Chương 30: Đừng sợ

Edit + Beta: Hoa Hoa

Thứ bảy, sáng sớm Hứa Cảnh Niệm dậy ăn điểm tâm, sau đó ngồi vào bàn làm bài tập, chờ tin tức của Tạ Viễn.

Mẹ Hứa gõ cửa phòng Hứa Cảnh Niệm, sau khi đi vào thấy Hứa Cảnh Niệm nghiêm túc học tập thì hơi kinh ngạc, "Không ngủ nướng tiếp?"

Hứa Cảnh Niệm lắc đầu, "Con phải học tập thật giỏi, chút nữa Tạ Viễn đến sẽ kiểm tra bài tập của con."

Tối hom qua cậu quá hưng phấn vì chuyến thăm, Tạ Viễn giao bài tập cho cậu cậu đều chưa làm.

Biểu tình mẹ Hứa có chút không được tự nhiên, cô lật giở đề kiểm tra sai mà Hứa Cảnh Niệm đặt bên cạnh. Câu hỏi và đáp án bên trong đều rất chi tiết, bút đen cùng bút đỏ giao nhau. Có ô vạch, vòng tròn, đánh dấu nội dung gì đó. Mẹ Hứa hỏi: "Đây là bạn học Tạ Viễn?"

Hứa Cảnh Niệm liếc mắt nhìn, cười híp mắt dạ một tiếng, lại nói thêm: "Toán học và hóa học cũng làm sai đề. Sinh học không có, Tạ Viễn giảng bài cho con, nói tìm hiểu nội dung và học thuộc là được."

Mẹ Hứa không lên tiếng, người tên Tạ Viễn này, còn ghẹo nhân hơn nhiều so với những gì cô nghĩ.

Hứa Cảnh Niệm đợi đến chín giờ Tạ Viễn mới đến. Tạ Viễn mặc áo sơ mi quần dài, tay xách theo một túi hoa quả mỉm cười chào hỏi mẹ cậu.

Thật là, giống như đến cầu hôn vậy! Hứa Cảnh Niệm bị chính mình bổ não làm đỏ mặt.

Nước tương trong nhà đã hết, mẹ Hứa bảo hai đứa nhỏ đi mua chai nước tương. Hứa Cảnh Niệm cười híp mắt lôi kéo Tạ Viễn cùng đi mua nước tương.

Thời điểm đi giày Hứa Cảnh Niệm còn nhỏ giọng thầm thì với Tạ Viễn: "Anh biết nước tương không?"

"Hả?"

"Nước tương và nước mắm cùng dấm chua đều giống hết nhau. Em không thể nhận ra chúng trừ khi đọc chữ trên nhãn." (đoạn này có cái gì đó nhưng tui chém bừa là nước mắm)

Tạ Viễn thì thào nói: "Anh biết là được."

Hứa Cảnh Niệm lại hỏi: "Anh nhận ra được rau hẹ và hành không? Chúng nó cũng rất giống nhau."

Tạ Viễn kéo Hứa Cảnh Niệm đứng lên, "Biết."

Hứa Cảnh Niệm mím môi cười thầm, cửa bị đóng lại, mẹ Hứa không nghe được tiếng thì thầm của hai người.

Tiểu Niệm trở nên hoạt bát. Mẹ Hứa thở dài một hơi, trong khoảng thời gian ngắn ngũ vị tạp trần.

Hứa Cảnh Niệm ở cùng với Tạ Viễn, đều là Hứa Cảnh Niệm nói, Tạ Viễn nghe. Tạ Viễn không thích nói chuyện, nhưng chỉ cần Hứa Cảnh Niệm nói anh cũng đều sẽ đáp lại.

Thứ bảy ở dưới lầu có rất nhiều người chơi bóng rổ, Hứa Cảnh Niệm cẩn thận mỗi bước đi, qua cửa tiểu khu Tạ Viễn liền siết chặt tay Hứa Cảnh Niệm.

Hứa Cảnh Niệm lắc lư, "Còn có người."

Tạ Viễn nắm càng chặt hơn.

"Tạ Viễn ca ca?"

"Muốn chơi?"

Hứa Cảnh Niệm lập tức hiểu Tạ Viễn đang nói cái gì, ủ rũ nói: "Trước đây em đặc biệt muốn chơi, nhưng sức khỏe em không tốt hơn nữa bọn họ cũng không cho em chơi. Aiz, bọn họ thật đáng ghét nha."

Hứa Cảnh Niệm nói tự mình cũng ngượng ngùng.

Tạ Viễn bình tĩnh nghiêm mặt, nắn nắn lòng bàn tay Hứa Cảnh Niệm, nói nhỏ: "Đúng là đáng ghét, anh với với em."

"Hả?" Đôi mắt Hứa Cảnh Niệm sáng lên.

Tạ Viễn nghiêm túc nói: "Em sẽ nhận bóng, không ai ghét bỏ đồ ăn của em. Nếu nửa trận buồn ngủ, anh đưa em về nhà."

Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt, không muốn đi.

Tạ Viễn dừng bước, Hứa Cảnh Niệm nhỏ giọng nói: "Anh cõng em đi."

Cậu bây giờ rất muốn ôm Tạ Viễn.

Hứa Cảnh Niệm được Tạ Viễn cõng ở sau lưng đung đưa chân. Hứa Cảnh Niệm nghe tiếng hít thở đều đặn của Tạ Viễn, trong lòng càng thêm ngọt ngào.

Trên đường nhỏ người đến người đi, nhưng không ai cảm thấy bọn họ kỳ quái.

Hứa Cảnh Niệm bỗng nhiên mở miệng: "Tạ Viễn ca ca, em hơi sợ."

Làn gió nhẹ đưa giọng nói của Hứa Cảnh Niệm bay vào không trung, rồi nhẹ nhàng lọt vào trong tai Tạ Viễn.

"Sợ cái gì?"

Hứa Cảnh Niệm: "Bây giờ em rất hạnh phúc, hạnh phúc đến một mức nào đó em không đủ can đảm để chấp nhận những điều tồi tệ. Em rất sợ bị người ta biết mình là người song tính."

Tạ Viễn đỡ chân Hứa Cảnh Niệm, nhẹ giọng nói: "Tiểu Niệm, song tính chỉ là một loại giới tính mà thôi, không có gì đúng hay sai, không cần lo lắng bị người khác phát hiện sẽ thế nào. Chấp nhận cũng được, sỉ nhục cũng được, đều không liên quan gì đến em. Là nhận thức của bọn họ khiến họ chọn cách đối mặt với nhiều hình thức khác nhau của thế giới này. Chúng ta không thể kiểm soát nhận thức của người khác, nhưng Tiểu Niệm em phải biết rằng mình không sai."

Hứa Cảnh Niệm sững sờ, nằm úp sấp trên vai Tạ Viễn ừ một tiếng, âm thanh rất nhẹ, "Em biết, thế nhưng không sai có thể thế nào? Còn không phải đều bị người khác chỉ trỏ."

Tạ Viễn nói: "Chỉ trỏ là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng chúng ta không cần phải lắng nghe những âm thanh đó. Người thực sự thích em sẽ không bởi vì em song tính mà không thích em, người chán ghét em lại sẽ bởi vì em là người song tính mà tìm ra những điểm để chửi bới em. Tiểu Niệm, em chỉ cần nhìn thấy những người thích em là được rồi."

Tạ Viễn đã từng hi vọng tất cả mọi người không nên thích Hứa Cảnh Niệm, một mình anh thích cậu là được rồi. Anh muốn trong mắt Hứa Cảnh Niệm chỉ có mình mình. Suy nghĩ như thế cũng chỉ thoáng qua trong chốc lát, Tiểu Niệm của anh rõ ràng đáng được tất cả mọi người yêu thích, chỉ cần không phải tình yêu là được.

Hứa Cảnh Niệm mím mím môi, viền mắt hơi ửng hồng, cậu ôm chặt Tạ Viễn, cà cà mặt Tạ Viễn, nhỏ giọng hỏi: "Vậy ai sẽ thích em nha?"

Tạ Viễn: "Em nói xem."

Hứa Cảnh Niệm lắc đầu: "Không biết."

Tạ Viễn thấp giọng nở nụ cười: "Có rất nhiều, trong đó có một người tên Tạ Viễn."

Hứa Cảnh Niệm nhếch miệng, vui vẻ trở lại. Thế nhưng, Hứa Cảnh Niệm không nhịn được hỏi, "Vậy liệu rằng sau này anh ấy không thích..."

"Anh đã nói, không được tự ti trước mặt anh." Tạ Viễn ngắt lời Hứa Cảnh Niệm.

Hứa Cảnh Niệm mím mím môi, dính sát Tạ Viễn, ngập ngừng nói: "Vậy cảm ơn anh, được chưa?"

Đáy mắt Tạ Viễn mang theo ý cười, ừ một tiếng, "Tiểu Niệm đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."

Mặt Hứa Cảnh Niệm càng đỏ hơn, Tạ Viễn thực sự coi mình là anh trai của cậu. Thế nhưng Hứa Cảnh Niệm vẫn cảm thấy an lòng hơn rất nhiều.

Dù lời hứa suông là hão huyền, sau này chia tay cũng không có bằng chứng gì nhưng Hứa Cảnh Niệm vẫn rất tin tưởng lời hứa của Tạ Viễn.

Mặc dù là người song tính, nhưng Tạ Viễn rất thích nơi đó của cậu, đặc biệt là thích hôn.

Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt, Tạ Viễn là đồ lưu manh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #1v1#dammy