Chương 112: Kết thúc cổ tích

“Không ngờ Lee lão mà cũng xảy ra chuyện này.” Taeyeon khá jang ngạc.

Tiffany nghe tên Lee lão cảm thấy rất quen, nhưng nhất thời không nhớ nổi, hỏi một hồi, mới nhớ ra thật lâu trước đây từng đi dự tiệc mừng thọ của Lee lão.

Taeyeon biết Tiffany muốn đến bệnh viện, nên đề nghị đi cùng. Hai người đến bệnh viện, lúc vào phòng bệnh, vừa lúc nghe Siwon đang chăm sóc ông, anh đứng trước giường nói: “Ba, đây là canh gà ở nhà hầm, ba thấy được không?”

Một chữ ba nổ tung giữa Tiffany và Taeyeon. Tiffany giật mình, Taeyeon lại nhướng mày rồi khôi phục trạng thái bình thường, anh đứng trước cửa, lịch sự gõ cửa. Tiếng gõ cửa làm người bên trong chú ý, Siwon quay lại thấy Taeyeon và Tiffany đứng ngoài, hơi jang ngạc, sau đó cười: “Mời vào.”

Taeyeon gật đầu với Siwon, kéo Tiffany đi vào, anh đứng gần giường lễ phép chào: “Lee lão.” Tiffany cũng chào theo: “Chào ông ạ, Lee lão tiên sinh.”

Lee lão sắc mặt hồng hào, hai mắt sáng ngời, hoàn toàn không có vẻ bệnh hoạn, ông thấy Taeyeon, hình như rất vui vẻ: “Taeng hả? Sao rảnh rỗi đến thăm ông già này vậy?”

Taeyeon đặt giỏ quà lên bàn, rồi cầm tay Lee lão nói: “Lee lão thế này mà không nói với tôi một tiếng, để tôi được tận tình thăm nom. Sức khoẻ ngài tốt hơn không ạ?”

“Không có gì đáng ngại, đều là bệnh cũ, không cần lo lắng.” Lee lão nắm tay Taeyeon, rồi dời mắt đến Tiffany đứng bên cạnh.

Siwon vội vàng nói: “Ba, đây chính là cô Hwang.”

“Cháu gái đến đây ngồi nào.” Lee lão vẫy tay gọi Tiffany, cười cười: “Lần này may có cháu, ta mới giữ được mạng già này.”

“Lee lão, ông đừng nên nói vậy ạ.” Tiffany sợ hãi khoát tay, “Ông phúc đức nhiều, ở hiền gặp lành mà.”

“Ha ha, con bé này thật thú vị. Taeng, đây là bạn gái cậu à?” Lee lão quay sang trêu ghẹo.

“Vâng ạ.” Taeyeon đứng cạnh, khẽ mỉm cười.

“Ha ha, trai tài gái sắc, thật xứng đôi, sau này nhớ mời ta ăn cưới nhé.” Lee lão tâm tình rất tốt, càng nói càng xa, Tiffany mặt đỏ lên, cúi đầu không nói tiếng nào.

“Lee lão sao ngài nói vậy, đến lúc đó mong Lee lão nể mặt...” Taeyeon tiếp lời.

Tiffany càng cúi gằm đầu, chuyện chưa chắc chắn, cứ nói thế, lỡ đến đó không thành, mặt cô bỏ đi đâu.

Họ nói chuyện phiếm với Lee lão trong chốc lát, y tá liền vào đuổi ra, nói bệnh nhân cần nghỉ ngơi. Lee lão đành thở dài, “Cháu gái, hôm nào cùng ăn cơm nhé. Clarence, tiễn họ giùm ba.”

“Dạ thưa ba.” Siwon đáp.

Clarence, Tiffany giật thót một cái, không phải là người tặng hoa cho cô hôm đó sao? Chẳng lẽ trùng tên? Tiffany đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Siwon, tầm mắt đụng với mắt anh, Siwon thấy dáng vẻ ngờ vực của cô, mắt đầy câu hỏi, hình như còn khó hiểu hơn cô. Tiffany nhanh chóng cụp mắt, theo Taeyeon đi về.

Ngày trôi qua cực kì nhanh, ngay lúc Tiffany còn đang thắc mắc ai tặng bó hoa kìa, thì bữa tiệc quan trọng nhất đã đến. Tết Nguyên đán Taeyeon nhận được điện thoại ở nhà, nên về nhà một chuyến, một tuần sau anh đột nhiên nói với cô, ba mẹ anh đi du lịch châu âu đã về, muốn anh dẫn bạn gái về nhà ăn bữa cơm.

“Sao ba mẹ anh biết anh có bạn gái, anh nói với họ hả?” Tiffany nắm tay áo Taeyeon hỏi.

“Anh chưa nói.” Taeyeon vỗ vỗ tay cô.

“Là chú Hai hay thím Hai anh?” Tiffany hỏi tiếp.

“Không phải, là Lee lão.” Taeyeon đành kể rõ, “Ba mẹ anh từ châu Âu về, biết Lee lão bệnh, nên qua thăm ông ấy, Lee lão nói chuyện thì lỡ miệng, nên họ biết chuyện tụi mình.”

“Sao lại vậy được.” Tiffany mặt như đưa đám.

“Sớm muộn gì cũng phải đến, không phải sao? Đừng xị mặt nữa, mau thay quần áo, tối nay chúng ta phải đi.” Taeyeon nói.

Bây giờ không mới trưa sao, sao gấp vậy? Tiffany buồn bực.

“Bây giờ chúng ta đi mua quà.” Taeyeon biết cô nghĩ gì, liền nhắc nhở.

À, được rồi, lần đầu tiên gặp mặt, không thể đi hai tay không đến gặp phụ huynh. “Ba mẹ anh thích gì, em phải mặc quần áo gì, phải ăn nói sao, mẹ anh thích dạng con gái nào...” Tiffany hỏi một lô một lốc câu hỏi.

“Bình tĩnh.” Taeyeon bất lực ấn vai cô, nói: “Cứ là chính em là được, có anh ở đây.”

Bình tĩnh con khỉ, sao cô không căng thẳng được chứ, ấn tượng đầu tiên quan trọng lắm nha. Tuy trước đây cô có gặp qua ba mẹ anh, nhưng không chừng họ đã quên cô, nên biểu hiện lần này của cô rất quan trọng.

Buổi chiều Taeyeon đưa cô đi mua sắm, giúp cô chọn hai món quà, Tiffany vì cho chắc ăn nên mua thêm hai phần nữa, chuẩn bị lỡ có Taewoo với Yoon Hee thì đưa.

Chạng vạng, cô mặc váy vải bông, rồi khoác áo khoác màu trắng, trang điểm thật nhẹ, đi theo Taeyeon. Dọc đường đi cô không ngừng soi gương, Taeyeon ngồi cạnh bảo: “Đừng soi nữa, cứ soi hoài, gương sắp bị em làm mòn rồi.”

Tiffany trừng mắt liếc anh, cất gương, “Em căng thẳng lắm.”

“Đừng sợ, ba mẹ anh đều là người dễ gần, họ thích cô gái hiền lành ngoan ngoãn.” Taeyeon vươn một tay vỗ vỗ lưng bàn tay cô, trấn an cô.

Hôm Tết anh về, anh và ba mẹ nói chuyện trong phòng, còn nói rất lâu. Họ biết sự tồn tại của Tiffany, biết cô là nhân viên của Kim thị, mẹ nói với anh, tuy bây giờ không phải xã hội phong kiến, chú trọng môn đăng hộ đối, nhưng Kim gia cũng coi như là gia tộc lớn, cưới người vợ cùng địa vị sẽ khá hơn, cũng trợ giúp cho sự nghiệp của anh.

Anh kiên định nói, anh không muốn hôn nhân vì lợi ích, anh không phải vật hi sinh, anh là người bằng xương bằng thịt, anh chỉ cưới người con gái anh yêu, anh không cần đi theo con đường bi kịch của gia đình thượng lưu. Bằng mặt không bằng lòng, đồng sàng dị mộng, đều có toan tính, cuộc sống như thế rất mệt mỏi. Ở ngoài đấu đá nhau, về nhà ngờ vực nhau, cuộc sống như thế không cần cũng được, không bằng sống độc thân cho thoải mái.

Mẹ còn nói với anh, Taeng, mẹ không có ý gì khác, nhưng con và con bé từ nhỏ hoàn cảnh sống khác nhau, hiện giờ vì đang yêu cuồng nhiệt nên không thấy gì không ổn, nhưng sau khi cưới nhau rồi, quan niệm suy nghĩ lối sống hai người không giống, bạn bè người thân hai bên qua lại nhất định không ít mâu thuẫn, tất cả gom lại, mâu thuẫn không thể hoá giải, chẳng lẽ lúc đó lại chia tay, chẳng phải là hại cả hai hay sao? Hai người chung sống, đến lúc giao thiệp, cũng phải chuyện con bé quen thuộc, nhìn thấy nữ chủ nhà có thể giúp cho chồng mình không ít thì nhiều, con bé xử lý ra sao? Con nghĩ nó có thể thích ứng cuộc sống giao tiếp được sao, thân thiện chào hỏi mọi người, thuận buồm xuôi gió, thể hiện được vẻ xinh đẹp sao?

Anh nói, anh cần một người vợ, mà không phải là người tiếp khách. Là bình hoa di động, bên ngoài có rất nhiều, trong nhà anh không cần. Anh sẽ dùng hết khả năng của mình bảo vệ cô, dùng cả đời anh, đổi lấy cho cô thêm mười năm vô lo vô nghĩ nữa...

Đưa con bé về cho ba mẹ gặp mặt đi. Cuối cùng ba anh lên tiếng.

Heeja, con nó lớn rồi, để tự chúng quyết định đi. Đường đi là chúng tự lựa chọn, chúng ta phải tin tưởng con. Tình cảm, như người tự biết ấm lạnh, lúc trước anh với em không phải cũng không theo sắp đặt của người nhà mà lấy nhau sao, dưa hái lúc còn xanh không ngọt. Taewoo với Lee lão không phải cũng nói con bé tốt lắm sao, chúng ta cứ gặp đã. Ba anh ôm mẹ anh nói.

Mẹ anh nghe xong, mím môi không nói nữa.

...

Đương nhiên anh sẽ không nói với Tiffany điều này, nói ra chỉ làm cô thêm lo nghĩ mà thôi. Anh rất biết ơn ba ủng hộ cách làm của anh, có ba ủng hộ mẹ cũng dễ giải quyết. Tin rằng sau khi họ gặp Tiffany, cũng sẽ thích cô.

Khi nói chuyện, rất nhanh xe đã chạy vào con đường rừng rộng rãi, biệt thự Kim gia nằm trên lưng chừng núi, phong cảnh tuyệt đẹp, cũng là khu nhà giàu nổi tiếng thành phố, hàng xóm chung quanh đều không phú thì quý. Xe chạy vào khuôn viên Kim gia, Taeyeon xuống xe dẫn theo Tiffany, một người đàn ông trung niên mặc âu phục đen đi đến, Taeyeon bảo Tiffany: “Đây là chú Jang, quản gia của Kim gia, làm ở nhà anh lâu năm rồi.”

“Con chào chú Jang.” Tiffany hiền hoà gật đầu.

“Ha ha, chào cô, bên ngoài trời lạnh, mau vào thôi.” Quản gia cười nói.

Tiffany vì nụ cười ấm áp ôn hoà của chú Jang mà bớt căng thẳng, cô mang quà tặng theo Taeyeon vào nhà. Trong nhà trang trí theo phong cách Trung Quốc cổ, sàn nhà bằng gỗ, dụng cụ gia đình cũng bằng gỗ, nhất là đồ cỗ trên giá đỡ trong phòng khách, nhìn rất xa xỉ. Cô vừa vào nhà đã thấy nhiều người ngồi nói chuyện phiếm trong nhà, Yoon Hee và một người phụ nữ ngồi trên salon uống trà, đây chắc là mẹ Taeyeon. Cô trước đây ở nhà Taeyeon có từng gặp qua mẹ anh, gặp vội vàng, chưa nhìn thấy rõ, giờ nhìn thấy, nhận ra mẹ anh đúng là mỹ nhân trẻ đẹp hiếm thấy. Bà chăm sóc rất tốt, trên mặt không để lại nhiều dấu vết năm tháng.

Ba Taeyeon và Taewoo ngồi cạnh thảo luận tài chính jang tế, ba Taeyeon thoạt nhìn uy nghiêm mà bình dị gần gũi, hai loại khí chất hoàn mỹ vốn không thể hoà hợp xuất hiện trên cùng một người.

Họ thấy Taeyeon và Tiffany đi vào, đều nhìn sang. Tiffany trong lòng run lên, lúc cô đứng trước mặt ba mẹ Taeyeon, cô ép mình phải hoàn toàn bình tĩnh, ung dung khéo léo nhìn từng người. Cô nhu thuận thưa: “Bác trai, bác gái, con chào hai bác, con là Tiffany.” Rồi đưa quà bằng hai tay, sau đó xoay qua đưa hai phần quà khác cho Taewoo và Yoon Hee.

Kim Taewoon ba Taeyeon mỉm cười, hoà ái nói: “Chào con, Taeng đã nhắc đến con với hai bác. Ở đây cứ tự nhiên, muốn làm gì thì làm.”

Bà Kim bước đến, kéo Tiffany ngồi xuống, hỏi cô muốn uống gì. Mọi người đều thấy qua quan sát, cô được nuôi dạy đàng hoàng khiến câu hỏi của họ cũng hết sức khiêm nhường. Rất tự nhiên, mọi người trò chuyện, đề tai chuyển đến gia đình Tiffany, cô tin họ chắc chắn đã biết lai lịch của cô, điều tra gia đình rành mạch, nhưng cô vẫn trả lời rõ ràng từng câu, công việc của ba mẹ là gì, những người khác trong nhà làm gì.

Tuy nhà cô không sang trọng hiển hách, nhưng ít ra trong sạch, không phải băn khoăn gì, nhưng chỉ có một điều cô khó mở miệng, là lúc cô ở SONE, rồi làm sao mà quen Taeyeon, chuyện này sẽ khiến cô xấu hổ trước mặt mọi người. Nhưng câu hỏi của họ không đụng đến vấn đề đó, hình như hoàn toàn không biết gì cả, cô thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi trò chuyện một hồi, Tiffany không khỏi thở một hơi nhẹ nhõm, tạm thời thả lỏng một chút.

“Ông ngoại con từng tham gia quân giải phóng à?” Taewoon nghe Tiffany trả lời, mỉm cười hỏi han.

“Vâng ạ, ông ngoại từng tham gia quân giải phóng, lúc còn nhỏ, con rất thích nghe ông ngoại kể chuyện đánh trận. Ông ngoại gầy gò, nhưng rộng lượng như phật Di Lặc vậy, cứ luôn miệng cười, người quen của ông đều nói ông hoà nhã dễ gần.” Tiffany nói rõ ràng, đôi mắt sáng ngời.

“Ông ngoại con là anh hùng.” Taewoon nói, “Trước đây hồi bác còn đi học, có người thầy là bộ đội nghỉ hưu, khi đó bác cảm thấy thầy rất cao lớn, cảm thấy rất tự hào, vì trường học có anh hùng, đây chắc là tâm tính sùng bái của trẻ nhỏ...”

Tiffany lắng nghe Taewoon kể chuyện, hơi mỉm cười.

Chốc lát sau dọn cơm, Tiffany ngồi kế Taeyeon, chậm rãi ăn cơm. Không khí bữa cơm nhẹ nhàng mà vui vẻ. Taeyeon gắp thức ăn cho Tiffany, Thịt bò nấu cà ri là món cô thích ăn, nhưng giờ dạ dày lại cuộn lên, mùi vị cà ri làm cô muốn nôn. Chúng trào trong cổ họng cô, khó chịu cực kì, nhưng cô cố hít sâu, bắt chúng quay trở xuống. Cô chậm rãi nhai cơm nuốt xuống, muốn đè nén những thứ trong bụng.

Taeyeon gắp tiếp thức ăn cho cô, nhưng một miếng cô cũng ăn không vô. “Em sao vậy?” Taeyeon chú ý sắc mặt Tiffany thay đổi, cúi đầu hỏi nhỏ.

“Không...” Tiffany nói chưa hết câu, đã thấy buồn nôn, cảm giác muốn nôn lại tới, cô bụm miệng, xin lỗi mọi người, nhanh chóng rời khỏi ghế, chạy về hướng WC. Cô ghé trên bồn cầu nôn khan một hồi, nhưng không nôn được gì, chỉ thấy choáng váng đầu óc.

“Khó chịu ở đâu?” Taeyeon đi theo vòng tay qua vai cô, dịu dàng hỏi.

Cô vất vả lắm mới nén cảm giác nôn mửa, đứng lên, chầm chậm lắc đầu, hạ giọng nói: “Dạ dày hơi khó chịu.”

“Chúng ta đi khám bệnh.” Taeyeon ôm eo cô, vây cô trong tay.

“Không cần, chúng ta còn phải ăn cơm với ba mẹ anh...” Tiffany thật thiếu sót, hành động kia của cô quá thất lễ, lần gặp mặt này không thể hoàn chỉnh tròn trịa rồi. Sức khoẻ cô vẫn rất tốt, nhưng dạ dày cô cứ khó chịu, người tính không bằng trời tính, aizz.

Khi nói chuyện vị chua lại trào lên, mặt cô trắng bệch, vội vàng nghiêng đầu tránh sang, nhanh chóng ngồi thụp xuống. Cô khó chịu đến mức phát khóc, Taeyeon nhíu mày, thấy mà đau lòng, nắm tay cô lo lắng, kiên quyết nói: “Cơm chiều bữa khác ăn, bây giờ chúng ta đến bệnh viện.”

Đã đến mức này, cô không thể làm gì được, đành phải gật đầu. Taeyeon vội vội vàng vàng dẫn cô đi chào mọi người, bà Kim đi đến, dặn vài câu, không trách cứ, điều này làm Tiffany thoải mái. “Con ngại quá...” Tiffany vừa ra cửa vừa mỉm cười xin lỗi ông bà Kim, rồi bị Taeyeon đưa đi.

Taeyeon đưa Tiffany đến bệnh viện tư quen biết, sau một hồi rối loạn, Tiffany ngồi trên ghế, lẳng lặng nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ cuối hành lang. Trước đó bác sĩ cẩn thận hỏi tình trạng bệnh của cô, sau đó nhìn Taeyeon cạnh cô, tiện đó hỏi thời gian hành jang của cô, cô lờ mờ, sau đó đi siêu âm. Hiện giờ trong tay cô là phiếu siêu âm, trên phiếu viết ngoáy chữ “sáu tuần”, cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Sao... sao lại có rồi?

Taeyeon từ phòng bác sĩ đi ra, người đàn ông luôn ổn định trầm tĩnh trở nên hoảng loạn, cảm thấy lúng túng, hơi thở rối loạn căng thẳng. Trong mắt anh thoáng sáng rực, hai tay ôm chặt Tiffany, giọng nói mang theo vui sướng và run rẩy: “Bé à, chúng ta có con rồi.”

Tiffany bị Taeyeon ôm bất thình lình gần như không chống đỡ được, hơi thở anh nóng ấm phả vào tai cô, mũi cô quanh quẩn hơi thở anh, sung sướng từ nơi sâu nhất trong tim tràn ra, hai tay cô ôm lại anh, gật mạnh đầu, giọng nói nghẹn ngào: “Phải, chúng ta có con rồi...”

Lần đầu tiên cô cảm nhận được, hạnh phúc gần cô đến thế.

Cô cúi đầu nhìn hình chụp đen trắng trên phiếu siêu âm, trên đó có một khối mờ, hình dạng như hạt đậu nhỏ. Bên trái “hạt đậu” là một điểm sáng cực kì bắt mắt, như đang tràn ngập sức sống lấp lánh.

Là con của họ, là kết tinh tình yêu của họ, họ thật hạnh phúc.

Người nhà họ Kim nghe tin Tiffany mang thai, vui vẻ không thôi. Hôm sau, ba mẹ Taeyeon đến nhà, bà Kim ngồi trên giường, nắm tay Tiffany dịu dàng nói: “Chuyện con và Taeng, hai bác cũng mới biết mấy ngày trước, nghe nói con với nó chỉ quen mới mấy tháng, tình cảm chưa chắc đã sâu đậm, hai bác mới đầu còn nghĩ các con không hợp. Hai bác làm cha mẹ, cũng lo nghĩ vì con cái, ai không muốn tốt cho con mình đâu, hoàn cảnh trưởng thành của các con khác nhau, tư tưởng lối sống cũng khác, sợ sau này có mâu thuẫn không thể hoà giải...”

Mẹ Taeyeon vỗ vỗ tay Tiffany, nói tiếp: “Có điều Taeng tìm đủ mọi cách thuyết phục hai bác chấp nhận con, ba nó nói với bác, lẽ nào con trai ngay cả mắt nhìn người cũng không có sao. Cũng may lúc ấy chúng ta có gặp qua, chỉ là không nhận cũng không còn cách nào khác, con cái lớn, đã thành người khác. Hiện giờ con mang thai, hai bác càng khó mà nói được gì. Tình yêu như con người tự biết ấm lạnh. Bác bây giờ hi vọng các con hạnh phúc, bình an, vui vẻ.”

Tiffany nghe bà Kim nói, tay xoa bụng, mắt ươn ướt. Đứa bé trong bụng, là ra đời trong sự mong mỏi của mọi người. Nó chắc chắn là đứa trẻ hạnh phúc nhất.

Sau kiếp số, là cầu vồng.

Cuối cùng, cô vẫn chờ được hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro