Chương 13: Hoa yêu mĩ cảnh

Mùa hè năm thứ bảy sau khi hai người kết hôn, đã không còn cuộc chiến nào ở Đại Hoang nữa, gió trong lành và bầu không khí cũng dễ chịu hơn. Thành Quảng Lăng thường xuyên có các thương nhân giàu có lui tới, đường phố về đêm rực rỡ ánh đèn, tửu lầu ca hát uống rượu, tạo nên một khung cảnh phồn vinh.

Để nói về những thương nhân giàu có nhất ở thành Quảng Lăng thì chắc chắn phải là Diệp gia ở phía nam thành, gia chủ họ Diệp còn trẻ và thành đạt, ông ấy là người vùng khác, ba năm trước, ông ấy đã cùng vợ đến Quảng Lăng bắt đầu kinh doanh tơ lụa. Bây giờ công việc kinh doanh của gia đình đang phát đạt, mỗi ngày có hàng ngàn mảnh lụa được bán đến các thành khác, nhưng một thước lụa rất khó tìm vì thế lụa Diệp gia trở nên rất phổ biến ở Đại Hoang.

Tiểu Yêu lười biếng tựa vào ghế mỹ nhân, bên tay là một đĩa lạc rang, nàng cầm một hạt bỏ vào miệng, sau đó đặt cuốn sách y học xuống, đã trưa rồi, Thập Thất vẫn chưa về. Khi mới đến Quảng Lăng, trong một lần bất chợt, nàng đã gợi ý Thập Thất giả làm thương nhân bán vải lụa ở một sạp hàng nhỏ, nhưng nàng quên mất rằng Thập Thất nhà mình là một lão hồ ly giỏi nhất kiếm tiền, thế rồi công việc kinh doanh của họ đã vượt quá tầm kiểm soát. 

Đến giờ Ngọ khi Cảnh trở về, Tiểu Yêu đã ngủ trên ghế mỹ nhân tự bao giờ. Thị nữ Thái Vân nói với chàng rằng phu nhân đang đợi gia chủ nên vẫn chưa ăn trưa. Cảnh ngồi trước ghế dài, nghiêng người hôn lên bông hoa trên trán nàng, Tiểu Yêu đang ngủ chợt ngửi thấy mùi hương quen thuộc, nàng giơ tay vòng qua cổ chàng, ôm chàng vào lòng, xoa xoa má, nũng nịu nói: "Chàng về rồi."

Cảnh cười yêu kiều, dịu dàng nói: "Sao nàng không ăn trước đi?" 

Ánh mắt Tiểu Yêu dần dần trong trẻo: "Em biết chàng nhất định sẽ quay lại, em muốn đợi chàng." 

Cảnh bế nàng lên, nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "Ta ăn cùng nàng." 

Gần đây cửa hàng mở rộng kinh doanh, khi Thập Thất ra ngoài xử lý công việc, chàng thường từ chối bữa tiệc do đối tác kinh doanh mời mà quay lại dùng bữa với nàng.

Hai người im lặng ăn cơm, Cảnh thấy nàng dùng không nhiều nên đặt thìa xuống nói: "Tiểu Yêu, tối nay Phồn Hoa Các khai trương, sẽ có ca vũ độc đáo, có đầu bếp nổi tiếng từ Hoài Giang, nàng có muốn ra ngoài chơi không?" 

Tiểu Yêu kinh ngạc nhìn chàng: "Đương nhiên là muốn! Gần đây chàng bận rộn, đã nhiều ngày rồi chúng ta không ra ngoài chơi." Sau đó nàng nói vọng ra ngoài cửa: "Thái Vân, chuẩn bị cho ta một bộ y phục đẹp nhất!"

Mặt trăng dần lên, hai người sánh vai nhau tiến vào Phồn Hoa Các. Tiểu Yêu mặc một chiếc áo choàng màu đỏ, cổ và tay áo thêu hoa văn bằng chỉ bạc, mái tóc dài đen nhánh được búi lên bằng một phát quan bạc, khí chất vừa thanh nhã vừa phong lưu, giống như công tử xuất thân từ gia đình giàu có.

Ngay khi Cảnh và nàng bước vào sảnh chính, chưởng quỹ Phồn Hoa Các bước ra với dáng vẻ nịnh nọt: "Diệp công tử đến rồi, tôi rất tiếc khi không thể chào đón ngài từ xa. Chúng tôi đã chuẩn bị một phòng riêng hạng nhất cho ngài. Mời ngài lên lầu xem thử." 

Cảnh bình tĩnh tiếp nhận lời chào, nhẹ nhàng nói: "Thái chưởng quỹ, ông không cần phải khách sáo, ta và Văn thiếu gia chỉ đến dạo chơi một lát thôi." 

Nghe thấy thế, Thái chưởng quỹ càng cúi thấp người hơn: "Diệp công tử đừng nói như vậy. Phồn Hoa Các này sẽ không được như ngày hôm nay nếu không ngờ có ngài chiếu cố. Tôi biết ngài không thích kiều hoa diễm liễu, nhưng Thanh Trà cầm sư đã đợi ngài rất lâu rồi."

Tiểu Yêu nghe vậy liền ngăn cản Cảnh, ranh mãnh nói: "Ai nói không muốn? Nhiều mỹ nhân như vậy, làm sao phụ lòng các nàng được, ta muốn hoa khôi đẹp nhất!" 

Cảnh cười trìu mến: "Được." Thái chưởng quỹ trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhận lệnh rút lui.

Tiểu Yêu dẫn Cảnh ngồi xuống trong đại sảnh, Tiểu Yêu cười chào mọi người, nếm thử các loại bánh ngọt và nhấp một ngụm rượu từ tay vũ nữ. Ngược lại, Cảnh trông có vẻ lạnh lùng, xung quanh không ai dám bước tới. Tiểu Yêu vòng tay ôm lấy vòng eo thon gọn của hoa khôi, nâng cằm cô ấy lên, nói với giọng điệu tán tỉnh: "Mỹ nhân, ta và Diệp công tử ai đẹp hơn?" 

Hoa khôi đỏ mặt nói: "Diệp công tử dáng vẻ như gió nhẹ và trăng sáng, nhưng Văn thiếu gia lại có khí chất tao nhã, gần gũi. Tâm lí nữ nhân sẽ thích thiếu gia hơn." 

Tiểu Yêu nghe vậy càng cười nhiều hơn, nhìn Cảnh đầy khiêu khích.

Cảnh chỉ nhìn nàng trìu mến, trên môi nở nụ cười nhẹ nhàng. Chàng chỉ cảm thấy hoa khôi này không bắt mắt, cũng không đẹp bằng hoa đào trên trán Tiểu Yêu. 

Tiểu Yêu uống rượu càng ngày càng hăng, hương vị trong miệng ngày càng hỗn tạp, ánh mắt mơ màng say sưa, vừa định ôm mỹ nhân hôn, Cảnh rốt cục đứng dậy ngăn nàng lại.

Ngay khi Cảnh vừa ôm nàng đứng dậy, một thiếu nữ mặc quần áo màu xanh lá cây, mặt che lại bằng một tấm lụa mỏng, ôm đàn chắn trước hai người. Nàng ta cúi đầu trước Cảnh: "Thanh Trà đợi công tử trên lầu đã lâu. Không biết công tử có muốn nghe Thanh Trà chơi một bản nhạc không?" 

Tiểu Yêu nhìn nàng ta từ trên xuống dưới, nghĩ rằng đây chắc chắn là cầm sư được Phồn Hoa Các thuê đến với số tiền lớn.

Cảnh nhẹ nhàng nói: "Không cần, cảm tạ hảo tâm của tiểu thư." Nói xong, chàng đỡ Tiểu Yêu trở về. 

Thanh Trà vội vã đi theo: "Xin công tử hãy dừng bước. Thật khó để tìm được một tri âm, Thanh Trà không muốn bỏ lỡ." 

Tiểu Yêu nghi ngờ nhìn nàng ta chằm chằm, "Làm sao cô biết Diệp công tử có thể chơi đàn?" 

Thanh Trà nhẹ nhàng đáp: "Thanh Trà nhớ có một năm, Diệp gia tổ chức tiệc dành cho các thương nhân từ mọi tầng lớp, nhưng gia chủ lại không có mặt tại bữa tiệc. Thanh Trà vô tình bước vào sân trong và nghe thấy tiếng đàn rất hay nên đã hỏi người hầu trong nhà thì họ nói là gia chủ đánh đàn."

Tiểu Yêu trêu chọc nhìn Cảnh, Cảnh tỏ vẻ vô tội định quay về, nhưng Tiểu Yêu lại kéo Cảnh ngồi xuống, nắm chặt tay chàng: "Vì cô nương tốt bụng như vậy nên chúng ta sẽ nghe thử." 

Tiểu Yêu có chút say, nghiêng người tựa vào bàn, bên tai vang lên tiếng đàn ngọt ngào, một khúc nhạc tràn ngập sự ái mộ. Tiểu Yêu cau mày uống rượu, Cảnh nhìn nàng với vẻ mặt khó hiểu. Tiểu Yêu đột nhiên đứng dậy nắm lấy cổ áo của chàng, sau đó đưa tay bịt tai chàng lại, hôn thật mạnh lên môi chàng, ra lệnh: "Chàng không được phép nghe!" 

Mọi người đều kinh ngạc, Thanh Trà hoảng hốt làm đứt dây đàn, không gian chợt im ắng. Trong mắt Cảnh sáng ngời, chàng ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng rồi đáp: "Được, ta không nghe."

Xung quanh vang lên tiếng xì xầm, Thái chưởng quỹ vội chạy tới ứng cứu, bối rối bước qua đám đông và hét lên: "Giải tán đi, Văn thiếu gia, cậu uống nhiều quá rồi." Sau đó ông nói với Cảnh: "Công tử, xin vui lòng cho tôi một giây. Đi với tôi." 

Cảnh bế Tiểu Yêu đi theo chưỡng quỹ đến một phòng trên tầng hai. Cảnh xin lỗi chưỡng quỹ, mỉm cười giải thích: "Phu nhân nhà ta nghịch ngợm, đã gây rắc rối cho ông." 

Thái chưởng quỹ chợt nhận ra điều đó, mỉm cười hiểu ý đóng cửa lại và ra lệnh không cho ai quấy rầy.

Cảnh bế Tiểu Yêu đến chiếc giường mềm mại, âu yếm nhìn nàng. Tiểu Yêu nắm lấy tóc chàng, phụng phịu nói: "Em tức giận." 

Cảnh nhẹ nhàng xoa xoa chóp mũi nàng: "Ta biết." 

Tiểu Yêu nhìn thấy bộ dạng mê hoặc của chàng đột nhiên nổi ý xấu, liền giơ tay cởi dây buộc tóc của chàng ra. Mái tóc đen xõa xuống, Tiểu Yêu đẩy chàng nằm xuống giường. Dục vọng dâng trào, Cảnh muốn ôm nàng nhưng lại nghe thấy nàng ra lệnh: "Đừng cử động."

Dây buộc tóc màu xanh che khuất đôi mắt chàng, Cảnh bất lực gọi: "Tiểu Yêu..." 

Tiểu Yêu vò tung mái tóc dài chàng, hôn lên tai, hai bên cổ và môi chàng rồi dần dần hôn xuống dưới. Nàng cởi áo chàng ra, nhẹ hôn từng vết sẹo trên người chàng, Cảnh không khỏi run rẩy: "Đừng..." 

Khi mất đi tầm nhìn, xúc giác của chàng càng trở nên nhạy cảm hơn. Cảnh siết chặt tay, kiềm chế đến mức toàn thân khẽ run lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn không nhúc nhích, mặc cho nàng trêu chọc.

Mái tóc dài đen nhánh của chàng rối bù, vương vãi trên chiếc giường trải thảm lông mềm mại, đôi môi đỏ mọng sưng lên do bị nàng không ngừng gặm nhấm, khiến khuôn mặt chàng càng ngày càng đỏ. Dây tóc che đi đôi mắt quyến rũ nhất của chàng, khiến chàng trông thật thuần khiết, ngây thơ, nhưng những vết sẹo gồ ghề phá vỡ sự hoàn hảo, thêm vào đó một chút hoang dã thô ráp. Tiểu Yêu bị mê hoặc bởi hình ảnh quá mức tương phản này, nàng cảm thấy người trước mắt quyến rũ hơn bất kì mỹ nhân nào ở tầng dưới.

Cảnh run rẩy cố kiềm chế, nước mắt ướt đẫm dây buộc tóc, để lại vệt nước mờ nhạt. Tiểu Yêu vẫn không ngừng trêu chọc eo chàng, hôn lên chóp mũi chàng: "Chàng không được phép chơi đàn cho người khác nghe." 

"Được, chỉ chơi cho nàng nghe thôi." Chàng mỉm cười say mê và chiều chuộng. 

Tiểu Yêu nhìn khóe môi nhếch lên của chàng, hôn một cái rồi tiếp tục yêu cầu: "Đừng cười với người khác như vậy." 

Nụ cười của Cảnh càng đậm hơn, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng: "Được, nghe lời nàng."

Chín cái đuôi hướng lên trên, Cảnh dùng linh lực cởi quần áo của nàng, lật người đè nàng xuống nằm dưới người chàng. Ngón tay thon dài cật lực kìm chế xoa nhẹ môi nàng, thở hổn hển bên tai nàng: "Lúc Văn thiếu gia ôm ấp mĩ nhân, ta cũng ghen tị..." 

Lúc này, Tiểu Yêu mỉm cười vòng tay lên cổ chàng, cuối cùng nàng cũng cảm thấy cân bằng và để chàng có được thứ mình muốn.

Khi mây mưa bắt đầu tạnh, Tiểu Yêu mệt mỏi dựa vào vòng tay chàng, toàn thân yếu ớt đến mức không thể nhấc nổi một ngón tay. Nhưng nàng vẫn làm nũng với chàng: "Thập Thất, em muốn ăn đồ chàng nấu." 

"Được, chúng ta về ăn." 

"Thập Thất, chúng ta rời khỏi Quảng Lăng đi." 

Cảnh hài lòng hôn lên trán nàng: "Được." 

"Em muốn giấu chàng." 

Cảnh cười ôm Tiểu Yêu thật chặt, xoa xoa cái eo đau nhức của nàng: "Nàng muốn làm gì cũng được."

Tiểu Yêu cảm thấy như đang chìm trong bể mật, ngẩng đầu hôn lên nốt ruồi giữa lông mày của chàng một cách cẩn thận. Sau đó, nàng tựa vào ngực chàng hỏi: "Vậy khi nào chúng ta đi?" 

Cảnh vuốt ve tấm lưng vì phủ một lớp mồ hôi mỏng mà trở nên mịn màng hơn của nàng, nhẹ nhàng nói: "Ngày mai."

Sau đó, Diệp gia, doanh nhân giàu có nhất thành Quảng Lăng, đã thay đổi gia chủ chỉ trong một đêm. Những bí mật liên quan thì người ngoài không biết, nhưng có tin đồn, gia chủ Diệp gia thích nam nhân, sợ sự việc bại lộ nên đành phải lấy vợ về sống ẩn dật. Cùng thời gian đó có rất nhiều tin đồn, mọi người đều cười nói rôm rả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro