[N] 46. Ham muốn khó kiềm chế (2)
Chương 46. Lồn nhỏ mềm nhũn khó chịu tới mức muốn khóc, người đẹp mang tất đen quyến rũ anh cả, "Lồn đĩ đúng là thèm chịch mà."
-
Tống Minh Tễ mang theo những vật dụng em để quên ở Viện nghiên cứu khoa học III đến trả, cũng muốn nhân cơ hội này gặp em một lần, thế nhưng bị thái độ ngang ngược của Lục Thanh Yến ngăn cản quyết liệt.
Còn Giang Hạc Giác dường như vẫn chưa nắm rõ tung tích của em. Nghe nói hắn quay lại biệt thự trên hải đảo nhưng không tìm được Hứa Chu, thế là suýt phát điên lên vì lo lắng.
Lê Thú thì trực tiếp hơn cả, gã hung hăng đến cửa nhà họ Lục quậy Lục Thanh Yến một trận ra trò.
Hứa Chu trốn ở trên lầu, lặng lẽ quan sát bầu không khí căng thẳng giữa hai người bên dưới, mùi thuốc súng trong không khí càng lúc càng dữ dội.
Em nắm chặt tay, thì thầm cổ vũ: "Đánh đê, đánh đê!"
Bất kể là ai trong hai người bị thương thì chắc chắn cũng sẽ trông thảm hại và giải trí vô cùng.
Nội tâm của người đẹp bé nhỏ hư hỏng chết đi được, nhưng thấy Lục Thanh Yến vẫn bình an vô sự như thể chẳng có xung đột gì phát sinh, em đành phải cố hết sức giữ cho cái bản mặt lạnh tanh.
Cuộc sống ấy vậy mà đã trở lại quỹ đạo bình thường, nhưng bản thân Hứa Chu vẫn không thể quay về trạng thái cũ.
Cơ thể song tính đã được nếm trải vị đời, giờ đây những ngày tháng bình lặng khiến em không thể nào mà thích nghi cho nổi.
Em sắp ngứa ngáy chết rồi đây này...
Cơ thể đã từng nếm trải sự tuyệt diệu của tình yêu làm sao chịu nổi sự cô đơn như hiện tại?
Người đẹp bé nhỏ khó chịu vô cùng, mỗi đêm khuya em gần như phát điên vì cảm giác trống rỗng, chỉ biết vụng về tự an ủi bản thân nhưng không thể nào thỏa mãn cho được.
Thân thể bị trêu đùa một cách nửa vời, người đẹp bé nhỏ chỉ biết co ro trên giường, cả người toát mồ hôi thơm phức, nức nở yếu ớt.
Thật ra em đã dụ dỗ Lục Thanh Yến chịch mình rồi ấy chứ, và quả thật gã đàn ông cũng bị em trêu chọc đến mức nứng tình, cỡ nào thì anh cũng cố không đưa vào trong mà chỉ vờn vã cọ xát bên ngoài, cọ tới nỗi Hứa Chu cảm thấy khó chịu vô cùng vô tận, cảm giác dày vò thiệt là quá kinh khủng.
Gã đàn ông chó này thì ngon rồi, bắn ra luôn rồi đó, còn em thì sao chứ? Lỗ lồn non nớt cứ mãi mà không được dương vật to bự lấp đầy, khiến cả người em bứt rứt, khó chịu đến mức rơi nước mắt.
Hứa Chu hối hận.
Coi coi Lục Thanh Yến sợ tới mức nào rồi kìa, ngay cả chịch cũng không dám chịch em nữa.
Lúc bị mấy gã đàn ông chiếm đoạt một cách thô bạo thì Hứa Chu cảm thấy đau đớn không chịu nổi, nhưng giờ đây khi rời xa bọn họ rồi, cơ thể em lại cảm thấy trống rỗng đến mức kinh người.
Hứa Chu thiệt sự cho rằng cơ thể song tính dâm đãng là nguyên nhân của tất thảy!
Trước khi bị phá trinh, tuy tâm lý em vẫn luôn chống cự, nhưng thể xác đã âm thầm mong chờ cảm giác bị chiếm đoạt từ lâu. Và sau khi bị bọn họ chiếm đoạt, khỏi nói ngày nào em cũng bị bọn đàn ông giã cặc vào lồn, bị đụ tới mức kêu gào liên tục, vất vả lắm em mới chạy thoát được, thế mà hiện giờ em giống như là bị lạm giao mất rồi.
Muốn làm tình.
Muốn tới phát điên đi được.
Nếu Lục Thanh Yến mà không chịu chịch em, em sẽ đi tìm ba gã bạn trai còn lại.
Lại nói trong khoảng thời gian này, một trong những gã bạn trai của em đã hùng hổ trở về nhà, tìm mẹ mà ăn vạ.
Từ lúc trở về mặt mày của Lê Thú cứ đen thủi đen thui, cơ bắp toàn thân căng cứng, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa cảm giác nguy hiểm cực kỳ.
Gã thật sự muốn đấm nhau một trận với Lục Thanh Yến, nhưng khi đối diện với mẹ, giọng gã lại nom vô cùng ấm ức: "Em ấy nhớ con, em ấy còn trốn sau tấm rèm lén nhìn con nữa! Con thấy hết đó!!"
Mẹ gã nhìn gã đầy hoài nghi.
Thế nhưng Lê Thú dường như không phát hiện, gã liên tục tuôn ra một tràng: "Em ấy nhìn con, còn lén cười với con nữa... Mẹ à, mẹ không biết em ấy đáng yêu thế nào đâu..."
Mẹ gã xoa xoa hai bên thái dương đau nhức, nhắm mắt lại nói với vẻ không kiên nhẫn: "Biết rồi biết rồi."
Trong điện thoại của con trai bà toàn là ảnh chụp của đứa bé kia.
Đúng là xinh đẹp thật, nhưng xuất thân quá thấp kém, lại còn là con trai của kẻ thù không đội trời chung với chồng bà, thậm chí còn là con riêng nữa.
Bà âm thầm thán phục thằng con trai mình quả nhiên là có mắt nhìn, cứ nhắm đúng điểm yếu của ông cha nó mà chọn.
Lê Thú vẫn không hề nhận ra, gã thất vọng thõng vai xuống, giọng điệu cực kỳ mất mát: "Mẹ không hiểu đâu..."
Mẹ Lê: "..."
Gã lẩm ba lẩm bẩm, thả hồn theo suy nghĩ: "Lâu rồi con không được gặp em ấy, con nhớ em lắm. Dù có đôi khi em ấy làm con tức điên lên đi được, nhưng so với tình cảm mà con dành cho em ấy thì chẳng thấm vào đâu..."
Lê phu nhân thầm nghĩ "Lại tới nữa rồi.", bàn tay trắng nõn của bà phẩm trà một cách thờ ơ, nghe gã nói mà y hệt như nước đổ lá khoai.
Lê Thú bô bô cả một tràng dài, gã tô vẽ thêm không biết bao nhiêu là thứ cho câu chuyện gặp nhau, yêu nhau, hiểu nhau của gã với Hứa Chu, đi một hồi gã lại kể thêm lần nữa. Cuối cùng, gã nghẹn giọng thở dài, ánh mắt cô đơn mà lưu luyến.
"Con muốn gặp em ấy một lần, lỡ đâu em ấy đang mang thai con của con thì sao."
Mẹ gã uống một hớp trà.
...
Mẹ gã phun luôn hớp trà!
*
Phải tìm một cách để khiến Lục thượng tướng hoàn toàn bỏ đi ý định đưa Chu Chu đi liên hôn.
Lục Thanh Yến ngồi trong thư phòng. Khoảng thời gian gần đây anh luôn ở nhà nghỉ ngơi, chỉ để được nhìn thấy Hứa Chu mỗi khi anh trở về.
Dường như chẳng còn mục đích nào khác nữa, chỉ cần người đẹp xuất hiện trong tầm mắt là đủ khiến cho anh cảm thấy được an lòng.
Nếu em thật sự phải đi liên hôn thì sao?
Loạn luân đã đủ kích thích lắm rồi, chẳng nhẽ bây giờ còn phải gánh thêm cái danh "yêu đương vụng trộm" nữa à?
Lục Thanh Yến đã tạm thời ngăn cản ý định đưa em đi liên hôn của Lục thượng tượng bằng một cách nói rất qua loa: "Em ấy còn nhỏ, sinh ra vốn đã yếu ớt rồi, nếu bây giờ mà ngay cả việc học hành cũng chẳng ra gì thì có ai mà muốn cưới chứ?"
Khóe môi Lục Thanh Yến khẽ nhếch lên đầy khinh miệt, trong thư phòng tối om, anh đứng bên bàn làm việc, ánh trăng nhợt nhạt xuyên qua ô cửa kính, dừng lại trên thân hình gã đàn ông, như một lớp sương bạc phủ lên đường nét cơ thể cường tráng của anh, bờ vai rộng phản chiếu ánh sáng, gương mặt nghiêng góc cạnh sắc nét.
Lúc Hứa Chu đẩy cửa bước vào, đấy chính là khung cảnh mà em nhìn thấy.
Vai rộng eo thon, thân hình cân đối hoàn hảo, gương mặt gã đàn ông sắc sảo như được dùng đao điêu khắc, ưu tú mà sắc bén vô cùng, bất kể là đường nét khuôn mặt hay khí chất toát ra từ con người anh đều khiến cho kẻ khác phải sinh ra cảm giác kính nể, và cả lòng ngưỡng mộ tột cùng.
Hâm mộ ghê.
Đó là cảm xúc mãnh liệt nhất trong lòng em lúc này.
Gen di truyền thượng đẳng, khả năng học tập siêu phàm cùng với thể chất tuyệt vời, dung mạo xuất chúng, tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ - tất cả mọi thứ của anh đều như được trời cao ưu ái, một kiệt tác của Đấng tạo hóa.
Vậy mà một người như thế, lại say đắm vô ngần vì em.
Thậm chí còn tự thôi miên bản thân, cam tâm tình nguyện hãm sâu vào trong mối quan hệ chỉ có thể hướng về bóng tối này.
Nghĩ đến đây, em không kìm được mà mỉm cười đầyphấn khích.
"Anh ơi."
Nghe được giọng nói mềm mại của Hứa Chu, Lục Thanh Yến nghiêng đầu nhìn lại, chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt của anh đã chợt tối sầm xuống.
Em nhanh chóng đóng cửa lại. Trong căn phòng tối om chỉ có ánh trăng mờ ảo, em e thẹn nhìn gã đàn ông trước mắt.
Làn da trắng ngần của em áp vào cánh cửa gỗ phía sau. Trên người em chỉ mặc độc chiếc sơ mi trắng của Lục Thanh Yến, để lộ đôi chân trắng nõn thon dài trong không khí, mịn màng như ngọc, nuột nà đáng yêu.
Đôi chân của em vô cùng đẹp đẽ, thon thả nhưng không quá gầy guộc, nó cân đối hài hòa, với cả đùi non hơi múp míp một chút. Lúc này trên đôi đùi xinh đẹp ấy, em đang mang một đôi tất chân màu đen nối với dây đai.
Dây đai đen bóng hình như hơi chật, nó thắt chặt thịt đùi trắng nõn tạo thành những đường cong mê hoặc, quyến rũ tới độ khiến người ta phải ngây ngất. Hai màu sắc đối lập tạo nên một cảnh tượng đánh mạnh vào thị giác của người khác.
Lục Thanh Yến sao có thể không hiểu đây là ý gì, anh dùng một tay cởi liền mấy cái khuy cổ áo sơ mi, nhìn em bé của anh chậm rãi tiến đến gần.
Khi chỉ còn cách có hai bước chân, gã đàn ông bỗng cúi người đưa tay ra, giữa tiếng hét hoảng sợ của em, anh bế thốc Hứa Chu lên đặt trên mặt bàn lạnh lẽo!
Nửa người dưới của em gần như trần trụi, bàn tay gã đàn ông nóng bỏng, hòa lẫn với mặt bàn lạnh lẽo, hai nhiệt độ đối lập hòa quyện vào nhau, khiến em không kìm được rên lên một tiếng.
Giọng rên vừa mềm vừa quyến rũ.
Hứa Chu có thể cảm nhận rõ hơi thở gấp gáp của anh cả. Bàn tay to lớn của anh mơn trớn trên gò mông căng tròn của em, khiến em phải run rẩy thở dốc.
Những ngón tay thon dài của anh di chuyển, từ từ vén một bên của dây đai lên. Lục Thanh Yến cúi xuống ngắm cặp đùi non trắng mịn của em, những đường cong quyến rũ được phác họa rõ ràng hơn bởi đôi tất chân ôm sát. Giọng anh trầm khàn đến đáng sợ:
"Lồn nhỏ thèm chịch đến thế à?"
Vừa dứt lời, ngón tay anh bỗng buông ra, để dây đai co dãn bắn ngược lại bắp đùi non mịn!
"Bốp!"
Âm thanh bắn ngược của cọng dây đai giòn tan, khiến Hứa Chu phải kêu lên đau đớn, em như một chú chim non hoảng sợ, hu hu hức hức, nức nở nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ.
Người đẹp bé nhỏ chủ động dang rộng đôi chân, em ngửa mặt nhìn anh với vẻ đẹp vừa thuần khiết vừa quyến rũ, giọng nói ngọt ngào như mật:
"Muốn... Muốn anh cả chịch bé..."
-
Nhớ vote cho tui :>
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro