Chap 98
Khi tỉnh lại .....Tuệ Ngân nhận ra mình đang nằm úp trong phòng mình .... Toàn thân không mặc gì nhưng được đắp chăn gọn gàng ....Từ mông truyền lên cảm giác đau buốt .... Tuệ Ngân rơi nước mắt ....đánh cũng đánh rồi mà anh vẫn không thể về bên cạnh cô hay sao chứ ..... Bất chợt nghe trong phòng có tiếng trẻ con cười ....Chắc là 2 đứa con của cô đã thức .... Cũng nên cho chúng uống sữa rồi .... Cô gượng đau cố trở mình ngồi dậy .... Cơn đau càng dữ dội khi cô chuyển động .... Nhưng ánh mắt cô dừng lại ở 1 cảnh tượng .... Ở phía cái nôi của 2 nhóc , Ngọc Huy đang mỉm cười lấy ngón tay nghịch nghịch nhẹ lên bụng 2 nhóc và 2 nhóc cười rất vui vẻ .... Bất chợt nước mắt Tuệ Ngân lại rơi xuống , sụt sùi khóc.....Ngọc Huy nghe động thì quay lại ..... thấy Tuệ Ngân đã tỉnh , anh bước lại ngồi xuống bên giường .....
_ Sao lại khóc ?
Tuệ Ngân lắc lắc đầu .... Ngọc Huy nhích lại ôm cô vào lòng ..... Tuệ Ngân càng khóc mãnh liệt hơn ......
_ Đau lắm phải không ?
_ Huhuhu , em xin lỗi anh .
_ Umh , anh tha lỗi cho em – Anh nói và hôn lên tóc cô
Tuệ Ngân ôm chặt Ngọc Huy , vùi mặt trong ngực anh mà khóc ......
_ Ngoan , nín đi .... Con còn nhỏ , con không khóc mà em khóc nhiều thế - Anh nhẹ lau nước mắt cho cô – Anh suy nghĩ kĩ rồi , dù 2 đứa trẻ này không phải là con của anh thì anh cũng không tính toán nữa . Là con của em thì cũng là con của anh vậy thôi
_ Anh vẫn chưa xem tờ giấy đó à ? – Tuệ Ngân nhìn anh
_ Tờ giấy nào cơ ?
_ Là giấy kết quả thử ADN
_ Anh chưa xem ... nhưng giờ điều đó không quan trọng nữa – Anh vuốt tóc cô
_ Thật ra .... 2 đứa trẻ này đúng là con của anh đấy .- Tuệ Ngân nói
Ngọc Huy cảm thấy lòng mình dâng lên 1 niềm vui khó tả , nhưng song song đó thì anh cũng cảm thấy vô cùng có lỗi khi anh đã bỏ đi trong suốt thời gian qua .... Anh ôm cô vào lòng .....
_ Anh xin lỗi , anh bỏ rơi mẹ con em lâu như vậy . Sau này sẽ không bao giờ anh làm thế nữa
_ Vết thương của anh ra sao rồi ? Bọn nó là ai vậy ? Anh đã thông báo với đại ca chưa
_ Anh không sao , các anh chị đã biết . Đại ca đã cho người đi tóm gọn cả đám tụi nó rồi . Bọn nó là tàn dư của băng nhóm từng gây sự trên địa bàn của chúng ta trong thời gian mà đại ca mất tích . Lần đó do anh đứng ra xử lí vụ này nên tụi nó thù anh , vô tình gặp trên đường vắng nên ra tay
_ Là do em hết .... Nếu em không bỏ đi thì anh đã không bị thương ..... Lúc đó sao lại đỡ cho em làm gì chứ ?
_ Em là vợ của anh mà
_ Chẳng phải lúc đó anh giận em và đòi li dị với em sao ?
_ Thật ra anh chỉ muốn thử em thôi . Anh không ngờ là em lại chấp nhận kí đơn nhưng cũng may là sau đó em không đến tòa ..... Anh chỉ muốn xác minh xem là em có còn yêu anh không và có còn muốn ở lại bên cạnh anh hay không thôi – Anh nhẹ nhàng nói
_ Em kí đơn vì nghĩ là anh đã thật sự không cần em nữa – Cô nhỏ giọng
Ngọc Huy ôm ấp cô vào lòng an ủi cô ....
_ À phải rồi .... Em chưa đặt tên cho con , em muốn chờ anh về đặt tên cho 2 con ....thời gian anh vắng nhà , mọi người con trai chúng ta là Doughnut còn con gái là Tiramisu
_ Em xem này ... - Ngọc Huy kéo ngăn tủ lấy ra 2 tờ giấy
Tuệ Ngân nhìn vào 2 tờ giấy đó .....
_ Võ Thiên Vĩ ....Võ Ngọc Nhi .....Tên hay quá , cảm ơn anh - Tuệ Ngân vui vẻ nhìn Ngọc Huy
Ngọc Huy đã đăng kí giấy khai sinh cho 2 đứa con từ khi anh quay về nước trong đó ghi rõ anh là ba của 2 nhóc này ....chỉ là anh vẫn chưa nguôi ngoai chuyện cũ nên không công bố với ai .... Bây giờ mọi sóng gió đã qua , anh hài lòng với hiện tại này ..... Từ hôm nay anh sẽ bù đắp cho 3 mẹ con cô hết lòng .....
2 ngày sau tại cổng trường của Hoàng Sơn .... Nhóc con tựa lưng vào cổng trường ngậm cây kẹo mút và đang chờ người đến đón ..... Chợt có 1 người phụ nữ bước tới nắm lấy tay Hoàng Sơn và kéo đi ....
_ Cô ...cô làm gì vậy ? .... Cô bỏ con ra – Hoàng Sơn hốt hoảng đánh rơi luôn cây kẹo
Người phụ nữ không nói chỉ ra sức kéo nhóc đi .... Hoàng Sơn 1 tay níu lấy song cửa của cổng trường cố ghì lại ....
_ Cứu ....Cứu với ....Cô bỏ tay con ra .....đau quá ....- Hoàng Sơn la toáng lên
_ Cậu chủ .... Bà kia , mau bỏ cậu chủ của chúng tôi ra – 2 thuộc hạ chạy lại
Bảo vệ trong trường cũng chạy ra .... Thấy nhiều người chạy đến thì bà ta bỏ chạy ..... Nhóc Hoàng Sơn bị buông ra đột ngột thì ngã nhào vào song cửa ....
_ Cậu chủ , cậu có sao không ? – 1 thuộc hạ vội đỡ Hoàng Sơn dậy trong khi thuộc hạ kia chạy theo người phụ nữ
_ Con có sao không vậy ? – Ông bảo vệ cũng hỏi
_ Con không sao ạ - Hoàng Sơn lắc đầu
_ Bà ta là ai vậy ? – Ông bảo vệ
_ Con cũng không biết . Con chưa bao giờ nhìn thấy bà ta
Vừa lúc đó người thuộc hạ đuổi theo người phụ nữ kia quay lại ....
_ Sao rồi ?
_ Bà ta lẫn vào đám đông nên tôi mất dấu ....Cậu chủ có bị sao không ?
_ Tay cậu ấy bị trầy do lúc giằng co bị móng tay bà kia cào trúng
_ Cũng may mà chúng ta tới kịp , không thì nhị ca và tứ tỉ sẽ lột da chúng ta ra mất
_ Được rồi .... Cậu chủ à , chúng ta về thôi
Đại sảnh biệt thự .... 2 thuộc hạ kia rất thành thật , đem toàn bộ câu chuyện kể hết cho nhị ca nghe không thiếu 1 chi tiết nào .... Lâm nhị ca vừa nghe vừa ngồi vệ sinh khử trùng vết cào trên tay con trai ....
_ Các cậu từng gặp bà ta chưa ?
_ Dạ chưa ạ
_ Các cậu biết võ không ? Đã từng trải qua huấn luyện chưa ? – Lâm nhị ca lạnh nhạt hỏi
_ Dạ ....rồi ạ
_ Bà ta là cao thủ à ? – Lâm nhị ca nghe xong thì lên tiếng
_ ....Dạ ...không ạ - Cúi đầu nhỏ giọng
_ Thế bà ta có đồng bọn hỗ trợ không ?
_ ...Dạ , cũng không ạ
_ Bà ta không biết võ , cũng không có đồng bọn hỗ trợ ....Thế mà các cậu vẫn để bà ta chạy thoát ? – Lâm nhị ca nhàn nhạt nói
2 thuộc hạ cúi đầu không dám lên tiếng nữa ....Ánh mắt nhị ca trở nên sắc lạnh , thân người như tỏa sát khí ....
_ Ba .... - Hoàng Sơn nuốt nước bọt căng thẳng nhìn anh
Hoàng Lâm nhận ra là thái độ của anh đang khiến nhóc con thấy sợ .....Anh không nói gì , nhanh chóng khôi phục dáng vẻ ....đưa tay nhéo nhẹ mũi con trai rồi khoác nhẹ tay bảo 2 thuộc hạ đó lui xuống .... 2 người thuộc hạ được giải vây thì trong lòng rất biết ơn cậu chủ nhưng họ cũng biết đây chỉ là tạm thời vì 1 lát nữa anh sẽ gặp riêng họ mà '' đàm đạo '' .... Họ cúi đầu chào rồi lui xuống ....
_ Ba ơi , nhờ 2 người họ tới kịp nên con mới không bị bắt đi . Lúc đó họ lo cho con nên bà ta mới thoát được , ba đừng trách họ - Nhóc Củ Cải thành thật
_Hừm .... Con còn đau không ? – Hoàng Lâm nhẹ giọng
_ Dạ chỉ còn hơi rát 1 chút
_ Con chưa từng gặp qua bà ta à ?
_ Dạ chưa ạ
_ Umh , con lên phòng tắm đi rồi ba sẽ bôi thuốc cho con , chờ cả nhà về sẽ cũng ăn cơm – Anh trìu mến nhìn nó
_ Dạ
Nhóc con ngoan ngoãn làm theo lời anh .....Sau bữa cơm , anh kể lại mọi chuyện với cả nhà ......
_ Nguy hiểm quá , có khi nào lại là 1 băng nhóm chuyên bắt cóc trẻ em như lần của Hoàng Nam không ? – Diệu Anh nói
_ Đúng đó ạ , thật may là lần này con của em không sao
_ Xem ra anh phải cho người theo bí mật bảo vệ tụi nhỏ rồi – Long đại ca nhấp 1 ngụm trà
_ Trước mắt chưa có thông tin gì về người phụ nữ đó , theo em thì cứ tạm thời cắt cử người theo bảo vệ thôi . – Ngọc Huy nói
_ Vậy cứ theo ý đại ca – Hoàng Lâm gật đầu
_ À , Tuệ Ngân thế nào rồi ? Ban nãy không thấy con bé xuống ăn tối vậy ? – Diệu Anh nhìn Ngọc Huy
_ Cô ấy mệt nên ngủ ạ . 1 tí em đem thức ăn lên cho cô ấy sau ạ
_ Hừ , chẳng ai khỏe nỗi sau khi ăn mấy chục ngon roi gân bò – Tú Tâm liếc Ngọc Huy
_ Tứ tỉ , hôm đó em nóng quá nên không kiểm soát được ....Nhưng chẳng phải đại ca đã phạt em quỳ cả tiếng đồng hồ trên sỏi hay sao , đã vậy còn bị ăn 10 ngọn roi da từ nhị ca ....Mọi người thật là thiên vị , chỉ bênh em dâu thôi – Ngọc Huy nói
_ Hừ , phạt thế em chê ít hả Ngọc Huy ? – Long đại ca hỏi
_ Đâu có ạ
_ Tuệ Ngân dù sao cũng chịu đựng cô đơn suốt 1 năm trời , lại còn cơ thể yếu do phải chăm 1 lúc 2 đứa con nhỏ , phạt gì thì cũng dừng ở mức roi mây thôi chứ . Em dùng cả roi gân bò mà đánh con bé thì có mà giết nó đấy – Lâm nhị ca nói
_ Uầy , được rồi em nhận em sai rồi mà , mọi người đừng trách em nữa .... Bây giờ em sẽ mang thức ăn lên cho cô ấy và sẽ trông 2 đứa nhóc kia ngay nè
_ Umh , vậy thì đi nhanh đi – Diệu Anh nói
_ Em cũng lên xem con trai em thế nào đây ạ - Tú Tâm nói
.......Phòng Hoàng Sơn .....nhóc đang ngồi làm bài tập .....
Cốc cốc cốc .....Hoàng Sơn đi ra mở cửa ....
_ .... Ba mẹ vào đi ạ
Hoàng Lâm và Tú Tâm bước vào ....cùng ngồi xuống với cậu con trai .....
_ ...Con trai con đang làm gì thế ? – Tú Tâm hỏi
_ Dạ con đang làm bài tập ạ
_ Tay con còn đau không ?
_ Con hết đau rồi , mẹ đừng lo
_ Tội nghiệp con trai của mẹ , chắc lúc đó con sợ lắm – Tú Tâm ôm nó vào lòng
_ Con cũng hoang mang lắm ạ nhưng giờ thì hết rồi ạ ....Nếu lúc đó con bị bắt ..... ba mẹ có tìm con không ạ ?
_ Hoàng Sơn , con ngứa mông hay sao mà hỏi như thế ? – Hoàng Lâm nhìn nó
_ Con .... Con chỉ sợ là con không bao giờ có thể gặp lại ba mẹ và bé Khoai Tây nữa ạ
_ Con trai , con đừng lo , ba mẹ sẽ không để ai tổn hại đến con đâu – Hoàng Lâm nhẹ giọng xoa đầu nó
Trong khi đó , bên phòng Tuệ Ngân ..... Ngọc Huy bước vào mang theo 1 khay thức ăn .... Vào đến thì anh thấy Tuệ Ngân đang bế và dỗ con .....Anh đặt khay thức ăn lên bàn .....xong anh bước lại bế 1 đứa hộ cô ....
_ Con thức sao em không gọi anh ?
_ Không sao ạ , con cũng chỉ vừa mới thức thôi ..... Chắc là con đói , để em cho con uống sữa
_ Để anh gọi người cho con uống sữa , em nghỉ ngơi qua kia ăn 1 chút đi
_ Con còn nhỏ , uống sữa mẹ mới tốt
_ Em coi em kìa , người sắp kiệt hết sức lực rồi lấy sữa đâu ra cho con uống . Hôm nay ngoại lệ đi
_ Nhưng .....
_ Không được cãi anh có biết chưa
Ngọc Huy giao 2 đứa con cho người dưới chăm sóc ..... xong anh quay vào , chính mình bế Tuệ Ngân ra sofa ....Anh để cô ngồi lên đùi anh , nhẹ nhàng đút cô ăn từng thứ ....Tuệ Ngân cơ thể mệt mỏi nhưng vẫn cố ăn cho anh vui .....ăn xong anh dùng rượu gừng pha với nước ấm lau người cho cô và cho cô ngâm chân .....
_ Anh cũng biết mấy thứ này à ? – Tuệ Ngân nhìn anh
_ Ngày trước là trẻ đánh giày , anh từng phải làm mấy việc này khi vợ ông chủ mới sinh con nên cũng có kinh nghiệm
_ Khi đó anh mấy tuổi ?
_ 10 tuổi .... Anh là được ông chủ nhặt về từ 1 bụi cây ..... họ Võ cũng là họ của ông chủ , lúc đó những đứa trẻ mà ông ta nhặt về khi còn đỏ hỏn đều theo họ ông ta .... Những ngày tháng đó rất là cực khổ , cho nên anh ấn tượng rất sâu sắc – Ngọc Huy ánh mắt mang tia ảm đạm
Tuệ Ngân ôm lấy anh ....
_ Những ngày tháng đó qua rồi anh à .... Bây giờ chẳng phải anh đã có cuộc sống tốt hơn rồi sao
_ Umh – Anh mỉm cười ôm lấy cô
Sauk hi Tuệ Ngân ngâm chân xong thì Ngọc Huy đặt cô nằm sấp lại vén váy ngủ của cô lên và kéo luôn quần trong xuống
_ Anh .....
_ Nằm yên anh bôi thuốc cho
_ Thôi , rát lắm em không bôi đâu – Tuệ Ngân trở người lại
_ Ngoan , nghe lời anh , cố chịu 1 chút sẽ mau khỏi – Anh nhẹ giọng
_ Không mà – Cô thì nói như mếu
_ Bây giờ sao ? Muốn anh đè xuống đúng không ?
_ Hức .... Anh đánh người ta nặng tay làm chi để bây giờ phải chăm sóc ? .....hức hức – Cô ủy khuất nói
_ Haizz .... – Ngọc Huy thở dài lắc đầu , anh đóng hũ thuốc lại không ép cô nữa – Vậy em ngủ sớm đi , anh qua kia làm việc 1 chút
Ngọc Huy đỡ Tuệ Ngân nằm xuống rồi đi qua sofa mở laptop lên mà làm việc ....Tuệ Ngân biết mình đã khơi lên sự hối hận trong anh nên cũng rất áy náy ..... Suy nghĩ 1 lúc lâu , cô mím môi cầm hũ thuốc đi lại chỗ anh ....
_ Hửm ? – Anh ngạc nhiên khi cô đưa hũ thuốc cho mình
_ Anh bôi cho em nha – Cô nói
_ Chẳng phải em nói bôi vào rát sao ?
_ Không bôi sẽ lâu hết , để càng lâu thì cơn đau càng kéo dài – Cô không tự nguyện nhưng vẫn nói ra
Ngọc Huy mỉm cười nhẹ kéo cô nằm úp lên đùi anh ..... 1 lần nữa vén váy ngủ và kéo quần trong của cô xuống ....Anh nhẹ nhàng tỉ mỉ bôi lên từng đường roi vẫn còn bầm đen ....haizz đôi mông mịn màng của vợ anh giờ chạm vào thấy nhám tay do những vết mài bắt đầu hình thành từ những vệt máu đã khô lại ..... Tuệ Ngân bấu chặt ống chân anh cố gắng chịu ......Bôi xong anh cởi hẳn quần trong của cô ra , kéo váy ngủ xuống rồi nhẹ đỡ cô ngồi dậy vắt giữa khoảng trống 2 chân anh ....Anh thấy mắt cô đỏ hoe ....
_ Ngoan ....xong rồi ....cứ để như vậy ngủ sẽ thoải mái hơn - Anh để cô ngã đầu vào vai anh mà dỗ dành
Tuệ Ngân không nói , cô ôm lấy anh như thế ....hít hà mùi hương nam tính quen thuộc .....
_ Anh bế em lên giường ngủ nhé
_ Em chờ anh cùng ngủ với em – Tuệ Ngân lắc đầu nói
_ Umh , vậy chờ anh 1 chút .....Bây giờ em ngồi bên cạnh anh nhé, anh làm xong cái này sẽ cùng em đi ngủ
Tuệ Ngân lắc đầu không chịu , vòng tay siết chặt anh ý nói cô muốn được ôm thế này ....
_ Em đã là mẹ rồi đấy -Ngọc Huy mỉm cười xoa đầu cô
Tuệ Ngân vẫn mặc kệ , vẫn ôm anh như thế ....Ngọc Huy hết cách ....cũng may là nội thất hiện đại thông minh nên anh chỉ việc nắm cạnh bàn kéo về phía mình là cái mặt bàn được các giá đỡ bên dưới nâng lên vừa tầm anh .... Ngọc Huy 1 tay ôm lấy cô vợ trẻ con của mình 1 tay gõ bàn phím ...... hơn 30p sau , anh xong việc ....Anh xếp laptop lại và đẩy mặt bàn về vị trí cũ ....Vốn định bế vợ yêu về giường thì phát hiện cô đã ngủ say ..... Ngọc Huy mỉm cười cúi đầu hôn trán cô .....rồi anh sợ chuyển động sẽ khiến cô đau mà thức giấc nên nhấn mấy cái nút bên hông ghế sofa .... Chiếc ghế tự động ngã ra sau 1 góc 45 độ so với mặt đất ..... cái bàn được tự động dời sang 1 phía .....bên dưới 1 tấm đệm gác được bật ra từ từ nâng từ khủy chân Ngọc Huy lên song song với mặt ghế ngồi ....Ngọc Huy mở cái đệm ghế bên cạnh lên lấy ra 1 cái chăn và đắp phủ lên 2 người rồi anh ngã người ra sau , đêm nay ngủ thế này vậy ..... Toàn bộ quá trình anh làm hết sức nhẹ nhàng và chuyên nghiệp vì sợ vợ anh tỉnh giấc ....nhưng thật ra lúc này Tuệ Ngân quá mệt mỏi nên cho dù có ai vác cô ném ra ngoài đường thì cô cũng không biết trời đất gì .....
Ngày hôm sau , tại cổng trường của Hoàng Sơn ....Hôm nay nhóc con đứng phía trong cái song của cổng chứ không ra ngoài ....Chợt thấy xe của ba mình từ xa ....Hoàng Sơn vui vẻ chạy ra .....vừa ra khỏi cổng thì người phụ nữ hôm qua lại xuất hiện ....lần này bà ta không lôi kéo Hoàng Sơn mà nhét vào tay cậu 1 cây kẹo rồi chạy đi ....Tuy nhiên Hoàng Sơn vẫn hơi hoảng sợ .... Hoàng Lâm từ xa đã kịp thấy có người phụ nữ lại gần con mình nhưng khi xe anh chạy tới nơi thì lại mất dấu bà ta ....
_ Con không sao chứ ? – Anh vẫn là lo lắng thăm hỏi con trai trước
_ Con không sao – Hoàng Sơn cúi xuống nhìn cây kẹo trong tay
Hoàng Lâm đưa con trai về và giao cây kẹo cho bên bệnh viện của Tuệ Ngân phân tích nhưng kết quả chỉ là 1 cây kẹo bình thường .....
Giới Thiệu Chap Sau :
Xoảng .....Lâm nhị ca tức giận gạt vỡ tách trà mà thuộc hạ vừa rót mời anh .....
_ Các cậu làm việc kiểu gì vậy ? Mấy ngày nay mà 1 chút thông tin cũng không tra ra được , có phải dạo này rảnh rỗi quá nên tay chân vô dụng hết rồi phải không ?
Đám thuộc hạ chả dám lên tiếng , cúi đầu chịu trận .... Lâm nhị ca thì bực mình vì an toàn của con trai anh bị đe dọa từng ngày ....
.........................
Tại phòng họp.......
_ Nhị ca , tụi em xin chờ lệnh – Phó chủ Dimond và Hỏa phó chủ cúi đầu nói
_ Trong email tôi đã nói rõ rồi , hiện tại 2 người cho người giả thường dân phủ hết địa bàn từ trường Hoàng Sơn đến biệt thự này , bằng mọi giá phải lôi cổ người đàn bà kia ra cho tôi – Hoàng Lâm ánh mắt sắc lại
_ Dạ , tụi em xin nhận lệnh
_ Còn nữa , đám thuộc hạ trong nhà này đã làm mất hết mấy ngày mà không thu được kết quả gì cho nên tôi không còn đủ kiên nhẫn đâu . Tôi không muốn Hoàng Sơn có thêm 1 vết thương hay 1 lần hoảng sợ nào nữa
Khả năng làm việc của vô ảnh phó chủ thì khỏi bàn cãi , đâu phải ai cũng có thể nhận được sự tín nhiệm từ 2 anh em soái ca khắc khe vô tình của nhà này .....trong vòng 12 giờ đồng hồ đã tìm ra tung tích người phụ nữ và đưa bà ta về biệt thự...... Tại phòng họp ....
_ Thả tôi ra ....các người là ai ? – người phụ nữ hoảng sợ la lối khi bị áp giải vào
_ Vào đi , đừng có lộn xộn không thì tôi phế tay bà đấy – Hỏa phó chủ nói
Người phụ nữ lần đầu bị áp giải kiểu này nên rất hoang mang , vào tới nơi bà ta nhìn 1 lượt căn phòng rộng lớn .... Phía trên cao , 6 con người 3 nam 3 nữ ngồi chỉnh chu uy nghiêm ....nhìn thôi cũng biết là chủ nhà .....
_ Các ....các người là ai ? Các người muốn gì ? – Người phụ nữ ánh mắt lo sợ hỏi
_ Muốn gì ? Câu này phải do chúng tôi hỏi bà mới phải đấy – Ngọc Huy cười nhạt
_ Tôi không quen biết các người . Sao các người lại bắt tôi ?
_ Bà là ai ? Tại sao theo dõi con trai của tôi ? – Tú Tâm trực tiếp hỏi không vòng vo
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro