Chap 187

Khi Lạc Dao cùng lúc nhóm Hoàng Long bước ra khỏi phòng , các thuộc hạ của Lạc Dao được 1 phen cả kinh ...... Lạc Dao khi đi ngang 1 thuộc hạ trông có vẻ là kẻ đứng đầu nhóm thì bà đưa tay tát vào đầu hắn 1 cái rõ đau...... Tên thuộc hạ bị đánh nhưng không dám phản kháng chỉ biết cúi đầu .....

_ Tao nuôi tụi mày thành 1 đám vô dụng rồi đúng không ? - Lạc Dao giọng băng lãnh , rồi dường như vẫn còn tức , bà lại tát vào đầu hắn thêm 1 cái

_ Lão ..... lão đại tha mạng – tên đàn em sợ đến lắp bắp

Không chỉ thuộc hạ đứng đầu mà là tất cả thuộc hạ đều cúi đầu không dám thở mạnh ...... Họ phụ trách an toàn của lão đại mà người ta kéo cả 1 nhóm người vào phòng lão đại của mình , thương lượng xong xuôi hết mà cả đám thuộc hạ không ai phát hiện ra ..... phen này Lạc Dao không chừng sẽ lột da cả đám mất ......

_ Tụi mày giỏi ..... Chờ lúc về tao sẽ xử hết cả đám , còn không mau chuẩn bị xe ! - Lạc Dao khẽ quát

Đám thuộc hạ líu ríu làm theo ...... Mọi thứ vẫn diễn ra đúng theo trật tự của nó ...... Chuyển cảnh đã là trưa ngày hôm sau, phòng của 2 vợ chồng Hoàng Long ..... Diệu Anh uể oải thức dậy , nhìn thấy người bên cạnh vẫn ngủ ngon , cô thoáng tức giận nhích lại gần cắn lên ngực trái của anh 1 cái .....

_ Ưmm ! – Hoàng Long bị đau giật mình tỉnh giấc

Diệu Anh vẫn giữ đó không nhả ra nhưng lực cắn đã giảm đi ..... Hoàng Long thì cố nhịn đau , anh đưa tay xoa xoa đầu cô , anh biết lý do cô tức giận ...... Tối qua sau khi ở chỗ Lạc Dao trở về , anh lấy cớ là cô dám lén lút âm thầm đột nhập chỗ Lạc Dao là hành động đáng phạt ...... thế là anh “ phạt ” cô cả 1 đêm , mặc kệ cô có xin tha , cho tới khi cả người cô không còn sức lực thì anh mới buông tha cho cô .....

Diệu Anh thấy anh im lặng chịu đựng thì mất hứng , làm mình làm mẩy quay lưng về phía anh làm mặt dỗi .... Hoàng Long thì bật cười ......

_ Tiểu hồ ly , đừng giận anh nữa mà – Anh ôn nhu ôm lấy cô

Cô vờ đẩy anh ra nhưng thực tế lại chẳng dùng chút sức lực nào .....

_ Đêm qua anh có hơi cuồng nhiệt , là lỗi của anh – Anh dụi đầu vào hõm cổ của cô

_ Hơi ? – Cô lên giọng hỏi lại

_ E hèm , đêm qua là anh quá cuồng nhiệt,  là lỗi của anh, anh xin lỗi vợ yêu – Anh hắng giọng sửa lại

_ Rõ ràng là anh cũng lén lút âm thầm đến đó nhưng cuối cùng chỉ có em “ bị phạt “ – Cô hờn dỗi , đêm qua cô bị cuống theo sự cuồng nhiệt và những hành động tình cảm của anh mà cũng quên mất việc phản kháng , sáng ra thức dậy đầu óc thanh tĩnh , cơ thể thì nhức mỏi thế nên cô đâm ra dỗi

_ Vậy bây giờ anh nằm yên cho em phạt lại anh nha , anh hứa anh sẽ giống như em đêm qua , không một chút phản kháng - Giọng anh đầy trêu chọc vang bên tai cô

_ Anh ..... anh ..... liêm sỉ rơi đầy đất rồi kìa – Cô xấu hổ nói

_ Cứ mặc cho nó rơi đi , nó không quan trọng bằng việc bây giờ anh phải dỗ bà xã – Anh vẫn ôm cô mà nói

Diệu Anh vừa tức vừa buồn cười , cô đúng là nói không lại anh mà ..... cô thôi không dỗi nữa quay người lại đối diện anh ....

_ Được rồi,  không đùa nữa , em đói rồi chúng ta đi ăn trưa đi . Chẳng phải hôm nay anh hẹn cả nhà cùng ăn trưa sao . - Diệu Anh nói

_ Được , vậy chúng ta đi ăn trưa – Hoàng Long nhẹ xoa gò má cô mà nói

Sau khi vệ sinh cá nhân và thay quần áo thì họ đi xuống phòng ăn ..... Lúc này , Hoàng Lâm,  Tú Tâm và Ngọc Huy đã có mặt , hôm nay Tuệ Ngân phải thực hiện 1 ca phẫu thuật nên không về ăn cơm trưa cùng mọi người...... Hoàng Long và Diệu Anh bước đến chỗ ngồi và ngồi xuống.... Khi các thủ lĩnh đã ngồi hết thì người làm mới lần lượt bày những món ăn nóng hổi lên ..... Hôm nay mọi người ăn uống khá im lặng và ít có sự trao đổi với nhau . Họ đều chìm trong suy tư và nhớ về chuyện tối qua......

Quay trở lại chuyện tối hôm qua , ...... Hoàng Long không chấp nhận đi xe của Lạc Dao mà vẫn sử dụng xe của mình , vì họ âm thầm đến biệt thự của Lạc Dao cho nên mỗi người đều tự chạy mô tô riêng , chỉ có Hoàng Lâm và Tú Tâm là đi chung 1 chiếc ..... Tuy nhiên họ đều đeo tai nghe để tiện trao đổi với nhau .... 4 chiếc mô tô xé gió đi theo chiếc xe hơi của Lạc Dao đang dẫn đầu .....

_ Ban nãy Lạc Dao nói rằng Thanh Thanh bị đưa đi làm đồ mua vui xả stress cho các anh em trong bang bà ta – Tú Tâm chợt lên tiếng

_ Đó là cách xử lý của bang bà ta mà , chúng ta không thể can thiệp được . Tứ tỉ , chị là đang cảm thấy dao động sao ? - Ngọc Huy đáp

_ Chị hiểu đó là những gì cô ta đáng phải chịu , chỉ là có chút cảm thấy tội thôi ..... Tam tỉ , em không phải có ý nói giúp cho kẻ suốt ngày nhắm vào chị đâu . Chỉ là em không hiểu sao khi nghe điều đó em thấy có chút tội thôi – Tú Tâm nói

_ Chị hiểu mà , cô ta cũng là 1 người xinh đẹp tài giỏi , rơi vào kết cục này không khỏi khiến người ta cảm thấy ngậm ngùi , điều này cũng dễ hiểu thôi – Diệu Anh nhẹ giọng đáp

_ Các em đừng vội ở đây tội nghiệp cô ta , một lát nữa chứng kiến trực tiếp , anh chắc chắn tình cảnh sẽ còn nhẫn tâm hơn nhiều – Hoàng Lâm nói

Long đại ca không nói gì cả , thật ra anh cũng hơi lo lắng với tính cách nhạy cảm và dễ đồng cảm của Diệu Anh đối với mấy tình huống này ..... Thôi thì cứ chờ xem thế nào đã , có anh ở đây , dù cô có làm gì , quyết định ra sao thì cũng có anh đứng ra chống đỡ cục diện cho cô ..... Đúng như lời Hoàng Lâm nói , khi Lạc Dao đưa họ đến căn phòng của Thanh Thanh, cô ta chỉ đang mặc 1 bộ đồ ngủ hở hang, tóc tai hơi rối loạn , cả người đầy những dấu vết đỏ lẫn tím ...... Lạc Dao cho đàn em lui hết ra ngoài , chỉ còn bà , Thanh Thanh và nhóm Hoàng Long ở lại ....

_ Lão đại , chị tha cho em , em không thể chịu được nữa – Trông thấy Lạc Dao , cô ta quỳ xuống ôm chân bà mà khóc lóc

_ Cút ra - Lạc Dao giơ chân đạp cô ta ra - Tao tưởng là nữ minh tinh Tần Thanh Thanh kiêu kỳ thanh cao thế nào , hóa ra cũng chỉ có vậy . Nhưng mà hôm nay tao đưa người quen đến thăm mày đấy .

Lúc này Thanh Thanh mới nhìn kỹ những người đứng phía sau Lạc Dao..... Cô ta thoáng sững người nhưng sau đó quỳ lết đến chỗ Diệu Anh níu lấy vạc áo cô ......

_ Tam tỉ ...... không , chị Diệu Anh, em biết sai rồi , em thật sự biết sai rồi , xin chị hãy cứu em với – Thanh Thanh không ngừng khóc lóc cầu xin

Lúc nhìn thấy cảnh này trong lòng mỗi thủ lĩnh đều có suy nghĩ riêng ....

Ngọc Huy lặng lẽ thở dài , anh thầm nghĩ : “Dù cô ta đáng tội, nhưng hình ảnh này thật khó chịu. Mình biết cô ta là kẻ phản bội, nhưng có thật đáng để bị hành hạ như vậy không? ”

Tú Tâm vốn trước đây phải làm công việc của 1 vũ nữ trong quán bar , cô dễ đồng cảm với những cô gái bị khinh rẻ . Nhưng lần này cảm xúc của cô cũng đối lập lẫn nhau trong suy nghĩ rằng : “ Cô ta cầu cứu tam tỉ , nhưng rõ ràng, cô ta không xứng đáng. Cô ta phản bội, đâm sau lưng, đẩy tam tỉ vào nguy hiểm. Đáng lý mình nên cảm thấy hả hê khi thấy cô ta thê thảm như vậy, nhưng sao trong lòng vẫn có chút không đành ? ”

Hoàng Lâm thì lại vô cùng thất vọng với suy nghĩ :” Từ sau khi cô bị đại ca khai trừ khỏi bang hội , tôi đã niệm tình cô nhiều năm cống hiến mà dốc lòng âm thầm nâng đỡ để cô có thể làm lại , để cô trở thành 1 đại minh tinh đầy triển vọng nhưng tại sao cô lại không biết đủ mà lại chọn con đường dẫn đến kết cục như ngày hôm nay ? “

Long đại ca thì không quan tâm nhiều đến Thanh Thanh, anh vẫn là đang quan sát vợ mình , ...... Diệu Anh lãnh đạm giật góc áo khỏi tay Thanh Thanh , lùi về 1 bước như phải tránh thứ rất dơ bẩn .......

_ Được rồi , các người đã gặp người mà các người muốn gặp . Sao hả , có thấy hài lòng với cái giá mà cô ta phải chịu hay không ? – Lạc Dao lên tiếng hỏi

_ Em cầu xin anh chị , em sống không bằng chết , xin hãy cứu em với . – Thanh Thanh không ngừng nức nở dập đầu cầu xin

_ Được rồi , vì tôi nợ tam tỉ và tứ tỉ của các người 1 lời xin lỗi , cho nên 2 người nói đi , muốn tôi xử lý cô ta thế nào ? - Lạc Dao nhìn Diệu Anh và Tú Tâm

Tú Tâm chợt cảm thấy vô cùng khó xử , đúng là cô theo nhị ca chạy đến đòi công đạo nhưng khi bị đặt vào tình thế này thì cô lại không biết nên làm sao mới đúng ..... Tú Tâm khẽ cắn môi, ánh mắt do dự lướt qua Hoàng Long và Hoàng Lâm như thể muốn tìm sự ủng hộ, nhưng đại ca và nhị ca không nói gì, chỉ điềm tĩnh đứng đó. Cô biết lúc này không ai có thể đưa ra quyết định thay cho cô và tam tỉ . Tú Tâm lại càng thêm bối rối , cô nhìn sang Diệu Anh mà cầu cứu , bây giờ bất kể tam tỉ đưa ra quyết định gì thì cô cũng sẽ theo ......

_ Lạc Dao à , bà vẫn còn giữ con gián này à ? Chỉ nhìn thấy thôi là tôi đã thấy phiền rồi. Như tôi đã nói, thay vì cứ để nó sống dai dẳng, tôi nghĩ nên đập chết đi cho xong . - Diệu Anh không nhìn Thanh Thanh, ánh mắt lạnh lùng, dửng dưng như đang nói chuyện về một sự việc không đáng bận tâm , cô nhàn nhạt phủi phủi góc áo vừa bị Thanh Thanh nắm lấy

Lạc Dao im lặng nhìn Diệu Anh, rồi ánh mắt bà chuyển sang Thanh Thanh đang quỳ dưới sàn, vẻ mặt đầy tuyệt vọng. Thanh Thanh không nói gì nữa , chỉ có thể nhìn Diệu Anh cầu cứu, nhưng cô ta biết rõ, Diệu Anh đã quyết rồi ...... Mọi sự tha thứ, đều không còn.....

_ Quyết định nhanh như vậy sao ? - Lạc Dao lại nhìn sang Diệu Anh

Diệu Anh không trả lời, chỉ nhếch môi mỉm cười, cái cười lạnh lùng, đầy quyền lực mà không ai dám phản bác. Cô đã quá mệt mỏi với sự tồn tại của Thanh Thanh nhưng trong lòng, mỗi từ cô thốt ra đều khiến trái tim nặng trĩu. Thanh Thanh từng là thuộc hạ dưới quyền cô, từng có những khoảng thời gian không phải kẻ thù. Diệu Anh dù ngoài mặt và lời nói thể hiện cô căm ghét Thanh Thanh nhưng thật ra cô muốn để Thanh Thanh được giải thoát khỏi tình cảnh chịu sự dày vò hiện tại , muốn cô ta được ra đi thanh thản .... Những người như cô ta, nếu có được tha thì dù là tổ chức của Hoàng Long hay là tổ chức của Lạc Dao cũng sẽ không còn dung nạp cô ta , còn nếu trả tự do cũng sẽ bị những người mà cô ta từng đắc tội tìm đến tính sổ , chung quy chỉ có cái chết mới chính là sự giải thoát cho chính mình . Lạc Dao sao lại không nhận ra dù thái độ của Diệu Anh lãnh đạm nhưng cô là đang muốn để Thanh Thanh được giải thoát kia chứ ......

Ngọc Huy cúi đầu, bàn tay siết nhẹ thành nắm đấm. Cậu hiểu rằng tam tỉ nói như vậy không phải vì căm ghét đơn thuần, mà vì cô đang gồng mình lên để bảo vệ hình tượng lãnh đạo của mình. Tú Tâm khẽ nghiêng đầu, đôi môi mím chặt như đang giấu đi sự đồng cảm mà bản thân không nên có. Cô hiểu rõ, Diệu Anh không phải không biết xót thương, nhưng khi đứng ở vị trí này, xót thương không thể để lộ ra ngoài ..... Hoàng Lâm thì vẫn quan sát Diệu Anh,  anh hiểu rõ Diệu Anh không muốn giết cô ta vì căm thù. Cô chỉ đang giải thoát cho Thanh Thanh và chính mình .....
Khi Diệu Anh thốt ra những lời này , Hoàng Long đã nhận ra ngay ý đồ thật sự của cô. Là người hiểu vợ mình hơn ai hết, anh cảm thấy vừa thương, vừa hiểu và tôn trọng quyết định của Diệu Anh. Anh biết cô không có lựa chọn nào tốt hơn trong hoàn cảnh này ..... Anh vẫn giữ nguyên vẻ ngoài điềm tĩnh và không ngắt lời Diệu Anh, vì anh hiểu nếu lên tiếng vào lúc này sẽ khiến cô mất đi lớp vỏ bọc mà cô đang cố gắng xây dựng ......

_ Diệu Anh , cô quá nhân từ rồi ! - Lạc Dao nhíu mày, ánh mắt tinh tường như nhìn thấu tất cả

_ Bà nghĩ gì thì tùy bà , còn tôi thì không muốn nhìn thấy kẻ phản bội phiền phức này thêm một giây nào nữa . – Diệu Anh không hề nao núng, nở nụ cười nhạt

Lạc Dao nhướng mày, rồi bật cười .....  nhưng thay vì phản đối, bà gật đầu đồng ý, như thể rất hài lòng với quyết định này .....

_ Được , tôi nợ cô một ân tình, tôi sẽ trả đủ , Thanh Thanh sẽ không sống sót qua ngày mai.

_ Chị Diệu Anh , xin chị ...... ít nhất cho em một cơ hội được sống... Em biết mình sai rồi .... Với khả năng của em , em có thể ở ẩn, vĩnh viễn không xuất hiện mà . – Thanh Thanh gào lên trong tuyệt vọng cố nắm giữ tay Diệu Anh

Diệu Anh dứt khoát rút tay lại ...... Đúng , Thanh Thanh từng là vô ảnh phó chủ, kỹ năng và hiệu suất làm việc phải vô cùng xuất sắc thì mình được chọn vào vị trí này nhưng dễ dàng tha cho cô ta , Diệu Anh không muốn ..... Cơ hội ư ? Cô đã cho cô ta rất rất nhiều cơ hội rồi ...... hiện tại khi tình hình đã leo thang tới mức này mà Diệu Anh vẫn còn tha cho cô ta thì không những uy tín của tam tỉ như cô bị coi nhẹ mà đến cả uy tín của cả tổ chức đều bị ảnh hưởng  , nhất là trước mặt một người như Lạc Dao ..... Lạc Dao chắc chắn sẽ cười nhạo trong lòng trước sự vị tha của cô và sẽ xem tổ chức mà Long đại ca quản lý là 1 nơi trước mặt thì ra vẻ nghiêm khắc nhưng lại âm thầm dung túng lách luật sau lưng ...... Nhìn thấy sự kiên quyết của Diệu Anh, mặt Thanh Thanh tối sầm, như thể biết rằng mọi hy vọng cuối cùng cũng đã tan biến......

_ Còn nữa , đây là loại thuốc mà năm xưa cô ta đầu độc tôi . Tôi muốn cô ta phải nếm trải nó - Diệu Anh rút ra 1 ống thuốc và đưa cho Lạc Dao

Tất cả mọi người trong nhóm đều quay sang nhìn cô ..... Ngày trước , Thanh Thanh là dùng 1 loại chất độc trong thành phần thuốc trừ sâu , còn đây là loại chất độc được nghiên cứu sau này của tổ chức , khiến người bị trúng độc sẽ dần mất ý thức và ra đi thanh thản không hề đau đớn ..... Diệu Anh là muốn ban ân huệ cuối cùng chỗ Thanh Thanh , cô biết rõ nếu để Lạc Dao ra tay thì chắc chắn rằng Thanh Thanh sẽ trải qua sự hành hạ đầy đau đớn .... Lạc Dao nhìn thấy phản ứng của nhóm Hoàng Long thì nhẹ nheo mắt , ít nhiều cũng đoán được công dụng của loại thuốc này và mục đích của Diệu Anh .....

_ Được ! - Lạc Dao đưa tay nhận lấy , thời gian gần đây bà cũng thấy rất thích con người của Diệu Anh , cô có nhiều điểm rất giống với bà lúc trẻ . Bà chấp nhận cách giải quyết của cô mà không 1 chút phản đối

Nghe thấy lời tuyên án cuối cùng dành cho mình , Thanh Thanh quỳ rạp xuống sàn, hai bàn tay siết chặt lấy vạt áo mình, ánh mắt thất thần. Trong đầu cô ta thoáng qua hàng loạt ký ức , những ngày cô từng là nữ minh tinh được săn đón, những lần cô tính toán phản bội tam tỉ và tổ chức của Hoàng Long. Đến giờ phút này, cô mới nhận ra, chính mình đã tự đẩy bản thân vào con đường không lối thoát ..... Sau khi mọi chuyện giải quyết xong , cả nhóm Hoàng Long bước ra ngoài .....

_ Tam tỉ , chị ngồi cùng xe với đại ca đi, để em chạy xe của chị - Tú Tâm nói

_ Chị vẫn ổn mà – Diệu Anh mỉm cười nhìn Tú Tâm

_ Uhm , em biết , chỉ là đột nhiên em muốn tự chạy xe thôi . Quyết định thế nhé – Tú Tâm nháy mắt cầm lấy chìa khóa trong tay Diệu Anh mà chạy ra xe

Diệu Anh khẽ lắc đầu mỉm cười trước sự quan tâm vụng về của Tú Tâm.... suốt đoạn đường cô ngồi phía sau Hoàng Long ,  cô ôm anh .... anh và cô cũng không nói gì , cho tới khi họ về nhà và cuộc ân ái cuồng nhiệt diễn ra sau đó ......

Trở về hiện tại,  trên bàn ăn , không còn là những hồi tưởng lạc vào ký ức đơn thuần, mà bây giờ tất cả các thủ lĩnh đều bị ám ảnh bởi quyết định của Diệu Anh vào tối hôm trước. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng về việc xử lý Thanh Thanh, nhưng ai cũng ngầm hiểu rằng đây là một quyết định khó khăn và sẽ gây ảnh hưởng lâu dài .....

Ngọc Huy không còn trầm ngâm vì thương cảm như hôm trước. Thay vào đó, cậu khẽ gắp một miếng cơm, ánh mắt có phần u ám , cậu nghĩ : “Tam tỉ đã ra quyết định và Lạc Dao chắc chắn sẽ không nương tay . Nhưng liệu điều đó có làm chị ấy nhẹ lòng không ? Hay chị ấy đang che giấu cảm giác tội lỗi đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng đó ? ”

Ngọc Huy thở dài trong lòng, nhưng không dám nói ra. Cậu biết nếu tam tỉ đã quyết, thì cậu chỉ có thể tôn trọng.

Tú Tâm hôm nay không nhíu mày như thường lệ, mà thay vào đó là đôi mắt sắc lạnh, như đang cân nhắc điều gì đó rất nghiêm túc . Cô biết tam tỉ nói đúng , người như Thanh Thanh có thả ra cũng không sống được lâu. Nhưng tam tỉ đã thực sự ổn với quyết định đó chưa .... Hay chị ấy chỉ đang cố che giấu sự xót xa .....

Hoàng Lâm vẫn ngồi điềm tĩnh như thường lệ, nhưng đôi mắt anh nhìn theo từng động tác nhỏ của Diệu Anh. Anh hiểu rất rõ Diệu Anh , vẻ ngoài cứng rắn chỉ là lớp mặt nạ. Diệu Anh quyết định xử lý cô ta, nhưng anh biết cô không muốn điều đó. Cô đang tự ép mình trở nên mạnh mẽ vì vị trí của cô .... Hoàng Lâm nhẹ nhàng buông đũa . Anh không can thiệp vào quyết định của Diệu Anh , nhưng cũng không định để cô một mình đối mặt với hậu quả cảm xúc sau này .... Rốt cuộc thì việc để Diệu Anh phải là người ra quyết định vào tối hôm qua liệu có phải là 1 việc làm đúng đắn hay không đây .....

Hoàng Long thì ngồi im lặng từ đầu đến cuối , anh vẫn như mọi khi quan tâm gấp thức ăn cho cô suốt bữa ăn nhưng đôi mắt sâu lắng không rời khỏi bóng dáng Diệu Anh . Anh hiểu rất rõ vợ mình đang nghĩ gì . Cô không dễ dàng vượt qua quyết định đó và anh biết nếu không giúp cô giải tỏa sớm, cảm giác tội lỗi sẽ càng đè nặng hơn .... đó cũng là lý do tối hôm qua khi trở về nhà , anh đã cuống cô vào những xúc cảm ái tình nồng nhiệt cho đến lúc cô kiệt sức mới thôi .... nhưng bây giờ đây vẫn là lúc đối diện mọi chuyện ..... Anh thầm nghĩ : “ Để em nói những lời cay nghiệt không phải là điều anh muốn, nhưng nếu em nghĩ đó là cách duy nhất để đối diện với thực tại, thì anh sẽ tôn trọng . Tuy nhiên, anh sẽ không để em cô đơn .”

Sau khi đã ăn đủ , Diệu Anh buông đũa ngước lên nhìn mọi người ......

_ Mọi người đừng nhìn em như vậy . Trước giờ chúng ta vốn dĩ đã trải qua nhiều chuyện còn lớn hơn thế này . Em thừa nhận , tối qua là em cố tình cho Thanh Thanh 1 sự giải thoát và đó là tất cả những gì em có thể làm cho cô ta không hơn không kém . Em hiểu em có thể nhân từ nhưng sự nhân từ của em phải có giới hạn .

_ Anh biết em sẽ không để sự nhân từ đó vượt quá giới hạn . Nhưng dù thế nào, em cũng đừng để bản thân cảm thấy gánh nặng. Mọi người ở đây không phải để phán xét em – Hoàng Lâm nói

_ ..... Tam tỉ , nếu có lần nào chị cần người gánh vác , cứ nói với mọi người. Giữa anh chị em chúng ta không để ai phải chịu đựng một mình. – Ngọc Huy im lặng 1 lúc rồi nói

_ Đúng đó tam tỉ , chúng ta là 1 gia đình , dù có khó khăn gì chúng ta cũng sẽ bảo vệ nhau .

Diệu Anh nhẹ mỉm cười gật đầu với mọi người ..... Hoàng Long nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, ánh mắt lướt qua từng người một cách điềm tĩnh ..... rồi mỉm cười nhẹ, giọng nói trầm ấm .....

_ Chúng ta không cần bàn thêm về việc này nữa . Diệu Anh đã đưa ra quyết định của cô ấy và anh cũng tôn trọng điều đó. Từ giờ, hãy để Thanh Thanh chỉ còn là một cái tên trong ký ức, không cần ai phải vướng bận thêm . Chúng ta còn nhiều thứ phải tập trung hơn . Đừng để những điều đã qua làm ảnh hưởng đến sự mạnh mẽ của gia đình này .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro