Chương 108: Gả cho ta không tốt sao?

Sau khi Lý phụ lên triều trở về thì kéo Lý mẫu vào thư phòng, vẻ mặt dường như có phần nghiêm trọng.

Mỹ Anh không biết xảy ra chuyện gì, có hơi lo lắng, nàng tới phòng bếp làm một bát canh tuyết lê, muốn lát nữa mang cho cha mẹ. Mỹ Anh đang theo dõi lửa thì hạ nhân tới bẩm báo, nói Thái Nghiên tới, còn ôm theo một con chó.

"Chó sao?" Ánh mắt Mỹ Anh sáng lên, nghĩ thầm chẳng lẽ là A Lẫm hoặc A Mặc? Nghĩ như vậy, Mỹ Anh hào hứng chạy tới tiền viện nhưng mà nhìn thấy lại không phải hai con tế khuyển [*] oai phong mà là một con chó con màu đen có lẽ chỉ lớn hơn bàn tay Thái Nghiên một chút, bị hắn ôm vào trong ngực.

[*] Một loài chó săn cổ ở Trung Quốc.

"Đây là con của A Lẫm và A Mặc." Thái Nghiên nói với Mỹ Anh: "Nàng đặt tên cho nó đi."

Con chó con này vô cùng mềm, sờ lông trên người nó giống như sờ bông, bộ dạng nhỏ xíu tròn trịa càng lộ ra con mắt to tròn, rất đáng yêu, Mỹ Anh nhận lấy con chó con từ trong ngực Thái Nghiên, giống như ôm trẻ con, không dám dùng quá sức, sợ làm nó bị thương. Nhưng chó con hình như rất thích nàng, thỉnh thoảng thè lưỡi nóng hổi liếm tay Mỹ Anh, còn hung hăng cọ vào trong ngực nàng.

"Đực hay cái vậy?" Mỹ Anh hỏi.

"Đực." Thái Nghiên nói.

Mỹ Anh nghĩ một lát rồi nói: Không bằng gọi nó là Đường Cầu nhé?

Thái Nghiên nhíu mày: "Tên rất hay."

Hương Hoàn bên cạnh nhịn không nổi bật cười, Thái Nghiên thản nhiên nhìn nàng ấy một cái, nàng ấy lập tức cúi đầu xuống. Đối với Thái Nghiên mà nói, bất kể là cái tên gì, chỉ cần Mỹ Anh đặt đều là tên rất hay.

Nhìn Mỹ Anh trêu đùa với con chó con, vẻ mặt vui vẻ, nụ cười lâu lắm rồi hắn không nhìn thấy.

Thái Nghiên nói với Mỹ Anh: "A Lẫm và A Mặc còn ở vương phủ, nếu nàng thích con chó con đáng yêu thì để lại Đường Cầu cho nàng đó."

"Cho ta?" Mỹ Anh quay đầu nhìn hắn: "Vương gia muốn để Đường Cầu lại phủ Tướng quân sao?"

Thái Nghiên gật đầu.

"Vậy chẳng phải là nó phải xa cha mẹ sao, nó còn nhỏ như thế, còn chưa lớn bằng hai cánh tay ta. Mỹ Anh xa cách người nhà từ khi còn bé, tất nhiên không hy vọng Đường Cầu xa cha mẹ nó."

Thái Nghiên nói: "Nếu Mỹ Anh sợ A Lẫm và A Mặc không cam lòng xa con, không bằng mang theo Đường Cầu cùng nhau tới vương phủ ở?"

Ngữ khí nghiêm túc.

... Mỹ Anh im lặng, hắn nói gì vậy? Vừa thẹn vừa xấu hổ, không khỏi mắng nhỏ một câu: "Đồ háo sắc!"

Đem Đường Cầu nhét vào lại trong ngực Thái Nghiên rồi quay người bỏ đi.

"Ư ử!" Đường Cầu kêu lên vài tiếng non nớt, nó giãy giụa trong ngực Thái Nghiên muốn xuống, Thái Nghiên sợ nó ngã, bèn ngồi xổm xuống đặt Đường Cầu lên mặt đất. Đường Cầu liền lạch bạch chạy tới bên chân Mỹ Anh, há mồm cắn váy của nàng.

"Xem ra Đường Cầu rất thích nàng." Thái Nghiên nhìn Mỹ Anh, cười nói: "Rất khéo, ta cũng rất thích nàng."

Mỹ Anh tức tối giậm chân, chỉ muốn bảo người tiễn khách nhưng thân phận Thái Nghiên cao quý, ngoại trừ Tướng quân và các thiếu gia trong phủ, còn ai dám đuổi hắn đi? Được, không ai dám, Thái Nghiên không đi, nàng đi! Mỹ Anh nghĩ như vậy, lại nhấc chân bước đi. Sức của chó con không lớn lắm, cứ cắn váy của nàng, Mỹ Anh không dám dùng sức, sợ làm bị thương răng Đường Cầu.

"Ngài tới đây rốt cuộc là làm gì vậy?" Mỹ Anh bất đắc dĩ, xoay người lại, vẻ mặt ngượng ngùng.

Thái Nghiên bước lên mấy bước tới trước mặt Mỹ Anh, bốn mắt nhìn nhau với nàng, hắn nói: "Ta muốn nàng."

Nói rõ ràng không e dè.

Mỹ Anh bị câu nói của hắn làm cho không nói nên lời, cái gì cơ? Ban ngày ban mặt mà hắn nói linh tinh cái gì vậy?

Mỹ Anh đỏ mặt, còn có phần ngẩn người, không biết nổi giận thế nào, chỉ nghe thấy Thái Nghiên thở dài một tiếng, hắn biết Mỹ Anh hiểu lầm rồi. Bèn nói: "Ta muốn nàng trở thành Vương phi của ta, trở thành thê tử của ta."

"Không thể nào." Không một chút do dự, Mỹ Anh nói: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, ta sẽ không gả cho ngài."

Tuy rằng là bị từ chối nhưng Thái Nghiên lại vui vẻ, hắn thích Mỹ Anh như vậy, tươi sáng, chân thật. Đây mới thật sự là nàng.

Thái Nghiên tất nhiên biết tâm tư của nàng, đó cũng là nguyên nhân hắn không chờ nổi đi cầu xin phụ hoàng ban hôn, Thái Nghiên nói: "Nhưng nếu như là bệ hạ ban hôn thì sao?"

"Bệ hạ sao có thể..." Đang nói một nửa bỗng nhiên dừng lại, chẳng lẽ... chẳng lẽ phụ thân và mẫu thân tới thư phòng bàn bạc chuyện này...

Phụ thân và mẫu thân trước đó luôn vô tình cố ý hỏi nàng trong lòng thích Thủy Nguyên hay Thái Nghiên hơn?

Chẳng lẽ...

Mỹ Anh hỏi Thái Nghiên: "Anh nhi, gả cho ta không tốt sao?"

"Không, ta..." Mỹ Anh lắc đầu, nàng biết mình không nên gả cho hắn, cũng không thể gả cho hắn.

Vất vả lắm nàng mới trốn thoát khỏi hắn...

Không, nàng chạy thoát rồi sao?

Không hề, từ lúc bắt đầu tới giờ hắn vẫn luôn xuất hiện ở trong cuộc sống của nàng, nhiều lần...

Thái Nghiên hỏi nàng: "Anh nhi, rốt cuộc nàng đang sợ cái gì?"

Sợ cái gì? Mỹ Anh cười lạnh lùng, không trả lời thẳng câu hỏi của hắn, mà nói: "Cha mẹ ta hy vọng ta gả cho một người ta thích."

Thái Nghiên tới gần nàng: "Anh nhi không thích ta sao?"

Đây cũng là câu hỏi Mỹ Anh nhiều lần hỏi mình, nàng thở dài, lần nào cũng ép mình ghi lại đáp án nhưng không thể nào nói ra miệng được...

Mỹ Anh, đừng sợ ta, càng đừng sợ gả cho ta. Thái Nghiên nắm chặt bả vai Mỹ Anh, vẻ mặt kiên định thâm tình nhìn nàng: "Nàng gả cho ta, làm thê tử của ta, làm thê tử cả đời của ta. Ta sẽ cưng chiều nàng, yêu nàng, bảo vệ nàng, ở bên cạnh nàng cả đời."

Mỹ Anh ngây người.

Câu nói này quen tai biết bao nhiêu...

Nàng cười nhẹ, bỗng nhiên hỏi Thái Nghiên: "Trước kia ngài cũng nói như vậy với Lý Tuyên Mỹ sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro