Chap 97

4 tháng sau , Ngọc Huy về nước ....... Anh chỉ về nhà đúng 1 lần để cất hành lí , sau đó lấy theo vài thứ và đóng đô ở vũ trường luôn ..... Tuệ Ngân rất buồn , anh về mà chỉ liếc qua cô có 1 cái rồi lại bỏ đi .... 2 đứa con này xem ra anh không nhận thật rồi .....

Vài ngày sau ..... đại ca và nhị ca gặp riêng Ngọc Huy ở phòng quản lí của vũ trường ....

_ Em không định về nhà luôn sao Ngọc Huy ? – Lâm nhị ca hỏi

_ Về đó để làm gì ạ ? – Anh vẫn dán mắt vào laptop

_ Ngọc Huy à , em không còn là con nít để mà mỗi khi giận lại bỏ nhà đi như thế đâu . Dù sao Tuệ Ngân cũng là vợ của em mà . – Long đại ca nói

_ .... Em không biết nên làm sao nữa .... Em cứ nghĩ là sau 1 năm quay về em sẽ nguôi ngoai nhưng khi nhìn tới 2 đứa nhỏ và nhớ tới chuyện đó là em lại nổi điên lên . Giờ mà về nhà gặp cô ấy có khi em lại giết cô ấy và 2 đứa nhóc kia lúc nào không biết – Ngọc Huy nói

_ 1 năm qua em không thể nào nguôi ngoai là vì khoảng thời gian này em tìm cách trốn tránh sự thật nhưng trốn tránh không phải là cách đâu , bằng chứng là cho tới giờ phút này em vẫn không thể nhẹ nhõm được ....Em càng không thể quên thì chính em càng cho mọi người thấy là em yêu Tuệ Ngân nhiều như thế nào . Em giận , điều đó không sai nhưng em không nên đối xử với Tuệ Ngân như thế , đặt biệt là bây giờ Tuệ Ngân đã sinh cho em 2 đứa con rồi– Hoàng Lâm nói

_ Hừ .... Đó chắc gì đã là con của em – Ngọc Huy cười nhạt

_ Dù chúng có là con của em hay không thì có gì khác biệt hả Ngọc Huy ? Chúng là những sinh linh vô tội kia mà ......Còn nếu đó đúng là con của em thì sao ? Em sẽ bỏ mặc con mình hay là bảo vợ mình giết chết nó đây ? – Hoàng Long hỏi

_ Em .... Haizz..... Nhiều lúc em thật là ngưỡng mộ 2 anh .... 2 người có thể rộng lượng cao cả với tam tỉ và tứ tỉ đến mức khó người đàn ông nào có thể làm được .... Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại . Trường hợp của tam tỉ và tứ tỉ là do tai nạn trong quá khứ , hoàn cảnh đưa đẩy , họ hoàn toàn không có lỗi ....Còn Tuệ Ngân ....cô ấy ....haizz....

_ Ngọc Huy à , bọn anh không phải thần thánh mà có thể cao cả như em nói .... Lúc biết chuyện anh cũng cảm thấy tâm không thoải mái chút nào nhưng mà em phải xem xét lại , tình yêu của em lớn hơn hay là cái tôi của em lớn hơn ....cái đó chỉ có em biết và cũng chỉ có em có thể quyết định . Phàm là con người thì ai mà không mắc lỗi chứ nhưng mà Tuệ Ngân cũng đã nói chuyện tối hôm đó chỉ là tai nạn , là do con bé uống say và lầm tưởng người đó là em thôi – Long đại ca nói

_ Nhưng cô ấy cũng không nên cứ mỗi lần giận lại đi nhậu cho say bí tỉ để rồi đi với người đàn ông khác vào khách sạn chứ . Đây đâu phải là lần đầu tiên ..... Tha thứ cho cô ấy ư ? Em không nghĩ em đủ cao cả như vậy đâu

_ Ngọc Huy .... 2 đứa là vợ chồng , em không thể đối xử với con bé như vậy , ít ra em phải nói chuyện rõ ràng với Tuệ Ngân chứ - Lâm nhị ca nói

_ Bây giờ dù cô ấy nói gì em cũng cảm thấy đó là ngụy biện mà thôi

_ Em có biết tại sao 1 tên tội phạm sau nhiều năm bị giam trong tù khi trở ra chưa lâu lại phải quay vào tù không ? Chính là vì họ không tìm được cơ hội để sửa chữa ....Hay nói đúng hơn là cái xã hội này khinh rẻ họ , xa lánh họ , không cho họ có cơ hội làm lại cuộc đời . Cơ hội là 1 thứ rất quan trọng đối với 1 người lầm đường lỡ bước..... cho dù cơ hội và sự tha thứ chỉ đến từ 1 người trong số hàng vạn người . Trường hợp của em , nếu tha thứ được thì hãy tha thứ còn nếu không thì hãy giải thoát cho nhau đi chứ đừng làm tổn thương nhau như vậy - Hoàng Long ôn tồn nói

Ngọc Huy im lặng 1 chút rồi ngẩn lên nhìn 2 anh ....

_ Cảm ơn 2 anh , em biết mình phải làm gì rồi

Chiều hôm đó Ngọc Huy về nhà .......anh lên phòng ....

_ Anh .... – Tuệ Ngân vui mừng bước lại

_ Đây là đơn li hôn , tôi đã kí rồi , cô cũng hãy kí đi – Ngọc Huy chìa tờ đơn ra trước mặt Tuệ Ngân

Tuệ Ngân đứng như chôn chân ..... tay cô run run nhận lấy tờ đơn .... Đọc từng dòng chữ mà nước mắt cô rơi xuống từng giọt ..... phía cuối đơn ....chữ kí của Ngọc Huy rõ ràng trước mắt không phủ nhận được .....

_ Anh ..... thật sự ..... không cần ....em nữa ...sao ? – Cô nhìn anh mà nghẹn giọng cố nói từng chữ

_ Cô mau kí đi – Ngọc Huy lạnh lùng nói

Tuệ Ngân chầm chậm từng bước đi tới bàn ....ngồi xuống .....cầm bút trên tay cô bất lực kí xuống .....nước mắt đã rơi thấm luôn cả nét mực ......Kí xong cô ngồi đó như chết lặng ....Ngọc Huy không nói gì .... Trực tiếp đi lại cầm tờ đơn và đi ra ngoài .....Tuệ Ngân gục mặt xuống bàn mà khóc nức nở ....

Ngọc Huy đã về nhà nhưng vẫn không hề vào phòng trong mấy ngày sau đó ....anh chỉ gọi cho cô đúng 1 lần và chỉ nói đúng 1 câu " Sáng ngày mai 10h có mặt tại tòa , chúng ta chình thức li dị " ......Tuệ Ngân lúc này 2 đứa con của mình đang bình yên ngủ say rồi nhìn từ giấy kết quả mà cô vừa nhận được ......Kết quả mà cô đem mẫu tóc của anh đi thử với 2 đứa con cô là trùng khớp ...... Nhưng mà bây giờ là con của ai cũng không quan trọng nữa , vì anh đã quyết định li hôn , đơn cũng đã kí và nộp lên tòa , tòa án cũng đã gửi thư mời rồi ......

_ Con à , mẹ xin lỗi ..... tất cả là lỗi của mẹ ...hức .....

Sáng hôm sau , tại 1 khu sắp mở của sòng bạc .....

_ Theo em thì chúng ta nên để máy đánh bạc bên này , còn bên kia là quầy đổi tiền như vậy vừa khoa học vừa đẹp mắt – Lâm nhị ca nói

_ Ừ , anh cũng có tính tới .... Hàn Khiêm , cậu bảo họ đổi lại đi

_ Dạ

_ À , bên này cho thêm 1 quầy pha chế nữa nhé – Long đại ca nói

_ Chào tam tỉ , tứ tỉ - Thuộc hạ cúi đầu

_ Đại ca , nhị ca , sao 2 người không khuyên ngăn Ngọc Huy ? Em nghe nói hôm nay 2 người họ ra tòa chính thức li hôn đó – Tú Tâm nói

_ Khuyên thì bọn anh cũng khuyên rồi , quyết định vẫn là của Ngọc Huy thôi – Hoàng Lâm nói

_ Nhưng ..... không lẽ Ngọc Huy quyết tâm li hôn với Tuệ Ngân sao chứ ? Tuệ Ngân phải làm sao đây ? Con bé không còn người thân , giờ lại có 2 đứa con nhỏ nữa chứ ...... Hay chúng ta cho phép con bé ở lại làm lục tỉ đi – Tú Tâm nói

_ Vậy còn Tiểu Phụng thì sao đây ? – Hoàng Lâm nhìn cô

_ Thì Tiểu Phụng lùi 1 bậc xuống làm thất tỉ có sao đâu – Tú Tâm nói

_ Vậy còn Ngọc Huy ? Nếu 2 đứa li hôn mà vẫn sống chung nhà thì đi ra đi vào nhìn nhau như thế nào ? Rồi còn 2 đứa bé nữa , Ngọc Huy nhìn vào đó thì nó sẽ nghĩ gì ? Làm vậy chỉ khiến cả 2 thêm đau lòng hơn mà thôi – Long đại ca nói

_ Vậy ..... vậy chẳng lẽ không còn cách nào khác à ? Việc Ngọc Huy li hôn Tuệ Ngân không khác gì đang xử tử con bé cả – Tú Tâm buồn bã

_ Thật ra Ngọc Huy vẫn còn chừa cho Tuệ Ngân 1 " kim bài miễn tử " mà – Long đại ca mỉm cười nói

_ " Kim bài miễn tử " ? – Tú Tâm ngạc nhiên

_..... Thì ra là vậy – Diệu Anh suy nghĩ 1 chút rồi mỉm cười nhìn Hoàng Long

_ Haizz , Tú Tâm ơi là Tú Tâm .... Em vẫn chưa nhìn ra sao ? – Hoàng Lâm mỉm cười trêu ghẹo

_ Hừ , mọi người nói chuyện úp mở như vậy thì làm sao em hiểu – Tú Tâm liếc Hoàng Lâm 1 cái

_ Chẳng phải Diệu Anh đã hiểu rồi sao ? – Hoàng Lâm vẫn là trêu chọc

_ Tam tỉ thông minh nhạy bén đó giờ , em thì đơn giản hơn chị ấy . Các anh nói chuyện như thế em không hiểu được đâu

Vừa lúc đó điện thoại đại ca reo lên ....

_ Alo ...vậy à ..... được rồi để tôi thử liên lạc xem – Đại ca nghe xong thì tắt máy

_ Có chuyện gì vậy anh – Diệu Anh hỏi

_ Luật sư không liên lạc được với Ngọc Huy và Tuệ Ngân nên gọi báo với anh là 2 đứa nó không ai tới phiên tòa hôm nay – Long đại ca nói

_ Thôi chết , sáng nay em thấy Tuệ Ngân có bắt xe đi ra ngoài mà – Tú Tâm sửng sốt

_ Để anh dùng đường dây nội bộ liên lạc với Ngọc Huy xem sao – Hoàng Long nói

Hoàng Long gọi cho Ngọc Huy theo đường dây nội bộ .....

_ Em nghe nè đại ca ?

_ Em đang ở đâu vậy ? Luật sư vừa gọi cho anh hỏi là tại sao em và Tuệ Ngân không tới phiên tòa ?

_ Cô ấy cũng không tới sao ạ ?

_ Uk , nhưng Tú Tâm nói sáng nay có thấy Tuệ Ngân bắt xe ra ngoài đấy , không biết con bé có suy nghĩ dại dột gì không nữa

_ Dạ .... Vậy thôi em xin phép cúp máy nhé

_ ....Umh

..........

_ Cái thằng nhóc này sao lại có thể dửng dưng như vậy chứ .... Chúng ta đi tìm Tuệ Ngân thôi trước khi con bé làm gì dại dột – Tú Tâm nói

_ Không cần đâu .... " Kim bài miễn tử " bắt đầu phát huy công dụng rồi – Hoàng Long mỉm cười

Tại 1 con đường vắng , Tuệ Ngân lững thững kéo vali bước đi ......đang miên man suy nghĩ thì .....

_ Định đi đâu vậy ?

Tuệ Ngân ngẩn lên nhìn ..... là Ngọc Huy ......ánh mắt cô chùn xuống .... Anh như vậy mà lại tìm được cô nhanh chóng , chắc chắn là tới cưỡng ép cô ra tòa .....

_ Tôi hỏi cô đi đâu vậy ?- Anh nhấn mạnh từng chữ

_ Em ....em .... Đi tìm nơi khác để sống – Cô nhỏ giọng

_ Còn 2 đứa con của cô ?

_ Chúng nó là ..... À , em định là tìm được chỗ rồi sẽ về đón tụi nó

_ Có biết hôm nay là ngày gì không ?

_ Là ngày ra tòa li hôn – Tuệ Ngân cố kìm nước mắt , cúi đầu không dám nhìn lên

_ Vậy tại sao không đến tòa ? – Anh lạnh lùng hỏi

Tuệ Ngân im lặng , cúi đầu cố gắng không để bản thân phải khóc ......Ngọc Huy bước lại gần ..... Tay bóp 2 bên má cô nâng gương mặt cô lên nhìn thẳng anh ....

_ Nói ..... Tại sao không đến tòa ? – Giọng anh nghiêm hẳn lên

_ Aa ..... hức ..... em .....hức ..... tại vì ....em không muốn ...... em vẫn còn yêu anh , em không muốn li hôn huhuhu – Nói tới đây cô òa khóc

Anh buông gương mặt cô ra , điềm tĩnh nhìn cô đang ủy khuất .....

_ Việc em bỏ đi như thế này với việc chúng ta li hôn thì có khác gì nhau ?

_ Huhu ....em đi vì em sợ anh sẽ ép em đến tòa ....

_ Em nghĩ là gỡ định vị ra thì tôi không tìm được em sao ?

Tuệ Ngân im lặng khóc nức nở .....

_ Lên xe đi – Ngọc Huy nói

_ Hức ..... anh ơi em biết sai rồi ....Cầu xin anh hãy cho em thêm 1 cơ hội .... Anh đừng bỏ em mà ....huhu em cầu xin anh .... Em thật sự biết sai rồi – Tuệ Ngân quỳ xuống khóc nấc

_ Lên xe đi , tôi sẽ ....

Ngọc Huy chưa nói hết câu thì anh thấy vài tên cầm gậy xông tới .....nhanh như cắt anh phản công .... Tuệ Ngân chưa hiểu chuyện gì nhưng thấy cảnh này cô cũng tham gia giúp anh 1 tay .....Tuệ Ngân mới ra tháng chưa lâu , cả năm trời mang thai và chăm con không vận động mạnh nên không dẻo dai linh hoạt như trước ..... rất nhanh bị đánh ngã trên đất ....trong lúc cô lồm cồm bò dậy thì 1 tên cầm con dao thái lan đâm về phía cô ... Ngọc Huy không nghĩ ngợi , dùng thân mình đỡ cho cô .... Con dao đâm vào hông trái Ngọc Huy , thật may tay anh nắm lại 1phần lưỡi dao nên con dao không đâm sâu tận chuôi ....Máu từ hông và bàn tay Ngọc Huy chảy ra đỏ tươi.... Tuệ Ngân hốt hoảng dùng sức đạp mạnh hắn ra .... Hai người vừa đánh vừa thủ lui về phía chiếc xe của họ .... Họ nhanh chóng chui được vào xe và khóa cửa ... Tuệ Ngân đạp ga chạy đi ....

_ Anh ... anh có sao không ? Anh chảy máu kìa – Cô lo lắng

Ngọc Huy không nói gì ....Tuệ Ngân chạy tiếp 1 đoạn khi đã chắc chắn cả 2 an toàn thì cô tấp vào lề ..... mở vội ngăn chứa trong xe lấy ra bông băng ....

_ Em băng cho anh

Ngọc Huy vẫn im lặng , anh chăm chú nhìn cô tỉ mỉ quấn băng cho anh ...... Bên hông và bàn tay trái anh đều chảy máu .... Tuệ Ngân đau lòng không thôi .... Băng xong cô lại lái xe đưa anh tới bệnh viện .... Sau khi kiểm ra kĩ lưỡng , thì Tuệ Ngân mới thở phào ....thật may vết thương không sâu .....Ngọc Huy ngồi trên giường bệnh im lặng nhìn cô .....

_ Anh có còn cảm thấy đau ở đâu không ? ..... Anh có muốn nằm nghỉ 1 chút không ? ...... Anh ......Thôi , em ra ngoài lấy thuốc giảm đau cho anh

_ Không cần ..... chúng ta đi về - Ngọc Huy đứng dậy mặc áo vào rồi bước ra ngoài

Anh cũng Tuệ Ngân đi về nhà ....suốt đoạn đường 2 người không nói với nhau câu nào ......Về nhà anh lại sang phòng khác mà nằm ....Tuệ Ngân thì lo lắng cho anh lắm .... Cô đánh liều đi vào ....

_ Anh – Cô bước lại quỳ xuống bên chỗ anh ngồi

_ Ra ngoài ! – Anh nói

_ Anh đừng giận em nữa ..... Em biết là anh vẫn còn yêu em mà .... Nếu không lúc nãy anh đã không đỡ con dao đó cho em ..... Em phải làm sao thì anh mới tha thứ cho em đây

_ Em xứng đáng được tha thứ sao ? – Anh cười nhạt – Ra ngoài đi đừng làm phiền tôi

Tuệ Ngân rút con dao trong người ra đưa lên cổ .... Ngọc Huy rất nhanh chóng nắm chặt cổ tay cô , mạnh đến mức cô buông rơi con dao xuống nền đất.....

_ Muốn chết cũng phải do chính tay tôi giết em – Ánh mắt anh giận dữ nhìn cô

Ngọc Huy nhanh chóng đẩy Tuệ Ngân nằm sấp lên giường .... Anh gỡ ngọn roi gân bò trên tường xuống .... Nhắm mông Tuệ Ngân mà quất xuống .....

Vút Chát .... Vút Chát .....Vút Chát ....Vút Chát .....Vút Chát .....

Vút Chát .... Vút Chát .....Vút Chát ....Vút Chát .....Vút Chát .....

Tuệ Ngân cắn răng chịu cố không kêu la nhưng nước mắt đã rất nhanh chảy ra ..... Ngọc Huy cơn giận lại tăng mà không giảm .... Anh lột sạch Tuệ Ngân và trói cố định cô vào giường .....mông Tuệ Ngân lúc này đã đỏ bầm ..... thế mà Ngọc Huy lại không chút lưu tình giơ cao roi hơn mà vụt xuống đôi mông lúc này không còn gì che chắn ....

Vutttt Chattt ....Vutttt Chattt ....ưm .....Vutttt Chattt ....áá ....Vutttt Chattt ....áá .....Vutttt Chattt ....áá .....

Tuệ Ngân đau đớn không kìm được tiếng .... Lần đầu tiên cô bị phạt nặng như vậy ....lúc này mới thấu hiểu cái cảm giác bị roi gân bò đánh vào da thịt ..... đúng là đánh roi nào là đau thấu xương roi đó .....

Vutttt Chattt ....áá huhu....Vutttt Chattt ....áá ....Vutttt Chattt ....áá ......

Tuệ Ngân run lên bần bật ...... sắc mặt nhanh chóng trắng ra ..... mấy roi đánh trực tiếp này không chỉ khiến mông cô bầm tím mà còn khiến làn da mỏng manh của cô rách ra nữa ....

Vutttt Chattt ....áá ....đau quá ...huhuhu....

Vutttt Chattt ....áá ......huhu.anh ơi em xin lỗi

Vutttt Chattt ....áá ....em biết sai rồi.... hhuhu

Cô đau đến không chịu nổi , nức nở xin lỗi anh ....

_ Xin lỗi về cái gì ? – Anh dừng tay lại hỏi

_ Huhu .....Em xin lỗi vì đã làm chuyện có lỗi với anh ......em đã không giữ tròn phụ đạo ....Là em sai , em không nên hở 1 chút là đi nhậu nhẹt đến say xỉn như vậy huhuhu.....

Vutttt Chattt ....áá .....Vutttt Chattt ....áá ..... Huhuhu anh ơi em chết mất anh ơi ....

_ Vẫn chưa đủ tội – Anh đáp gọn

Vutttt Chattt ....áá ....Vutttt Chattt ....áá ...Đau ....đau quá ...

Vutttt Chattt ....áá .... Xin anh huuuhu....Vutttt Chattt ....áá .....em không nên.... bỏ đi .... không nên ....có ý định ....tự tử ....hức ....

Tuệ Ngân cố vắt óc suy nghĩ xem còn tội gì và khai hết .......... Thật may cho cô là cô đã khai đủ ....Ngọc Huy dừng tay nhìn xuống cặp mông sưng bầm rướm máu của cô .... cô dần lịm đi ......









Giới Thiệu Chap Sau:

2 ngày sau tại cổng trường của Hoàng Sơn .... Nhóc con tựa lưng vào cổng trường ngậm cây kẹo mút và đang chờ người đến đón ..... Chợt có 1 người phụ nữ bước tới nắm lấy tay Hoàng Sơn và kéo đi ....

_ Cô ...cô làm gì vậy ? .... Cô bỏ con ra – Hoàng Sơn hốt hoảng đánh rơi luôn cây kẹo

Người phụ nữ không nói chỉ ra sức kéo nhóc đi .... Hoàng Sơn 1 tay níu lấy song cửa của cổng trường cố ghì lại ....

_ Cứu ....Cứu với ....Cô bỏ tay con ra .....đau quá ....- Hoàng Sơn la toáng lên

_ Cậu chủ .... Bà kia , mau bỏ cậu chủ của chúng tôi ra – 2 thuộc hạ chạy lại

Bảo vệ trong trường cũng chạy ra .... Thấy nhiều người chạy đến thì bà ta bỏ chạy ..... Nhóc Hoàng Sơn bị buông ra đột ngột thì ngã nhào vào song cửa ....

_ Cậu chủ , cậu có sao không ? – 1 thuộc hạ vội đỡ Hoàng Sơn dậy trong khi thuộc hạ kia chạy theo người phụ nữ

_ Con có sao không vậy ? – Ông bảo vệ cũng hỏi

_ Con không sao ạ - Hoàng Sơn lắc đầu

_ Bà ta là ai vậy ? – Ông bảo vệ

_ Con cũng không biết . Con chưa bao giờ nhìn thấy bà ta

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro