Chap 88

Cuộc tìm kiếm vẫn diễn ra hơn 1 tuần mà vẫn không có chút tin tức gì ..... Diệu Anh trông tiều tụy hẳn ra , tuy nhiên cô vẫn vì 2 đứa con của cô mà cố không thể hiện ra.....hơn nửa tháng sau ....

_ Thưa nhị ca ....đã tìm thấy xác của tên lão đại kia - 1 thuộc hạ vào thông báo

Mọi người liền chạy ra xem .....xác hắn ngâm nước lâu nên trương phình nhìn gớm ghiếc ....

_ Các cậu tìm thấy ở đâu vậy ? – Tú Tâm hỏi

_ Dạ tụi em tìm thấy cách xa chỗ hắn ngã xuống 3km , xác mắc vào 1 rễ cây cổ thụ khi bị nước cuốn

_ Thưa các anh chị , chúng ta làm gì với xác của hắn ta đây ạ ? – Thuộc hạ kính cẩn

_ Mang ra phanh thây nó ném cho cá sấu – Nhị ca gằn giọng

_ Thế còn đại ca thì sao ? Các cậu có tìm thấy đại ca không ? – Diệu Anh vội hỏi

_ Dạ .....vẫn chưa có tin tức ạ - thuộc hạ ái ngại nói

Diệu Anh ngồi phịch xuống ghế ....

_ Các cậu hãy tăng cường tìm kiếm đi , nhất định phải tìm cho ra .....dù cho .... Dù cho chỉ là cái xác........ thì tôi cũng không muốn..... chồng tôi vất vưởng ngoài kia – Giọng Diệu Anh nghẹn dần

_ Tam tỉ .... Em chắc chắn đại ca không sao đâu . Có thể anh ấy đã được người khác cứu – Người thuộc hạ an ủi

.....

_ Thưa nhị ca , nhị thập thất phó chủ xin gặp – 1 thuộc hạ chạy vào báo

_ Mời họ vào phòng họp

Tại phòng họp ....

_ Thưa các thủ lĩnh .... Hiện tại Long đại ca không có mặt , các thế lực khác nhân lúc nội bộ chúng ta đang gặp sự cố nên không ngừng gây sự trên địa bàn chúng ta . Xin các thủ lĩnh hãy đưa ra giải pháp – Duật phó chủ nói

_ Cái bọn thừa nước đục thả câu này lâu nay thấy chúng ta không nói đến thì tưởng chúng ta chịu thua à .... Nhị ca , chuyện này cứ giao cho em , em sẽ đi chấn chỉnh chúng nó – Ngọc Huy nói

_ Umh – Nhị ca gật đầu

_ Thưa nhị ca , theo tôi thì chúng ta nên tìm người thay vị trí lão đại để dẫn dắt anh em – phó chủ Đằng Chiêu lên tiếng

_ Đúng vậy đó ạ , chúng ta không thể nào để cả bang này như rắn mất đầu – 1 phó chủ tên Thuận Kỳ cũng lên tiếng

_ Hừm ..... rắn mất đầu ? Vậy ý của 2 vị là các thủ lĩnh còn lại đều là phế nhân vô dụng hay đã chết hết ?– Diệu Anh cười lạnh

Thật quá đáng , chồng cô chỉ mới mất tích không lâu mà đã muốn lộng hành sao ....... Cái đám người này đúng là không biết phân nặng nhẹ , dám cả gan ở trước mặt các thủ lĩnh đòi thay thế vị trí đại ca .....

_ Tam tỉ quá lời rồi . Tôi chỉ muốn tốt cho cả bang .... Tuy các vị đều là thủ lĩnh nhưng nếu cho bầu chọn lão đại thì biết đâu bang này sẽ càng phát triển hơn . Nhìn tình hình thực tế mà xem , đại ca không có mặt là ngay lập tưc có ngoại biến . Nhị ca thì bận lo tìm kiếm đại ca . Ngũ ca và ngũ tẩu tuổi đời chưa dày dạn kinh nghiệm , còn tam tỉ với tứ tỉ thì vướng bận con nhỏ . Cho nên việc tìm 1 lão đại thay thế là hết sức cần thiết – Đằng Chiêu nói

_ Phó chủ Đằng Chiêu nên cẩn ngôn 1 chút , ông nên chú ý thân phận của ông thì hơn . Các người chán sống rồi hay sao mà dám đề cập tới chuyện này ? Dù đại ca tạm thời không có mặt nhưng vẫn còn các vị thủ lĩnh , khi nào mới tới lượt các người tranh giành – Hàn Khiêm lên tiếng

_ Hàn Khiêm , ngày thường mày là cánh tay đắt lực của đại ca . Nhờ đại ca trọng dụng nên mày hoành hành ngang dọc . Bây giờ đại ca đã chết mất xác rồi thì mày chẳng khác gì con chó hoang vô chủ . Với thân phận của mày bây giờ có tư cách gì lên tiếng - Thuận Kỳ nói ( ngoài thủ lĩnh thì không ai biết về sự tồn tại của vô ảnh phó chủ ngoại trừ bà An , Ngọc Lan và Duật phó chủ - ba của vô ảnh phó chủ Peridot đã được nói tới ở phần trước )

_ Ông ..... Khốn nạn thật .... Ông dám trù ẻo đại ca sao ? – Hàn Khiêm tay nắm chặt lại

_ Nói thế thì có gì sai , đại ca trúng đạn rồi còn bị nước cuốn đi , đã 2 tuần rồi vẫn không tìm ra , theo tôi thì xác đại ca bị cuốn trôi đi xa làm mồi cho cá hay chim trời rồi – Đằng Chiêu nói mang theo tia cười khinh bỉ nhìn Hàn Khiêm

_ ĐMM – Hàn Khiêm rút súng ra

_ Mày dám ? – Đằng Chiêu lui lại mấy bước

_ Giết phó chủ mày cũng sẽ phạm tội tử - Thuận Kỳ run run nói

_ Hừm , chỉ cần loại bỏ được đám phản bội chúng mày thì tao chết cũng không oán – Hàn Khiêm lên nòng

Các phó chủ khác vội dạt sang 2 bên để tránh bị lạc đạn .....

_ Mày đừng làm ẩu .... Đại ca chết rồi mà còn cố làm con chó trung thành sao ? – Thuận Kỳ vừa lui về sau vừa nói

Đoàng ....Đoàng ..... Đoàng.... Đoàng

4 tiếng súng chát chúa vang lên .... 2 tên Thuận Kỳ và Đằng Chiêu chết không kịp ngáp .... 2 cái xác ngã xuống nền đất , máu loang thành vũng lớn .... Hàn Khiêm quay lại nhìn , vừa rồi anh còn chưa kip nổ súng kia mà ..... Các phó chủ khác cũng trợn mắt hốt hoảng nhìn về phía các thủ lĩnh .... Ngoại trừ Tuệ Ngân thì 4 người còn lại trong tay cầm súng hướng về 2 cái xác kia .....

_ Còn ai muốn làm lão đại nữa không ? – Nhị ca trầm giọng tia mắt sắc lạnh quét 1 loạt những người bên dưới

Cả phòng bao trùm 1 không gian im lặng đến mức 1 con muỗi bay qua cũng nghe tiếng ..... hết thảy các phó chủ còn lại đều im lặng không dám nhúc nhích cục cựa , thậm chí cũng chẳng có ai dám chuyển đề tài để phá đi cái bầu không khí này ..... các vị thủ lĩnh nổi giận thật rồi ...... các thủ lĩnh đặt súng lên bàn và ngồi xuống ghế của họ .... Vẫn không ai nói gì ..... 1 lúc sau ....

_ Nghe cho rõ đây , dù đại ca còn hay không thì bang này vẫn còn 4 người chúng tôi . Thủ lĩnh còn thì bang còn , bang còn thì bang quy cũng còn . Ở đây có ai không nhớ bang quy không ? Có cần tôi phải nhắc lại không ? – Lâm nhị ca giọng nói uy nghiêm vang lên

_ Chúng tôi nguyện tận lực với các vị thủ lĩnh – bên dưới vội đồng thanh nói

_ Xin các anh chị cho chỉ thị - Hàn Khiêm nói

_ Việc bình ổn ngoại loạn sẽ giao cho Huy ngũ ca xử lí . Các vị phó chủ nên tận lực hỗ trợ Ngọc Huy . Diệu Anh , Tú Tâm và Tuệ Ngân sẽ đảm bảo hoạt động của vũ trường , sòng bạc và bệnh viện . Khu nghĩ dưỡng Sơn Nam giao cho Hàn Khiêm và lão Duật coi sóc . Có ai muốn có ý kiến gì không ? – Nhị ca hỏi

_ Mọi chuyện xin nghe theo sắp xếp của các thủ lĩnh – Bên dưới đồng thanh

_ Còn nữa .... Việc chống nội loạn cũng giao cho Hàn Khiêm và Ngọc Lan để mắt . Bất cứ ai dám làm phản thì 2 người được quyền tiền trảm hậu tấu – Diệu Anh bất ngờ lên tiếng

_ Dạ

_ Được rồi , các vị có thể đi làm việc của mình – Nhị ca nói

_ Chúng tôi xin lui xuống – Các phó chủ đồng thanh

Lại hơn nửa tháng sau .....

_ Có tin tức gì của đại ca không ? – Diệu Anh hỏi

_ Dạ vẫn chưa ạ - Thuộc hạ nhẹ lắc đầu

Diệu Anh buồn bả ảo não vô cùng ....

_ Em đừng lo , anh nghĩ là đại ca không sao đâu – nhị ca an ủi

_ Anh không cần an ủi em .... 1 tháng rồi .... Nếu còn sống thì anh ấy chắc chắn đã quay về rồi – Cô nói mà cõi lòng tan nát

_ Chị .... Chắc .... Chắc là anh ấy được người cứu , còn đang hôn mê thôi .... Chị đừng mất hi vọng – Tú Tâm an ủi

_ Hi vọng nhiều để rồi thất vọng mà thôi – Diệu Anh lắc đầu

Mọi người đều im lặng xót xa , đúng là hơn 1 tháng rồi , ảnh của đại ca cũng đã treo dán khắp nơi , nếu gặp thì người ta cũng báo về rồi ..... nhưng không ai muốn chấp nhận rằng đại ca đã chết .....Diệu Anh là người đau lòng hơn hết .... Mặc dù bên ngoài cô luôn cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng trong tâm cô rất đau khổ .....Nhiều đêm cô không dám váo trong phòng vì nhìn đâu cũng thấy Hoàng Long , cô không thể nào chợp mắt được.....Căn phòng này là nơi chứa đựng rất nhiều hình ảnh về anh .... Những khoảng thời gian hạnh phúc của 2 vợ chồng ....Dù rằng cô không muốn chấp nhận rằng chồng của mình đã chết nhưng với tình hình lúc này thì cô còn được bao nhiêu phần trăm hi vọng nữa chứ .....

_ Em đã quyết định rồi ,chúng ta hãy tiếp tục tìm kiếm thêm một tuần nữa .Nếu sau 1 tuần vẫn không có kết quả thì chúng ta .....chúng ta sẽ..... sẽ tổ chức đám tang cho anh ấy – Giọng Diệu Anh nghẹn dần , cô đang cố kìm nén những giọt nước mắt

_ Kìa Diệu Anh , em nói gì vậy chúng ta vẫn chưa biết là đại ca có còn sống hay không mà . Biết đâu anh ấy còn sống thì sao – Nhị ca đau lòng nói

_ Nhị ca à , chính anh cũng đang tự dối lòng mình có phải không . Thực ra trong lòng mỗi người chúng ta đều hiểu rõ mà .... đã qua một tháng rồi em không muốn chờ đợi trong vô vọng nữa và cũng không muốn chồng của mình là hồn ma vất vưởng ..... Nếu một tuần nữa vẫn không có kết quả thì em sẽ tổ chức đám tang cho anh ấy để cho linh hồn của anh ấy được quay về với gia đình chứ đừng lang thang ở ngoài kia – Dù cố giữ vững ngữ điệu nhưng lời nói của Diệu Anh vẫn run run

Diệu Anh nói xong thì quay mặt đi vội lên phòng cố che giấu đi những giọt nước mắt sắp rơi xuống .....Mọi người im lặng nhìn theo , trong lòng như bị cả 1 ngọn núi đá đè lên .... Đại ca của họ .... Không lẽ anh ấy đã ra đi mãi mãi thật rồi sao ......

Diệu Anh 1 mình bước đi trên 1 con đường vắng .... Bầu trời trên cao hôm nay sao thật ảm đạm .... Cứ tưởng không ở nhà thì sẽ không phải liên tưởng tới anh .....Nhưng con đường này cũng thật quen thuộc .... Nhớ tới những khi anh cùng cô đi dạo trong đêm , dù gió có lạnh nhưng chỉ cần có anh bên cạnh thì cô luôn cảm thấy ấm áp ..... Cô đau , rất đau , nếu không phải vì Hoàng Nam và Diệu Nghi thì cô đã không ngại ngần quyên sinh cùng anh rồi .... Lòng dâng lên một nỗi buồn không nói nên lời , cô cứ thế cúi đầu rảo bước đi , tâm trí ngập tràng hình ảnh về anh ......... Ở phía xa xa trước mặt có 1 bóng người đi tới .....

_ Diệu Anh – 1 tiếng gọi nhẹ nhàng quen thuộc vang lên

Diệu Anh giật mình ngước nhìn lên ..... cô không thể tin nổi trước mặt mình .... Là Hoàng Long ..... Nước mắt rất nhanh rơi xuống .....

_ Hoàng ... Hoàng Long .....Hoàng Long – cô chạy nhanh tới bổ nhào vào người anh , ôm chặt lấy anh

Hoàng Long cũng ôm chặt lấy cô ....

_ Huhu , đúng là anh rồi . Sao bây giờ anh mới về , anh có biết em trông chờ anh từng phút giây không hả ? Anh đã đi đâu vậy – Diệu Anh òa khóc lớn

_ Ngoan , đừng khóc nữa .... Chẳng phải anh đã ở đây rồi sao ? – Anh ôm cô , hôn lên tóc cô

_ Đúng , về là tốt rồi ..... Anh thời gian qua sống ở đâu , vết thương của anh sao rồi – Cô định vén áo anh lên xem thử thì anh giữ tay cô lại

_ Diệu Anh à .... Em nghe anh nói này . Em hãy hứa với anh , em sẽ mạnh mẽ , sẽ nuôi dạy con chúng ta thật tốt , sẽ vui vẻ sống . Em hứa đi

_ Chỉ cần có anh đồng hành cùng em thì em cùng anh thực hiện . Chúng ta về nhà thôi anh , mọi người mà thấy anh thì họ sẽ mừng lắm đấy .... Anh biết không , thời gian anh vắng mặt đã xảy ra nhiều chuyện nhưng tất cả giờ đã ổn rồi anh à .... Về thôi anh , mọi người mong chờ anh nhiều lắm đấy– Diệu Anh ôm anh

_ Diệu Anh , thời gian của anh không còn nhiều ..... Em nhất định phải vì anh mà sống vui vẻ , sẽ nuôi dạy con chúng ta thật tốt

_ Anh ... anh nói gì vậy ? Thời gian của anh là sao ? Anh có chuyện gì ? – Diệu Anh ngước nhìn anh hỏi gấp

_ Diệu Anh , anh yêu em . Anh rất hạnh phúc khi có người vợ như em . Sau này không có anh , em phải biết tự chăm sóc tốt cho bản thân và các con nhé

_ Anh .... Anh đi đâu ? Anh nói rõ đi , anh đừng làm em sợ - Nước mắt cô không ngừng rơi , tay nắm chặt 2 ống tay áo của anh

_ Diệu Anh .... Anh phải đi rồi ..... Anh yêu em và các con

_ Không .... Không ....Anh đừng đi , đừng bỏ mẹ con em ..... Con mình còn rất nhỏ , chúng nó sẽ ra sao khi người ta hỏi tới ba của chúng nó chứ - Cô níu giữ anh mà khóc

_ Anh tin là em sẽ thay anh chăm sóc tốt cho các con ..... Anh yêu mẹ con em rất nhiều

Hoàng Long nói xong thì cả người anh tan ra thành khói trắng rất nhanh biến mất trước mắt Diệu Anh ....

_ Hoàng Long ! – Diệu Anh khụy xuống gào lên

......

_ Hoàng Long ..... Hoàng Long ..... – cô giật mình thức dậy

Bốn bề xung quanh tĩnh mịch 1 màn đen .....cô với tay mở đèn ngủ .... Dáo dác nhìn khắp phòng mong tìm thấy 1 thân ảnh quen thuộc ....nhưng tất cả chỉ trống không .... Cô bó gối ngồi ở đầu giường ... vừa rồi là gì ? .... Là hồn anh về báo mộng từ biệt cô sao ? ..... Không lẽ anh vĩnh viễn không quay trở về hay sao .....

_ Hoàng Long .....hức ....tại sao chứ .....anh đã hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi em kia mà .....hức .... Tại sao lại bỏ rơi em chứ ...... Anh đã hứa sẽ cùng em nuôi con khôn lớn , cùng chứng kiến chúng lập gia đình , cùng em bế cháu nữa kia mà .....hức ..... tại sao anh lại bỏ em chứ ..... anh thất hứa .... Anh thất hứa với em huhu..... tại sao lại thất hứa với em ? Em đã làm gì sai kia chứ ..... Huhuhu .... Hoàng Long , anh trở về với em đi mà .... Đừng bỏ rơi em và con mà anh ......Em và con cần anh mà huhu ......

Cô khóc thật thương tâm .... Cuối cùng cũng không chịu nỗi cái cảm giác cô đơn tịch mịch trong căn phòng đầy kỉ niệm ..... Cô lại đi ra ngoài phòng khách .... 1 mình ngồi trên sofa sầu não uống rượu ..... Cô biết rằng sáng ngày mai cô không được phép yếu đuối , không được phép buồn , không được phép rơi nước mắt ..... Cô lại sẽ trở về con người lạnh lùng như trước lúc anh với cô chính thức yêu nhau , đóng lại cánh cửa nơi trái tim và cứ thế sống hết phần đời còn lại trong đau thương cô quạnh khi không còn anh bên cạnh ....







Giới Thiệu Chap Sau :

1 tuần sau , thông tin đại ca qua đời được nhị ca tung ra .... Diệu Anh 1 thân áo ang trắng quỳ 1 bên linh cửu chồng .....

_ Mẹ .... Sao mẹ lại làm đám tang cho ba . Mẹ gọi ba cho con đi , con không tin đâu huhu – Hoàng Nam khóc òa chạy vào

_ Mẹ ....- Diệu Anh không biết nên nói sao

...........

Nhóc con dùng sức đẩy ngã mấy vòng hoa ..... kéo cái khăn trải màu trắng trên bàn để di ảnh ba nó .... Mọi thứ rơi vỡ loảng xoảng ... Diệu Anh hốt hoảng ôm giữ con lại .....

_ Đủ rồi , con làm gì vậy hả ? – Diệu Anh nghiêm giọng với nó

_ Ba con chưa chết ..... – Nó hét lên đồng thời nhặt khung di ảnh mà đập vỡ

Diệu Anh giận tím mặt .... Cô ngồi lên ghế kéo nó nằm sấp lên đùi tay cầm 1 đôi đũa dài ....

Chát ....chát...aa ..

_ Hư này .... Ngỗ nghịch này

Chát ...aa...chát ...huhu...chát.....aa huhu .....

Chát ...aa.....chát....chát ...aa....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro