Chương 8
Chương 8: Vào trong hoa
"Thật xinh đẹp, phía dưới của Hoa Nhi lại có mọc một cái lồn bé bỏng."
Dương vật của Cố Ngôn lớn bằng người bình thường, Phó Minh Ngọc gạt nó sang một bên, một chân quỳ trên mặt đất si mê nhìn giữa hai chân Cố Ngôn. Nơi đó trước giờ chưa từng bị người ta nhìn như vậy, hai miếng thịt trai trắng nõn non nớt hơi lộ ra ửng hồng, dưới ánh mắt cực nóng của hắn không ngừng co rút lại, Cố Ngôn khóc quá trời, âm thần trên đỉnh viên thịt run rẩy không ngừng, Phó Minh Ngọc nhìn chòng chọc hạt đậu nho nhỏ kia, kịch liệt thở dốc, tơ đỏ tràn lên mắt hắn trong nháy mắt.
"Mẹ nó anh cút đi, cút cho tôi! Tôi giết anh!"
"A --"
Tiếng thét của cậu bỗng nhiên dừng lại, Phó Minh Ngọc thở hổn hển tiến lên, ngậm lấy âm hộ của cậu mút mạnh.
Hơi thở của Cố Ngôn cứng lại, tay nắm lấy quần áo Phó Minh Ngọc vô lực đặt trên vai hắn, ngón tay khớp xương rõ ràng dưới ánh đèn chiếu giống như làm từ ngọc, nhưng không ai để ý đến nó làm chi.
Nóng quá...Chuyện gì đang xảy ra vậy. . . Cơ thể đột nhiên trở nên đói khát, bụng dưới bốc lên một đám lửa, không khống chế được buộc Cố Ngôn phạm tội, cúi đầu trước dục vọng.
Hai mảnh môi âm hộ tươi ngon mê người bị hắn ngậm vào miệng gạt qua lại, kẽ thịt càng liếm càng lớn, lỗ thịt giấu bên trong dần dần lộ ra dấu vết, từng luồng dâm thủy từ bên trong chảy ra. Phó Minh Ngọc liếm dọc theo khe hở lên trên, lại ngậm hai hòn bi của cậu vào miệng mút, cằm mài bên sát mé miệng lồn, rất nhanh đã bị dâm thủy thấm ướt.
Phó Minh Ngọc thoáng lui về phía sau, ngẩng đầu lên, mặt ướt sũng nhìn Cố Ngôn.
"Lồn nhỏ chảy nước nhiều quá nẻ."
Cố Ngôn thất thần nhìn hắn, sao...Sao lại chảy nước như thế chứ, cậu cũng chả phải là phụ nữ.
"Đừng sợ... Anh trai sẽ liếm sạch cho em."
Gai lưỡi lại liếm mạnh âm vật, Cố Ngôn sướng đến tê cả da đầu, cả người không nhịn được run lên, dâm động phía dưới cũng giống như không khống chế được mà chảy nước. Cố Ngôn cảm thấy mình điên rồi, vì sao phía dưới lại nóng như vậy, ngứa như vậy, mình chả khác gì một con điếm dục cầu bất mãn, hận không thể cho hắn liếm mạnh thêm một chút, liếm nát cậu, liếm đến cao trào.
"Ah. . Không . . . . Đừng liếm. . ."
"Ghê tởm..."
Cậu vẫn nhớ rõ cơ thể dị dạng của mình không giống người thường, khóc nấc muốn khép chân lại, lại kẹp chặt lấy đầu Phó Minh Ngọc, hô hấp nóng bỏng của đối phương trực tiếp phả vào âm hộ, nóng đến mức khiến cậu run rẩy.
"Không ghê tởm, anh trai thích."
Phó Minh Ngọc nuốt nước miếng, sáp mặt lại gần, liếm nó từ trên xuống dưới, hắn ngậm thứ nhỏ kia dùng răng cắn qua cắn lại. Viên thịt bị mút sưng thành kích thước hạt đậu, Phó Minh Ngọc cắn vào miệng, rồi dùng đầu lưỡi điên cuồng liếm, tay cũng lặng yên không một tiếng động vươn tới, trêu chọc môi âm hộ hắn vừa mới chà xát.
"Không, không, không thể chịu được, ah!"
Cố Ngôn khóc lóc thở hổn hển muốn lui về phía sau, nhưng tính mệnh của cậu lại bị người ta nắm lấy, thứ không đáng chú ý kia bị đối phương vừa hút vừa liếm, cậu sướng tới mức hai mắt trợn trắng, giống như một con cá chết, ngửa đầu túm lấy vai hắn, "Sẽ chết mất...Huhuhu."
Đầu lưỡi lại như rắn nước quấn vào miệng lồn của cậu, chọc qua đùa lại dọc theo tiểu huyệt, nước miếng Cố Ngôn sướng đến chảy nước miếng xuống người, mơ hồ cảm thấy cơn ngứa trong lòng dường như được giải một chút, nhưng cậu muốn nhiều hơn nữa.
Không đủ, vẫn chưa đủ, như có rất nhiều côn trùng cắn trong lồn cậu, cậu ngứa ngáy khó chịu cả người, hận không thể... Hận không thể có người đâm vào trong một cái.
Cậu khẽ mở miệng, hai mắt mê ly nhìn vào giữa hai chân của người đàn ông, nâng cao hạ thân vào sát mặt hắn hơn.
"Sướng. . . Còn muốn nữa. . ."
"Hưm. . . . Giúp tôi. . ."
Đôi môi âm hộ đỏ tươi mập mạp bị đầu lưỡi nóng ẩm mút lấy, Phó Minh Ngọc bóp chân cậu tàn nhẫn cắn một cái, ngẩng đầu nhìn cậu một cách hung ác.
"Giúp em cái gì, Hoa Nhi nói rõ ràng nào."
Cố Ngôn khóc òa lên huhu, nắm lấy cánh tay hắn lắc đầu, hơi thở của đối phương xa rời, động thịt phía dưới lại ngứa muốn chết, cậu run rẩy tự móc.
Ngứa quá, sao lại có thể ngứa như vậy.
Miệng lồn co rút mạnh, ngón tay tựa bạch ngọc kẹp lấy âm thần trơn nhẵn nhào nặn không đúng cách, Phó Minh Ngọc hai mắt sung huyết nhìn chằm chằm cậu, vòi hoa sen rơi trên mặt đất lắc qua lắc lại, cột nước trào lên từng đợt. Quần áo Phó Minh Ngọc đã bị ướt từ lâu, hắn liếm răng nanh ở hàm trên, hai mắt híp lại như sói đói khóa lấy Cố Ngôn. Hai tay nhanh chóng cởi quần áo, cán chày đầy gân xanh như con rồng lượn quanh dựng đứng trước bụng, hắn thở hổn hển đi qua, ôm lấy tiểu kiều hoa của mình.
"Ưm..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn loang lổ nước mắt bị ép ngẩng lên, cả người Cố Ngôn bị tựa vào tường, cậu mơ màng "nhìn" Phó Minh Ngọc, trên mặt hiện lên nét đỏ ửng diễm lệ không bình thường, tay dưới người bị lấy ra. khoác lên cổ của đối phương.
Cậu bị bỏ thuốc, Phó Minh Ngọc xoa môi của cậu, nghĩ.
"Đồ lẳng lơ."
"Đó là thuốc chữa mắt hay là thuốc trị em nứng lồn hả, còn dám mang theo trong người."
"Muốn... Hu hu hu, ngứa quá."
Cậu không chạm tới phía dưới, dùng cả người cọ qua cọ lại trên người Phó Minh Ngọc, cậu không biết, tại sao mình mở mắt một cái thì mình bỗng trở thành như vậy, cậu giơ chân lên, động thịt bị chơi tới mức thủy quang bóng loáng dưới ánh đèn càng thêm vẻ sắc tình, hơi thở của Phó Minh Ngọc trở nên nặng nề, nhìn cậu dùng hai bên mép thịt sưng mềm cọ cọ vào chân mình.
"Cho em...Cho em..."
"Có ai từng chạm vào em chưa?"
Tiếng của Phó Minh Ngọc lạnh băng, mang theo một luồng khí lạnh dọa người. Lúc Cố Ngôn tỉnh lại vẫn rất tốt, uống thuốc xong thì trở thành bộ dáng này, cậu nói là thuốc chữa mắt, Phó Minh Ngọc nén cơn lửa lại, cậu đã uống tước mặt bao nhiêu người, có bao nhiêu người từng nhìn thấy bộ dạng này của cậu, hắn vừa nghĩ tới đó đã muốn giết người.
Hắn nâng mông Cố Ngôn lên để cậu quấn chân lên eo mình, tay với vào từ đằng sau, bóp lấy viên thịt trên bướm nộn, giọng hung ác hỏi cậu: "Có ai đã chơi cái này rồi?"
"Hoa Nhi dâm đãng, sao em lại dâm như thể hả, còn dám mang theo thuốc, nếu anh trai không nhặt được em, con mẹ nó em cho ai thao hả?"
"Không có...A!!!"
Cố Ngôn bỗng bị hắn bóp hột le, không kịp chuẩn bị, cả người run thành cái sàng, lồn nhỏ khép mở kịch liệt một hồi, bỗng nhiên từ sâu bên trong phun ra một luồng dâm thủy, xuân triều từ sâu trong cơ thể cuồn cuộn trào ra, xẹt qua vách thịt mềm của cậu, nhiệt độ cao khiến cậu xây xẩm mặt mày, miệng mở toạt chảy nước miếng xuống người đối phương.
Sướng quá... Cậu mơ mơ màng màng nhìn bóng đèn sáng rực trên đỉnh đầu. Ở đâu ra... Mà lại có thể sướng đến như vậy.
Phó Minh Ngọc lạnh mặt nhìn dáng vẻ cậu sướng tới lên đỉnh, ngón tay trên lưng cậu siết chặt lại.
"Lồn dâm, bóp một cái mà đã phun nước rồi."
Cố Ngôn chảy không ít nước, cả thân dưới trắng nõn nà bị hắn chơi tới lên đỉnh, cả người đều xụi lơ trên người trên người Phó Minh Ngọc. Dâm thủy ở thân dưới vẫn còn chưa chảy ra hết, hai ngón tay Phó Minh Ngọc đã gạt mở huyệt béo đâm vào bên trong, Cố Ngôn bị chặn không phát tiết được, vặn vẹo giãy giụa trong ngực hắn, miệng mơ hồ bảo hắn buông ra.
"Đã có ai chơi lồn của em rồi?"
Ngón tay Phó Minh Ngọc tác quái bên trong, nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu, đốt ngón tay móc thịt ở bên trong ra vào cùng dâm thủy, chất lỏng dinh dính theo động tác của hắn bị cuốn ra hết, hóa thành một vòng bọt mép ngay tại cửa huyệt.
Cố Ngôn mơ hồ còn chút ý thức, nghe hắn nói thế, oan ức muốn chết, cậu đã lớn vầy rồi, ngoài cái thằng cha ngu ngốc này ra thì còn ai mà thèm chạm vào cậu. Cậu khó chịu trong lòng, thì càng không để ý tói hắn, tác dụng của thuốc lại xông tới lần nữa, càng ngày cậu càng hồ đồ.
"Nhanh chút đi..."
"Mẹ nó, nghe thấy người khác lại hưng phấn vậy sao, chảy nước nhiều hơn sao?"
Đầu óc cậu quay mòng mòng, căn bản không nghe rõ Phó Minh Ngọc nói cái gì, chỉ biết đối phương không chịu cho cậu. Vì sao lại không chịu cho cậu, rõ ràng mới nãy còn nói thích cậu, tên lừa đảo này.
"Không có, không có...Anh mau lên cho em ah...Anh ơi..."
Cái tay bên eo sắp ghìm chết cậu, cậu mơ màng nhìn phía trước mặt, oan ức vươn tay với hắn, "Anh ơi, hông có người khác đâu ạ."
(TH: Dạt ra dạt ra! Của tui, bé của tui, của tui hếtttt!!!!)
Trong tình huống này, Cố Ngôn triệt để trở thành tù binh của dục vọng.
Chym đại bàng của Phó Minh Ngọc bự thêm một vòng, hắn quyết nhìn chòng chọc vào Cố Ngôn, gằn từng chữ hỏi cậu, "Hoa Nhi, có muốn anh trai đút vô lồn em không?"
Cố Ngôn ngoẹo đầu dò xét hắn, nhớ lại khoái cảm ban nãy bị hắn liếm, liếm môi, "Muốn, muốn đút vô lồn nhỏ ạ..."
"A!!!"
Phó Minh Ngọc cầm chym đại bàng, bỗng đâm vào, quy đầu gạt mở từng tầng từng tầng thịt lồn, xông thẳng vào trong, hắn bị đối phương tra tấn lâu như vậy, đã không còn lí trí từ lâu, nghe cậu bảo muốn, cả người chả khác nào mãng phu chỉ biết làm bừa.
Cố Ngôn bị đâm đến choáng, hơn nửa ngày mới khóc lưng của hắn bảo hắn đi ra ngoài, bên trong âm hộ đau rát, một cái lỗ bé tí ti như vậy bị hắn ráng vạch ra, cậu không cảm nhận được một chút khoái cảm nào, chỉ cảm thấy mình sắp bị cái cán chày kia đâm chết.
"Đừng khóc, anh trai đụ cái là hết đau liền." Phó Minh Ngọc ngoài miệng dỗ dành cậu, cường độ dưới thân lại không dừng một chút, Phó Minh Ngọc đặt cậu xuống, một chân treo trên tay hắn, chym đại bàng cứng ngắc đụ từng cái mạnh vào trong bướm nộn đỏ tươi, hô lấp nặng nề lếm vành tai cậu trấn an.
(TH: Đù men, ai đời dỗ bae như đb vậy khum :>)
"Đau a, đau ưm, anh ra ngoài đi."
Cố Ngôn tóm lấy vai của hắn khóc nức nở, diễm động dưới thân co rút dữ dội hơn, siết chặt lấy con cặc của Phó Minh Ngọc, Phó Minh Ngọc bị cậu cắn tê cả da đầu, ấn eo cậu lại tiến vào sâu hơn, chym đại bàng nhanh chóng giã vào cái lồn dưới thân bị đâm như bùn nhão, Phó Minh Ngọc thở hổn hển dỗ cậu, túi bìu còn muốn chen vào trong.
Thịt trai bề mặt trắng béo mịn bị túi bìu của hắn đập đến đỏ tươi sáng bừng, lông cặc thô cứng theo từng cú nhấp mài vào miệng âm hộ của cậu, Cố Ngôn vừa đau vừa sướng, cấu lưng của Phó Minh Ngọc.
"Anh trai không lừa em, nhấp mấy cái nữa thì sẽ hết đau thôi." (:v)
Phó Minh Ngọc ôm cả người cậu lên, bế mông cậu đâm rút nhanh lẹ, con cặc liên tục xuất hiện rõ nảy lên trong thịt lồn của cậu, mài liên tục vào chỗ sâu muốn chết. Lồn nhỏ bị cắm đau co rút, nhất thời cậu tỉnh lại, khóc mắng hắn.
"Lừa đảo, biến thái, hu hu hu em ghét anh."
Phó Minh Ngọc đến gần ngậm môi cậu, mút đầu lưỡi cậu kéo vào miệng mình, nước bọt giao liên từ giữa răng môi hai người chảy xuống, Phó Minh Ngọc dành ra một tay khuấy động âm hành bán cương của cậu, thở hổn hển dỗ cậu.
"Ngoan, anh thích em, anh yêu em, Hoa Nhi thương thương anh nhé, cho anh đụ một chốc nữa thôi."
Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, bị một mùi hương tanh tưởi bao phủ, Cố Ngôn nằm rạp trên mặt đất, sụp người chổng mông lên, trên lưng xanh tím một mảng, đều là dấu vết Phó Minh Ngọc bóp ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ lên thất thần, người đứng phía sau xoa nắn hai bờ mông trắng nõn, chym đại bàng đắm mình trong lỗ thịt đầy dâm thủy, vừa hung ác đâm rút,
"Hoa Nhi, lồn có sướng không em?"
Thịt lồn đỏ tươi bị con cặc của hắn kéo ra ngoài, vừa dâm mỹ vừa sắc tình, Cố Ngôn đã bắn hai lần rồi, nhưng vẫn còn chưa thỏa mãn, cậu vươn tay ra sau chụp lấy hắn, đong đưa cái mông tiến gần lỗ sáo của chym hắn, hai mắt rưng rưng quay lại cầu xin hắn.
"Anh ơi, anh sâu thêm tí nữa đi ạ..."
"Sướng, lồn sướng lắm ạ, anh ơi thương thương em nữa đi..."
Cậu bị đụ một hồi lâu, tác dụng thuốc lại mạnh tới dọa người, cậu dưới tình trạng bị đụ mạnh như này thì lời thô tục nào cũng dám nói ra, "Hu hu hu anh ơi mạnh thêm chút nữa, lồn nhỏ ngứa lắm."
"Đệt, sao em lại dâm tới vậy chứ." Phó Minh Ngọc banh lồn của cậu ra, vừa hung ác đâm vào, hắn bị dục vọng dâm đãng của thiếu niên bao lấy đến thần hồn điên đảo, lúc này dù là Cố Ngôn lấy mạng của hắn, hắn cũng có thể cho cậu, càng đừng nói chi tới chỉ là muốn đụ, "Bắn hết cho em nhé được không, bắn tới mang thai luôn, Hoa Nhi dâm đãng sinh bé cưng cho anh trai nhé."
"Muốn...Sinh cục cưng cho anh..."
Cố Ngôn bị đâm đến nhấp nhô lên xuống, khóc thở gấp bắn ra thêm lần nữa.
"Không được...Em sắp chết rồi..."
Bọn họ đụ ba ngày, Phó Minh Ngọc như bị điên mà giày vò cậu, hai huyệt dưới thân sưng tới không khép lại được, ngay cả quần áo cậu cũng không thể mặc, cả người toàn là vết thương bị hắn cắn, mỗi một nơi hẻo lánh trong nhà đều có tinh dịch của bọn họ.
Ngày thứ tư, Phó Minh Ngọc ra ngoài mua cơm sáng cho cậu như mọi ngày, Cố Ngôn kéo lê cơ thể bủn rủn bò dậy từ trên giường, phát hiện cuối cùng mình cũng có thể nhìn thấy, cậu thở phào một hơi, cảm giác mấy nay cứ không chân thật như mơ vậy.
Bên giường vẫn còn sót lại nhiệt độ cơ thể của Phó Minh Ngọc, cậu cắn môi sờ một lát, lại nghĩ tới mấy ngày nay bị ép gọi vô số tiếng anh trai, anh ơi, tức thì cả người xấu hổ đến bốc khói. Lúc mới đâu cậu đúng là không quá bằng lòng, nhưng mà sau đó...Mặt cậu đỏ lên, hạ thân vừa tê dại vừa đau, tối qua sau khi đụ xong đối phương còn như chưa đủ vậy, túm lấy cậu vừa hít vừa liếm, hít tới nỗi cậu run rẩy cả người, khóc bắn ra đầy mặt hắn, hắn y như một tên biến thái tới gần hôn cậu, bắt cậu nếm thử hương vị của chính mình.
Cậu lắc lắc đầu nhanh chóng thay đồ, định rời khỏi đây, lúc đi ra cửa còn cố ý quét mắt một vòng quanh phòng, quả nhiên ở đây không có ảnh của đối phương.
Thôi kệ đi, dù sao cậu cũng không có nói ra thông tin gì của mình, nói không chừng cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, cậu nhếch môi giận dỗi, cửa bị đóng ầm lại, sau đó căn phòng yên tĩnh.
Thị: Thằng bé này giống lợi dụng người ta quá nhở em :)) cái đồ rút bướm vô tình :)) Mà 2 đứa chúng nó dduj nhau gì 3 ngày dữ z, lo lắng sợ hẽi các thứ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro