Chap 93
Sáng hôm sau .... Mọi người tập trung đông đủ ở đại sảnh .... Luật sư thảo xong đơn li hôn và đưa cho Hoàng Long ....
_ Anh mau kí đi , kí rồi em sẽ chính thức trở thành vợ của anh - Bội Chi hối thúc
_ Trước khi 2 bên kí tên xin mời mọi người nghe qua 1 bản giao ước giữa 2 vợ chồng anh Hoàng Long và cô Diệu Anh - Luật sư nói
Tất cả mọi người ngạc nhiên , không ngờ giữa 2 người lại có bản giao ước gì đó .... Diệu Anh thì là người ngạc nhiên nhất .... Từ trước tới giờ cô không hề biêt gì về bản giao ước này .....Vị luật sư lấy ra 1 tờ giấy đưa cho Long đại ca ....Anh cầm lấy và bắt đầu đọc to lên cho mọi người nghe .....
" Ngày.... Tháng.... Năm....
Diệu Anh yêu dấu của anh
Anh thật không mong có 1 ngày bản giao ước này được đọc ra cho em nghe . Nhưng anh muốn nói với em rằng anh thật là hạnh phúc khi có được 1 người vợ như em . Cuộc sống của hai chúng ta thường gặp rất nhiều sóng gió bởi vì tính chất công việc thường đưa đến những vấn đề gian nan không thể lường trước . Hôm nay anh viết bản giao ước này là để chứng minh cho em thấy anh yêu em nhiều đến nhường nào . Nếu lỡ sau này có một ngày anh làm chuyện có lỗi với em , phản bội em và tình hình không thể cứu vãn được nữa dẫn đến việc chúng ta phải li hôn , thì anh sẽ để lại toàn bộ gia sản này cho em và ra đi với hai bàn tay trắng . Còn nếu như có một ngày em yêu người khác và không còn yêu anh nữa thì cũng như vậy, anh vẫn sẽ để hết gia sản lại cho em và vẫn sẽ ra đi với hai bàn tay trắng , bởi vì khi đó lỗi không phải ở em mà là ở anh đã không biết quan tâm yêu thương em, để cho em thiếu thốn mà phải tìm hạnh phúc và tình yêu nơi người khác . Đây có thể xem như một bản giao ước hay di chúc hợp pháp và không có gì có thể thay đổi nội dung trong bản di chúc này được . Điều cuối cùng anh muốn em biết rằng dù trong hoàn cảnh nào thì em vẫn là người phụ nữ mà anh yêu nhất . Anh xin lỗi em , vợ yêu của anh
Kí Tên
LONG
Trần Hoàng Long
"
Bản giao ước vừa đọc xong tuy ngắn ngủi nhưng khiến nước mắt Diệu Anh rơi ra .... Không ngờ anh yêu cô tới mức âm thầm chuẩn bị sẵn hết mọi thứ cho cô , đảm bảo mọi quyền lợi cho cô dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra .... Hoàng Long đưa lại tờ giao ước cho vị luật sư , ông ấy lại đưa nó sang cho Diệu Anh ....
_ Cô Diệu Anh , mời cô xem qua
Diệu Anh cầm lấy , cô rất cảm động vì tờ giao ước này toàn bộ được anh tự tay viết từ sau khi anh kết hôn với cô chừng 1 tháng chứ không phải đánh máy in ra ......
_ Cái gì cơ ? Sao lại là ra đi với 2 bàn tay trắng chứ ? Sao lại có thể như vậy ?- Bội Chi lập tức tỏ thái độ
_ Chứ ý cô muốn như thế nào ? - Tú Tâm cười khinh
_ Lẽ ra anh phải đuổi cô ta ra khỏi nhà , đưa em lên vị trí chị đại chứ - Bội Chi nhìn Hoàng Long
_ Bội Chi à , là anh có lỗi với Diệu Anh , anh phải bồi thường cho cô ấy .... Hơn nữa em chỉ là muốn có được anh , muốn anh chịu trách nhiệm thôi mà - Hoàng Long điềm tĩnh
_ Anh .... Nếu không có tiền thì sống thế nào được , tôi không muốn sống đời sống cực nhọc . Anh mau thay đổi di chúc đi - Bội Chi dần lộ ra rõ cái bộ mặt tham lam
_ Xin lỗi cô , nhưng di chúc này có hiệu lực nhất ở dòng chữ " không có gì có thể thay đổi " - vị luật sư nói - Bây giờ mời 2 người kí tên vào giấy li hôn
_ Khoan đã - Bội Chi vội ngăn
_ Cô lại muốn gì nữa , chẳng phải đây là điều cô muốn sao ? - Tuệ Ngân nói
_ Tôi có 1 đề nghị như thế này ..... Tôi sẽ chủ động ra đi nếu cô cho tôi 1 số tiền - Bội Chi nhìn Diệu Anh
_ Chẳng phải em nói yêu anh sao ? - Hoàng Long hỏi
_ Yêu có ăn được không , có mặc được không ? Tôi cho anh biết , tôi không yêu anh , chẳng qua tôi tưởng sẽ được sống trong nhung lụa nên mới ép anh li hôn . Không ngờ anh lại yêu cô ta tới mức để cả di chúc ngầm cho cô ta ... Cưới 1 người chồng không có gì trong tay thì thà là không cưới - Bội Chi trăng trợn nói
_ Vậy tại sao trước đây khi em chưa biết tôi có cơ ngơi thì em lại bắt tôi cưới em ?
_ Cái đó do ba tôi sắp đặt , ông ấy muốn lợi dụng việc anh không có người thân thì khi làm con rể sẽ hết lòng cống hiến không công cho gia đình tôi . Nhưng bây giờ anh tìm lại được gia đình anh
_ Vậy cô muốn bao nhiêu ? - Hoàng Lâm hỏi
_ 100.000.000 TWĐ ( khoảng 70 tỉ ) - Cô ta không cần suy nghĩ mà nói ra
_ Thật xin lỗi , nhưng tôi không đem chồng mình ra để mua bán -Diệu Anh nói
_ Vậy thì cô sẽ mất chồng - Bội Chi cười thách thức
_ Hừm , tôi không nghĩ vậy đâu . Chúng tôi còn chưa kí đơn li hôn kia mà - Diệu Anh điềm tĩnh
_ Nhưng anh ta đã nói sẽ chịu trách nhiệm với tôi còn gì
_ Đúng là anh ấy phải chịu trách nhiệm với cô nhưng chỉ khi nào anh ấy chủ động ....còn ban nãy chính miệng cô đã nói tất cả chỉ là sự sắp xếp của ba cô mà thôi . Ở đây có rất nhiều người có thể làm chứng , hơn nữa tôi cũng đã ghi âm lại - Diệu Anh mỉm cười
_ Các người .... Các người gài tôi ....- Bội Chi lúc này vỡ lẽ ra thì đã muộn
_ Không ai gài gì cô cả , là do cô quá tham lam , chính cô tự đề nghị trao đổi chứ chúng tôi đâu có ép - Hoàng Lâm nói
_ Được rồi , nói nhiều với cô ta làm gì... chuyện này coi như giải quyết xong , cô đi đi .... Hàn Khiêm , tiễn khách - Tú Tâm ra lệnh
_ Dạ
_ Khoan đã - Diệu Anh chợt nói
Mọi người hướng ánh nhìn sang Diệu Anh ....
_ Ngọc Lan , mang ra đi - Diệu Anh nói
_ Dạ
Ngọc Lan mang ra 1 vali .....Diệu Anh đặt lên bàn mở ra ....
_ Bội Chi , cái gì của mình thì sẽ là của mình , cái gì không phải của mình thì dù cưỡng cầu cũng không có kết quả đâu . Đây là 30.000.000 tôi tặng cho cô , thay lời cảm ơn gia đình cô đã cứu chồng tôi và chăm sóc anh ấy trong thời gian qua . Số tiền này đủ để cô sống cuộc sống an nhàn .
_ Cô ...- Bội Chi không ngờ được Diệu Anh không những không trả thù riêng mà còn cho cô ta 1 số tiền lớn như vậy
_ Hàn Khiêm , cho người hộ tống cô Bội Chi về nhà an toàn , nếu có gì bất trắc thì tôi sẽ theo bang quy xử phạt các cậu đấy - Diệu Anh nói
_ Dạ ..... Cô Bội Chi , mời - Hàn Khiêm lịch sự nói
Bội Chi không nói gì mà rời đi , ngay cả vali tiền cũng không mang theo , Hàn Khiêm đành mang ra xe cho cô ta theo lệnh tam tỉ ......
_ Em đâu cần phải làm như vậy , chuyện đó anh lo rồi - Hoàng Long lúc này nhìn Diệu Anh mà nói
_ Anh lo là chuyện của anh , em cũng muốn cảm ơn gia đình cô ấy ....Hơn nữa cô ấy còn trẻ lắm , chỉ là bị kim tiền làm mờ mắt thôi .- Diệu Anh nói
_ Tôi cũng hết việc rồi , tôi xin phép - Luật sư cúi chào
_ Để tôi bảo người đưa ông về - Hoàng Long nói
_ Thôi không cần đâu , tôi có xe mà , chào cả nhà
Sau khi vị luật sư rời đi ....
_ 2 người quả là 1 đôi trời sinh đấy , phối hợp với nhau rất nhịp nhàng - Hoàng Lâm mỉm cười
_ Anh vốn định kí đơn rồi về ăn bám cô ta 1 thời gian để cô ta tự chán nản tự bỏ cuộc .... Nhưng mà vợ anh đoán được nên can thiệp cách khác . Cho nên anh đành nghe theo vợ mình - Ánh mắt anh cưng chiều nhìn Diệu Anh mà trêu ghẹo
_ Hừm , em sẽ không cho anh rời xa em lần nữa đâu - Diệu Anh nói
_ Thưa đại ca , ông Đường đến ạ - thuộc hạ vào báo
Cả nhà đứng dậy , ông Đường bước vào .... Vẻ mặt không vui ....
_ Tụi con chào ba
_ Hừm ....- Ông Đường ngồi xuống ghế- Có phải các con thấy ông già này thừa thải quá không ?
_ Ba , sao ba lại nói vậy ? - Diệu Anh hỏi
_ Ba biết mọi chuyện rồi .... Chuyện lớn như vậy mà giấu ba . Con đó Diệu Anh , lấy chồng rồi thì không cần ba đúng không ? Con chịu uất ức cũng chịu 1 mình , đã vậy còn nói dối ba . - Ông có vẻ giận
_ Ba à , con sợ ba phát bệnh vì lo lắng cho con . Con không có ý giấu ba đâu - Diệu Anh cúi đầu nói
_ Tất cả các con , đứa nào cũng đáng phạt hết .... Ra ngoài sân quỳ 1 tiếng đi - Ông Đường nói
Mọi người đưa mắt nhìn nhau nhưng thấy ông Đường cương quyết nên họ biết ông không nói đùa .....
_ Dạ , là tội của con , ba phạt 1 mình con được rồi - Hoàng Long đành nhận hết vậy
_ Không , tất cả các con - Ông Đường cương quyết
_ Dạ - mọi người đành làm theo
Các thủ lĩnh kéo ra sân quỳ thành 1 hàng ngang ...... Các thuộc hạ xung quanh lập tức quỳ xuống theo .... Cũng phải thôi , các thủ lĩnh phải quỳ thì có cho vàng thuộc hạ bọn họ cũng không dám đứng .... Thế là tạo nên 1 cảnh tượng nguyên nhà ngoài ông Đường và Bà An phải trông trẻ thì còn lại quỳ hết ....
_ Cái gì vậy , nhà đang cúng ai mà quỳ hết vậy ? Người nào tôi không bảo thì không phải quỳ - Ông Đường bước ra
Các thuộc hạ khó xử nhìn nhau .....
_ Mọi người đứng lên hết đi - Long đại ca nhìn đám thuộc hạ
_ Nhưng thưa đại ca .....- Hàn Khiêm lên tiếng
_ Tôi bảo đứng lên có nghe không ? - Đại ca nói
_ Dạ - Các thuộc hạ đành đứng dậy
Không đứng thì thôi chứ đứng rồi mới thấy kì cục , ai đời thuộc hạ lại đứng khi thủ lĩnh quỳ chứ ..... Hoàng Lâm đưa mắt nhìn Hàn Khiêm ra hiệu .....
_ E hèm , các cậu đứng đó làm gì còn không đi làm việc đi ..... Hôm nay sau vườn cỏ mọc hơi cao rồi , các cậu đi nhổ cỏ đi - Hàn Khiêm nói
Hàn Khiêm đưa ra 1 cái lí do hết sức không cần thiết nhưng chủ yếu là di tản thuộc hạ đi để tránh làm thủ lĩnh mất mặt .....Qùy được 30p ......
_ Đại ca hại các em rồi
_ Đâu phải hoàn toàn do anh - Hoàng Lâm nói
_ Lâu lâu bị phạt tập thể kiểu này thấy cũng vui nhỉ ? - Ngọc Huy nói
_ Vui cái đầu anh , chân em tê cứng rồi đây - Tuệ Ngân nói
_ Cái này giống ngày xưa chúng ta bị đại ca phạt nhỉ khác ở chỗ là lần này đại ca cũng tham gia - Tú Tâm nói
_ Umh , giống thật- Hoàng Lâm mỉm cười gật đầu
Chát .... Chát ....Chát ....Chát ..... Chát .... Chát ....
Ông Đường tay cầm roi mây bất ngờ quất mỗi người 1 roi vào mông khiến họ im bặt ....
_ Bị phạt mà vui vẻ quá nhỉ - Ông Đường ngồi tựa bệ tường
Mọi người bị bất ngờ tuy thấy đau .... Nhưng tia mắt đều dồn sang Diệu Anh .... Trán Diệu Anh toát mồ hôi vì đau , cách đây 2 hôm cô vừa chịu 30 roi gân bò kia mà , có lẽ ông Đường không biết việc này .....Mọi người lo lắng nhìn Diệu Anh .... Cô gượng cười lắc đầu ý bảo không sao ...Ông Đường đã để ý thấy thái độ của mọi người ....
_ Các con đang giấu ba chuyện gì ? - Ông Đường lên tiếng
_ Dạ không có gì ạ - Diệu Anh lập tức nói
_ Vậy sao ?
Diệu Anh đưa mắt nhìn mọi người ý bảo họ đừng nói .....
Chát ....ưm ....
Ông Đường đánh xuống Diệu Anh 1 roi nữa ....
_ Ba đừng - Hoàng Long vội kêu lên
Nhưng Diệu Anh vội ngăn anh .....Ông Đường lại giơ cao roi định đánh xuống Diệu Anh .....CHÁT ....nhưng Hoàng Long vội đỡ cho cô , roi đánh trúng đùi sau của anh ....
_ Ba đừng phạt Diệu Anh .... Hôm trước cô ấy đã chịu 30 roi gân bò vì sự ngu ngốc của con - Hoàng Long vội nói
_ Gì cơ ? - Ông hỏi lại
_ Là con ngu ngốc tin lời người ta mà đánh vợ mình - Hoàng Long thú nhận
Nghe đến đây ông Đường tức giận giơ roi đánh liên tục xuống .......
CHÁT ....CHÁT ....CHÁT .....CHÁT .....CHÁT ...CHÁT ....CHÁT
Hoàng Long vẫn ôm chặt Diệu Anh , anh biết nếu anh buông tay ra thì cô sẽ lao ra đỡ cho anh ......
_ Ba đừng đánh nữa mà ba , con cầu xin ba ..... lúc đó anh ấy chưa nhớ ra chuyện gì , không phải lỗi của anh ấy - Diệu Anh bật khóc
CHÁT ....CHÁT ....CHÁT .....CHÁT .....CHÁT ...CHÁT ....CHÁT
Hoàng Long liên tục bị trận mưa roi quất xuống , không ít lằn roi bị lệch lên phía lưng đau đến thấu xương .....Thấy cảnh này ,4 người còn lại vội chụm lại đỡ cho đại ca ......Ông Đường đánh chừng 20 roi nữa thì dừng tay vứt cây roi sắp nát xuống đất ..... Gia đình họ tình thâm như vậy , sẵn sàng bao bọc che chở lấy nhau thì làm sao ông có thể đánh tiếp .... Ông im lặng cố bình tĩnh lại ....Nãy giờ giận quá đánh không lưu tình , giờ nghĩ kĩ thì đúng là lúc đó Hoàng Long không nhớ gì hết , ai lại đi chấp nhất 1 người bệnh kia chứ .....
_ Con xin lỗi ba - Hoàng Long cố nói bằng giọng bình thản nhất có thể
_ Về phòng hết đi , giờ cơm thì xuống ăn rồi sau đó chúng ta họp gia đình - Ông Đường nói
_ Dạ
Mọi người dìu nhau về phòng .....Diệu Anh lo lắng cởi vội đồ Hoàng Long ra ..... có lẽ do ba cô giận quá nên đánh liên tục khiến vài đường roi bị lệch .... Diệu Anh đưa tay chạm vào mấy lằn roi tím sẫm nơi thắt lưng sau của anh .....
_ Ưm .....
Là sát thủ , cô hiểu rõ vị trí này mà đánh trúng rất dễ tổn thương .... Và bằng chứng là Hoàng Long đang cố cắn răng chịu .....
_ Hức , sao lại đỡ làm gì ? Sao lại nói ra ?
_ Anh không sao , chỉ có vài roi đó bị lệch còn những roi kia anh chịu được .... Em lấy cho anh ít nước đá đi , chườm 1 lát sẽ đỡ hơn - Anh nói
_ Dạ
Diệu Anh vội đi lấy và chườm cho anh ......cô biết anh rất đau ... bình thường anh giỏi chịu đựng nhưng đánh ngay điểm yếu này thì nhức phải biết ..... 1 lúc sau anh cũng bớt đau ....
_ Em à , để em chịu đòn oan rồi - Anh kéo cô nằm xuống tay anh
_ Em chịu có 2 roi , anh chịu nguyên 1 trận mưa roi - Cô nói trong nước mắt
_ Được rồi , vợ ngoan đừng khóc .... Là anh đáng bị phạt mà - Anh ôn nhu dỗ dành cô
Hoàng Long dù đau mấy cũng cố ngồi lên xem qua vết thương của Diệu Anh .... Không có gì nghiêm trọng nên anh cũng an tâm bôi thuốc và ôm cô ngủ .....Bên phía Hoàng Lâm .....Tú Tâm cũng đang bôi thuốc cho anh ....
_ Hôm nay ba giận lắm nên mới mạnh tay như vậy đây - cô xót xa nói
Ban nãy Hoàng Lâm vừa đỡ cho anh trai vừa đỡ cho vợ nên cũng chịu không ít roi ....
_ Thiệt tình .... Ba đánh gì mà mạnh tay quá vậy nè .... Anh đau lắm đúng không
_ Umh - Anh cố tình để cô lo lắng , anh thấy vui khi cô nhoi nhoi lên lo lắng cho anh
_ Em sẽ nhẹ tay lại 1 chút ..... thế nào có đỡ hơn không ?
_ Cũng còn nhức lắm
_ Hjx , thế giờ phải làm sao ? - Cô rối lên
_ Lại đây anh chỉ cách cho
Tú Tâm cúi xuống gần anh .... Anh kéo cô nằm xuống giường rồi hôn lấy môi cô ...
_ Ưmm ....ưm ....anh lại trêu em
_ Anh đâu có trêu , cách này anh thấy hết đau mà
_ Hừ , xảo quyệt - Cô trừng mắt
Anh thì cười hả hê ....
_ Cười gì chứ , trêu chọc người ta bộ vui lắm hả ? - Cô nhăn nhó
_ Umh , vui lắm ..... thái độ em lúc này trông đáng yêu lắm - Anh nhéo nhẹ má cô
_ Hừ , anh chỉ được cái giỏi bắt nạt em thôi
_ Anh là yêu thương em đấy chứ .....thôi để anh bôi thuốc cho em luôn - Anh kéo cô nằm sấp xuống để bôi thuốc
Tú Tâm không phản đối , nằm đó cho anh chăm sóc ....cô bị cũng không nhiều vì đa số anh đỡ cho cô rồi .....
_ Haizz , mới tống được cơn bão Bội Chi đi thì cơn bão papa tới - Tú Tâm nói
_ Anh hứa sau này không dám đắt tội với nhạc phụ đại nhân đâu , nếu không sẽ có kết cục không toàn thây - Hoàng Lâm cười khổ
Sau buổi ăn , ông Đường chỉ hỏi thăm và bắt mọi người hứa không được giấu ông điều gì nữa .... Sau đó ông ra về để họ nghỉ ngơi ....thế là cơn bão nhỏ đi qua....
Thời gian trôi qua , còn 4 ngày nữa là giáng sinh ......phòng Hoàng Nam , nhóc con đang học rèn chữ .....Hoàng Long ngồi kế bên làm việc trên laptop .... Diệu Anh thì đang sắp xếp quần áo vào tủ cho con trai ....
_ Ba ơi con xong rồi nè
Hoàng Long ngó vào cuốn vở ....
_ Hoàng Nam ,sao con viết chữ cứ như vẽ bùa vậy ? Con viết lại trang khác đi .Năm sau là con bắt đầu vào lớp 1 rồi , không học trước từ bây giờ tới lúc đó sẽ không theo kịp bạn đấy
_ Câu này ngày nào ba cũng nói - nhóc con phụng phịu
_ Hửm ?- Anh nhìn nó và cố tình lên cao giọng
Nhóc con cúi đầu day day tay lên mặt bàn .....Hoàng Long lấy làm buồn cười nhưng vẫn không biểu lộ ra ngoài ....
_ Hoàng Nam à , luyện chữ rất tốt cho con đấy
_ Luyện chữ là rèn luyện tính kiên nhẫn , nét chữ và khoảng cách chữ nói lên tính cách con người . Là 1 người tốt , có lập trường thì chữ phải thẳng nét, dứt khoác và rõ ràng , khoảng cách chữ thể hiện người đó có hào phóng rộng lượng hay không có đúng không ba ... Cái này lần nào con tập luyện chữ ba cũng nói - Nhóc con sao y bản chính lời của anh
Hoàng Long đưa tay nắm cái lỗ tai nó nhéo 1 cái không mạnh không nhẹ .....
_ Oái oái .... Đau ....đau ....
_ Còn ở đó mà lí sự nữa phải không ? Hửm ?
_ Không .... Không .... Con không nói nữa - La oai oái
Anh buông tay ra .... Nhìn nó với ánh mắt mang biểu cảm thú vị .... Nhóc con thì 1 tay xoa xoa cái tai 1 tay cầm bút lên viết ....
_ Bởi mới nói phận làm con thật khổ - Nhóc con lầm bầm
_ Hoàng Nam !
_ Dạ ? - Giật mình
_ Tập trung viết đi !
_ Thì con đang viết nè - cúi xuống viết
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro