Chap 92

Long đại ca bước vào ánh mắt trầm lạnh .....

_ Đại ca , mọi chuyện là ý của em không liên quan Diệu Anh – Hoàng Lâm đứng chắn trước Diệu Anh

_ Đúng đúng , chuyện này không liên quan tam tỉ , anh đừng trách phạt chị ấy – Tú Tâm cũng che chắn cho Diệu Anh

Diệu Anh ánh mắt thoáng buồn bã ..... Hoàng Long nghe được hết rồi , thế nào anh ấy cũng lại nổi giận khi có người đòi động tới Bội Chi cho mà xem .... Mọi Người là vì cô mà nghĩ cách , làm sao cô có thể để họ hứng chịu cơn giận của đại ca được chứ .... Cô bước lên đối diện đại ca ....

_ Do mọi ngươi lo lắng cho em thôi .... Họ chỉ nói vậy thôi chứ không có ý tổn hại gì đến Bội Chi đâu cho nên anh đừng trách mắng họ .

Hoàng Long vẫn im lặng nhìn Diệu Anh khiến Diệu Anh hơi lo lắng .... Chắc là anh ấy đang rất tức giận .....

_ Anh ..... em nghe nói là hôm qua đến giờ anh chưa ăn gì .... Để em đi chuẩn bị cho anh – Cô nói nhằm phá tan sự im lặng

_ Không cần – Anh đáp gọn

_ Đại ca , anh đừng làm khó tam tỉ , chuyện không liên quan đến chị ấy đâu – Tú Tâm vội nói

Hoàng Long hướng ánh nhìn đến những người còn lại .....Diệu Anh thấy vậy thì hoảng hốt .....

_ Là do em..... tất cả là tại em .... Là em đố kị với Bội Chi nên mới nhờ mọi người nghĩ cách ..... Anh muốn trách phạt gì thì em cũng xin gánh hết – Diệu Anh vội ôm hết tội – Anh muốn phạt thế nào ..... em tự mình đến phòng gia pháp tùy anh định đoạt nhưng em xin anh đừng ........

Cô nói chưa hết câu đã bị Hoàng Long kéo lại và ôm vào ngực.... Không chỉ cô mà tất cả mọi người đều kinh ngạc ....

_ Hừm , em vẫn cái tật hay bao che và thích nhận lỗi thay người khác nhỉ ? – Hoàng Long chợt nói

_ Anh .... Anh .... – Diệu Anh ngước nhìn lên ánh mắt còn chưa tin điều mình vừa nghe

_ Anh xin lỗi – Anh không nói gì nhiều mà ôm chặt lấy cô

_ Đại ca ..... anh đã nhớ lại ? .....đúng ....đúng không ? – Tú Tâm hoài nghi

_ Umh – đại ca gật đầu

Diệu Anh sững người .... Là mơ nữa sao ..... cô không dám tin đây là sự thật .....

_ Anh xin lỗi , thời gian qua đã khiến em chịu uất ức rồi – Anh hôn lên tóc cô

Diệu Anh lúc này mới biết đây là sự thật , cô vòng tay ôm chặt lấy anh mà òa khóc như 1 đứa trẻ .....Mọi người ai cũng lấy làm vui mừng .....Hoàng Long nhẹ nhàng ôm và vuốt nhẹ lưng cô an ủi .... Diệu Anh thì không nói được lời nào , cứ thế mà khóc cho hết bao ấm ức phải chịu đựng , khóc cho hết bao tháng ngày chờ đợi .....Hoàng Long thấy cô biểu cảm như vậy thì đau lòng tự trách không thôi , anh cứ thế ôm chặt cô , để cô khóc ướt cả 1 mảng áo ..... Mãi 1 lúc sau có mới điều tiết lại được ....

_ Tam tỉ , chúc mừng chị . Sóng gió của chị qua rồi – Tuệ Ngân nói

Mọi người ngồi ở sofa .....

_ Mọi người chắc là giận anh lắm nhỉ , nhất là Hoàng Lâm .... Bởi vì lúc đó anh nghe theo lời của Bội Chi – Long đại ca nói

_ Lúc đó anh không nhớ gì mà làm sao em giận anh được chứ .... Giờ anh nhớ lại là tốt rồi .- Hoàng Lâm mỉm cười nói

_ Nhưng làm sao anh nhớ ra được vậy ? – Diệu Anh hỏi

_ Tất cả là nhờ tiểu thiên thần của chúng ta – Anh mỉm cười nói

_ Ý anh là Hoàng Khôi ? – Diệu Anh hỏi

_ Umh , sau chuyện ở phòng gia pháp anh đã suy nghĩ rất nhiều , anh quyết tâm tìm sự thật cố gắng nhớ nhưng thật sự rất khó .... Mãi tới khi anh thấy ảnh chụp siêu âm trong sổ kỉ niệm đó thì kí ức mới dần hiện ra .

Hoàng Long nhớ lại lúc đó , sau anh tỉnh dậy ....

«

_ Mình đã ngủ được bao lâu rồi .... Phải rồi , hôm qua cố quá nên ngất luôn ....mà sao mọi thứ lại nhòe nhoẹt không rõ ràng gì cả ....

Đại ca nhìn lên đống đồ vật kỉ niệm ....anh nhìn thấy 1 cuốn sổ bọc da , thứ này hình như anh chưa xem qua thì phải ......anh đưa tay mở cuốn sổ , trong sổ có 1 bức ảnh chụp ảnh siêu âm ....là ảnh chụp thai nhi .... Phía sau bức ảnh ghi " Hoàng Khôi , tưởng nhớ ngày --/--/---- ... Ba mẹ luôn yêu thương con , thiên thần của ba mẹ " ......chợt có cái gì đó hiện lên trong đầu anh .....dần dần hình thành và liên kết lại 1 chuỗi sự kiện

" _ Mày đem đủ hết chứ ?

_Chắc chắn đủ .... Thả cô ấy ra

_ Mày không có tư cách ra lệnh cho tao đâu nhóc con . Mày ném túi bằng chứng sang đây nếu không tao giết nó – Đinh Hải Phong kề dao vào cổ Diệu Anh

_ Được ...

..............

_ Khốn kiếp ! Giờ mày muốn sao mới chịu thả cô ấy ra ?

_ Đừng vội tức giận , tuy mày đã ngoan ngoãn đưa hết bằng chứng có được cho tao nhưng tao vẫn không tha cho việc mày muốn khởi tố tao ....Đụng tới Đinh Hải Phong này thì mày sẽ phải trả giá nhóc con à , 1 cái giá rất đắc

Đinh Hải Phong nói và giơ con dao trong tay lên ...Long đại ca liều mình xông vào can nhưng bị thuộc hạ hắn cản lại .....anh đánh nhau với chúng .....Đinh Hải Phong đâm vào phía tim Diệu Anh 2 nhát dao thật sâu và đâm thêm vào hông cô 2 nhát ....

..............

_ Diệu Anh ....

_ Đại ca , ....nếu ...em ....không qua khỏi ....

_ Đừng nói nữa , em sẽ không sao .....Cậu mau chạy xe nhanh 1 chút được không ?

.........

Đinh Hải Phong ..... thai nhi .....Diệu Anh ..... xin lỗi chúng tôi rất tiếc Chúng tôi chỉ cứu được người mẹ nhưng không cứu được thai nhi .....

_ Tất cả là tại cậu ....Cậu đã hứa sẽ bảo vệ nó , tại sao bây giờ lại như vậy hả ?

......

_ Con muốn vào nhìn mặt Diệu Anh

_ Không ...cậu không có tư cách đó ....cậu không những hại chết Diệu Anh mà còn hại chết cả con của cậu nữa .....1 xác 2 mạng ...cậu biến đi , từ nay tôi không muốn thấy mặt cậu nữa

................................................................................ »

Anh kể lại rõ mọi chuyện cho mọi người nghe.............

_ Đúng là trẻ nhỏ rất thiêng , chắc chắn Hoàng Khôi muốn hàn gắn cho ba mẹ nó – Tú Tâm nói

_ Em thấy trên phim khi họ nhớ lại thường đau đầu dữ dội ... anh có bị không ? – Diệu Anh hỏi

_ Có

_ Vậy .... Vậy ra hôm qua anh giam mình trong phòng không ra ngoài , Ngọc Lan gọi cửa cũng không trả lời là do .....

_ Đúng , lúc đó đau quá nên ngất đi – Hoàng Long gật đầu

_ Vậy bây giờ anh sao rồi ? – Diệu Anh lo lắng hỏi

_ Anh vẫn còn hơi ê ẩm nhưng mà không sao , vẫn chịu được

_ Tam tỉ đừng lo , đại ca mới khôi phục nên các dây thần kinh bị kích thích mạnh thôi , chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ ổn – Tuệ Ngân nói

_ Vậy bây giờ em đưa anh về phòng nghỉ nha

_ Đúng đó , anh về phòng nghỉ ngơi đi , mọi chuyện chờ anh khỏe hơn rồi giải quyết – Hoàng Lâm nói

Diệu Anh đưa Hoàng Long về phòng .....

_ Anh nằm nghỉ đi , em đi làm gì đó chờ khi anh dậy ăn

_ Không .... ở lại với anh đi – Anh kéo tay cô lại

Anh không nói gì , ôm cô trong vòng tay mà an tâm ngủ .... Diệu Anh cũng không nói .... Biết chắc là anh mệt rồi , cô im lặng nằm ngắm anh rồi chính mình cũng ngủ thiếp đi ......

Bên dưới nhà , Bội Chi vừa đi shopping về .....

_ Hoàng Long đâu ? – cô ta hỏi 1 thuộc hạ

_ Đại ca đang ở cùng tam tỉ - thuộc hạ nói

_ Gì cơ , sao cô ta lại ở cùng Hoàng Long chứ - Bội Chi quát lên

_ Họ là vợ chồng thì tại sao lại không thể ở cùng nhau chứ ? – Ngọc Huy và Tuệ Ngân bước xuống

_ 2 người là ..... – do hôm qua Bội Chi về nhà thông báo kế hoạch cho ba của cô ta biết nên không biết về vợ chồng Ngọc Huy

_ Chào ngũ ca , ngũ tẩu – thuộc hạ cúi chào

_ À thì ra là em chồng của tôi , thật hân hạnh

_ Hừm , ai là em chồng của cô chứ - Tuệ Ngân cười khinh

_ Nè cô kia , cô chẳng qua chỉ là em dâu trong nhà có tư cách gì nói chuyện với tôi

_ Tôi tuy chỉ là em dâu trong nhà nhưng là người mà Ngọc Huy danh chính ngôn thuận cưới về , có hôn thú rõ ràng hơn nữa còn được ghi tên vào hộ khẩu – Tuệ Ngân nhún vai

_ Tôi và Hoàng Long cũng có hôn thú

_ Xin lỗi nhé , đại ca kí hôn thú với cô trong thời gian anh ấy mất trí nhớ cho nên không được tính đâu .... Hơn nữa trước đó đại ca đã có hôn thú với tam tỉ , nếu họ chưa li hôn thì dù cô có 10 tờ hôn thú cũng không bằng 1 tờ hôn thú của người vợ chính thức – Ngọc Huy nói

_ Các người .... Các người ....cứ chờ đó mà xem – cô ta hậm hực bỏ về phòng

Trong khi đó trên phòng đại ca .....đại ca đã thức , anh ngắm nhìn Diệu Anh ..... trông cô ốm đi nhiều quá chắc hẳn thời gian qua lại bỏ bê bản thân rồi .....Anh nhẹ kéo quần cô xuống ... cô giật mình thức dậy ......

_ Anh làm em thức rồi .... Anh chỉ định xem qua vết thương của em – Hoàng Long hôn trán cô

_ Em không sao đâu

Hoàng Long không nói , cởi 2 lớp quần cô ra để sang 1 bên .....Diệu Anh cũng không ngăn cản , lâu rồi không được anh chăm sóc , thôi thì giờ cứ tận hưởng thôi .....

_ Anh xin lỗi – Anh vừa bôi thuốc vừa nói

_ Em không sao , chỉ cần anh nhớ lại thì em chấp nhận hi sinh 1 chút cũng không sao

_ Em ngốc quá – Anh khẽ mắng

_ Hoàng Long , em nhớ anh nhiều lắm , không ngày nào mà em không nhớ anh – Cô xoay người nhìn anh ánh mắt đầy tình cảm

_ Anh biết , anh yêu em .... Vợ ơi , anh thật là người chồng tệ bạc nhất trên đời

_ Không đâu , anh là người chồng tuyệt vời nhất . Tuy lúc đó anh làm em tổn thương nhưng hơn ai hết em hiểu rõ con người anh mà.....Anh chỉ nhân nhượng với người mà anh yêu thương còn với người khác thì anh rất vô tình

Anh nhẹ cúi người hôn cô ... cô kéo anh sát vào mình , phối hợp hôn anh ..... Lần lượt từng món đồ trên cơ thể 2 người được trút xuống ..... họ lại có 1 khoảng thời gian ân ái mặn nồng sau 1 cơn bão lớn .... Sau đợt mây mưa ,họ tựa vào nhau thở dốc ....

_ Em thật là , mông đang đau thế mà cũng còn quyến rũ anh – Anh nhéo nhẹ mũi cô

_ Người ta nhớ anh lắm – Cô mỉm cười tay xoa nhẹ ngực anh – Anh nè

_ Hửm ?

_ Còn chuyện của Bội Chi , anh kể em nghe đi ?

_ Ban đầu anh được gia đình cô ấy cứu ....1 tháng trước anh giúp nhà họ bán được 1 lượng nông sản lớn cho nên họ tổ chức tiệc ăn mừng . Hôm đó anh say khướt , sáng tỉnh dậy đã thấy Bội Chi không quần không áo nằm bên cạnh . Lúc đó nhà họ bắt anh chịu trách nhiệm , anh thì nghĩ là dù sao mình cũng mang ơn họ nên chấp nhận .... Tới hôm đám cưới thì em xuất hiện ....

_ Vậy là anh đâu có yêu thương gì cô ấy

_ Umh , lúc đó anh không nhớ gì , nghĩ thấy gia đình họ có ơn nên chắc là ý trời nên anh mới đồng ý

_ Vậy bây giờ anh tính sao đây , nếu tin này tới tai ba em thì sẽ có bão lớn đấy – Diệu Anh nói

_ Vậy là ba chưa biết chuyện này hả ?

_ Anh nghĩ em dám nói sao . Em mà nói ra thì ba có mà qua dở cả ngôi biệt thự này .... Em phải nói với ba là anh đang trong thời gian điều trị hạn chế gặp quá nhiều người vì như vậy anh không tập trung nhớ lại được . Chứ để ba qua đây mà thấy anh có vợ nhỏ thì anh tiêu – Cô đánh nhẹ lên ngực anh

_ Cảm ơn vợ đã bảo vệ anh ... nhưng mà cô ta không phải vợ anh , vợ của anh chỉ có em , một mình em thôi– Anh mỉm cười nắm tay cô đưa lên hôn

_ Nói gì thì nói , anh định giải quyết như thế nào với Bội Chi ? Em thấy là cô ấy không muốn rời đi đâu

_ Cô ấy chỉ vì thích cái gia tài này thôi , tiếc là anh không thể cho cô ta – Hoàng Long nói

_ Anh cũng nhận thấy điều đó sao ?

_ Umh , từ sau mấy vụ em và cô ta cãi nhau thì anh đã nhận ra

_ Nhưng cô ta không ngoan ngoãn rút lui đâu

_ Anh đã có cách

_ Là cách gì vậy ?

_ Chúng ta li hôn

_ Sao cơ ? – Diệu Anh sững người

_ Diệu Anh , em có tin anh không ? – Anh cúi đầu nhìn vào mắt cô

_ ..... Có .... Em tin anh .... Vậy cứ theo sắp xếp của anh – Diệu Anh tuy chưa hiểu Hoàng Long định làm gì nhưng cô biết anh sẽ không để cô chịu thiệt thòi

Buổi cơm chiều kết thúc ....Hoàng Long ngồi cùng các anh em ăn tráng miệng ....

_ Anh định giải quyết cô Bội Chi kia ra sao ? – Hoàng Lâm hỏi

_ Chuyện lỡ rồi , anh phải có trách nhiệm với cô ta . Có lẽ anh và Diệu Anh sẽ li dị

Tất cả mọi người đều kinh ngạc .....

_ Đại ca , đâu cần phải như vậy . Biết đâu hôm đó cô ta gài anh chứ thật chất anh chưa làm gì cô ta cả . Chúng ta có thể đưa cô ta đi kiểm tra xem cô ta có còn là con gái hay không mà – Tuệ Ngân nói

_ Anh có trách nhiệm với cô ta vậy còn trách nhiệm với tam tỉ và con anh thì sao ? – Ngọc Huy cũng lên tiếng

_ Tam tỉ à , sao chị không nói gì hết vậy ? – Tú Tâm nhìn Diệu Anh

Diệu Anh xiên 1 miếng lê , cô ăn 1 nửa , đút Hoàng Long 1 nửa bình thản như không có gì xảy ra, cô nói .....

_ Đại ca muốn li hôn thì cứ theo ý anh ấy

_ Sao cơ ?

Vừa lúc đó sau khi Bội Chi biết Hoàng Long đã nhớ lại mọi chuyện thì chạy tới làm loạn lên ....Vừa trông thấy Bội Chi , Diệu Anh liền thay đổi thành vẻ mặt đau thương bất lực .....

_ Em nghe nói anh đã nhớ lại hết sao ? – Bội Chi đứng trước mặt đại ca mà chất vấn

_ Ừ - Hoàng Long chỉ đáp gọn

_ Vậy bây giờ anh tính sao đây ? Anh đã cướp đời con gái của tôi giờ anh lại quay về hạnh phúc bên vợ con anh sao ?

_ Bội Chi , thật ra anh suy nghĩ kĩ rồi anh nên có trách nhiệm với em cho nên anh sẽ li dị với vợ của anh . Nhưng anh muốn hỏi em 1 câu , em đến với anh vì cái gì ? – Hoàng Long điềm tĩnh hỏi

_ Dĩ nhiên là vì em yêu anh rồi – cô ta giả vờ

_ Được , anh đã cho mời luật sư đến , sáng ngày mai sẽ tiến hành điền đơn li hôn . Bây giờ em về phòng nghỉ ngơi đi

_ Vâng ạ

Bội Chi nghe thấy thế thì vui mừng như bắt được vàng lại thấy vẻ mặt Diệu Anh tỏ ra ảo não thì càng hứng hở .... nhanh chóng về phòng dưỡng sức cho ngày mai đường đường chính chính bước lên vị trí chị đại .....Tại phòng Hoàng Lâm ....

_ Anh à , giờ này mà anh còn tâm trạng xem sách sao ? – Tú Tâm nhăn nhó

_ Chứ em bảo anh phải làm sao ? – Hoàng Lâm mắt vẫn nhìn sách

_ Nè .... Đừng đọc nữa mà – cô giật lấy cuốn sách đóng lại để lên bàn

Hoàng Lâm mỉm cười kéo cô ngồi xuống .....

_ Không đọc sách nữa vậy mình chơi trò vợ chồng nhé – Anh hôn cô , tay sờ xoạng cô

_ Ơ .... Cái anh này , anh còn trêu chọc em nữa hả - Cô đẩy tay anh ra

_ Chứ em muốn như thế nào đây ? – Anh mỉm cười nhìn cô

_ Sao anh không đi khuyên đại ca đi

_ Anh khuyên thì được ích gì khi mà chính Diệu Anh còn không có ý kiến

_ Nhưng mà không lẽ để họ li dị thật sao ? Vậy còn tam tỉ thì sao đây ? Chị ấy phải sống ra sao . Rồi họ phải chia con cái à . Con người chứ có phỉa đồ vật đâu mà phải chia như thế cơ chứ – Cô ủ rủ nói

_ Anh nghĩ đại ca đã có kế hoạch của anh ấy nên em đừng lo . Nếu không thì Diệu Anh đâu bình tĩnh như vậy

_ Hi vọng anh nói đúng .... Nè trả sách cho anh nè , anh đọc tiếp đi – Cô đưa sách cho anh

_ Nhưng bây giờ anh hết hứng đọc rồi , em vừa cho anh nguồn cảm hứng mới – Anh tà mị nhìn cô

_ Đồ sắc lang !

_ Hừm , dám mắng anh . Anh sẽ cho em biết sắc lang có thể làm được những gì

_ Oái , đáng ghét ....ưm ....







Giới Thiệu Chap Sau :


_ Hừm ....- Ông Đường ngồi xuống ghế- Có phải các con thấy ông già này thừa thải quá không ?

_ Ba , sao ba lại nói vậy ? – Diệu Anh hỏi

_ Ba biết mọi chuyện rồi .... Chuyện lớn như vậy mà giấu ba . Con đó Diệu Anh , lấy chồng rồi thì không cần ba đúng không ? Con chịu uất ức cũng chịu 1 mình , đã vậy còn nói dối ba . – Ông có vẻ giận

_ Ba à , con sợ ba phát bệnh vì lo lắng cho con . Con không có ý giấu ba đâu – Diệu Anh cúi đầu nói

_ Tất cả các con , đứa nào cũng đáng phạt hết .... Ra ngoài sân quỳ 1 tiếng đi – Ông Đường nói

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro