anh không thể để chị ấy đối mặt cảnh sát được – Thủy phó chủ nhìn Diamod

_ Umh , cậu suy tính rất đúng – Lâm nhị ca nói

_ Vậy kết quả điều tra có nói vì sao mẹ con họ chết hay không ? – Ngọc Huy hỏi

_ Em cũng không rõ lắm ạ , họ thả bọn em ra và nói rằng nguyên nhân cái chết được xác định là tự sát

_ Ông sếp của bộ phận điều tra đó có giao tình với anh . Lúc nãy đi đón 2 người họ , anh đã gặp ông ấy và ông ta đã nói cặn kẽ cho anh biết rằng tại hiện trường thu được 1 bức di thư nói rằng muốn cả nhà cùng đoàn tụ nơi chin suối ..... Mẫu thức ăn vương vãi trên sàn nhà cũng được mang về phân tích và phát hiện ra thức ăn thức ăn đã trộn 1 lượng lớn thuốc rầy ..... Hiện trường không có dấu vết ẩu đả , phía dưới gian bếp phát hiện 1 chai thuốc rầy và dấu vân tay trên chai cũng chỉ của 1 mình người mẹ . – Long đại ca nhìn Ngọc Huy

_ Vậy là bà ta giết luôn những đứa con hay sao ? Sao lại tới mức đó kia chứ - Diệu Anh khẽ lắc đầu

_ Đúng thật là dại dột quá – Tú Tâm cũng cùng tâm trạng

_ Có lẽ do bà ta quá đau lòng , thân cô thế cô không ai bên cạnh khuyên giải nên mới suy nghĩ tiêu cực như vậy – Lâm nhị ca nói

_ Tuệ Ngân – Ngọc Huy nhìn ra phía cửa

_ Ngũ tẩu ! – Các vô ảnh đứng lên cúi đầu chào

Tuệ Ngân đã đứng đó tự bao giờ và cũng nghe hết mọi thứ ....... Cô lảo đảo bước vào ....

_ Ngũ tẩu , cẩn thận – Peridot và Silver vội đỡ cô

.............

_ Sao em không ở trên phòng nghỉ ngơi đi ? - Ngọc Huy cũng nhanh chóng chạy đến

Long đại ca nhìn các vô ảnh ra hiệu ... Bọn họ cúi chào rồi lần lượt lui ra theo lối bí mật .....

_ Tuệ Ngân , em không sao chứ ? – Diệu Anh bước lại hỏi thăm

_ Hức .... Là em phá nát gia đình người ta ..... Hức , là em đẩy họ vào chỗ chết .... Huhuhu – Tụe Ngan khụy xuống ôm mặt khóc

_ Tuệ Ngân , em bình tĩnh đi , không phải tại em đâu – Ngọc Huy đau lòng ôm lấy cô

_ Đúng đó , chuyện đó là tai nạn thôi . Từ đầu chúng ta không nhận anh ta , là anh ta bất chấp lẻn vào – Diệu Anh nói

_ Ngọc Huy , em nên đưa Tuệ Ngân lên phòng đi , con bé quá mệt mỏi với chuyện này rồi – Long đại ca nói

_ Vâng ạ .... Đi nào em , em hãy về phòng nghĩ ngơi cho bình tĩnh lại đã – Ngọc Huy đỡ cô dậy

Tuệ Ngân ở trên phòng , ngồi bó gối trên giường , trong tâm trí cô hiện lên cái chết của gia đình kia ..... Cô bần thần im lặng .... Tối ngủ còn mơ thấy ác mộng hết mấy lần .... Ngọc Huy vẫn kiên nhẫn bên cạnh ôm cô trong vòng tay để cô có thể lại an tâm đi vào giấc ngủ .... Ngày hôm sau tình hình của Tuệ Ngân vẫn không cải thiện .... Ngọc Huy mang thức ăn lên , cô chẳng những không ăn mà còn hất đổ khi Ngọc Huy dỗ dành .... Ngọc Huy yêu thương cô , nên cho dù trong tâm bốc hỏa nhưng nhìn cô bần thần như vậy thì lại không nỡ la mắng hay trách phạt .... Cuối cùng hết cách , anh bỏ xuống nhà gọi người lên dọn dẹp mớ thức ăn mà cô vừa cúng cho thổ địa .... Bản thân anh thì ngồi ở sofa mở laptop lên làm việc .... Nói là làm việc nhưng tâm trí để hoàn toàn nơi cô .... Lâu lâu lại chắc lưỡi ra vẻ tiến thoái lưỡng nan ....

_ Lo lắng cho người ta thì về phòng chăm sóc người ta đi . Ngồi ở đó ôm cái laptop mà không giải quyết được gì – Đại ca ánh mắt vẫn nhìn vào thông số trong laptop của anh

_ Bây giờ mà lên đó em không biết làm thế nào . Đã chiều đến như thế mà còn .... Haizz ... thật là bực mình .....

_ Ngọc Huy à , vấn đề lớn nhất lúc này là trong lòng Tuệ Ngân đang có quá nhiều nút thắt . Nhiệm vụ của 1 người chồng là phải giúp vợ mình gở bỏ những nút thắt ấy – Lâm nhị ca nhấp 1 ngụm trà

_ Cô ấy cứ như vậy thì em khuyên thế nào được . Để chiều nay em nhờ tam tỉ và tứ tỉ giúp khuyên giải Tuệ Ngân

_ Không thể nói như thế , tuy chúng ta là gia đình chung nhưng người gần gũi Tuệ Ngân nhất không ai ngoài em . Em mà còn không khuyên được thì ai có thể khuyên được đây , chỉ có em mới giúp được con bé mà thôi – Long đại ca nói

_ Cô ấy sẽ không nghe em nói đâu – Ngọc Huy buồn bã lắc đầu

_ Vậy thì cứng 1 chút , bắt con bé phải nghe . Con bé càng tránh né thì càng không thể thoát khỏi vòng lẩn quẩn – Lâm nhị ca nói

_ Haizz .... Thôi , để em thử 1 lần nữa xem sao

Ngọc Huy nói và đi lên phòng .... Tuệ Ngân vẫn ngồi im lặng trên giường ...

_ Tuệ Ngân , chúng ta hãy nói chuyện rõ ràng được không em ? – Anh nhẹ ngồi xuống bên cạnh cô

_ Em không muốn nói – Cô đáp

_ Thôi nào Tuệ Ngân , ai cũng biết đó không phải lỗi của em mà

_ Không phải lỗi của em ư ? Người phát minh ra FC-11 chính là em . Người tuyển người thử thuốc cũng là em . Người không làm tốt phận sự để xảy ra tai nạn cũng là em . Người đẩy cả gia đình họ vào chỗ chết cũng chính là em . Mọi nguồn cơn đều là do em mà ra , giờ anh bảo không phải lỗi của em sao ? Đúng là nói dối trắng trợn – Cô lớn tiếng nói rồi nằm xuống trùm kín chăn

_ Tuệ Ngân .... Chúng ta hãy cùng nhau gỡ những nút thắt trong lòng em có được không ? Em còn có anh mà – Anh nhẹ giọng

_ Ra ngoài đi , em khồng muốn nói gì hết – Cô lại lớn tiếng

_ Tuệ Ngân , anh .....

_ Ra ngoài ! – cô quát lên

Ngọc Huy im lặng , cơn giận trong anh cứ thế dâng lên .... Anh đứng dậy , túm lấy tấm chăn đang phủ lên Tuệ Ngân mà giật mạnh ra .... Tuệ Ngân lúc này nhìn rõ được là anh đang rất tức giận ..... Cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã lao tới trên người cô .... 1 tay chống trên giường 1 tay nắm nhẹ 2 gò má cô khiến mặt cô đối diện anh ..... Ánh mắt anh trở nên băng lãnh khiến Tuệ Ngân thoáng sợ hãi ....

_ Anh .... Anh muốn làm gì ?

_ Giáo huấn em ! – Anh cười lạnh

Nghe 3 từ này sống lưng Tuệ Ngân như có hơi lạnh chạy qua ..... Chẳng để cô kịp nói lời nào , anh nhanh chóng lột bỏ 2 lớp quần cô rồi ấn cô nằm sấp xuống giường .... Anh lấy từ trong tủ nhỏ bên cạnh giường ra 1 cây thước gỗ , không nói không rằng , nhắm mông của cô mà đánh xuống ....

Chatt .... Ưm .... Chatt .... Chatt ... aa ..... Chatt ..... ưm ... Chatt ....

_ Đau quá .... Sao lại đánh em chứ ? – Cô cố giẫy giụa

_ Vì em quá cố chấp , quá ngu ngốc – anh 1 tay ấn cô xuống 1 tay đánh tiếp

Chatt .... aa .... Chatt .... Huhu ..... Chatt ..... Chatt .... aa ..... Chatt ....

Đôi mông căng tròn của Tuệ Ngân theo từng ngọn roi mà không ngừng run rẩy ..... Cô rất muốn dùng tay xoa mông nhưng Ngọc Huy đoán được và giữ lấy tay cô ấn sau lưng ....

Chatt .... Ưm .... Chatt .... Huhu .... Chatt ..... Chatt ..... aa .... Chatt .... Aa đau quá .....

_ Cho em ngang bướng này

Chatt .... huhuhu .... Chatt .... Aa .... Chatt ..... Chatt .... Aa đau ..... Chatt ....

_ Cho em dám tự hành hạ bản thân này

Ngọc Huy đúng là bị cô làm cho không thể kiềm chế .... Anh đã nhượng bộ cô vì anh yêu cô nhưng cô lại cứ chấp mê bất ngộ .... Làn da mỏng manh của cô đã đỏ bầm , ẩn hiện 1 sắc tím nhạt ..... mông cố ngọ nguậy nhưng roi nào Ngọc Huy cũng đánh rất chính xác .... Cô bật khóc nức nở .... Ngọc Huy vẫn dằng lòng tiếp tục hình phạt ....

Chatt .... aa .... Chatt .... Chatt .... Huhu đau quá ..... Chatt ..... Chatt .... aa ....

Chatt .... Huhuhu .... Em đau quá .... Chatt .... Chatt ...aa .... Em xin lỗi ..... Chatt .... Em không dám nữa đâu mà ..... Chatt .... Aa huhuhu .... Cầu xin anh ....

Cô khóc nấc lên ... thật sự là đau quá mức rồi ..... Ngọc Huy đánh đủ 30 roi thì dừng lại buông Tuệ Ngân ra và đặt roi lên bàn .... Tuệ Ngân như cái lò xo bật dậy nép vào đầu giường tay ôm mông mà khóc .... Ngọc Huy không nói , lặng lẽ ngồi xuống kéo cô nằm xuống bôi thuốc mỡ mặc cô cố tránh né .... Dù sao sức của cô cũng không làm lại anh cho nên cuối cũng vẫn là nằm khóc thút thít để anh bôi thuốc ..... Anh nhẹ nhàng , cẩn thận bôi cho cô ..... Mông cô đỏ bầm và hơi sưng lên , cộng với việc cô lúc này đã chịu yên ổn ủy khuất khiến tâm Ngọc Huy như bị nhéo vào ...... sau khi bôi thuốc xong , anh đỡ cô dậy mà ôm lấy , vỗ về an ủi .... Tuệ Ngân ôm lấy anh mà khóc ..... cứ thế cho đến 1 lúc sau , khi Tuệ Ngân đã thôi không khóc nữa .....

_ Chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được chưa ? – Anh nhẹ kéo cô ra

Tuệ Ngân mắt vẫn còn long lanh nước , nhẹ gật gật đầu .....

_ Tuệ Ngân , anh biết là chuyện lần này em bị sốc rất nhiều nhưng em hãy nghe anh nói , lỗi không hoàn toàn ở em . Em hãy trả lời anh đi , em còn nhớ lí do em phát minh ra FC-11 là để làm gì không ?

_ Hức .... Là để cứu người

_ Tốt , vậy đó có phải là việc làm sai trái không ?

Tuệ Ngân nhẹ lắc đầu .....

_ Em học ngành y , có biết khi thử thuốc có thể gây ra sự cố là không tránh khỏi không ?

_ Hức .... Dạ biết .

_ Em có bắt ép người đó thử thuốc không ?

_ Dạ không

_ Người đó đã được cảnh báo nhưng vẫn bất chấp lao vào là do em hay do chính bản thân người đó ?

_ Hức ... là do người đó

_ Em có từng đến an ủi và bồi thường cho gia đình nạn nhân không ?

_ Dạ có .... Hức ....

_ Vậy cái chết của gia đình họ có hoàn toàn do em hay không ?

Lần này Tuệ Ngân cúi đầu im lặng ..... Ngọc Huy nhẹ ôm lấy cô ....

_ Tuệ Ngân , em là 1 bác sĩ tốt . Em vì muốn chữa bệnh cho người khác mà bỏ công nghiên cứu FC-11 . Cái gì cũng có sự đánh đổi , cái chết này tuy không mong muốn nhưng nó là 1 bài học cho chúng ta . Em phải chấp nhận nó và phải đứng lên tiếp tục thực hiện nghĩa vụ và trách nhiệm cứu người của em . Em đừng bao giờ nghĩ rằng em là kẻ sát nhân , trên thực tế nếu hi sinh 1 người mà cứu được vạn người thì không đáng trách .... Nhưng nếu em vì 1 sự cố mà bỏ tất cả thì là vô trách nhiệm , bởi vì còn rất nhiều bệnh nhân đang trông chờ vào em , em có hiểu không ?

_ Hức ..... em hiểu rồi .... Em xin lỗi anh .... Hức .... Là do em cạn suy cho nên đã sai càng thêm sai – Cô gục mặt vào ngực anh mà khóc

_ Được rồi , ngoan .... Em hiểu ra là được ... Bây giờ nghe lời anh , ngoan ngoãn ăn uống đàng hoàng trước , có được không – Anh nhẹ giọng

Cô nhẹ gật đầu .... Ngọc Huy mỉm cười hài lòng lấy 1 bộ đầm đơn giản mặc cho cô rồi gọi người mang thức ăn lên ... Lần này Tuệ Ngân ngoan ngoãn ăn hết khẩu phần ăn mà Ngọc Huy đút .... Ăn xong , Tuệ Ngân dụi dụi vào ngực Ngọc Huy ....

_ Ăn xong đã lau miệng chưa đấy ? – Anh trêu

_ Lau vào áo anh cũng được mà – Cô nói và tiếp tục dụi

_ Hừm , vậy thì cái áo này em phải tự tay giặt cho anh đấy

_ Nhưng mông em đau

_ Em giặt bằng tay chứ có phải bằng mông đâu

_ Đau mông thì sẽ khó chịu khi ngồi , mà ngồi không yên thì làm sao giặt áo – Cô nói

_ Hừm , lí sự - Anh bật cười hôn lên tóc cô

_ Hì hì , chồng không thích vợ ôm chồng như thế này à ?

_ Có – Anh mỉm cười ôm lấy cô – Em đúng là nhõng nhẽo quá đi , ban đầu đừng bướng thì anh đâu có phải phạt em kia chứ .

_ Em xin lỗi mà

_ Được rồi , có còn đau không ?

Cô gật gật .... Anh vòng tay xoa xoa cho cô .... Cô nhắm mắt hưởng thụ rồi không lâu sau chìm vào giấc ngủ ... Anh thì nhìn cô mà phì cười ..... bình thường thì rất ngoan ngoãn nhưng khi đụng chuyện thì bỏ mặc bản thân và mọi thứ , ai nói gì cũng không nghe , bướng bỉnh và cố chấp , chỉ khi roi phết vào mông mới chịu thỏa hiệp .....











Giới Thiệu Chap Sau :


Họ cùng nhau ra ngoài ..... đó là đứa bé gái trông cũng đã cứng cáp , đoán chừng khoảng 2 tuổi ..... Bé gái thấy nhiều người thì ánh mắt e dè tiu nghỉu ..... Tiểu Phụng bước tới bế bé lên .....

_ Em bé này dễ thương quá , không biết là con nhà ai nữa ..... Ai mà nỡ vứt bỏ 1 tiểu thiên thần thế này kia chứ ..... Hửm , hình như có thư – Tiểu Phụng lấy ra 1 bức thư từ trong áo bé đưa Vĩnh Cường

Vĩnh Cường cầm lấy mở ra .... Tiểu Phụng cũng ngó vào xem .... Xem xong Vĩnh Cường mặt tối sầm lại .... Buổi chiều hôm đó .....

_ Nhị Bối ca ! – Thuộc hạ cúi chào khi Vĩnh Đạt quay về nhà

_ Chào anh chị em mới về .... Ủa , con bé này là con của ai vậy ? – Vĩnh Đạt bước vào nhà , nhìn cô bé mà Tiểu Phụng đang bế trong lòng

_ Anh cũng đang chờ em giải thích đây – Vĩnh Cường nói

_ Ý anh là sao ạ ?

_ Sáng nay đứa bé này đã được người ta mang đến trước cửa nhà kèm theo 1 lá thư . Em xem qua đi – Vĩnh Cường điềm đạm nói và đặt lá thư lên bàn

Vĩnh Đạt mở lá thư ra xem .....

'' Gửi Bối Vĩnh Đạt .... Dã hơn 2 năm chúng ta chia tay rồi anh nhỉ . Phải công nhận là anh trốn giỏi thật nhưng cuối cùng ông trời vẫn xui khiến cho em gặp lại anh . Anh nay công việc cũng ổn định rồi nhỉ , ở biệt thự đi siêu xe .... Nhưng anh yên tâm , em chẳng đòi hỏi tiền bạc gì ở anh đâu , em chỉ cần tự do không ràng buộc gì để đi tìm hạnh phúc mới cho nên hôm nay em trao trả lại cho anh cái của nợ mà hơn 2 năm trước anh đã để lại cho em . Em cũng chưa đặt tên cho nó . Em đã nuôi nó được 1 năm rưỡi rồi , phần còn lại bàn giao hết cho anh đấy . Ngày sinh của nó là ..../..../......... Tạm biệt người yêu cũ

Kí Tên

Di Yến Yến ''

Đọc xong , bàn tay Vĩnh Đạt vò nát cả bức thư , sắc mặt thật khó coi ...... Anh ta đùng đùng đi lại gần Tiểu Phụng , thô bạo bế đứa bé lên .....

_ Vĩnh Đạt em làm gì vậy ? – Tiểu Phụng kinh ngạc

Đứa bé thì bị sự thô bạo làm cho đau cho nên òa khóc ......

_ Đứng đó , em làm cái thái độ gì vậy hả ? Em định làm gì với đứa trẻ ? – Vĩnh Cường lớn tiếng đứng lên

_ Em mang vứt nó đi – Vĩnh Đạt trả lời 1 cách hết sức bình thường

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro