Chương 178: Vẽ xuân tình - Thượng
Trước kia, khi Mỹ Anh vẫn còn làm ám vệ bên cạnh Thái Nghiên, tuy biết chữ nhưng lại không có thời gian luyện chữ. Về sau Mỹ Anh nhận tổ quy tông trở về phủ Tướng quân, trong nhà cũng không để ý để nàng luyện chữ. Nhưng Thái Nghiên thích tranh chữ, khi rảnh rỗi sẽ lấy bảo bối quý giá của mình ra cho nàng xem, nói với nàng những câu chuyện phía sau cổ vật, có nhiều lúc, tự tay viết chữ hoặc lấy nàng làm tranh hoặc miêu tả cảnh vật non sông hoa cỏ.
Thái Nghiên luôn để Mỹ Anh đề tựa bên trên tác phẩm của hắn, bây giờ hắn nhìn Mỹ Anh chỗ nào cũng tốt, chữ viết rõ ràng tầm thường nàng tự nhận là xấu xí của nàng ở trong mắt Thái Nghiên lại thành: "Không nhiễm phàm tục, chất phác phong lưu."
Mỹ Anh tất nhiên không tin lời nói linh tinh của hắn, hoàng hậu các triều đại ngoại trừ sinh được con ra, có người nào không tài đức vẹn toàn, tinh thông cầm kỳ thư họa?
Bởi vậy, ở trong cung Tê Ngô, việc Mỹ Anh thường ngày hay làm nhất là luyện chữ.
Nàng bây giờ tuy đã luyện được bút pháp trông như hồng hạc diễn hải [*], tới mức chữ viết vô cùng sống động nhưng mỗi ngày vẫn luyện chữ cả canh giờ, không dám lười biếng.
[*] Hồng hạc diễn hải: Hồng hạc bay lượn trên biển chơi đùa. Ý nói bút pháp mạnh mẽ sống động.
Dù là cùng Thái Nghiên thăm lại Giang Nam, nàng vẫn nhớ luyện chữ sáng sớm.
Lúc Thái Nghiên tỉnh lại, không ôm được Mỹ Anh, tỳ nữ hầu hạ hắn rửa mặt rồi hắn mặc thường phục tới thư phòng, quả thật ở đó nhìn thấy kiều thê mặc áo váy màu xanh ngọc.
Thái Nghiên đi qua, ôm eo nàng từ phía sau, nàng rõ ràng chưa bôi phấn son nhưng ngửi vẫn thấy thơm như vậy.
"Nương tử dậy sớm như vậy, có thể thấy tối hôm qua trên giường ôm vi phu cầu xin tha thứ chỉ là lừa gạt rồi?"
Bàn tay vốn vững vàng của Mỹ Anh nghe hắn nói vậy run bắn lên, suýt chút nữa vạch một nét mực trên giấy tuyên thành.
Mỹ Anh đẩy nhẹ hắn bằng khuỷu tay: "Đừng đùa."
Thái Nghiên cọ cằm vào cổ nàng, tuy lúc rửa mặt có tỳ nữ cạo râu cho hắn nhưng vẫn cọ Mỹ Anh ngứa ngáy tê dại. Thái Nghiên giữ eo Mỹ Anh làm nàng dán chặt vào hắn, hắn mập mờ kéo dài âm cuối trêu đùa kiều thê trong ngực: "Một lúc không thấy mà như cách ba thu, nương tử có thể để vi phu tìm mãi."
Hắn ở trước mặt nàng có rất nhiều lúc không đứng đắn, ngoại trừ tướng mạo khí chất không giận tự uy, hoàn toàn không giống một vị đế vương hô mưa gọi gió. Trong lúc nói chuyện còn kề sát mông tròn của Mỹ Anh, cũng đã thủ thế hành sự rồi.
"Bệ hạ..." Mặt Mỹ Anh đỏ bừng, giả bộ từ chối, cười nhạo hắn nói: "Nếu sớm biết bệ hạ giày vò thần thiếp không biết ngày đêm như vậy, thần thiếp sẽ không đồng ý cho bệ hạ hủy bỏ mỗi ba năm tuyển tú một lần đâu!"
"Không biết ngày đêm?" Thái Nghiên ôm eo Mỹ Anh kéo vào trong ngực: "Ta thật sự muốn không biết ngày đêm làm nàng nhưng không phải lần nào nàng cũng bị ta làm tới cầu xin tha thứ, vẻ mặt yêu kiều, hai mắt đẫm lệ kêu không chịu nổi sao?"
Xem đi, càng nói càng không đứng đắn!
Thái Nghiên rất thích xem bộ dạng xấu hổ của nàng thế là tiếp tục nói: "Hay là nói, Mỹ Anh muốn thử xem cái gì gọi là không biết ngày đêm..."
"Chàng còn nói!" Mặt Mỹ Anh đỏ tới nỗi sắp nhỏ ra máu, nàng xoay người, tỏ vẻ muốn che miệng Thái Nghiên lại bị hắn tiện thể giữ cổ tay lại.
Hắn nghiêng người xuống, ngậm lấy bờ môi nàng, cho nàng một nụ hôn triền miên mang theo hương trà xanh.
Mỹ Anh nghĩ, xem ra hôm nay sợ là không luyện chữ được rồi.
Môi lưỡi dây dưa, hai người đều có chút thở gấp. Thái Nghiên cầm cái bút lông sói Mỹ Anh làm rơi trên bàn sách treo lên giá bút rồi cầm cái bút lông sói thân ngọc sạch sẽ trong tay, hắn mỉm cười, nhìn hai ngọn núi ngạo nghễ bởi vì hô hấp mà nhấp nhô làm cho người ta khó mà bỏ qua, nói nhỏ với Mỹ Anh: "Một người luyện chữ không thú vị, không bằng để vi phu cùng nương tử..."
Mỹ Anh hít sâu một hơi, bị hắn vây trong bàn sách và khuỷu tay như vật trong tay của hắn, tất nhiên cũng từ bỏ giãy giụa. Nhưng vẫn nhịn không nổi vạch trần ý đồ của Thái Nghiên: "Luyện chữ thì luyện chữ, bệ hạ cởi y phục của ta làm gì?"
Bây giờ vai nàng lộ ra một nửa, Thái Nghiên đã cúi người hôn xuống.
Môi mỏng trằn trọc lưu luyến trên da thịt trơn mềm.
Thái Nghiên há miệng ngậm lấy vành tai của nàng, mút vào liếm láp, mà bút lông sói trong tay thì nhẹ nhàng linh hoạt đẩy vạt áo vừa bị hắn nới lỏng của nàng ra, cán bút bằng ngọc lạnh buốt chậm rãi xẹt qua cằm của nàng mang theo cảm giác tê dại ngứa ngáy, xâm nhập vào khe rãnh trước ngực nàng.
Mỹ Anh sợ nhột, muốn đẩy hắn ra nhưng mà Thái Nghiên lại giở trò, biết rõ nàng sợ nhột, bàn tay nắm ở bên hông nàng còn đáng ghét gãi lên da thịt nàng làm nàng nhột. Thái Nghiên càng gãi, Mỹ Anh càng vặn vẹo, vặn vẹo rồi chui vào trong ngực hắn, sau đó bị hắn đặt ở dưới thân một cách tự nhiên.
"Ưm..." Ngòi bút lông sói vô cùng mềm mại nhưng bị Thái Nghiên lấy nó vẽ từng vòng từng vòng quanh quầng vú, cơ thể Mỹ Anh căng ra cứng ngắc, núm vú run rẩy kịch liệt.
Thái Nghiên ở trên cao nhìn xuống, quan sát nàng, tay cầm bút. Vẻ bình thản ung dung giữa lông mày, thoạt nhìn như thể thật sự là luyện chữ.
Hắn đúng là viết, chỉ là từng nét bút kia giống như mèo cào tâm can ngứa ngáy kia đều rơi lên cơ thể xinh đẹp của Mỹ Anh...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro