Chương 61: Nghi ngờ bộc phát

Tiffany đến siêu thị mua nước tương rồi nhanh chóng về nhà, cô một giây cũng không muốn ở cùng một chỗ với Nichkhun. Lúc vào tiểu khu, cô mới đứng lại, xoay người muốn nói mấy câu với Nichkhun. Không ngờ Nichkhun đang cúi đầu trầm tư bất ngờ bị Tiffany dừng lại đột ngột đụng phải, Tiffany hoàn toàn không phòng bị, đầu đụng vào lồng ngực hắn, cô thở dốc kinh ngạc, choáng váng, đứng không vững, thì bị người trước mặt áp đảo.

Nền xi măng cứng bị mặt trời hun nóng hầm hập, Tiffany ngã lên mặt đất nóng rực, như cá nằm trên chảo dầu, khó chịu vô cùng, cô chợt nhớ thân hình không thể động đậy, vì có một vật kềnh càng đè lên cô.

“Nè, Nichkhun, mau đứng lên.” Tiffany đưa tay đẩy hắn, nhưng hắn vẫn bất động.

Một lát sau, Nichkhun cười híp mắt ngẩng lên khỏi ngực Tiffany: “Ngực mềm thế này làm người ta khó mà rời được, thật muốn cắn một miếng.”

Tiffany biết mình bị sờ mó, tức giận nói: “Du côn!”

“Lâu rồi không chạm đến em, tối nay muốn an ủi một đêm không, hưởng thụ một chút?” Nichkhun vươn bàn tay dâm đãng lên ngực Tiffany, chộp lên ngực còn cách lớp áo.

Ban ngày ban mặt, ở nơi công cộng, hắn dám làm việc bẩn thỉu này, có thể nhịn thì có gì mà không thể nhịn. Tiffany bùng nổ, cô không lo nhiều được vậy, không chút suy nghĩ liền sử dụng tất cả sức lực đẩy tên cầm thú Nichkhun trên người ra, sau đó nhanh chóng đứng lên, nhấc chân đá dưới háng hắn một đá, chuẩn xác không lệch chút nào, đá ngay thằng em của hắn. Tiếng tru tức khắc vang vọng, Nichkhun cực kì bất nhã bụm tay ngay chỗ bị đá, lăn lộn trên đất.

“Tự làm tự chịu.” Tiffany hừ một tiếng, xoay người lên lầu. Trêu chọc phụ nữ, hậu quả thật nghiêm trọng.

Tiếng tru vừa rồi hấp dẫn không ít người chú ý, rất nhiều cửa sổ đang đóng đột nhiên mở ra, mấy người tò mò ló đầu ra nhìn, nhìn trái rồi nhìn phải. Nichkhun nằm trên nền đất mất hết mặt mũi, vội vàng đứng lên, lủi nhanh vào hành lang. Hắn hít mấy hơi, xoa nhẹ đũng quần, mới bước nhanh đuổi theo cô.

“Ê.” Nichkhun đuổi theo Tiffany, từ sau đè vai cô lại.

“Gì?” Tiffany bỏ tay hắn ra, tiếp tục đi lên lầu.

“Cô còn dám hỏi gì?” Nichkhun nghiến răng nghiến lợi hỏi, xông lên mấy bước, chặn Tiffany, cúi người sát tai cô nói, “Tính mạng của tôi bị cô đá một đá, lỡ có chuyện gì cô dám chịu trách nhiệm không?!”

“Hừ, ai bảo anh ngả ngớn.” Tự gây chuyện không thể sống, Tiffany khinh bỉ nghiêng đầu, “Tránh ra, mẹ tôi đang đợi nước tương.”

“Không cho cô biết tay cô liền lên mặt.” Nichkhun không tránh ra.

Tiffany hết kiên nhẫn, đi mua nước tương cũng sắp một tiếng đồng hồ rồi, rau cải gì cũng nguội lạnh cả, về nhà khó tránh bị mẹ cằn nhằn. Cô vặt lại: “Lên mặt là anh đó!”

Nichkhun vừa nghe, mắt nheo lại, đột nhiên kéo Tiffany qua, ép cô lên tường, dùng thân đè sát cô. Bàn tay tấn công vào chỗ kín cô, vì cô mặc váy, nên không bị ngăn trở, tay hắn lao thẳng vào trong, năm ngón tay ụp lên chỗ kín cô.

“Này, Nichkhun!” Tiffany luống cuống, “Đây là hành lang, có người lên xuống!”

“Ô, ý em là, chúng ta tìm nơi kín đáo mà làm à?” Nichkhun cười khả ố.

“Không phải, anh mau thả tôi ra, bằng không anh đừng hòng tôi giúp anh làm việc!” Tiffany hạ giọng cảnh cáo hắn, tay hắn ở đáy quần cô nhẹ nhàng đảo qua, cảm giác kì dị bắt đầu lan tràn, cô thật muốn phang chai nước tương vào hắn.

“Em không làm giúp anh, anh sẽ tung tin ra, anh cũng chả mất mát gì.” Nichkhun cố ý đưa hai ngón tay, đâm vào chỗ kín.

“Anh...” Tiffany nghe có tiếng bước chân trên lầu, gấp đến mức đổ mồ hôi, “Có người, anh mau thả tôi ra.”

Nichkhun cũng nghe có tiếng bước chân, bất đắc dĩ thả Tiffany ra. Tiffany vừa được thả liền nhảy xa cả thước: “Anh chờ tôi đi lên đã.” Nói rồi bước nhanh lên lầu. Lúc cô về nhà, nghĩ rằng sẽ bị mẹ mắng, không ngờ mẹ với ba ngồi trong phòng khách xem TV, thấy cô về đến, cười cười hỏi: “Về rồi đấy à? Nichkhun đâu?”

“Bác gái, con ở đây.” Nichkhun từ ngoài cửa đi vào, đưa tay cầm chai nước tương trên tay Tiffany đưa cho bà Hwang, “Tụi con về trễ, ngại quá.”

“Không sao.” Bà Hwang cầm, vừa vào bếp vừa nói, “Dọn cơn được rồi, mau rửa tay đi.”

Tiffany đuổi theo hỏi: “Không có nước tương cũng làm được đồ ăn hả mẹ?”

“Mượn bác hàng xóm.” Mẹ cô vừa nói vừa múc canh nếm thử.

Tiffany hiểu ra rồi, mẹ cố ý tìm cơ hội để cô và Nichkhun ở riêng. Nghĩ vậy, cô cảm thấy khó chịu, mẹ sao lại cùi chỏ đưa ra ngoài, tin người ngoài, không nghe lời người nhà nói vậy? Cô lười không muốn nói, xoay người vào bếp. Xem ra, nhất định phải đuổi Nichkhun đi!

Lúc ăn tối, trên bàn đầy thức ăn ngon, mẹ cô gắp rau bỏ vào chén Tiffany, “Ăn nhiều một chút.” “Dạ.” Tiffany gật đầu, miệng nhét đầy đồ ăn.

“Đây, Nichkhun cũng ăn nhiều lên.” Mẹ cô cũng gắp đồ ăn bỏ vào chến Nichkhun, Tiffany ăn mất ngon, cô đưa mắt ra hiệu Nichkhun, để hắn ăn cơm xong thì cút đi. Nichkhun chỉ cười không nói, cuối cùng rất nghe lời không ăn nhiều, ăn cơm xong rất lễ phép chào ba mẹ Tiffany ra về.

Ông Hwang nói: “Tối nay sao không ngủ lại đây, ở khách sạn không thoải mái bằng ở nhà.”

“Ba, nhà mình còn phòng nào cho anh ta ở đâu.” Tiffany nhanh chóng xoá tan ý nghĩ của ba, “Huống hồ, anh có việc gấp phải về. Đúng không?” Cô quay đầu nhìn chằm chằm Nichkhun, nếu hắn dám nói không có, cô nhất định tiêu diệt hắn.

“Đúng ạ, hôm nay đã quấy rầy cả nhà nhiều, con về trước.” Nichkhun thức thời nói.

Ông Hwang thấy thế cũng không khuyên nữa, “Lái xe về nhà cẩn thận đó, sau này thường xuyên đến chơi nha cháu.”

“Fany, con tiễn Nichkhun xuống lầu đi.” Mẹ cô đứng bên ra lệnh.

“Dạ.” Tiffany sảng khoái đáp, mượn cơ hội này gọi điện cho Taeyeon.

Lúc xuống lầu, Tiffany chợt nhớ ra một chuyện, vọt lên trước Nichkhun: “Sao anh biết địa chỉ nhà tôi?”

“Chuyện nhỏ.” Nichkhun vuốt vuốt tay.

Ặc, Tiffany trong lòng ra sức nguyền rủa hắn. “Tôi hi vọng sau này anh đừng phá rối nhà tôi nữa.”

“Chỉ cần cô làm xong mọi chuyện, tôi cũng chẳng đến đây làm gì. Tự cô lo liệu đi, về thì gọi cho tôi, mong chờ biểu hiện của cô đó.” Nichkhun bỏ lại mấy câu rồi quay đầu đi luôn.

Lúc này đã là xẩm tối, màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ, ngọn núi giữa trời chiều, ảm đạm mà tráng lệ. Đường phố cách đó không xa tiếng người tiếng xe cộ dần ồn ào, thị trấn nhỏ bắt đầu về đêm. Tiffany đứng trên đường nhỏ tiểu khu, nhìn ánh tà dương ca thán: “Trời chiều đẹp vô cùng, chỉ là sắp hoàng hôn.” Phía sau bỗng có tiếng kêu: “Tiffany?!” Giọng nói không chắc chắn.

Tiffany nghi hoặc xoay người, thấy một cô gái mặc bộ thể thao màu đỏ đi tới, thoạt nhìn hơi quen quen. Cô nghi ngờ chỉ chỉ mình, hỏi: “Cô tìm tôi?”

“Là chị thật nha, tôi còn cho là mình nhìn lầm nữa chứ. Tôi ở dưới lầu nhà chị, là đàn em hồi trung học.” Cô gái nhiệt tình nói, con ngươi trong suốt như nước nhìn Tiffany không chớp mắt... Như là dò hỏi, như là niềm nở, như là hỏi han.

Tiffany không quen ánh mắt nhìn cô chăm chú, mới hỏi: “Tìm tôi có gì không?”

Cô gái thần bí tới gần Tiffany: “Cái đó... xin hỏi, sáng nay lúc lên diễn đàn X có thấy topic, cô gái trên đó là chị hả?”

Tiffany nghe xong, thân hình cứng đờ, tim đập như sấm, ngón tay như đang run rẩy. Cô giữ bình tĩnh, nghĩ thầm dù sao đã bị xoá, không có chứng cớ, đánh chết cô cũng không nhận, người khác không thể ép được cô. Cô xoa xoa trán, mờ mịt nhìn cô gái, ngơ ngác hỏi: “Cô đang nói gì vậy? Topic gì?”

“Chị không biết? Nói đúng ra là chuyện sinh viên nữ làm người tình, có điều...” Cô gái nghi ngờ nhìn Tiffany, chống cằm quan sát cô, lẩm bẩm: “Có vẻ không phải, người trong hình rất dễ thương, trang điểm đậm, nhưng chị thế này khó mà liên quan người trong hình được, ừ, chắc không phải...”

“Ha ha.” Tiffany cười khổ, “Cô chắc nhận lầm người, tôi có việc, đi trước đây.” Cô định về nhà lại phải chạy đi, tránh xa cô gái đó, đến công viên không xa đường cái tránh nạn.

Cô tìm nơi vắng người ngồi xuống, thở dài, quả nhiên vẫn có người quen xem topic đó. Chẳng lẽ họ là cú đêm cả sao, cả ngày trên mạng làm gì chứ, thật là!

Đều do tên ôn thần Nichkhun gây hoạ, cô nhặt hòn đá nhỏ dưới đất lên ném xuống hồ. Từng vòng gợn lan xa, mặt hồ yên tĩnh bị phá huỷ, cũng như tâm trạng cô, sục sôi cuồn cuộn.

Cô lấy điện thoại, nhấn gọi Taeyeon, “Tu tu tu...” Thật lâu mới có người nghe.

“Alo.” Tiếng Taeyeon trầm ấm vang lên.

“Là em.” Tiffany không kiềm được hỏi, “Vừa rồi anh làm gì vậy, sao lâu thế mới nghe điện thoại?” Nói xong cô liền hối hận, thế này có tính là can thiệp chuyện riêng của anh, vượt rào không?

“Vừa rồi đang tắm.” Taeyeon không để ý giọng điệu Tiffany, rất tự nhiên trả lời, “Đúng rồi, em thế nào rồi, Nichkhun muốn làm gì?”

“À, em biết ý đồ của hắn, là...” Tiffany đem hết chuyện Nichkhun ra kể.

“Ừ.” Taeyeon khi nghe xong chỉ ừ một tiếng.

“Vậy, chúng ta nên làm sao?” Tiffany hỏi tới.

Taeyeon im lặng một lúc, “Em trước tiên cứ làm có lệ theo hắn, cho hắn tin em, chuyện còn lại giao cho anh.” Anh phải nhổ cỏ tận gốc, trừ bỏ hậu hoạ.

“Dạ.” Tiffany đáp, cô không muốn thèm nghĩ anh muốn đối phó với Nichkhun thế nào, cô tin anh sẽ giải quyết toàn vẹn. Cứ lo lắng thế này nữa, cô sẽ giảm thọ.

Nichkhun đã đi, nguy hiểm bên ba mẹ đã giải quyết, cô thở dài nhẹ nhõm, sau này sẽ giải thích quan hệ giữa cô với Nichkhun, tối nay phải ngủ một giấc, lấy lại tinh thần, tiếp tục chiến đấu.

“Hôm nay phiền anh đến đây, tối nay anh nghỉ ngơi đi, ngày mai về, Nichkhun đã đi rồi.” Tiffany thật có lỗi nói, đi đường mệt mỏi, tin rằng anh nhất định rất mệt.

“Không, lần này tới đúng lúc.” Taeyeon nói, “Có một vị uy tín rất cao trong thương giới sau khi về hưu thì nghỉ ngơi ở đây, ngày mai đúng lúc sinh nhật ông ấy, anh muốn đến thăm hỏi.”

“À.”

“Nếu có tiệc, có lẽ cần em làm bạn gái anh, giờ nói với em trước, có vấn đề gì không?” Taeyeon hỏi.

Nếu là công việc cần, có vấn đề cũng thành không có vấn đề, cô chính là nhân viên cần cù yêu nghề mà. Cô nói mấy câu với Taeyeon rồi cúp máy, ngày mai có thể lại gặp việc lớn, cô phải dưỡng đủ tinh thần.

Màn đêm lén lút buông xuống, ánh trăng khoác lên mặt đất một tầng bụi mỏng, như một bàn tay vẽ nên tất cả sắc thái thần bí. Gió đêm nhẹ nhàng, mang đến mùi hương quế thơm ngát, khẽ phất qua mặt và tóc Tiffany, như hai bàn tay mẹ, dịu dàng an ủi.

Tiffany đi chậm rãi, suy nghĩ mông lung. Nichkhun yêu cầu cô phá hoại hạng mục lụa Park gia, là vì sao? Nếu phá thật, thì tốt cho Nichkhun ở chỗ nào? Chẳng lẽ hắn vì trả thù riêng? Kim Thị phá hoại hạng mục lụa Park gia, vậy Park tổng sẽ không còn tin tưởng Kim Thị, tin rằng ông ta sẽ giao quyền tiêu thụ cho người khác, vậy sẽ giao ai đây?

Cô chợt nghĩ ra, người được lợi lớn nhất là Park Thị, Park Thị từng cạnh tranh quyền tiêu thụ với Kim Thị. Nichkhun làm vậy, là bị người ta sai khiến ư? Người phía sau là chủ Park Thị ư? Nếu vậy, Choi Siwon là tổng giám đốc Park Thị, chẳng lẽ là anh ta ra lệnh?

Không, không chắc. Tuy cô không hiểu nhiều về Choi Siwon, nhưng anh ta rất có phong độ, không làm chuyện bỉ ổi sau lưng người khác. Có thể làm cho Park Thị nhanh chóng phát triển, anh ta nhất định rất có thực lực, dựa vào thủ đoạn đầu cơ trục lợi sẽ không thể thành công.

Anh ta bây giờ được khen ngợi, sẽ không ngu ngốc đẩy mình vào hố, để mang tiếng nhơ bị mọi người chê cười. Cho nên, vấn đề xét đến cùng là ở chỗ Nichkhun, chỉ cần biết động cơ vì sao hắn làm vậy, thì bí mật được giải quyết.

Ôi, không suy nghĩ nữa, mấy suy nghĩ này cứ biến thành từng dây nhỏ, vô hình trung cuộn thành cuộn lớn, khiến cô phiền loạn. Cô nên về nhà ngủ thật ngon giấc, xe đến núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro