Chương 1 - 10


CHƯƠNG 1

Bể cá to lớn lạnh băng do thả vào nhóm thủy sắc mà chuyển sang màu xanh đậm, cá anh vũ bơi trong bể sống động, trên thân điểm xuyết màu đỏ như máu càng thêm lung linh.

Cô gái bị ấn mạnh trên bể cá, người đàn ông nhanh chóng đè lên cô khiến cô bị kẹt giữa bể cá không thể cử động. "Chị Trình... Chị có nhớ tôi không?" Hơi thở người đàn ông nặng nề khẽ hỏi cô gái, răng hắn cắn nhẹ tên vành tai trắng như tuyết của cô, kích thích người cô gái run lên.

Cô sợ người đàn ông này, ánh mắt đó, nụ cười đó không phải của chàng trai cô từng biết.

Cô không ngờ kiếp này có thể gặp lại nam sinh đó, nhưng khi gặp lại thì cậu không còn là cậu thiếu niên ngây thơ ngày ấy nữa.

Hắn hôn cô mãnh liệt, mang theo thù hận muốn hủy đi luôn xương cốt cô và nuốt vào.

"Đau quá..." Trình Nặc khẽ rên, động tác của hắn quá thô bạo, môi dán vào môi cô không theo trình tự gì, đó không phải là hôn mà là cố ý cắn, miệng cô có vị rỉ sét vì vết nứt ở môi, là mùi máụ

Không biết cô lấy đâu ra sức lực, tát mạnh vào mặt người đàn ông, không thèm để ý đến chiếc váy đã bị rách đến đầu gối, nhân lúc hắn đang đau đớn quay người chạy lên lầụ

Nhưng chiếc váy vết rách đến tận trên đùi, toàn bộ thân trên của cô lộ ra ngoài, làn váy hạn chế cử động của cô, cô chạy xiêu vọi và hoảng loạn suýt ngã xuống mấy lần.

Hứa Đồng Chu đi theo phía sau cô, hắn tựa như đang nhìn cô biểu diễn, lúc ngón tay cô sắp chạm vào tay nắm cửa, an nắm lấy dây đai trên váy của cô, dùng sức kéo cô ngã về phía sau một cách nhẹ nhàng.

"Người đã thành như vậy rồi, chị còn muốn chạy sao?" Hứa Đồng Chu cười khẽ nhìn cô gái ngã trên mặt đất, thong thả ngồi xổm xuống.

Trình Nặc sắc mặt tái nhợt, sợ hãi nhìn anh ta tới gần, cô chống khuỷu tay xuống đất, từng bước một về phía sau, "Đừng như vậy... Năm đó tôi thật sự không có ý lừa gạt cậu, hơn nữa cậu cũng không thể trách tôi, thôn các người buôn bán người chính là phạm pháp Bây giờ cậu muốn tôi bồi thường cho cậu thế nào? Tôi đồng ý hết, cầu xin cậu, đừng thương tổn tôi."

Người cô run rẩy, nước mắt giàn giụa, lời nói luôn ra như làn đạn, nhưng Hứa Đồng Chu chỉ im lặng cười, cô xích lên một chút, hắn chậm rãi tiến lên một chút.

"Bồi thường cho tôi?" Giọng nói của hắn rất dịu dàng nhưng trên môi lại treo nụ cười quỷ dị.

Toàn bộ thân trên của cô gái trần trụi, bầu ngực trắng như tuyết vì động tác lùi vào sau của cô mà run lên.

"Vậy chị có biết cách bồi thường tốt nhất chính là bồi thường chị cho tôi không?" Hứa Đồng Chu nói, một tay mân mê bầu ngực của cô, dùng lực mạnh niết khiến nó biến dạng.

"Không cần Tôi xin cậu, tôi sai rồi, tôi không nên nói lung tung với cậu, cậu buông tha cho tôi đi " Trình Nặc khóc nức nở, đưa tay nắm lấy tay của người đàn ông, muốn ngăn cản động tác của hắn.

Hứa Đồng Chu nhấp môi, "Chị biết không, đêm nay dù có phải cưỡng gian tôi cũng phải có được chị.... Cho nên chị phản kháng làm gì?"

CHƯƠNG 2

Nhận được thông báo được duyệt đi dạy ở vùng cao có lẽ chỉ có mình cô là người vui vẻ nhất, mẹ vừa giúp cô sắp xếp hành lý vừa phàn nàn "Nơi đó xa lắm, 5 năm trước ba mẹ đi du lịch còn chưa từng nghe qua chỗ đó, rốt cuộc trong đầu con nghĩ gì mà đòi chạy đến nơi xa như vậy để dạy?"

Mấy lời này của mẹ, cô đã nghe hoài đến quen, miệng thì cười nói qua loa, tay thì lật qua lật lại xem từng đôi giày trong tủ.

"Mẹ... Đến đây giúp con chọn một đôi với, hai đôi này con nên mang theo đôi nào đây? Đi đường núi, chỉ mang một đôi sợ là không đủ, cầm hai đôi giày trên tay, Trình Nặc biểu cảm khó xử.

Cô lớn lên trong một gia đình khá giả, các phương diện ăn mặc, nơi ở, đi lại cũng không thể xem tiết kiệm, cô còn không có kế hoạch chi tiêu hợp lý khi mua sắm, thường xuyên thay tủ đồ, tủ giày cô chất đầy các loại giày, không chỉ có phiên bản giới hạn, còn có những đôi cô săn sale, cao gót, thể thao, giày lười... chất đầy tủ.

Là con gái thành phố, Trình Nặc thường chú trọng đến những đôi giày cao gót nhỏ hơi hướng nữ tính dễ phối đồ. Nhưng lần này cô đi dạy ở một vùng nông thôn cực kỳ xa xôi, cô không còn cách nào khác phải lựa chọn kỹ lưỡng, trong vali chỉ có thể mang theo hai đôi giày thể thao tiện cho việc đi lại.

Hai mẹ con đang trò chuyện vui vẻ thì chuông cửa vang lên, Trình Nặc vui vẻ ra mở cửa đón bạn trai của mình.

Điền Mục là bạn trai cô, hai người đã ở bên nhau được ba năm, anh hơn cô gần bốn tuổi, anh là học trưởng của cô, đã tốt nghiệp ba năm trước, làm việc ở đài truyền hình tỉnh đúng chuyên ngành sau khi tốt nghiệp. Ban đầu anh chỉ là biên tập viên của một đài truyền hình vệ tinh địa phương, thỉnh thoảng kiêm làm MC, chưa đầy 2 năm sau vì làm việc chăm chỉ và biết cách đối nhân xử thế nên anh được chuyển đến làm việc ở một đài truyền hình tỉnh.

Sau bao năm đi làm khiến Điền Mục nhận thức được những thăng trầm của cuộc sống, anh dần gạt bỏ tình yêu vườn trường sang một bên, tập trung để phát triển sự nghiệp.

Tuy tình cảm không còn mặn nồng nhưng Trình Nặc cũng hiểu cho sự cố gắng vất vả của Điền Mục, biết rằng anh đang vì tương lai của hai người mà phấn đầu, cuộc sống bình đạm hiện giờ là để chuẩn bị cho sự ngọt ngào mai saụ Vì vậy cô đã bao dung cho sự thay đổi của Điền Mục.

Điền Mục vừa bước vào phòng đã giật mình vì khung cảnh bừa bộn trong nhà, bắt đầu từ tủ giày ở tiền sảnh, cả căn phòng chất đầy đồ đạc của Trình Nặc, bao gồm quần áo, giày dép, tài liệu học tập, nhu yếu phẩm hàng ngày, những thứ khác... Quần áo và những đồ lặt vặt không biết từ đâu ra, tràn lan đến tận cầu thang của biệt thự.

Anh chật vật chen vào, thỉnh thoảng nhặt những món đồ cản đường dưới chân, cuối cùng bước đến chỗ Phương Vân, lễ phép chào hỏi mẹ cô.

Trình Nặc nhìn thấy trong tay anh đang cầm một túi đồ lớn, vui vẻ chạy tới mở ra xem. Đó đều là những vật dụng cần thiết hàng ngày mà Điền Mục chuẩn bị cho cô, những vật dụng y tế đơn giản, thậm chí có cả nước rửa tay, còn nhiều thứ nhỏ nhặt không đếm xuể. Trình Nặc nhìn thấy thì vui mừng, miệng thì lẩm bẩm "Không cần mua nhiều như vậy, em và mẹ mới đến trung tâm thương mại mua một đống thứ rồi."

Miệng thì nói vậy nhưng tay cô vẫn nhanh nhẹn lấy vài món đồ ăn nhẹ mà cô thường ăn bỏ vào vali.

Điền Mục xót cô, mặc dù mấy năm nay công việc ngày càng bận rộn nhưng lòng anh vẫn luyến tiếc cô bé này, năm đó anh sắp tốt nghiệp làm chi hội trưởng đi đón tân sinh viên, ngay lập tức bị thu hút bởi cô gái ngọt ngào xinh đẹp có nụ cười tỏa nắng, mặc dù lúc đó anh đang trong giai đoạn thực tập ngoài trường, việc học và công việc vô cùng bận rộn nhưng vẫn bất chấp dùng toàn lực để theo đuổi Trình Nặc cho bằng được.

CHƯƠNG 3

Mấy năm bên nhau, Điền Mục rất thích tính cách của Trình Nặc, mọi chuyện đều bao dung thấu hiểu cho anh. Vì thê trong công việc có gặp khó khăn trắc trở ra sao, anh đều ẩn nhẫn nỗ lực vì Trình Nặc, vốn định năm nay khi cô tốt nghiệp đại học, nếu không có gì bất ngờ thì hai người có thể tổ chức đám cưới vào nửa cuối năm, nhưng cô nhất quyết trì hoãn đám cưới tận một năm để đi giảng dạy tình nguyện tại một thị trấn nhỏ phía Tây Nam, cách Hàng Châu 2.000 km, ngôi làng nghèo miền núi đó thậm chí còn không thể tìm thấy trên google map.

Ban đầu anh phản đối lựa chọn của Trình Nặc, nhưng nhớ lại ba năm bên nhau, phần lớn ý kiến của anh đều được Trình Nặc chấp thuận, vậy nên Điền Mục chỉ có thể tỏ vẻ tôn trọng con đường cô chọn, luôn ở phía sau chờ cô.

Về việc đi dạy ở vùng cao nảy ra trong đầu Trình Nặc khoảng một năm trước, khi đó cô không hề nghiêm túc cân nhắc chuyện này, cô chỉ cảm thấy nếu có cơ hội lên núi, không chỉ giúp thay đổi số phận của các em nhỏ nghèo khó mà còn có thể giúp mình thanh lọc tâm trí.

Điều khiến cô thật sự hạ quyết tâm là vào một buổi biểu diễn văn nghệ của các em ở một huyện nghèo phía Tây Bắc ở Hàng Châu, những đứa trẻ nghèo khó đó đã đến Hàng Châu với niềm khao khát được đến thành phố lớn, biểu diễn một tiết mục để cảm ơn các mạnh thượng quân đã ủng hộ các em, nhìn những ánh mắt nhút nhát nhưng đầy háo hức và khát vọng với thành phố lớn, cô cảm thấy nếu mình có khả năng thay đổi số phận của một đứa trẻ thì đó sẽ là vinh quang của cuộc đời cô.

Tất nhiên, ngoài lý do nghe có vẻ vĩ đại này thì cô cũng có lý do khác để đi, nhưng cô chưa bao giờ đề cập đến lý do ích kỷ đó.

Trình An, người đã tung hoành trong thương trường nhiều năm, luôn ý thức được tầm quan trọng móc nối quan hệ với giới chính trị, mặc dù Trình Nặc học chuyên ngành Ngữ văn Anh tại một trường đại học có tiếng, sau tốt nghiệp có thể trực tiếp thi đậu công viên chức để làm giảng viên, nhưng ông vẫn nhất quyết muốn con gái tốt nghiệp xong sẽ qua Anh du học, như một chìa khóa mạ vàng để con đường sau này càng thêm vững vàng hơn.

Nhưng Trình Nặc từ chối, chưa kể lúc đó cô đang yêu đương ngọt ngào với Điền Mục nên không nỡ xa nhau, ngoài ra dạ dày Trung Quốc chính hiệu của cô cũng không cho phép cô rời xa quê hương để đến trời Âu suốt ngày sống với khoai tây.

Sau khi cân nhắc kỹ càng, cô quyết định hoàn thành ước mơ của mình, thứ nhất là thỏa mãn tâm nguyện bấy lâu nay của mình, thứ hai, nói đến mạ vàng thì không chỉ có du học, tình nguyện giảng dạy ở vùng cao cũng là phương thức mạ vàng để làm chính trị.

Vì vậy Trình Nặc dứt khoát viết đơn xin làm t̠ình nguyện viên, cuối cùng được thông qua như mong muốn.

Mặc dù Trình An không quá đồng ý với quyết định của cô, nhưng ông là một thương nhân, thích mạo hiểm nên sau một hồi cân nhắc đã đồng ý với yêu cầu con gái mình.

Thế là Trình Nặc thành công thu phục được ba người thân cận nhất, đạt được tâm nguyện của mình và dấn thân vào con đường dạy học, thật ra thì cũng chỉ có một năm thôi, khi côtrở lại sẽ lại tràn đầy sức sống, ngập tràn năng lượng.

Bận rộn thu dọn hành lý xong, Trình Nặc kéo Điền Mục lên phòng cô ở tầng hai.

Mặc dù hai năm qua hai người không còn gắn bó keo sơ nhưng họ cũng không chê trách gì đối phương, thản nhiên chấp nhận tình cảm chuyển từ dính chặt sang xa cách dần như vậy.

Trở lại phòng, hai người gẫn gũi thân mật như cũ, tuy nhiên ở thời khắc mấu chốt Trình Nặc vẫn kêu Điền Mục dừng lại, nhưng cô vẫn dùng ngón tay an ủi giúp Điền Mục phóng thích.

"Không cần gấp, chờ em trở về sẽ trao cho anh." Ánh mắt Trình Nặc mê ly nhìn Điền Mục, trái tim ngập tràn tình yêụ

Điền Mục hít sâu một hơi, ôm chặt Trình Nặc, hứa với cô, "Được, anh đợi em, đợi em về chúng ta sẽ kết hôn."

CHƯƠNG 4

Xách theo chiếc vali cồng kềnh, Trình Nặc cố gắng tìm một nơi mát mẻ để tránh nắng, cô thực sự hối hận vì lòng tham lúc đó của mình, khi ra khỏi cửa cô còn bỏ thêm sôcôla và khô bò vào trong vali, bây giờ cô phải kéo chiếc vali nặng nề, đi cũng khó mà dừng cũng khó.

Cô lên máy bay sau khi nghe Phương Vân và Điền Mục liên tục dặn dò lải nhải, bay thẳng từ Hàng Châu đến một tỉnh ở phía tây nam Trung Quốc, việc đầu tiên cô làm sau khi xuống máy bay là liên lạc với ba mình, người không thể đưa tiễn cô vì bận sang Anh đi công tác, giọng cô tràn đầy sức sống kể với ba về kế hoạch giảng dạy của mình, cô hy vọng năm sau sẽ có đứa bé rời khỏi miền núi nhỏ đến thành phố lớn tìm cô và cảm tạ vì những gì cô đã làm đã giúp được em ra sao. Nhưng hầu hết sự mong đợi này đã mất đi sau hai mươi mấy tiếng kế tiếp.

Cô đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đến, cô đáp chuyến bay từ Hàng Châu đến tỉnh thành cô giảng dạy, sau đó ngồi xe buýt di chuyển từ trung tâm thành phố đến thị trấn cách đó 300 km, rồi lại đi xe buýt từ thị trấn đến huyện nhỏ, trong huyện sẽ có người đón cô, cô chỉ chờ người đến đón là được.

Trình Nặc từ thấy mình là một cô gái độc lập, đã nhìn ra thế giới, những năm đầu đời cô đi du lịch cùng bố mẹ, sau khi học đại học lại cùng các học đi du lịch đến một số quốc gia ở Châu Á. Cô nghĩ rằng hành trình dù có khó khăn đến mấy cũng chỉ tệ hơn việc chờ chuyến bay trễ một chút.

Nhưng ai có thể trên chặng đường này, cô choáng váng đến nổi muốn nôn ra cả nội tạng của mình.

Là một kiều nữ lớn lên ở thành phố, ra cửa không có xe ô tô thì có tàu điện ngầm, chiếc xe buýt này lắc lư suốt chặng đường khiến nàng hoa mắt váng đầu, chiếc vali khổng lồ lúc này trở thành chướng ngại vướng bận.

Lúc xuống máy bay đã là 4 giờ chiều, chuyến bay kéo dài ba tiếng khiến cô hơi mệt, nhưng cô không muốn lãng phí thời gia nên quyết định xuất phát đến tỉnh thành ngay trong ngày, xe buýt lắc lưu gần 5 tiếng mới đến nơi, lúc đó đã hơn 10 giờ tối, cô ăn vài món đặc sản địa phương, sau đó tắm rửa đơn giản, rửa mặt thay đồ rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau lại là một cuộc hành trình gian khổ, lòng nhiệt huyết của cô có chút hao mòn, nhưng nghĩ đến ước mơ của mìng và sự bất lực khi bị ba đóng gói đưa sang Anh sau khi trở về nhà, những khó khăn trong chuyến đi này chẳng là gì cả.

Nhưng có vẻ như cô đã dự tính sau? Khi đến thị trấn nhỏ mà cô chưa từng nghe đến này, cô phải chờ đợi bốn tiếng đồng hồ.

Cô không muốn chơi điện thoại di động, ở này không phải thành phố lớn nên không thể mượn cục sạc bất cứ lúc nào, cô chỉ có thể kéo vali đứng dưới bóng cây lớn.

Nghe nói trong thôn không có nhiều gia đình có điện thoại, cô chỉ có thể gọi cho ủy ban thôn, phải gọi nhiều lần mới có người bắt máy nên cô không biết người đón mình đã xuất phát hay chưa. Thời gian chờ đợi trôi qua dài đằng đẵng, cô chỉ có thể nôn nóng đứng dưới cái nắng và sự tấn công không ngừng của đàn muỗi.

Da Trình Nặc mềm mại mẫn cảm, đừng nói đến muỗi đốt, chỉ cần nó bò lên người, cô cũng sẽ cào hồng ra một mảng lớn, sao cô có thể chịu được cảnh này đây? Khi cô đang cảm thấy khó chịu thì nhìn thấy hai bóng người, một cao một thấp, từ xa đi về phía cô, nhìn kỹ lại hình như bóng người đó đang kéo một chiếc xe gỗ nhỏ phía saụ

Hai người tiến lại gần, thấy họ đang đi về phía mình, Trình Nặc vực dậy tinh thần đứng dậy.

"Xin hỏi có phải là cô giáo Trình Nạc đến từ Hàng Châu không ha?" Người cất tiếng là một ông chú dáng người cao lớn tầm 50 tuổi, nói tiếng phổ thông với phương ngữ Tây Nam khá nặng nên Trình Nặc cái nghe cái không.

Trình Nặc nhìn ông ấy, quần áo ngay ngắn, áo sơ mi hơi cũ, quần tây xám đậm, trên giày có dính bùn, quần áo có hơi bạc màu nhưng khá tươm tất.

"Chào chú, cháu là Trình Nặc." Cô khách sáo bắt tay đại diện chính quyền địa phương.

Ông chú thấy mình đã tìm đúng người, cười haha tự giới thiệu "Chú là lão Lý, dại diện Ủy ban thôn đến đón cháụ Bé gái này là Hứa Đồng Nhạc, sau này cháu sẽ ở nhà cô bé." Vừa nói, ông chú vừa kéo cô bé lại, "Nhanh chào cô giáo nào."

Cô bé chắc chỉ mới 7,8 tuổi, mái tóc vàng xỉn được tết thành hai bím tóc, hơi sợ người lạ, ấp úng hồi lâu "Chào cô ạ."

Trình Nặc mỉm cười xoa đầu bé, lúc này lão Lý đã đặt vali lên xe gỗ, Trình Nặc hơi kinh ngạc, vội vàng hỏi "Chú Lý, chúng ta ngồi xe này để đến đó sao?"

Lão Lý là một nông dân thuần phác điển hình, nhiệt tình cười, rộng rãi hào phóng với người khác, khi Trình Nặc hỏi, ông cũng cười đáp "Cô Trình chắc không biết làng chúng ta cách xa thị trấn nhất, ở đó chưa từng có xe nào đến, nếu có xe đến thì đòi mức giá trên trời, chú phải tính chi phí khứ hồi cho họ. Vậy nên ai mà nguyện ý ngồi xe? Đi nhiều thêm vài bước cũng không phải vấn đề gì lớn."

Ông xổ một lúc rất nhiều, đột nhiên nghĩ đến Trình Nặc có lẽ không quen với phương thức này, liền cười "Cô Trình không cần lo, nếu không đi được thì cứ ngồi lên xe này, chú sẽ kéo cháu về, sức chú lớn lắm, có thể dễ dàng gánh một hai trăm cân gạo."

Chú ấy nói nhanh lại nói nhiều nên Trình Nặc không hiểu hết, cô chỉ có thể hiểu đại khái là đường về làng phải dựa vào hai chân cô.

Trình Nặc từ trước đến nay không có bao nhiêu tự tin vào thể lực của mình, khi ở trường nếu có thể không tham gia hoạt động thể thao thì cô sẽ không bao giờ tham gia, bây giờ lại bị bắt đi bộ sáu bảy cây số giữa mùa hè nóng bức như vậy, cô cảm giác như lớp da bị xé toạc đi...

Lúc đầu, cô còn lễ phép từ chối lời đề nghị cô lên xe gỗ ngồi để lão Lý kéo, nhưng sau gần hai giờ đi đi dừng dừng cô không thể chịu đựng được nữa, lên xe không chút do dự.

Nhưng ngồi trên đó chưa đầy năm phút, cô lại cảm thấy xấu hổ, cô thực sự không thể chịu nổi một người chú trạc tuổi cha cô kéo cô đi, đi theo còn có bé gái chưa đủ 10 tuổi.

Thế là nhóm ba người dừng rồi lại đi, phải mất đến 5 tiếng đồng hồ mới đến được Bạc Châu, một ngôi làng hẻo lánh thậm chí không thể tìm thấy trên bản đồ vệ tinh của Google.

Phong cảnh dọc đường vô cùng đẹp, càng là nơi hoang sơ hẻo lánh thì cây cối càng xanh tươi, trải dài trên núi, chỉ cần liếc nhìn là thấy một biển trời xanh lục, nhưng cô đi đến run chân lên, cô ấy đã mỏi mệt lắm rồi, sao còn có tâm tình để ngắm nhìn khung cảnh này.

Trình Nặc gần như quên mất mình đến nhà Hứa Đồng Nhạc như thế nào, chỉ nhớ có một người phụ nữ gầy gò hơi khom lưng mỉm cười đi tới chào đón họ, cầm lấy vali và đưa cô đến một căn phòng ở trong sân.

Sau khi hỏi rõ căn phòng này là để cô ở tạm, cô không để ý đến lễ nghi mà ngã xuống giường chìm vào giấc ngủ sâụ

Khi cô tỉnh dậy thì trời đã tối đen, cô ngủ không ngon giấc, giường quá rộng, muỗi quá nhiều, thời tiết quá xấu, tuy cô rất mệt ngủ sâu nhưng không thấy dễ chịu chút nào, cô ngồi dậy lưng, đầu cũng choáng váng, không còn sức lực để đi thăm thú gì nữa.

Ngồi dậy một lúc, cô lại ngủ thiếp đi.

CHƯƠNG 5

Trình Nặc ngủ liền một giấc đến chiều hôm sau mới tỉnh, lúc này cô đã ngủ thoải mái hơn rất nhiều, nhưng khi tỉnh dậy cô lại cảm thấy khàn giọng, cơn nhức mỏi toàn thân cũng chưa tan hết.

Cô ngây người ngồi bên giường một lúc, để bản thân hoàn toàn tỉnh táo rồi mới từ từ mở cửa.

Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được không khí nông thôn chân thật, không, đây thậm chí còn không được xem là nông thôn, trong lòng cô, nông thôn chỉ kém thành phố nơi cô ở một chút nhưng dù sao cũng đã được hiện đại hóa, cái gì cũng sẽ có.

Nhưng khung cảnh trước mặt lại không như vậy, không quá lời khi miêu tả nơi này như một khu rừng nguyên sinh, bước ra khỏi phòng có thể nhìn thấy những ngọn núi xanh tươi, con đường lầy lội như đàn cừu trải dài trong núi, cho dù có xe cũng không thể chạy vào, mỗi nhà cách gần trăm mét, đây chính là làng Bạc Châụ

Cô đứng giữa sân, quan sát cảnh vật bên ngoài, giật mình vì tiếng chuông sau lưng.

Cô quay lại và nhìn thấy một người đàn ông gầy gò, da ngăm đen đang đi về phía cô bằng hai tay. Người đàn ông hình như cũng nhìn thấy cô, vừa nhận được, đầu anh ta hơi cúi xuống, không nói một lời mà kéo cô đến nhà kho cạnh đập sân.

Cô quay đầu, thấy một thiếu niên cao gầy da ngăm tay đang cầm dây kéo hai con bò. Có vẻ cậu ấy cũng nhìn thấy cô, khi ánh mắt chạm nhau, đầu cậu hơi cúi xuống, không nói một lời, kéo bò về chuồng ở sân bên cạnh.

Hứa Đồng Nhạc theo sau bước nhanh đến, thấy cô đang đứng giữa sân, ngượng ngùng gọi cô "Cô giáo Trình."

Lúc này, nữ chủ nhà cũng nghe thấy, đầu tiên là ra chuồng bò phụ sắp xếp, không bao lâu lại đi ra cùng thiếu niên da ngăm gầy gò mà cô mới gặp.

"Cô giáo Trình, cháu dậy rồi sao? Tối qua thím nghĩ cháu bị say nắng nên không gọi cháu dậy ăn cơm, muốn để cháu ngủ nhiều hơn, bây giờ cháu có đói không? Thím chưng cho cháu cái trứng gà để cháu ăn lót dạ trước nha?" Thím ấy nhiệt tình như hôm qua, nói liên tục cười thân thiện với cô, nhưng thím ấy nói giọng địa phương nên cô không hiểu lắm, nhưng có lẽ ý là muốn cho cô ăn trứng gà.

Cô cười ngại ngùng, quay sang nhìn Hứa Đồng Nhạc bên cạnh. Cô bé tuy vẫn hơi ngại nhưng biết lúc này chỉ có em mới đảm nhiệm được vai trò "phiên dịch" nên em rụt rè giới thiệu với Trình Nặc "Cô giáo Trình, đây là mẹ em, đây là anh trai em, hôm qua lúc cô đến đây đã đi ngủ sớm, chiều anh ấy vội đi thu hạt kê, lúc về cũng đã hơn 8 giờ nên cô chưa gặp ạ." Vừa nói cô bé vừa chỉ vào thiếu niên bên cạnh.

Lúc này Trình Nặc mới nhìn rõ diện mạo của thiếu niên đó, tuy da ngăm đen nhưng đẹp cực kỳ, nhìn kỹ thì có phần giống Hứa Đồng Nhạc nhưng cậu nhiều tuổi hơn, các đường nét trên khuôn mặt ấy đều tinh xảo, xương hàm sắc nét toát lên vẻ đẹp hoang dã, lông mày đen rậm, đôi mắt đen trầm lặng khiến người ta có cảm giác không thể nhìn thấy điểm cuối, tóc đen lộn xộn bay tán loạn làm cậu trông giống cậu bé tinh xảo trong truyện tranh hơn, trên mặt vẫn còn sót lại dấu vết của trẻ con làm giảm đi khí chất lạnh lùng của cậu, cũng làm cô cảm giác tuổi cậu không lớn lắm.

Cô mỉm cười chào thiếu niên ấy "Chào cậu, tôi là Trình Nặc, Trình trong Hà Thành, Nặc trong Lời Hứa."

Thiếu niên hơi đỏ mặt, cúi đầu và trả lời cô bằng tiếng phổ thông "Tôi là Hứa Đồng Chụ"

Mãi đến sau này, Trình Nắc mới biết mẹ hai người tên là Vương Quế Chi, sở dĩ bà đối xử nhiệt tình với cô là có nguyên nhân, vì giáo viên tình nguyện ở nhà bà ấy thì chính phủ sẽ trợ cấp chi phí sinh hoạt, khoảng 328 nhân dân tệ mỗi tháng, một con số rất lớn với gia đình họ.

Trình Nặc xin ít nước sôi, về phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc, hoàn cảnh nơi đây thực sự khó khăn hơn cô tưởng tượng rất nhiều, nhưng mới ngày đầu tiên cô không muốn rút lui, chỉ có thể động viên bản thân kiên cường, cố gắng ở được nửa năm trước rồi xin nghỉ về nhà.

Đang xếp đồ từ vali ra thì trước cửa có một bóng người xuất hiện, cô tưởng là Hứa Đồng Nhạc, bảo cô bé để ở trên bàn, nhưng một lúc sau cô nhận a bóng người đó không hề động đậy, cô mới ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Hứa Đồng Nhạc bị Vương Quế Chi sai bị băm rau cho heo, còn Hứa Đồng Chu đem nước sôi đến.

Thấy cậu ngơ ngác đứng ở cửa, Trình Nặc đứng lên cười hỏi cậu "Cậu có việc gì sao?"

Ánh mắt Hứa Đồng Chu hơi trốn tránh không dám nhìn cô, gãi đầu cho bớt xấu hổ rồi trả lời, "Mẹ nói tôi đến đây xem có giúp được gì cho cô Trình không."

CHƯƠNG 6

Trình Nặc cảm thấy người đàn ông này, không, chàng trai này mới đúng, thật dễ ngại ngùng, nếu ở thành phố lớn, chỉ với vẻ ngoài mỹ mạo của cậu đã có thể dễ dàng chiếm được trái tim mọi cô gái rồi, còn có thời gian để ngại ngùng sao? Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định trêu chọc cậu một chút.

"Cậu nói cậu là Hứa Đồng Chu, chữ đó biết như thế nào? Tôi không rõ lắm."

"Hứa Đồng Chu, Hứa trong từ Yến Vũ Hứa, Đồng Chu trong câu Phong Vũ Đồng Chu cùng hội cùng thuyền ." Thiếu niên không nghe ra ý đùa của cô gái, thành thật trả lời.

Trình Nặc nghe cậuu giới thiệu xong thì nhướng mày "Cậu đã được đi học sao?"

"Đã từng, học đến năm 14 tuổi thì cha mất, vậy nên không đi học nữa, trong nhà cũng không có tiền mua sách."

Trình Nặc không nghĩ mình lại chạm đến nỗi đau của cậu, hơi áy này, đổi qua chủ đề khác "Vậy bây giờ cậu bao nhiêu tuổi rồi."

"Bốn tháng nữa là tròn 19 tuổi." Cậu trả lời, "Còn cô thì sao?" Đây là lần đầu tiên cậu chủ động đặt câu hỏi.

"Tôi sao? Tôi lớn hơn cậu, tôi 21 tuổi." Trình Nặc chớp mắt, mỉm cười đáp lại cậu, dặn cậu sau này không cần ngại ngùng, gọi cô là "cô giáo Trình" hay "chị" đều được.

Mặt Hứa Đồng Chu lại hơi đỏ lên, nhỏ giọng gọi "chị Trình".

Lúc cô sắp xếp xong thì trời cũng đã tối, Hứa Đồng Nhạc đến gọi cô đi ăn, cả ngày bận quá nên khi ra khỏi phòng bụng cô đói đến mức xẹp lép muốn dán vào lưng, nghĩ đến bữa tối cô lại hào hứng.

Thấy mọi người đã ngồi ở chiếc bàn gỗ nhỏ giữa sân, cô bước tới vài bước, nhưng vừa ngồi xuống, đầu cô bắt đầu ong ong. Đập vào mắt cô là những chiếc chén cũ tồi tàn và các góc chén đều có sứt mẻ, ngoài bát cơm nhão lớn trước mặt cô còn có ba bát rau củ trông không đẹp mắt lắm.

Động tác cô hơi chần chừ, Vương Quế Chi lại vui vẻ đẩy cả ba món ăn về phía cô, "Cô Trình, mau ăn đi không cần ngại, đều là món ăn địa phương từ trên núi xuống, không biết cô có thích hay không."

Tất nhiên cô không thích

Trình Nặc cắn đũa, không dám lộ ra quá nhiều cảm xúc, nhìn những món ăn xanh đen trước mặt, hơi run cầm đũa lên, cố gắng không để người khác thấy biểu tình "cuộc sống không còn gì tiếc nuối", gắp một miếng lớ. cho vào miệng, cố gắng bỏ qua sự béo ngậu trơn trượt, nhai vài lần liền vội nuốt xuống.

Mặn Quá mặn Vừa mặn vừa cay

Cô lớn lên ở Giang Nam quen ăn uống thanh đạm, đột nhiên bị hương vị cay nồng của Tây Nam đánh sâu vào vị giác, cô không nhịn được vội bứng chén cháo trước mặt lên hớp một ngụm lớn.

"Ngon không cháu? Hương vị thế nào?" Vương Quế Chi cười hỏi cổ, cả ba người trên bàn đều nhìn cô chờ mong câu trả lời.

"Ngon ạ Mùi vị rất ngon..." Cô vừa cười vừa lùa cơm vào miệng, cảm thấy dây thần kinh sau gáy đang run run.

Ba người họ đều ăn rất nhanh, đặc biệt là Hứa Đồng Chu, trong thời gian ngắn cậu đã ăn hết một bát lớn, lại không rời đi, chỉ nhìn cô ăn, nhưng khi cô ngẩng đầu lên thì cậu lại giả vờ nhìn đi chỗ khác, làm Trình Nặc cảm thấy như mình đang bị người khác giám thị.

Cuối cùng tất cả đều ăn xong, cũng không cần cô phụ dọn dẹp để cô trở về phòng. Nghĩ kỹ thì tiền sinh hoạt 328 tệ một tháng có được bao nhiêu đâu, không đủ để cô mua một đôi giày hay ăn một bữa trưa, nhưng ở thâm sơn cùng cốc này lại có thể nuôi sống một gia đình, khiến một người mẹ hơn 50 tuổi vui vẻ hớn hở hơn nửa tháng.

Trình Nặc lắc đầu, không biết là trách trước đây mình chi tiêu quá xa xỉ hay là muốn ném bay cảm giác khó chịu cả ngày nay.

Cô vẫn ăn chưa no, nói chính xác là ăn không được, đồ ăn quá mặn, lại phải ăn hết trước mặt ba người, bụng cô đã được lấp đầy nhưng luôn cảm thấy khó chịu, miệng đã không còn vị giác, nhạt nhẽo, muốn dùng mỹ vị nhân gian để lấp đầy.

Cô nhớ Điền Mục, nếu anh ấy ở đây chắc chắn sẽ không để cô ăn một bữa như vậy, nhất định sẽ mua cho cô thật nhiều cơm hộp để cô ăn bao nhiêu cũng được.

Cô vừa nhớ đến anh, vừa lấy điện thoại muốn gọi cho anh, nhưng ở rừng thiêng nước địa này không có sóng, cô tuyệt vọng nhìn thanh tín hiệu trống rỗng, nước mắt trào ra.

Khi cô vẫn đang buồn thì Hứa Đồng Nhạc gõ cửa, cô bé vẫn hơi ngượng ngùng, hỏi cô có cần giúp gì không.

Trình Nặc nhanh chóng lau nước mắt, nhìn trái ngó phải, cảm thấy mình không có gì cần cô bé giúp, muốn bảo không cần thì đột nhiên nhớ ra gì đó.

"Chị không bao vỏ chăn được, em có thể giúp chị không ha?"

CHƯƠNG 7

Tuy Trình Nặc chưa từng ở ký túc xá, trong nhà lại có dì giúp việc chăm lo, nhưng cô vẫn có thể tự lập trong sinh hoạt hằng ngày, ít phụ thuộc vào người khác, nói cô rửa chén lau nhà cô vẫn làm được, nhưng yêu cầu cao độ như "bọc vỏ chăn" thật sự làm khó cô.

Cô không thể nhét đống bông gòn vào trong vỏ chăn, một mình cô vất vả hồi lâu đã muốn bỏ cuộc, Hứa Đồng Nhạc đến đúng là cứu tinh của cô.

Hứa Đồng Nhạc nhìn cô, rồi nhìn đống chăn bông lớn cô ném trên giường, bé vừa bước tới giúp đỡ, vừa bối rối nói "Hôm qua mẹ em đã thay chăn bông và ga trải giường, đều mới được giặt sạch sẽ, do anh trai em làm việc nhiều ra mồ hôi nhiều nên chị muốn đổi sao?"

"Sao lại liên quan đến anh trai em?" Trình Nặc ngẩn người.

"Đây là phòng anh trai em, giường cũng của anh ấy, chị đến ở nhờ nên sau một hồi cân nhắc, thấy phòng anh ấy khá tươm tất liền để anh ấy nhường phòng cho chị." Hứa Đồng Nhạc vừa bọc chăn, vừa trả lời Trình Nặc.

"Đây là phòng anh trai em sao? Vậy giờ chị ở đây thì cậu ấy ở đâu?" Trình Nặc hỏi tiếp, trong lòng không dễ chịu lắm, cảm giác như mình mắc nợ cậu vậy.

Hứa Đồng Nhạc như không nhận ra cảm xúc của cô, "Anh ấy ở căn phòng nhỏ bên chuồng bò, trước đây cũng người ở nhưng lâu rồi không ai ở, hôm qua anh ấy dọn dẹp quét tước xong nói có thể ở đó được."

Hứa Đồng Nhạc tay chân nhanh nhẹn đã bao xong vỏ chăn, bé cũng nhẹ nhàng trải ga giường ra, sau đó ngoan ngoãn đứng sang một bên đợi Trình Nặc có việc gì nhờ bé giúp nữa không.

Trình Nặc vẫn chưa thoát khỏi rối rắm, "Vậy nếu có mưa thì làm sao? Chị thấy nhà kho đó không chắc chắn lắm.", cô không ngờ cô đến đây lại mang nhiều phiền toái cho gia đình như vậy, nghĩ đến ý nghĩ hứng khởi nhất thời của mình đòi đi dạy học tình nguyện, với gia đình này cô là chỉ là một người qua đường thoáng qua trong đời, cô chỉ cần một năm để hòa thành mong muốn của mình nhưng những người trước mặt lại vì cô mà phải thực hiện điều chỉnh đủ thứ. Cô cảm thấy vô cùng hổ thẹn."

"Không sao đâu ạ, anh trai em giỏi lắm, trước đây anh ấy ở trong căn phòng nhỏ đó, sau đó mượn tiền xây căn nhà xi măng này, anh ấy nói anh không sợ, chỉ ở trong phòng nhỏ thôi, anh ấy quen rồi."

Trình Nặc vẫn cảm thấy không ổn, "Kể chị nghe về em đi? Em bao nhiêu tuổi rồi? Đang học lớp mấy?"

"Năm nay em 11 tuổi đang học lớp 3, anh trai em 19 tuổi nghỉ học đã lâu, ba em mất sớm, nhà rất nghèo, anh trai em nghỉ học để giúp đỡ mẹ em, đi gieo hạt và đập lúa mì, thỉnh thoảng lên thị trấn để bán đồ."

Hứa Đồng Nhạc trả lời từng câu hỏi của Trình Nặc, nói sơ qua về tình hình trong nhà.

Trình Nặc nhìn cô bé trước mặt, trong lòng thương xót, cô luôn cho rằng cô bé chỉ mới 7,8 tuổi, không ngờ đã 11 tuổi, trên núi thức ăn không đủ nên mới bị suy dinh dưỡng.

Trình Nặc xoay người lấy từ trong vali ra một vài đồ ăn vặt đưa cho Hứa Đồng Nhạc, "Em cầm mấy thứ này ăn đi, nếu không đủ thì đến tìm chị."

Hứa Đồng Nhạc lắc đầu từ chối, mặt đỏ lên không dám nhận. Trình Nặc liền nhét vào hai chiếc áo khoác cũ của em đầy đồ ăn vặt. Cô thương xót cho đứa bé hiểu chuyện này...

Hứa Đồng Nhạc ngượng ngùng cảm ơn Trình Nặc, cô bé quay người đi ra cửa nhưng nghe Trình Năc gọi lại, bé quay đầu chờ Trình Nặc giao "nhiệm vụ" tiếp theo, nhưng lần này Trình Nặc lại đỏ mặt.

"Chị... Muốn tắm rửa, nhà em có nước không ha?"

Trình Nặc ngồi ở mép giường ăn đồ ăn vặt trong khi chờ nước nóng, một lần nữa cô cảm thấy khá mất mát, ở một nơi mà không có nước nóng hàng ngày không biết cô còn có thể chịu được đến bao lâu, ngày nào cô cũng phải tắm, mùa đông cũng không ngoại lệ. Nhưng ở đây mọi người không hề biết về máy nước nóng, mỗi lần tắm rửa phải mất công xách nước và nấu nước, tắm xong còn phải bưng nước đi đổ, những việc này tuy không cần cô làm nhưng chỉ nghĩ đến cô đã cảm thấy không được thoái mải lắm.

Lúc đang cảm khái thì Hứa Đồng Nhạc vào phòng gọi cô, nói nước tắm đã chuẩn bị xong, đồng thời hỏi cô muốn tắm trong bếp hay trong phòng.

Cô không biết phải lựa chọn thế nào, nhìn xung quanh thì thấy căn phòng tuy không lớn nhưng được cái thông thoáng, cô không muốn đi vào căn bếp tối om đó nên nói với Hứa Đồng Nhạc mình sẽ tắm trong phòng.

CHƯƠNG 8

Một lát sau, Hứa Đồng Chu đẩy chiếc thùng gỗ vào phòng cô, đó là một chiếc chậu gỗ to và nặng, nhưng lại không đủ chỗ cho một người ngồi, Hứa Đồng Chu không dám nhìn cô, cậu chỉ tập trung làm việc của mình, đổ hết xô này đến xô khác vào chậu gỗ lớn, sau đó rời đi, đến cửa thì quay đầu lại, giọng nói trầm thấp, nếu không đủ thì có thể gọi cậu, vẫn còn dư nước nóng.

Trình Nặc đã hai ngày chưa tắm, người đầy mồ hôi dính nhớp, thấy có nước cũng không để ý gì nhiều, nhanh chóng cởi quần áo, đứng trong chậu dùng khăn chà lau hết người, may là cô có mang theo đồ vệ sinh cá nhân đến, nhưng cô ấy không dám dùng nhiều sợ nước không đủ, tắm táp một hồi miễn cưỡng xem như xong, sau đó cô thu gọn đồ đạc, mặc quần áo vào, ra mở cửa.

Cô vẫn đang lo lắng làm sao để mang những thứ này đi, không ngờ Hứa Đồng Chu đã đợi sẵn ở ngoài cửa, nhìn thấy cô, anh tự dọn vào phòng để dọn dẹp đống đồ còn lại.

Trình Nặc không muốn trở ngại anh thu dọn nên chỉ có thể đứng một bên nhìn.

Hứa Đồng Chu vẫn đợi bên ngoài suốt quá trình cô lắm, nghe thấy tiếng nước trong phòng, mặt đỏ bừng đến mang tai, chị gái thật xinh đẹp, đẹp đến nỗi cậu không dám nhìn thêm.

Khi còn đi học, trong thôn cũng có một giáo viên tình nguyện, nhưng đó là một giáo viên nam thần 25 hay 26 tuổi gì đó, dạy được nửa năm không rõ lý do gì mà rời đi, từ đó không có thêm giáo viên nào từ thành phố đến nữa. Có một đoạn thời gian, cậu phải nghỉ học vì cha bị bệnh rồi mất, cậu liền bỏ họ ở nhà giúp đỡ mẹ làm việc, lần này nghe tin có một giáo viên tình nguyện đến ở nhờ thì cậu không có cảm xúc gì, chỉ có biết có tiền trợ cấp thì rất vui mừng, cậu cũng vui vẻ thuận theo, sau đó nhường phòng của mình, trong lòng cũng không tò mò lắm, dù sao thì cô giáo có tới sẽ có đi, cũng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi.

Nhưng hôm nay khi nhìn thấy Trình Nặc ở trong sân, tim cậu như ngừng đập, ngây người ra nhìn cô từ khoảng cách xa như vậy, tựa như duỗi tay ra có thể với tới, lại tựa như cô ở xa tận chân trời. Tim cậu đập thình thịch như đánh trống, vô thức bước về phía cô, dáng vẻ ngày càng rõ ràng khiến cậu càng ngại ngùng, không dám nhìn cô.

Cô đẹp quá, một vẻ đẹp mà trước giờ cậu chưa từng thấy, làn da trắng nõn trong suốt, không giống làn da rám nắng của những người nơi đây, lông mày tinh tế cong cong, gương mặt nhìn nghiêng rất sắc sảo, khi cô nhìn về phía cậu, cậu có cảm giác trái tim mình bị câu theo ánh mắt đó. Chiếc mũi không quá cao nhưng vô cùng phù hợp với khuôn mặt đó, cánh mũi nhỏ nhắn vì nhiệt độ nóng bức mà được bao phủ bởi một lớp mồ hôi mỏng, nhìn rất đáng yêu, đôi môi mỏng đỏ mọng hình trái tim xinh đẹp, khi cô nói chuyện ưu nhã nhẹ nhàng, môi đỏ mấp máy làm yết hầu cậu khô khốc. Dáng người cô gầy cao, lớp quần iean phác họa lên đôi chân thon dài, làm cậu không dám nhìn thẳng.

Hứa Đồng Chu tất bật bận thu dọn, múc toàn bộ nước từ chiếc chậu gỗ cũ cho vào một chiếc xô nhựa rồi nhấc lên, trên đó nổi lên một lớp bong bóng trắng, mùi rất thơm, khác hẳn với mùi bồ kết cậu từng dùng, hương tơm ngọt ngào, mỗi lần cậu múc nước ra đều cố tình cúi thấp người, đưa mặt đến gần nước đã tắm qua đó như để ngửi hương thơm trên cơ thể cô.

Hơi nước bốc lên trên mặt, sau vài lần múc ra đổi vào đã làm người cậu đổ lớp mồ hôi mỏng, cậu đột nhiên cảm thấy bụng dưới có cảm giác kỳ quái, hạ thân như tấm vải trên mặt đất nổi lên một chiếc lều nhỏ.

Hứa Đồng Chu đỏ mặt, dùng sức múc mạnh hơn, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng khi cậu vô tình va phải chiếc ghế bên cạnh có quần áo cô đã thay ra xếp chồng lên nhau, chiếc vải che rơi ra, lớp trên cùng là áo ngực và quần lót, là loại vải cậu chưa từng thấy trước đây, màu trắng, cậu liền cảm thấy đầu mình ong lên, hạ thân bành trướng muốn phá tan xiếng xích bên trong lớp quần, cậu đẩy nhanh tốc độ múc nước, đẩy bồn gỗ ra phòng, hoàn toàn không phát hiện ra nước bắn ra làm ướt hơn nửa chiếc áo cậu đang mặc.

CHƯƠNG 9

Trình Nặc tắm xong liền ngủ một giấc ngon lành, sáng hôm sau cô bị đánh thức bởi tiếng người bên ngoài, cô muốn ngủ nướng thêm một lát, nằm sấp không muốn dậy, cô ngửi thấy hương bồ kết thoang thoảng cũng mùi có xảnh tản ra từ ga trải giường. Cô chợt nhớ ra trước đây Hứa Đồng Chu ngủ trên giường này, dù cô đã mang theo bộ ga trải giường của mình nhưng vẫn còn vương mùi của cậụ

Không có mùi mồ hôi nồng của nông dân lao động như cô tưởng tượng mà là mùi cỏ sạch sẽ, nghĩ đến mỹ nam da ngăm gầy cao đó, cô hơi cảm khái trong lòng, gương mặt tuấn mỹ đó nếu đi học ở thành phố ắt sẽ là hot boy trường học, 19 tuổi, độ tuổi rực rỡ lại vì gia đình mỗi ngày gặt lúa chăn trâụ..

Càng nghĩ, cô càng nhen nhóm ý chiến chiến đấu, nhất định sẽ giúp toàn bộ đứa trẻ ở miền núi này có thể bước ra thế giới Cô đứng phắt dậy, mở cửa và đi về phía sân.

Vừa đến nơi, cô đã gặp lão Lý đang trò chuyện với Vương Quế Chi, thực ra lão Lý đến đây để gặp cô, thấy cô chưa dậy, ông chỉ có thể nói chuyện phiếm với Vương Quế Chi.

Thấy cô đến, lão Lý lập tức cười ha hả chào đón "Cô giáo Trình vất vả rồi, đường trong núi xấu lại không có chỗ trú, chị Vương nói ngày hôm kia cháu đến đã bị say nắng, vậy nên để cháu nghỉ thêm thêm hai ngày nữa, bây giờ cháu đã thấy khỏe hơn chưa? Có cần chú xuống thị trấn, lấy cho cháu ít thuốc không?"

Một đống lời từ miệng lão Lý phun ra như tiếng đại bác, Trình Nặc vừa nghe vừa cố tiêu hóa, cố gắng nắm bắt ý chính trong một đống từ vừa có tiếng phổ thông xen lẫn tiếng địa phương.

"Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn chú Lý ạ." Trình Nặc liên tục cảm ơn ông ấy quan tâm.

"Là thế này cô giáo Trình, lần trước đưa cháu về thấy cháu có vẻ mệt mỏi nên chú chưa giải thích với cháu, ngày trước thôn chúng ta có một trường tiểu học, trẻ em bốn làng lân cận đều đến đó để học, mấy tháng trước lũ lụt làm ngập trường, mặc dù trường đã được tu sửa lại nhưng chỉ có thể miễn cưỡng dùng được phòng học, phòng dành riêng cho giáo viên thì bị không tu sửa kịp trong thời gian này. Sau khi ủy ban thôn bàn bạc và quyết định để con tạm thời ở nhà Hứa Đồng Chu trước. Ông đại diện chính quyền giới thiệu sơ bộ với Trình Nặc lần nữa, dù Trình Nặc đã nắm được đại đại khái nhưng quy trình vẫn phải làm.

Lần này, xem như cô chính thức ra mắt Vương Quế Chi, Hứa Đồng Lạc, tất nhiên còn thiếu một người là Hứa Đồng Chu lúc này đang đào bùn ngoài ruộng.

Sau khi nói sơ qua tình hình, lão Lý và Trình Nặc thảo luận về lịch dạy, trường tiểu học ở làng Bạc Châu dành cho cả trẻ em ở cả bốn làng lân cận, hầu như không có thanh niên nào, chỉ có một , hai người còn ở trong thị trấn, một người mở hiệu thuốc, người còn lại ra ngoài làm ăn thất bát nên về quê làm giáo viên.

Trình Nặc đã hiểu, hiện cô sẽ đảm nhận dạy trẻ em trong bốn làng cùng một lúc, ngoài chuyên môn của cô là tiếng Anh, cô nhận trách nhiệm dạy thêm môn ngữ văn và đạo đức, đồng nghiệp duy nhất của cô là giáo viên dạy toán, trong mấy năm đi làm xa anh ấy gặp tai nạn lao động nên bị thương ở chân, anh ấy có bằng cao đẳng.

Trong thoáng chốc Trình Nặc cảm thấy áp lực hơi lớn, vượt xa tưởng tượng của cô, hoặc là cô chưa từng nghĩ tới vùng nông thôn chân chính sẽ như thế nào.

Không đợi cô tiêu hóa xong, lão Lý tiếp tục nói "Cô giáo Trình, lương cháu do huyện quyết định cụ thể là là 900 tệ cộng với 200 tệ phí sinh hoạt hàng tháng, còn có 328 tệ, chúng ta đưa cho Vương Quế Chi giữ, cháu xem có vấn đề gì không?"

Chuyện này chú ấy nói rất chậm để cô nắm hết, chú ấy sợ đụng đến vấn đề tiền bạc hơi nhạy cảm, đến lúc tranh chấp sẽ khó coi.

Trình Nặc gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, cô không để bụng đến mức lương xấp xỉ 1000 tệ này lắm, bình thường cô còn có thể chi mấy ngàn tệ để mua một bộ quần áo, hơn nữa cô đến đây cũng không phải vì tiền lương.

Lão Lý thấy mình đã nói xong những lời cần nói, lại nói thêm vài câu, uyển chuyển từ chối lời mời ở lại ăn trưa của Vương Quế Chi, vội vàng rời đi.

Trình Nặc hơi ngại, nói với Vương Quế Chi vài câu rồi quay về phòng mình. Cô cần chuẩn bị kỹ lưỡng, soạn bài lại cho chương trình dạy sắp tới.

Cô tập trung làm việc, thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó đã đến giữa trưa, Trình Nặc rời ghế gỗ nhỏ đứng dậy vươn vai, vừa muốn khởi động một chút thì Vương Quế Chi bước vào phòng, vẻ mặt tươi cười gọi cô ra ăn cơm.

Trình Nặc nhớ đến bữa tối hôm qua hơi mất tự nhiên, nhưng lại không thể thoái thạc được, đi theo Vương Quế Chi vào căn bếp tối om.

Trưa nay Từ Đồng Nhạc đã cầm theo một chiếc bánh bao đến trường, Hứa Đồng Chu cuốc đất ở xa nên cũng không vội trở về, vậy nên chỉ còn lại Vương Quế Chi và Trình Nặc.

Cô thấy trên bàn chỉ có một đĩa rau luộc không tên, một chiếc bánh bao hấp màu vàng trong bát mỗi người, trong bát cô thì có thêm nửa củ khoai lang, Trình Nặc cảm thấy da đầu tê dại.

Tất nhiên cô hiểu rằng khoản trợ cấp 328 tệ chẳng là gì cả, hiện nay vật giá leo thang, dân thành phố còn choáng ngợp chứ nói gì đến làng quê miền núi nghèo khó này, dễ gì họ có thể mua được đồ ăn ngon chỉ với chừng đó trợ cấp?

Nhưng cô thật sự ăn không vào, khẩu vị bị nuông chiều sau 21 năm dễ gì nhanh chóng thích nghi được với sinh hoạt như vậy.

Cô không muốn Vương Quế Chi nhìn ra cảm xúc của mình, chỉ gục xuống cố gắng nhai đồ ăn như nhai sáp, có vẻ Vương Quế Chi không nhận ra cô không vui, vừa ăn vừa nói chuyện với cô. Trình Nặc nghe không hiểu hết giọng địa phương lắm, vừa nghe vừa đoán rồi trả lời thím ấy, khó khắn lắm cô mới ăn được nửa cái bánh bao, cô cũng không muốn làm mình khó xử, đứng dậy nói mình no rồi, hơi ngại ngùng thu dọn bát đũa và về phòng trước.

Sau đó cô tổng hợp và phân loại tất cả sách giáo khoa thì hơi mệt, muốn nằm nghỉ một lát.

Lúc này cô rất nhớ mẹ, nhớ Điền Mục, thậm chí nhớ cả người cha ngày thường luôn nghiên túc và cứng nhắc của mình, nhưng cô đến đây mới có ba ngày, sao có thể mất mặt trở về nhà được? Cô trằn trọc trên giường nhìn điện thoại, cuối cùng cũng dằn lòng nhịn xuống không gọi cho họ.

Trằn trọc một lúc, Trình Nặc ngủ thiếp đi, cũng không biết cô ngủ được bao lâu, nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện ầm ĩ, cô không hiểu họ đang nói cái gì, ồn ào như vậy cô cũng không ngủ dược, chỉ có thể ngồi dậy.Đúng lúc này có người gõ cửa, là tiếng Vương Quế Chi "Cô giáo Trình, cháu ra đây chơi lát đi, ở trong phòng một mình làm gì cho buồn bực."

Thím ấy nói bằng tiếng địa phương, nhưng để cô nghe hiểu nên nói khá chậm, tuy Trình Nặc không muốn nhưng cũng đứng dậy mở cửa.

Không mở cửa còn đỡ, mới mở ra bảy, tám phụ nữ chạy tới, có già có trẻ, vây quanh nhìn cô như con dâu mới, có vẻ như họ đang đánh giá cô, Trình Nặc nghe được một vài câu từ trong miệng họ như "đẹp quá", "sống sung sướng", "phong cách mới lạ",...

Đúng vậy, cô gái thành phố da thịt non mịn đến nơi thâm sơn cùng cốc này như từ trên trời giáng xuống, ai nhìn cũng thấy mới mẻ, ai nhìn cũng thấy thích, chưa kể ngoại hình của cô còn nằm trong top đầu trong số các người đẹp thành phố.

Mọi người lôi kéo cô cười hi hi ha ha hồi lâu, cô chỉ có thể xấu hổ cười ứng phó, sau màn xã goa qua đi thì mọi người mới vào chuyện chính, thì ra không phải vì họ lâu rồi chưa thấy giáo viên tình nguyện mới đến xem, mà là họ đến tìm cô để đi cửa sau, tuy ở nơi núi sâu nghèo khó nhưng họ cũng từng nghe qua "Tri thức thay đổi vận mệnh", không muốn bị cô giáo đối xử nặng bên này nhẹ bên kia nên tranh thủ đến làm quen để cô chiếu cố con em mình, dân quê nên không có quà cáp gì, họ chỉ có thể lân la nói chuyện phiếm để lôi kéo quan hệ.

Tất nhiên, vẫn có một số người cho rằng con cái lớn lên thì nên đi kiếm tiền, đọc nhiều sách như cũng chẳng có ích lợi gì nhiều, thà kiếm tiền để trong túi mà còn yên tâm hơn.

Trình Nặc cũng không có tham dự vào chủ đề này, chỉ cười ứng phó với họ, nói chuyện một hồi, một phụ nữ thấy giờ không còn sớm, muốn về nhà nấu bữa tối cho chồng, những người khác cũng hưởng ứng lục tục trở về nhà, trong sân ồn ào suốt buổi chiều cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Vương Quế Chi cũng đứng dậy đi nấu cơm, Trình Nặc muốn khách sáo giúp đỡ nhưng bị Vương Quế Chi trực tiếp từ chối, cô cũng vui vẻ quay về phòng.

Vừa ngồi xuống giường, cô mới thấy trên điện thoại có một tin nhắn, là của mẹ cô, hỏi thăm cô có quen nơi mới chưa, ăn uống thế nào, ngủ có ngon giấc không, nếu muốn về nhà bà sẽ tìm ba cô nghĩ cách.

Trình Nặc thở dài, cô vất vả lắm mới đè nén được ý muốn về nhà, nhưng mấy lời của mẹ lại khơi dậy mong muốn của cô, nhưng cô lại không muốn nhận thua Cô ấy chắc chắn sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ trong một năm, thực hiện ước mơ của mình và trở về trong vinh quang

Cô đặt điện thoại lại trên gối, vốn định không trả lời câu hỏi nào của mẹ để mẹ yên tâm, thực ra cô cũng không thể gửi tin nhắn được, trong rừng sâu này nào có công ty nào gắn tháp tín hiệu để bắt sóng.

CHƯƠNG 10

Vào bữa tối, Hứa Đồng Nhạc và Hứa Đồng Chu gần như về nhà cùng lúc, Vương Quế Chi nói Hứa Đồng Chu đi rửa tay, còn Hứa Đồng Nhạc nhanh nhẹn dọn chiếc bàn gỗ cũ kỹ trong sân, lục tục bưng chén dĩa bày đồ ăn lên.

Thời tiết nóng nực, cả nhà tụm lại ăn cơm, Hứa Đồng Chu xối nước lên đầu, để chiếc đầu ướt đi tìm khăn tắm, tình cờ gặp Trình Nặc đi ra từ trong phòng.

Ánh mắt hai người chạm nhau, cậu cúi đầu theo bản năng, làn da ngăm che đi khuôn mặt hơi đỏ lên. Trình Nặc cũng không để ý đến cậu nhiều, cô giúp Từ Đồng Nhạc dọn bát đũa ra, chuẩn bị ăn tối.

Vẫn là món ăn không hợp khẩu vị đó, vẫn là bánh bao hấp vàng ươm như buổi trưa, trong bát của cô nhiều hơn người khác nửa củ khoai lang, cô đoán đây chính là tiền ăn 328 tệ.

Bốn người ngồi quanh bàn, chỉ có Trình Nặc vẫn chưa động đũa, ánh mắt cô xoay chuyển giữa các món ăn, cô thực sự không muốn ăn hai đĩa rau mặn, ánh mắt cô lơ đãng nhìn đến nửa bánh màn thầu trong chén Hứa Đồng Chu, hình như hơi quen quen...

Đúng rồi, đó là món ăn thừa vào bữa trưa của cô, bởi vì cô có thói quen ăn khi ăn bánh bao sẽ không trực tiếp cắn hét, có chỗ cô sẽ dùng tay xé nhỏ ra, nếu dấu vết trên đó cô nhớ rất rõ, có cả vết răng và vết xé...

Có vẻ Vương Quế Chi cũng nhận ra được ánh mắt đơ ra của cô, cười nói "Đồng Chu ăn nhiều, một cái bánh bao thì không đủ, bánh bao kia bữa trưa cháu chưa ăn hết, vứt đi thì thật đáng tiếc, vậy nên thím giữ lại để tối cho nó ăn, cô giáo trình đừng khách khí, không có gì đâu, ăn đi, mau ăn đi."

Vương Quế Chi không giải thích còn đỡ, giải thích xong càng khiến Trình Nặc xấu hổ hơn, cô đang định đổi một chiếc bánh chưa ăn trong chén mình lấy nửa chiếc bánh trong chén Hứa Đồng Chu, nhưng Hứa Đồng Chu đã trực tiếp cầm chiếc bánh thừa kia lên và ăn ngon lành.

Mặt Trình Nặc đỏ lên, tay cầm bánh bao giơ lên trong không khí đơ ra, Từ Đồng Nhạc không để ý tới cảm xúc của cô, gắp đồ ăn cho cô, "Cô giáo Trình ăn đi ạ." Lúc này cô mới hồi thần, nhìn thoáng qua Hứa Đồng Chu đang ngồi đối diện mình, dường như anh cũng không để ý đến chuyện gì đang xảy ra, tiếp tục gặm bánh bao.

Suốt bữa ăn Trình Nặc cảm giác như bị hành hình, như thường lệ cô vẫn không ăn hết nửa cái bánh bao, cô ngượng ngùng cầm trên tay nói để dành tối ăn khuya, thực ra cô sẽ không ăn, nhưng khi biết người nông thôn tiết kiệm đến vậy thì cô chắc chắn sẽ không để lại đồ ăn thừa trên bàn ăn nũa, nếu không cũng không biết Vương Quế Chi sẽ đưa cho ai ăn...

Cho dù đưa cho ai ăn, trong lòng cô đều thấy không dễ chịu chút nào...

Cô cầm nửa cái bánh bao trở về phòng, cửa không đóng, cô ngồi trước tủ thu gọn tài liệu ban ngày chuẩn bị, Hứa Đồng Nhạc tới, hôm qua sau khi giúp Trình Nặc bao vỏ chăn, bé không còn sợ cô giáo xinh đẹp này nữa, trong lòng xem cô như là chị gái.

Bé đến gặp Trình Nặc hỏi khi nào bé bắt đầu đi học, đến lúc đó mỗi ngày hai người có thể cùng nhau đến trường, đường xa sườn núi khó đi, bé có thể dẫn đường cho Trình Nặc.

Trò chuyện một lúc, Từ Đồng Nhạc chợt nhớ ra, hỏi Trình Nặc "Cô Trình, anh trai nhờ em hỏi cô hôm nay cô có muốn tắm không ạ, để anh ấy nấu nước cho cô."

Trình Nặc ngây ra, nói không muốn tắm là giả, lúc ở nhà mỗi ngày cô đều tắm, bất kể là mùa hè hay mùa đông, không sót ngày nào.

Nhưng khi đến đây, cô đã tận mắt nhìn thấy một lần tắm rửa là phiền toái ra sao, sau khi tắm xong cô thì cảm thấy thoải mái, nhưng Hứa Đồng Chu lại như làm trâu làm ngựa vô cùng bận rộn, mồ hôi đầm đìa, sao cô có để mình hưởng thụ thoái mái trên đầu trên cổ người khác?

Trình Nặc suy nghĩ rồi uyển chuyển từ chối, lại dặn dò cô bé về chuyện học hành, sau đó Hứa Đồng Nhạc rời đi.

Thời tiết quá nóng nên muỗi càng nhiều, cô nằm trong phòng nhỏ vô cùng khó chịu, nhang muỗi cô mang theo không tìm được lỗ cắm, bị nhét vào đáy vali một cách vô ích, trên người cô đã bị cắn hết bao nhiêu đốt.

Sau gáy cũng bị đốt, ngứa tê rần đến dây thần kinh nhưng cô cố gãi thế nào cũng không với tới được, vừa khó chịu và mất kiên nhẫn.

Đúng lúc này Hứa Đồng Chu đứng ở ngoài gõ cửa, có vẻ như cậu có chuyện gì muốn nói với cô, Trình Nặc đứng dậy, chịu đựng cơn ngứa như tra tấn giả vờ như không có gì, gọi cậu vào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro