Chương 26

Edit + Beta: Hoa Hoa

Hứa Cảnh Niệm bắn vào trong miệng Tạ Viễn, cậu vội vã nâng tay muốn Tạ Viễn phun ra, ai ngờ Tạ Viễn trực tiếp nuốt xuống.

Hứa Cảnh Niệm xấu hổ: "Sao anh không thích sạch sẽ chút nào vậy!"

Tạ Viễn nở nụ cười, đè Hứa Cảnh Niệm lên tường, dùng dương vật đã cứng rắn nóng bỏng đặt ở hậu huyệt Hứa Cảnh Niệm, sau đó bóp cằm hứa Cảnh Niệm hôn lên, giữa răng môi, Tạ Viễn nói: "Nếm thử mùi vị của em."

Hứa Cảnh Niệm: "..."

Dương vật còn ở phía sau thử thăm dò.

Phía trước chảy nước bị Tạ Viễn lau đến mặt sau, miệng hậu huyệt bị chặn lại, bị nóng phun ra nuốt vào chất lỏng.

"Anh lại bắt nạt em."

"Có thể bắt nạt sao?" Tạ Viễn nhẹ giọng hỏi, hơi ấn vào trong, quy đầu trong nháy mắt bị hấp vào.

  "A...."

Hứa Cảnh Niệm bị kích thích hai mắt trợn to, nhưng mạnh miệng: "Không thể..."

Tạ Viễn nói: "Phía sau cũng bắt đầu chảy nước. Không thể sao? Sớm biết vậy hôm trước sẽ không cho em về nhà?"

Hứa Cảnh Niệm đỏ bừng mặt, tay chuyển đến phía sau muốn che miệng Tạ Viễn.

Nhưng cả người bị Tạ Viễn thăm dò, mềm yếu vô lực.

Miệng hậu huyệt nóng rực, rõ ràng phía sau vẫn luôn không có cảm giác bỗng nhiên muốn, lại muốn bị đâm xuyên.

Cậu thật sự rất dâm đãng nha.

Cậu thật sự sắp trở thành nô lệ tình dục nhỏ.

Hậu huyệt căng mịn cực kỳ, Tạ Viễn không dám thô bạo đâm vào, cứ như vậy ở chỗ nông đâm chọc. Da thịt mềm mại gần hậu huyệt quấn chặt lấy dương vật nóng bỏng bên ngoài. Cặp mông tròn trịa rung lên theo tần suất đưa đẩy của Tạ Viễn.

Hứa Cảnh Niệm che miệng, phòng ngừa tiếng rên rỉ lộ ra, nhưng mà muốn bị cắm vào sâu hơn một chút.

Hứa Cảnh Niệm đỏ mắt, để không phải là một nô lệ tình dục nhỏ, nhẫn nhịn trống rỗng bên trong, nhận lấy đâm chọc hời hợt của Tạ Viễn.

Thế nhưng thêm một chút. Không biết Tạ Viễn đỉnh tới chỗ nào, tiếng rên rỉ chợt thoát khỏi kẽ ngón tay Hứa Cảnh Niệm. Hứa Cảnh Niệm nhanh chóng bịt chặt miệng mình lại.

"Ở đó..."

Tạ Viễn cố ý đẩy vào một điểm lồi bên trong rồi rời đi ngay.

"Ở đâu?"

"Khốn nạn! A... Anh lại bắt nạt em."

Tạ Viễn thấp giọng nở nụ cười, cảm thấy hậu huyệt đã hoàn toàn mềm nhũn, liền đâm thẳng dương vật tới tận cùng, sau đó từ phía sau ôm chặt lấy Hứa Cảnh Niệm, khẽ cắn vành tai Hứa Cảnh Niệm, "Bây giờ mới là bắt nạt."

Dị vật chen vào trong cùng, Hứa Cảnh Niệm có chút không chịu nổi, nhỏ giọng phản kháng, "Đau ~"

Nhưng Tạ Viễn ôm cậu càng chặt, phía dưới thẳng thắn thoải mái đâm chọc, Hứa Cảnh Niệm bị chơi hai chân đứng cũng không vững, bưng chặt lấy miệng mình.

Quá kích thích, quá sức rồi, Hứa Cảnh Niệm mờ mịt lắc đầu.

Tạ Viễn như cái cọc không biết mệt mỏi đâm rút hậu huyệt cậu, hai cánh mông tròn trịa bị vỗ đến đỏ bừng.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân, Hứa Cảnh Niệm trợn to hai mắt, bụm miệng mình càng chặt.

Hứa Cảnh Niệm che miệng chăm chú lắng nghe tiếng người tới, cửa bên cạnh liền mở ra. Tiếng huýt sáo, tiếng đi tiểu, tiếng xả nước. Cửa được mở ra.

Tiếng bước chân lướt qua chỗ cậu, Hứa Cảnh Niệm nín thở, hậu huyệt cũng không khỏi kẹp chặt.

Tạ Viễn rên một tiếng.

Hứa Cảnh Niệm bị dọa muốn chết, kẹp càng chặt hơn.

Cũng may người bên ngoài không cảm thấy có gì bất thường, tiếng bước chân càng ngày càng xa.

Hứa Cảnh Niệm thả lỏng thở một hơi, nhưng bạn trai cậu sắp bị cậu kẹp gãy.

"Tạ Viễn, làm em sợ muốn chết. Sau này đừng làm ở trường học."

Hứa Cảnh Niệm vẫn có chút hoảng hốt, quay đầu nói nhỏ với bạn trai mình.

Tạ Viễn ừ một tiếng, hôn Hứa Cảnh Niệm hoàn toàn không biết mình đã làm cái chuyện gì, phía dưới càng đâm vào sâu hơn.

"Nhẹ... Nhẹ chút đi, anh không thể a không thể bắt nạt em như vậy..."

Tạ Viễn không nghe thấy gì, một lần cuối cùng Tạ Viễn muốn rút ra, Hứa Cảnh Niệm đưa tay run rẩy chạm vào chỗ giao hợp, "Có thể bắn vào không?"

Tạ Viễn sửng sốt, tinh dịch sền sệt như muốn đốt cháy thành ruột Hứa Cảnh Niệm đến thẹn, không ngừng co rút lại.

Hứa Cảnh Niệm hoàn toàn ngã gục trong lồng ngực Tạ Viễn.

"Cố ý?"

Hứa Cảnh Niệm không nói lời nào, viền mắt vẫn đỏ hoe, vừa nhìn là biết bị bắt nạt đến ngoan.

"Không lời lời nào thì cứ mang tinh dịch tràn đầy vào lớp học."

Hứa Cảnh Niệm hoàn toàn không quan tâm.

Tạ Viễn trầm giọng nói: "Đến lúc đó, vừa mới ngồi vào ghế. Đồ vật bên trong liền thuận vách trong chảy ra, nhỏ trên đùi, thuận theo chân nhỏ trên đất. Cả lớp học đều ngửi được mùi dâm trên người em."

Hứa Cảnh Niệm bị nói mặt đỏ lên, đưa tay che miệng Tạ Viễn, "Không cho nói, anh cố ý."

Đôi mắt Tạ Viễn hơi cong.

Hứa Cảnh Niệm nằm nhoài trong lồng ngực Tạ Viễn, giọng nói nhỏ hơn rất nhiều, "Muốn anh dọn dẹp cho em."

Đôi mắt Tạ Viễn hoàn toàn cong lên.

"Tiểu Niệm đang làm nũng sao?"

Nhưng Hứa Cảnh Niệm không nhìn thấy, mặt đỏ bừng, ở trong vòng tay của Tạ Viễn, đặc biệt nhỏ giọng ừ một tiếng.

Làm nũng với bạn trai không được sao?

Mông cậu đau quá, Tạ Viễn không đau lòng cho cái mông cậu chút nào, cậu chỉ là muốn được dọn dẹp một chút mà thôi.

Hứa Cảnh Niệm ở trong lòng nghĩ đến hung hăng, nhưng trên miệng một lời cũng không nói ra.

Sợ hãi.

Tẩy rửa xong, Tạ Viễn buộc một cái dây đỏ vào cổ chân Hứa Cảnh Niệm.

Hứa Cảnh Niệm hơi mờ mịt, lắc lắc chân, trên sợi dây màu đỏ có một cái chuông rất nhỏ, nghe kỹ có thể nghe thấy tiếng chuông.

Hứa Cảnh Niệm được Tạ Viễn bế lên, dọc đường đi lung lay chân mình.

Cái mông kia sưng lên, Tạ Viễn mua ít thuốc đưa Hứa Cảnh Niệm về phòng trọ của anh để nghỉ ngơi.

Tạ Viễn đưa tờ giấy nghỉ phép mà anh lấy được từ thầy hiệu trưởng cho chú bảo vệ ở cổng trường.

Chú bảo vệ nhận lấy, liếc nhìn Hứa Cảnh Niệm dựa vào lồng ngực Tạ Viễn, "Mặt đỏ thế? Đến bệnh viện khám đi."

Tạ Viễn cười nhẹ một tiếng, ôm Hứa Cảnh Niệm đã chôn cả khuôn mặt vào vai anh bước ra khỏi cổng trường.

Hứa Cảnh Niệm xấu hổ vẫn đang đung đưa chân, tiếng chuông quá nhỏ, không cẩn thận nghe cũng không nghe được.

"Rất thích?

Hứa Cảnh Niệm ừ một tiếng, chôn ở hõm cổ Tạ Viễn nhỏ giọng nói: "Tại sao đột nhiên đưa em cái này."

Tạ Viễn nhìn con đường phía trước.

Không phải là ngày nghỉ, ngoài khuôn viên trường vẫn đang trong giờ học, ngoại trừ tiếng xe cộ, chính là tiếng gió.

Tiếng xe hối hả và tiếng gió đặc biệt nhẹ nhàng.

Tạ Viễn nhẹ giọng nói: "Anh dùng dây thừng trói chặt em, về sau sẽ nhốt em lại."

Bị nhốt lại.

Rõ ràng Tạ Viễn nói không định nhốt cậu mà.

Hứa Cảnh Niệm tìm cớ: "Vậy nếu như dây bị đứt thì sao?"

Tạ Viễn nói: "Mua cái khác buộc lên."

Hứa Cảnh Niệm ở trong lồng ngực Hứa Cảnh Niệm lén lút mỉm cười, trêu chọc Tạ Viễn: "Anh giam người không chuyên nghiệp chút nào!"

Tạ Viễn cũng cười, xốc xốc Hứa Cảnh Niệm lên, "Ừ, vậy phải trông giữ em thật kỹ mới được."

Hứa Cảnh Niệm cười đôi mắt đều cong, cậu chỉ vào một cửa hàng trà sữa nói: "Em muốn ăn đá bào."

"Lạnh."

"Muốn ăn."

"Chỉ được ăn một miếng."

"Được!"

Sau khi mua về, nói là chỉ ăn một miếng thôi. Hứa Cảnh Niệm ỷ vào Tạ Viễn ôm mình không còn tay, dọc đường ăn hết luôn.

Editor: Còn 4 chương nữa tui chưa kịp edit. Sẽ đăng tiếp nha!! <3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #1v1#dammy