Chương 86: Vụ tai tiếng tình ái

Sau chuyện ở SONE, Sun Ye tìm đến nhà Tiffany cảm ơn, rối rít cảm ơn, biểu đạt hết thành ý của cô ấy mới hài lòng ra về. Tiffany lau mồ hôi, thật ra người Sun Ye nên cảm ơn là Siwon mới đúng, cô chẳng làm gì để giúp cả. Có điều cũng may cho cô là Sun Ye không hỏi về Siwon, bằng không lại gây phiền cho Siwon thì không ổn.

Ngày cứ vậy bình yên trôi qua, Tiffany làm việc cẩn thận, cuộc sống bình thường, đơn giản tốt đẹp. Nếu về mặt tình cảm mà đắc ý hơn nữa, vậy thì liền vô cùng hoàn hảo, nhưng ác thay ông trời luôn trêu cợt con người, đây không phải có người đẹp xuất hiện, mà là vụ tai tiếng tình ái có quan hệ không tầm thường với Taeyeon trong miệng mọi người.

Jung Ah đi cùng Yunho đến phòng họp, tóc cô quăn lọn to, đen nhánh óng ả, lông mày cong cong như lá liễu, dài nhỏ xinh đẹp, mũi thẳng xinh xắn, miệng như anh đào, môi đỏ như son. Cặp mắt kai khiến người khác thấy cô cực kì thông minh, cô mặc váy dài màu lam, một cái vòng ngọc ôm trọn cổ tay trắng nõn, phản chiếu ánh sáng dìu dịu, như nụ cười của cô.

Tiffany ngây người thật lâu, có chút hốt hoảng nhìn hai người. Cô hình như đã lâu không gặp Tươi Mơn Mởn, anh ta không thay đổi gì nhiều, nhưng đáy mắt bình lặng, xem ra gần đây anh ta khá bận rộn.

Gần đây cô cũng không gặp Jung Ah, lúc trước cô từ miệng Hyoyeon mà biết Jung Ah có chút quan hệ không rõ với Taeyeon, trong lòng được thoải mái, bất kể nó là thật hay giả. Có điều Taeyeon là tổng giám đốc Kim thị, là công tử xã hội thượng lưu, tuổi trẻ tài cao, giao tiếp rộng rãi, yến oanh vây quanh cũng là bình thường, nên có quan hệ với nữ minh tinh cũng không quá khác thường, trong TV trên tạp chí trong tiểu thuyết không phải thường xuyên có tình tiết này đó sao.

Tiffany còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Jung Ah đã gật đầu mỉm cười với cô. Cô lấy lại tinh thần, vọi vàng lộ ra nụ cười nghề nghiệp, mời họ ngồi.

“Muốn uống gì ạ?” Tiffany đặt tài liệu lên bàn xong rồi hỏi. Sáng nay cô đến mới biết phải mở cuộc họp đột xuất, nội dung cuộc họp là chiến lược tiêu thụ lụa Park gia. Hình như quyết định chọn ngôi sao làm đại diện cho sản phẩm, lăng xê ngôi sao, hai bên cùng hợp tác. Nhưng cô không biết chính xác là ngôi sao nào đến công ty, hiện giờ với tình hình trước mắt, vị trí người phát ngôn đã nằm trong lòng bàn tay Jung Ah. Jung Ah tuy rằng không nổi tiếng lắm, nhưng cô là thần tượng mới nổi, hình tượng ổn, rất phù hợp với hình tượng sản phẩm của lụa Park gia.

Nếu là cô gái tổng giám đốc tự tay chọn như lời đồn, thì cô ấy nhất định có chỗ hơn người, vì Taeyeon chắc chắn sẽ không làm chuyện không chắc thắng. Tiffany khó chịu nghĩ.

“Nước suối, cảm ơn.” Jung Ah mỉm cười nói.

“Tôi đi lấy tài liệu trước, Elanne, cô ngồi đây nhé.” Yunho đứng cạnh Jung Ah, cúi đầu nói.

“Yunho anh đi mau đi, không cần tiếp tôi, có Tiffany nhỏ ở đây rồi.” Jung Ah ân cần nói.

Tiffany nhỏ?! Yunho nghe ba chữ này, kì quái nhìn Tiffany, mắt hiện chút nghi hoặc, rồi mới gật đầu với hai người, rời đi.

Tiffany cố phớt lờ, đặt chú ý lên Yunho, chẳng lẽ anh ta và Jung Ah quen lắm sao? Chẳng lẽ sức hút của mỹ nhân là không thể ngăn cản, vừa xuất chiêu, đã gió thổi cỏ rạp? Tiffany chợt ủ rũ, cô yên lặng đi ra bưng nước.

Nói về tên Tiffany nhỏ này, sau nó còn cả một câu chuyện, là chuyện buồn cười. Chuyện kể rằng lúc Tiffany vừa dọn đến nhà trọ màu hồng, quen người hàng xóm đầu tiên chính là Jung Ah. Khi đó cô vừa dọn nhà mới, mất không ít sức lực, lúc đang ăn ngốn ngấu thì có người gõ cửa, cô mở cửa xem ai, ngoài cửa là cô gái xinh đẹp, tức là Jung Ah. Jung Ah vì quên mang chìa khoá nhà, không thể mở cửa, nên qua nhà Tiffany gọi nhờ điện thoại đến chỗ làm khoá. Tiffany nhiệt tình giúp đỡ Jung Ah, trước hi về Jung Ah nói: “Tôi là Jung Ah, còn cô?”

Tiffany vội vàng nói: “Tôi là Tiffany... ức...” Vì ăn quá no, cô nấc cụt, thế là tới tai Jung Ah, lại thành tôi là Tiffany nhỏ. Hiểu lầm này làm Tiffany dở khóc dở cười, nhưng sau đó Jung Ah cố tình không đổi cách gọi, trêu cô làm vui, cô không thể cản được, đành để mặc cô ấy gọi gì thì gọi.

Đúng mười giờ, phụ trách các phòng Marketing, phòng Truyền thông, phòng Tài vụ nối đuôi nhau vào phòng họp. Taeyeon vào cuối cùng, theo sau còn một người phụ nữ trung niên, dáng vẻ khá kinh nghiệm. Cô ngồi chỗ kế bên Jung Ah, thì thầm với cô ấy vài câu.

Cuộc họp đúng giờ bắt đầu, mọi người nhiệt tình thảo luận kế hoạch chiến lược quảng cáo, rất nhanh đã quyết định phương án quảng cáo với chụp hình, lập các chỉ tiêu quan trọng. Tới gần giờ cơm trưa, cuộc họp chấm dứt, nhiều người đều đi ăn cơm. Phòng họp rộng lớn chỉ còn lại mấy người Tiffany, Taeyeon, cô chỉ thu dọn tài liệu, chợt nghe Soo Hee nói: “Kim tổng, có hân hạnh được mời ngài cùng ăn bữa cơm không?” À, Soo Hee là người phụ nữ trung niên, đại diện của Jung Ah.

Taeyeon nghe vậy, mỉm cười, nói: “Ha ha, em đây cung kính không bằng tuân mệnh.”

Tiffany nghe Taeyeon trả lời, lặng đi một chút, hình như trong trí nhớ của cô, Taeyeon với lời mời của phái nữ, luôn khéo léo từ chối, không ngờ lần này anh lại thoải mái đồng ý, nguyên nhân là do người đẹp Hạ à? Cô lén nhìn Jung Ah, sau đó dời sang nhìn Taeyeon, ừm, tuấn nam mỹ nữ, khá xứng đôi.

“Tiểu Thuần nhi muốn đi chung không?” Jung Ah nói với Tiffany còn thu dọn tài liệu.

Taeyeon nghe vậy, nhướng mày, cảm thấy kì quái với ba chữ Tiểu Thuần nhi này, sau đó mấp máy môi, ném ánh mắt về phía Tiffany. Tiffany như cảm nhận được ánh mắt Taeyeon, ngơ ngác ngước lên, nghĩ bụng người ta mời là lịch sự thôi, cô không đi vẫn là hợp lý nhất. Hơn nữa nhìn ánh mắt Taeyeon là biết, hẳn anh muốn ám chỉ cô đừng nên làm bóng đèn siêu sáng, thế là cô nhẹ nhàng nói: “Không cần, mọi người đi ăn vui vẻ nhé.”

Taeyeon lấy làm lạ nhìn Tiffany, không nói gì. Yunho đứng cạnh cũng không nói, chỉ theo chân Jung Ah đi ra. Taeyeon đi đến cạnh Tiffany đứng lại, do dự một hồi, mới nói: “Anh với chị Cẩm có chút chuyện cần bàn bạc...”

Nên cùng nhau ăn cơm?! Tiffany ngừng tay lại, ngẩng đầu, vừa lúc nhìn vào mắt Taeyeon. Ánh mắt anh sâu như hố không đáy, mắt sáng như đuốc, cô mau chóng cúi đầu nhìn xuống đất, vì cô có cảm giác mình ánh mắt hút vào.

“Ừ.” Cô khẽ đáp, vẻ mặt không được tự nhiên.

“Anh sẽ về sớm.” Taeyeon trước khi đi chợt bỏ thêm một câu như thế.

Câu nói bình thường, nhưng lại như bao hàm ý tứ sâu xa, như gió xuân thổi vào mặt, khiến tâm trạng Tiffany lâng lâng, nhưng đồng thời lại mờ mịt khó hiểu. Cô một mình đứng trong phòng họp ngẩn người, lát sau mới sực tỉnh.

Taeyeon, Yunho, Jung Ah cùng chị Cẩm đi xuống lầu đến bãi đậu xe, chuẩn bị đến nhà hàng đạt chuẩn mới khai trương ăn cơm. Đến bão đậu xe, chị Cẩm đột nhiên vỗ trán, nói: “Ôi cha, tôi sao không cẩn thận thế này, hình như để quên điện thoại ở trên đó rồi.”

Mặt Jung Ah không thấy lạ, bất đắc dĩ nói: “Chị Cẩm, chị có thói quen bỏ bậy di động hồi nào vậy?”

“Ha ha...” Soo Hee cười gượng: “Chị đi lấy đã, Jung Ah em chờ chị một chút.”

“Tôi đi với chị.” Yunho đột nhiên nói, mặt đỏ ửng khả nghi, “Tôi quên lấy chìa khoá xe.”

Taeyeon nghe xong, khoé mắt nheo nheo, không cho ý kiến. Jung Ah phất phất tay với họ, ý bảo hai người đi nhanh về nhanh. Đi vài bước Soo Hee quay lại nói: “Để Kim tổng với Jung Ah đặt bàn trước, chị với tiểu Ngô đến sau, chị sợ chờ sẽ không có chỗ đẹp đâu.”

“Đành vậy thôi.” Jung Ah đáp.

Taeyeon ngẫm nghĩ, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hai người đứng đây đợi thật phí thời gian, không bằng đến nhà hàng trước đợi họ. Thế là anh đưa tay mời Jung Ah, Jung Ah cũng không nhăn nhó, cười với Taeyeon, rồi lên xe anh.

Chiếc BMW khởi động, vòng một vòng, rất nhanh rời khỏi bãi đậu xe, chợt từ chỗ khuất trong bãi đậu xe nhảy ra một bóng đen, đội mũ lưỡi trai, mặc áo khoác màu sáng, cầm máy chụp hình, động tác chuyên nghiệp, không ngừng nhấn nút, ánh chớp loé sáng, “Clak clak” mấy tiếng, chụp lại hết các ảnh. Bóng đen hài lòng nhìn máy chụp hình, nhếch miệng cười, lập tức lao vào chiếc xe màu đen bên cạnh, nhấn ga đuổi theo.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro