Chương 24: Ác mộng - Hạ

Đó là lần cuối cùng hắn phóng thích ở trong cơ thể của nàng.

Trong đại điện trống trải, tiếng rên rỉ khe khẽ của nàng và tiếng thở hổn hển của hắn đan xen nhau.

Tinh dịch tuôn trào trong cơ thể Mỹ Anh, long căn mềm nhũn xuống nhưng Thái Nghiên vẫn giữ eo Mỹ Anh ác ý thúc vào mấy cái.

Rồi sau đó, hắn đứng dậy rời đi, không để ý tới nàng nữa.

Mãi cho tới ngày nàng mặc váy cưới màu đỏ, gả tới tận Bắc Quốc xa xôi thay cho Tuyên Mỹ.

Ngày đó, những sợi tóc từng vướng trên đầu ngón tay Thái Nghiên được búi lên, rèm rua vàng vừa khéo che đi khuôn mặt son phấn rực rỡ của nàng, giống như ngắm hoa trong phòng.

Ngày đó, hình như là lần đầu tiên Thái Nghiên nhìn thấy bộ dạng Mỹ Anh bôi phấn, vẽ mày, tô môi.

Mỹ Anh xuất giá thay Lý Tuyên Mỹ, áo cưới trên người cũng là may theo dáng Tuyên Mỹ. Thân mình Tuyên Mỹ mảnh khảnh nhưng y phục này Mỹ Anh mặc còn hơi rộng, Thái Nghiên nhìn thoáng qua xương quai xanh hẹp dài tinh xảo của Mỹ Anh, lần đầu tiên phát hiện ra, Mỹ Anh còn gầy hơn nhiều trong tưởng tượng của hắn.

Nhưng thân thể gầy yếu này, đã từng lấy một địch mười, lấy thịt làm lá chắn, chặn lại những mũi đao mũi kiếm chí mạng thay hắn.

Mỹ Anh rũ mắt, vẻ mặt bình tĩnh, Thái Nghiên nhìn nàng, ánh mắt dần dần thâm sâu.

Bây giờ Tuyên Mỹ đã thay đổi thân phận, từ Đại tiểu thư phủ tướng quân trên danh nghĩa biến thành Nhị tiểu thư phủ tướng quân nuôi dưỡng ở khuê phòng không ai biết, trước đó không lâu được Thái Nghiên phong làm Quận chúa Thuần Giai.

Thiện Mỹ đứng ở bên cạnh Thái Nghiên, bưng một bầu rượu, ôn nhu nhỏ giọng nói với Thái Nghiên: "Thái Nghiên ca ca, không còn sớm nữa, tiến hành ban rượu tiễn biệt tỷ tỷ đi."

Rượu tiễn biệt kiếp này, cuối cùng thật sự biến thành rượu tiễn biệt.

Hòa thân cái gì! Kết tình hữu nghị giữa hai nước cái gì! Trẫm không cần mấy thứ này! Mỹ Anh rời đi không lâu, Thái Nghiên một mình uống rượu say trong điện, chợt giận tím mặt: "Thiên hạ của trẫm, sao phải cần tới một nữ nhân bảo vệ!"

Thái Nghiên bỗng nhiên thông suốt, nhưng hiểu ra quá muộn, cũng tới quá muộn.

Lúc Thái Nghiên quất roi thúc ngựa dẫn người đuổi theo, Mỹ Anh nhếch nhác, đứng lẻ loi ở bên vách núi, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Phía sau nàng là tà dương như máu, gió bụi phần phật.

Búi tóc phức tạp tinh xảo của nàng tán loạn bị gió thổi bay lên, áo cưới đỏ tươi như màu máu, cùng với máu chảy trên thanh kiếm trong tay nàng làm hai mắt Thái Nghiên đau nhói.

"Mỹ Anh." Thái Nghiên xuống ngựa, một mình đi về hướng nàng, Mỹ Anh lại nắm chặt thanh kiếm lùi về sau, chỉ cần lùi thêm chút nữa là ngã xuống vách núi.

Thái Nghiên nhíu mày, lạnh giọng quát: "Lại đây!"

Nếu Thái Nghiên hiểu rõ lòng mình, hắn chắc chắn sẽ biết rõ, hắn lo cho nàng, hắn đau lòng vì nàng, vì nàng bị thương mà đau lòng, vì nàng bất lực mà đau mắt.

Mỹ Anh không hề cử động.

Nói ra thì, đây là lần duy nhất nàng cãi lại mệnh lệnh của hắn.

Thái Nghiên bước lên một bước đi đến chỗ Mỹ Anh, Mỹ Anh không lùi ra sau nữa, hắn lại bước lên một bước. Mãi tới lúc Thái Nghiên tin chắc Mỹ Anh sẽ không cử động, sẽ không nhảy xuống vách núi, hắn mới sải bước đi đến chỗ Mỹ Anh.

Lòng hắn dằn vặt, lo lắng, cũng sợ hãi.

"Trẫm không cho phép nàng đi." Hắn đi đến trước mặt nàng, ôm nàng vào trong ngực bằng một tay, động tác không tính là dịu dàng.

Mỹ Anh mặc cho hắn ôm, trên mặt không vui không buồn, chỉ dán chặt vào trái tim đang đập của Thái Nghiên nói cho hắn biết: "Bệ hạ, nô tỳ không trở về được nữa."

Đến cuối cùng, Mỹ Anh vẫn xem Thái Nghiên là chủ tử của mình, giống như từ trước kia đến bây giờ, ngoại trừ về mặt tình cảm không cách nào khống chế ra, nàng chưa từng có nửa phần vượt quá giới hạn.

Đến cuối cùng, Thái Nghiên của nàng rốt cuộc cũng ôm chặt nàng, nàng rốt cuộc cũng có thể chạm vào lồng ngực đã từng xa xôi không thể với tới, tim kề tim với hắn, nhưng nàng vẫn không quên thân phận của mình.

Nàng là Hoàng Mỹ Anh, là nô tỳ của Kim Thái Nghiên.

"Trẫm đưa nàng về." Ngữ khí của Thái Nghiên trở nên nôn nóng, tay hắn nắm chặt lấy hai vai gầy gò của Mỹ Anh, nghĩ thầm, nàng gầy quá, trở về phải cho nàng ăn thêm mấy bát cơm, bữa bữa ăn thịt thì cơ thể này mới có thể khỏe mạnh được.

"Không trở về được..." Mỹ Anh lặp lại, thanh âm lại chẳng hề bình tĩnh như câu nói vừa rồi, run rẩy, bộc lộ ra sợ hãi và bất lực của nàng. Nàng nói: Không còn cái gì nữa... ta không còn cái gì nữa...

Mỹ Anh run rẩy ở trong lồng ngực Thái Nghiên, lòng dạ sắt đá của Thái Nghiên bị vặn đau. Hắn gần như thốt ra, gầm nhẹ với nàng bằng giọng điệu hung hăng bá đạo trước nay vẫn vậy: "Nàng muốn cái gì, trẫm cho nàng cái đó!"

Nghe Thái Nghiên nói như vậy, Mỹ Anh tỉnh táo trở lại, không còn run lên nữa.

Thái Nghiên nghe thấy Mỹ Anh ghé vào tai hắn cười nhẹ, Mỹ Anh nói: "Nô tỳ hầu hạ bệ hạ mười lăm năm, hôm nay lại là lần đầu tiên biết, hóa ra bệ hạ cũng thích nói đùa."

Mỹ Anh muốn một trái tim chân thành.

Muốn một người yêu nàng.

Muốn một đứa con.

Muốn một ngôi nhà thuộc về nàng.

Muốn một cuộc sống đơn giản.

Mỹ Anh cười, nàng biết, là nàng muốn quá nhiều. Cho nên ngay cả thứ duy nhất thuộc về nàng là đứa con trong bụng, nàng cũng không bảo vệ được.

Chén rượu kia...

Chén rượu đắng vào cổ họng, dập tắt đốm lửa cuối cùng trong lòng Mỹ Anh.

Bụng Mỹ Anh quặn đau, nhưng còn đau hơn bụng, là lòng của nàng.

Nàng vốn tưởng rằng trái tim trăm ngàn lỗ thủng không còn biết đau nữa.

Mỹ Anh vươn tay, giống như ôm lấy nam nhân trước mắt, trước kia nàng vẫn luôn muốn ôm hắn, hiện tại không ngờ lại ôm được rồi.

Mỹ Anh hỏi Thái Nghiên: "Bệ hạ, thật sự là nô tỳ muốn cái gì, ngài hứa cho nô tỳ cái đó sao?"

Thái Nghiên ôm chặt nàng, nói: "Vua không nói đùa."

"Nô tỳ hy vọng... nếu có kiếp sau... không phải gặp lại bệ hạ ngài nữa..." Mỹ Anh nói: "Nếu có kiếp sau... nếu có kiếp sau... nói cho cùng... trên tay nô tỳ từng dính đầy máu tươi vì bệ hạ... mùi máu tươi kia... tới bây giờ vẫn rửa không sạch..."

Nói xong, dao găm vần luôn nằm trong tay áo của của Mỹ Anh giơ lên, vào lúc tất cả mọi người ở phía xa đều cho rằng nàng muốn hành thích hoàng thượng, nàng lại tàn nhẫn cắt vào cổ của chính mình trong chớp mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro