Chap 89
1 tuần sau , thông tin đại ca qua đời được nhị ca tung ra .... Diệu Anh 1 thân áo tang trắng quỳ 1 bên linh cửu chồng .....
_ Mẹ .... Sao mẹ lại làm đám tang cho ba . Mẹ gọi ba cho con đi , con không tin đâu huhu – Hoàng Nam khóc òa chạy vào
_ Mẹ ....- Diệu Anh không biết nên nói sao
_ Mẹ .... Ba con chưa chết mà mẹ .... Nếu ba chết rồi thì sao không có xác của ba chứ huhuhu ....
_ Kìa Hoàng Nam , con còn nhỏ con không hiểu đâu – Tú Tâm
_ Con không biết đâu huhu ..... trừ khi chính mắt con thấy huhu.... Nếu không con không cho phép ai làm như vậy huhuhu- Hoàng Nam làm loạn lên
Nhóc con dùng sức đẩy ngã mấy vòng hoa ..... kéo cái khăn trải màu trắng trên bàn để di ảnh ba nó .... Mọi thứ rơi vỡ loảng xoảng ... Diệu Anh hốt hoảng ôm giữ con lại .....
_ Đủ rồi , con làm gì vậy hả ? – Diệu Anh nghiêm giọng với nó
_ Ba con chưa chết , không ai được làm vậy – Nó hét lên đồng thời nhặt khung di ảnh mà đập vỡ
Diệu Anh giận tím mặt .... Cô ngồi lên ghế kéo nó nằm sấp lên đùi tay cầm 1 đôi đũa dài ....
Chát ....chát...aa ..
_ Hư này .... Ngỗ nghịch này
Chát ...aa...chát ...huhu...chát.....aa huhu .....
Chát ...aa.....chát....chát ...aa....
_ Đủ rồi , Diệu Anh , em bình tĩnh đi – Nhị ca vội giữ tay Diệu Anh
_ Chị .... Hoàng Nam còn nhỏ chưa hiểu chuyện – Tú Tâm ôm lấy Hoàng Nam tránh ra chỗ khác
_ Thằng bé cũng sốc lắm nên mới phản ứng như vậy , chị bình tĩnh đi – Tuệ Ngân cũng nói
_ Huhuhu..... mẹ không thương ba , mẹ không tìm ba ... Ba chưa chết mà huhu ..... Con ghét mẹ huhu – Nó òa khóc nói rồi chạy về phòng
Diệu Anh nước mắt ngắn dài gục mặt mà khóc .....Các thuộc hạ xung quanh cũng nặng lòng .... Thật sự không ai muốn đám tang này diễn ra , chỉ là thấy Diệu Anh quá đau khổ nên muốn chiều lòng cô ....ai mà ngờ Hoàng Nam lại phản ứng gay gắt như vậy .......
_ Tam tỉ ..... – Ngọc Huy muốn khuyên nhưng không biết nên nói gì nên thôi
_ Diệu Anh à , anh thấy là chờ khi tìm được hãy tính có được không ? Hoàng Nam còn nhỏ lắm , nếu em chỉ vì phỏng đoán mà vội quyết định sẽ gây tổn thương đến tinh thần non nớt của Hoàng Nam đấy – Nhị ca nói
_ Chờ .... Phải chờ đến bao giờ hả anh ? – Diệu Anh mặt đầy nước mắt
_ Em hãy nhẫn nại .... Đại ca là anh của anh , anh nhất định tìm ra anh ấy , dù còn sống hay không thì anh cũng sẽ tìm ra
_ Nhị ca nói đúng đó tam tỉ , em cũng sẽ cùng các anh em tìm ra đại ca – Ngọc Huy cũng khuyên cô
Thế là đám tang không thành , Diệu Anh rất ảo não , bỏ ăn giam mình trong phòng .....
Vài ngày sau ....Cốc cốc cốc .....
_ Con vào được không mẹ ? – Tiếng Hoàng Nam ngoài cửa
Diệu Anh đi ra mở cửa .... Hoàng Nam bưng vào 1 chén cháo ....Diệu Anh ngồi xuống sofa .....Hoàng Nam đặt cháo lên bàn rồi ngồi cạnh Diệu Anh ....
_ Mẹ .....con xin lỗi .... Con không nên hỗn với mẹ
Diệu Anh không nói gì , ôm Hoàng Nam vào lòng ....
_ Mẹ ơi .... Con tin là ba con chưa chết đâu .... Mẹ ơi , con xin mẹ hãy chờ tới khi mọi người tìm thấy ba được không mẹ - Hoàng Nam ngước ánh mắt van nài nhìn mẹ
Diệu Anh im lặng nhìn con , ánh mắt đầy đau thương ..... 1 lúc sau cô hít 1 hơi thật sâu rồi gật đầu với Hoàng Nam ....
_ Mẹ .... Mẹ ăn cháo đi .... Mẹ ăn đi để có sức chăm em Nghi , mấy hôm nay mẹ cứ ở trong này hoài , em con và con nhớ mẹ
Diệu Anh nước mắt lại rơi xuống ...
_ Mẹ xin lỗi con , mẹ để các con bơ vơ rồi , mẹ xin lỗi – Cô ôm con mà khóc
_ Mẹ đừng khóc , con với em luôn cần mẹ .... Mẹ ăn đi mẹ - Nó múc 1 muỗng đút cho cô
Cô gật đầu ăn muỗng cháo ấy .... Cô nhìn Hoàng Nam mà nước mắt lại rơi xuống ..... thằng bé rất giống Hoàng Long .... Tim cô co thắt lại ....
_ Mẹ đừng khóc nữa mà , mẹ khóc Nam sẽ buồn đó – Nó đưa bàn tay lau đi nước mắt của cô
_ Ừ ... mẹ xin lỗi , mẹ không khóc nữa đâu
Hoàng Nam lại đút cô 1 muỗng cháo ....
_ Ngon không mẹ
_ Ngon ... ngon lắm .... Cảm ơn con – Cô gật gật xoa đầu nó
Diệu Anh cố gắng khắc phục và vượt qua nỗi đau vì 2 đứa con nhỏ ..... Hơn 1 tháng sau , lúc này Tuệ Ngân ra nước ngoài học thêm về kiến thức mới , dĩ nhiên Ngọc Huy không an tâm để cô đi 1 mình nên đi cùng cô .... Công việc ở nhà dồn hết cho Hoàng Lâm , Diệu Anh và Tú Tâm .... Cũng may mà học còn có đội ngũ vô ảnh phó chủ trung thành hỗ trợ ..... Một hôm nọ , tại sân sau trường học của Hoàng Sơn .... Nhóc con lúc này đang cùng vài đứa bạn thân chơi đá cầu trong giờ ra chơi ....bất chợt có 1 nhóm học sinh đi lại ....
_ Tụi bây nhìn kìa , thằng con hoang lớp mình đấy – 1 thằng nhóc chỉ vào Hoàng Sơn
Hoàng Sơn nghe nhưng không nói gi vẫn tiếp tục đá cầu ....
_ Tụi mày biết không , tao dám chắc ba mẹ nuôi của nó sẽ mau chóng tống nó ra khỏi nhà thôi vì bây giờ họ đã sinh được con rồi – Thằng nhóc nói tiếp
_ Nè Trịnh Nguyên mày đừng nói linh tinh , ba mẹ tao không phải người như vậy – Hoàng Sơn nói
_ Làm sao mày chắc chắn họ không bỏ mày ..... Nghĩ mà xem , ngày xưa họ nhận mày là vì tưởng rằng mẹ nuôi của mày không thể sinh con . Nhưng mà ông trời đúng là không thương mày , giờ mẹ mày đã sinh được 1 người con , đã vậy lại là con trai nữa chứ ..... Sau này lớn lên , họ sẽ để toàn bộ gia sản cho con thừa tự chứ ai lại chia cho 1 thằng con nuôi ..... Haizz , tao nghĩ mà thấy thương cho mày quá , sinh ra thì bị ba mẹ bỏ rơi , tới khi tìm được 1 gia đình nhận nuôi thì họ lại sinh được con trai nối dõi
_ Mày câm miệng đi – Hoàng Sơn nắm chặt 2 tay
_ Tao chỉ nói sự thật thôi ..... Thấy hoàn cảnh của mày thật tội nghiệp , để tao chỉ mày 1 cách nhé . Bây giờ mày về nhà nhân lúc không ai để ý , dùng gối bịt mũi miệng nó cho nó chết đi thì mày sẽ không còn có ai uy hiếp tương lai sau này nữa . Mày hãy .....
BỐP ....
_ Thằng khốn tao bảo mày câm đi mà
Hoàng Sơn tức giận lao vào đấm thẳng vào mặt thằng nhóc tên Trịnh Nguyên .....
_ Thằng ch* , tao có ý tốt mà mày dám đánh tao hả - Thằng nhóc tay vịn cái mũi đang chảy máu
BỐP .... BỐP ....BỐP ....
_ Ý tốt này ....Ý tốt này .....- Hoàng Sơn đấm túi bụi
Thằng nhóc kia cũng không hiền , cùng đánh Hoàng Sơn .... 2 đứa đánh nhau náo loạn 1 khoảng sân .... Lúc thằng nhóc kia lao tới định đánh tiếp thì Hoàng Sơn hạ thấp người đưa chân ra gạt chân nó .... Trịnh Nguyên ngã nhào về trước , đầu sượt ngang 1 cạnh bệ tường toát da chảy máu .... Nó thấy máu thì sợ hãi khóc òa , Hoàng Sơn cũng lúng túng ..... đám học sinh xung quanh la toáng lên ..... vừa lúc thầy giám thị có mặt .... Thế là Trịnh Nguyên được đưa xuống phòng y tế , Hoàng Sơn thì phải lên phòng giám thị ..... Không lâu sau đó , Hoàng Lâm và Tú Tâm được mời lên trường .... Sau khi viết cam kết và bồi thường xong xuôi thì họ đưa Hoàng Sơn về .... Trên phòng Hoàng Sơn , nhóc con đang quỳ gối trước mặt ba mẹ .... Hoàng Lâm nhìn 1 lượt Hoàng Sơn , gò má trái thâm tím , quần áo xốc xếch lấm lem , tay chân xây sát ....
_ Hoàng Sơn ! – Anh chợt lên tiếng
_ Dạ
_ Tại sao con đánh bạn ?
Hoàng Sơn im lặng cúi đầu không nói .....
_ Hoàng Sơn , ba là đang cho con cơ hội giải thích đấy – Anh nghiêm giọng
_ Con trai à , con nói cho ba mẹ biết lí do đi . Mẹ biết con không phải đứa trẻ thích gây hấn mà – Tú Tâm nhẹ nhàng khuyên
Hoàng Sơn vẫn trước sau im lặng .....
_ Con là đang thách thức sự kiên nhẫn của ba sao ? ...... Được , vậy thì coi roi cứng hay mông con cứng . Lên giường kéo quần xuống nằm sấp cho ba – Hoàng Lâm ra lệnh
_ Kìa anh , cứ từ từ đừng làm con nó sợ ..... Hoàng Sơn , con mau nói đi , đừng làm ba của con giận – Tú Tâm 1 bên khuyên chồng 1 bên khuyên con
Hoàng Sơn thì không nói gì , tự nguyện theo ý Hoàng Lâm lên giường kéo quần nằm sấp .....Hoàng Lâm thật không ngờ nhóc con này lại kiên quyết không nói ..... Anh cầm cây thước gỗ trong tay dự định phạt nó vài roi cho nó biết sợ mà nói ra .....
Chát ....chát .....chát ......chát ......chát
Hoàng Sơn tuy đau nhưng nắm chặt tay cố không phát ra tiếng .....
_ Anh à ,.....
_ Đứng qua 1 bên không được cưng chiều nó – Anh cắt ngang
Chát ...ưm....chát ....ưm.....chát ...hức...chát ...ưm...chát .....hức hức
Lần này Hoàng Lâm tăng 1 đạo lực .... Nhóc con đau tới bật khóc .....
Chát ...ưm ....chát ...aa..chát ...huhu...chát ...aa đau.....chát ...aa....
Lần này thì bật khóc lơn hơn và bắt đầu kêu đau ....
_ Anh đừng đánh nữa , anh đánh mạnh quá con nó đau quá kìa anh – Tú Tâm đau lòng nói
_ Em không thấy là nó bướng sao ? Ở trường khi bị đưa lên văn phòng thầy hỏi nguyên nhân nó không nói , bây giờ ba mẹ hỏi cũng không nói – Anh có vẻ khá giận
Tú Tâm không đành lòng nhưng chính cô cũng thấy sự nghiêm trọng của sự việc nên dằn lòng , mắt đỏ hoe nhìn mông Hoàng Sơn đã đỏ bầm .... Hoàng Sơn vẫn im lặng khóc ....điều này khiến Hoàng Lâm càng muốn biết nguyên do ...Anh thấy con khóc như vậy tâm anh cũng rất đau ......Anh chắc chắn nguyên nhân sự việc này rất to lớn nên Hoàng Sơn mới động thủ như vậy .... Nhưng nếu nhóc không nói ra thì người làm ba như anh làm sao biết nó đúng hay sai mà khuyên dạy kia chứ .... Cái thằng nhóc này đụng chuyện là lại bày ra cái bộ dạng 1 mình cam chịu không muốn người khác xen vào , nếu nó cứ như vậy thì đây đâu còn là 1 gia đình nữa chứ....Anh dằn lòng , tay nắm chặt thước gỗ và tăng lực lên.....
CHÁT .....aa huhu
_ Con thái độ như vậy là sao hả ? Con thực sự muốn chọc tức ba sao ?
CHÁT ....aa đau
_ Đánh nhau tới mức người ta phải khâu mấy mũi mà còn chưa nhận ra tính nghiêm trọng à ?
CHÁT ....aa huhu
_ Lỡ như không may người ta đập đầu chết thì như thế nào đây ? HẢ ?
CHÁT ....aa đau quá ba ơi huhuhu
_ Tới nước này còn không nói ra , con cho rằng hành động của mình là đúng phải không ?
CHÁT ....aa.....CHÁT ....aa ....huhu con nói ....con nói mà .....ba đừng đánh nữa ....con đau quá huhu
_ Nói Mau !
_ Huhu ..... hức .....tại ....tại nó ....hức ....bảo con giết bé Khoai Tây ....cho nên con mới đánh nó......huhu
Hai vợ chồng Hoàng Lâm sững người nhìn nhau ..... Hoàng Lâm đặt thước lên bàn , bước lại lấy túi đá đã chuẩn bị sẵn mà chườm cho nó .... Tú Tâm thì lấy khăn ướt lau mặt mũi chân tay cho nó , bôi thuốc lên mấy vết trầy do việc ẩu đả tạo thành.....Hoàng Sơn lúc này vẫn khóc nức nở ..... Hoàng Lâm không vội hỏi tiếp mà là chăm sóc cho nó ....Tú Tâm hiểu Hoàng Lâm đang muốn để con trai ổn định và bình tĩnh lại nên cô chỉ lau người , bôi thuốc và giúp nó thay 1 bộ đồ thoải mái .... Sau khi thay xong , Hoàng Lâm để nhóc Củ Cải ngồi lên đùi anh , nhẹ nhàng xoa lưng và lau nước mắt cho nó ....Hoàng Sơn cũng đã nín tuy còn thút thít 1 chút ....
_ Giờ kể lại đầu đuôi cho ba mẹ nghe được chứ ? – Anh nhẹ giọng
Hoàng Sơn gật gật đầu và ngoan ngoãn kể hết mọi chuyện ......
_ Trời ạ , thằng nhóc đó mới tí tuổi mà độc mồm độc miệng vậy sao – Tú Tâm kêu lên
_ Hoàng Sơn , tại sao ba hỏi lại không chịu nói ?
_ Hức .... Con sợ ba mẹ nghĩ con sẽ nghe lời người ta , ganh tị với em
_ Con ngốc quá , ba mẹ làm sao có thể nghĩ con như vậy được .- Tú Tâm xoa đầu nó
_ Mẹ con nói đúng đó , con là con trai của ba mẹ . Ba mẹ tuyệt đối tin tưởng con không phải loại người như vậy . Nhưng mà con giải quyết vấn đề như vậy là không thông minh . Con nghĩ mà xem lỡ có án mạng xảy ra thì sao ? Ba biết là con tức nhưng mà con phải hiểu 1 điều rằng miệng lưỡi thế gian rất cay độc , dù con đánh được 1 người nhưng vẫn còn nhiều người khác , con vốn dĩ không thể ngăn chặn hết những điều họ nghĩ hay những gì họ nói . Chỉ cần lương tâm con trong sạch thì con cứ hiên ngang mà sống , chỉ cần lòng con tin tưởng ba mẹ thì những lời kia chỉ là phù du . Còn nếu cảm thấy ấm ức quá thì cứ nói với ba mẹ , ba mẹ sẽ lấy lại công bằng cho con . – Hoàng Lâm ôn tồn dạy dỗ nó
Hoàng Sơn im lặng suy nghĩ ....
_ Sao thế ? Không tin tưởng ba à ? Ba có bao giờ để con chịu uất ức chưa ? – Hoàng Lâm nhẹ giọng
_ Hức ....Không .... Không phải ..... Con tin ba mà ......Chỉ là con đang suy nghĩ thôi ..... Con xin lỗi ..... cũng do con không kìm chế được .... Lúc đó con rất giận .....hức .... Nhưng mà bây giờ con hiểu rồi , ba nói đúng ....con không nên dễ dàng bị tác động chỉ vì vài câu khích bác .... Con biết sai rồi , con xin chịu phạt – Nhóc Củ Cải thành thật nói
_ Ngốc quá , phạt gì nữa chứ ..... Biết sai là được rồi , lỗi này không hoàn toàn là do con . Ở tuổi của con , bị tác động khi bị khiêu khích là chuyện bình thường , chỉ cần sau này rút kinh nghiệm là được . – Tú Tâm xoa đầu nó
_ Mẹ con nói đúng .....Ban nãy ba phạt là vì con cứ có cái tật gặp chuyện là giấu và chịu đựng 1 mình . Con nên nhớ , bây giờ con là con của ba mẹ , không phải như trước đây mà phải 1 mình cam chịu mọi thứ . Chúng ta là 1 gia đình , phải biết thành thật và chia sẻ , con hiểu chưa ? – Hoàng Lâm nói
_ Dạ con hiểu rồi , sau này con không như thế nữa đâu – Nhóc Củ Cải thành thật
_ Con còn đau lắm không ? – Hoàng Lâm hỏi
_ Dạ ....còn ạ - nhỏ giọng
_ Dĩ nhiên là đau rồi , mẹ thấy ba con đánh mà muốn khóc theo con luôn . Ba con mà phạt thì nghiêm phải biết – Tú Tâm liếc nhìn Hoàng Lâm
Hoàng Lâm chỉ cười không nói gì ......
_ Là do con sai , nếu con không cố chấp mà nói ra thì ba đã không giận như vậy
_ Trời , coi nó bênh ba nó kìa – Tú Tâm bật cười
_ Thế nào ? Em ganh tị à ? – Hoàng Lâm trêu
_ Xí , ai thèm
_ Con cũng thương mẹ mà – nhướn người tới hôn má cô 1 cái
_ Thấy ghét ghê chưa , còn biết lấy lòng nữa chứ - Tú Tâm nhéo nhẹ mũi nó
Giới Thiệu Chap Sau :
Cửa mở , ông Đường bước vào .....
_ Chào con gái
_ Con chào ba ...... Con mời ba ngồi .....Ba tìm con có việc gì à
Cả 2 ngồi ở bộ sofa trong phòng .....
_ Không , ba chỉ định đưa con đi ăn trưa . Ba có 1 đối tác đến Đài Loan du lịch , ba định giới thiệu cho khu nghỉ dưỡng Sơn Nam của con
_ Dạ
_ Cậu ta còn trẻ , lại tốt tính nữa
_ Ba à , con chưa sẵn sàng ..... hơn nữa , chúng ta chưa tìm được Hoàng Long mà ba . Có thể là anh ấy chưa chết – Diệu Anh nói
_ Diệu Anh à , ba biết nói ra điều này là tàn nhẫn với con nhưng con hãy chấp nhận sự thật ..... Đã gần nửa năm trôi qua ,nếu Hoàng Long còn sống thì nó đã quay trở về rồi . Con chỉ mới 30 , vẫn cồn trẻ để có thể tìm hạnh phúc mới . Ba thật sự không muốn nhìn thấy con sống đau khổ như vậy – Ông Đường nói
_ Con không nghĩ sẽ đi thêm bước nữa đâu ba .... Ngoài Hoàng Long ra , con sẽ không yêu ai nữa đâu ..... hơn nữa con còn có 2 đứa con nhỏ , con không muốn khi con tái giá , người ta hành hạ con của con – Diệu Anh nói
_ Haizz , sao con tôi lại khổ thế này – Ông Đường lắc đầu thở dài
_ Ba à , ba đừng buồn như vậy . Con sẽ sống tốt mà – Cô nắm tay ông an ủi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro