Chương 11 - 20
CHƯƠNG 11
Ánh mắt hai người vừa chạm nhau Hứa Đồng Chu đã vô thức lảng tránh, đồng tử đen láy lập tức dời đi nơi khác, "Đồng Nhạc nói hôm nay chị không muốn tắm, nhưng em đã mang rất nhiêu củi về, phòng bếp sắp đầy không có chỗ chứa, chị có muốn em đốt củi nấu nước cho vơi bớt củi không ạ?"
Trình Nặc không ngờ cậu đến đây để nói chuyện này, thật ra cô rất muốn tắm nhưng lại cảm thấy phiền cậu quá nên lại từ chối ý tốt của cậu, nhưng Hứa Đồng Chu tựa như đã ra quyết định, tiếp tục khuyên cô "Không phiền đâu ạ, chị chỉ cần ngồi chờ một chút, bây giờ em đẩy bồn tắm qua ngay."
Nói xong cậu liền ra ngoài, Trình Nặc cũng không gọi cậu lại nữa, cô đúng thật là đang không thoải mái lắm, quần áo dính đầy mồ hôi cứ dính dính, mấy chỗ bị muỗi đốt có vẻ như vì mồ hôi thấm ướt mà càng ngứa hơn.
Trong lúc chờ nước sôi, Trình Nặc bắt đầu gãi những chỗ đang ngứa, cào đến đâu đã đến đó, nhưng có một chỗ ở sau lưng cô gãi không tới làm cô hơi bực bội.
Cô cuốn chiếc vở lại, thò ra phìa sau lưng, tìm được nơi ngứa kinh người đó, bắt đầu cọ.
Vào lúc này Hứa Đồng Chu mang thùng nước bước vào, thấy tư thế của cô hơi kỳ lạ, cậu hơi ngạc nhiên.
Trình Nặc cũng nhìn thấy cậu, mặt đỏ bừng, vội vàng rút tay cầm quyển vở đang cọ sau lưng xuống, xấu hổ cười "Tôi... Lưng tôi có nơi ngứa... Tay không với tới được."
Cô muốn chui xuống hố quá, sao đúng lúc này lại bị cậu ấy nhìn thấy?
Hứa Đồng Chu bỏ thùng nước xuống, đi tới gần cô, "Ngứa ở đâu? Để em xem thử." Cậu không dám nhìn thẳng Trình Nặc, chỉ dám nhìn vào cổ cô.
Tất nhiên là Trình Nặc từ chối, nói đã ổn rồi.
Nhưng lần này Hứa Đồng Chu không nghe theo cô, cậu muốn chính mắt xem cho bằng được, "Chắc chị không biết muỗi ở quê rất độc, nếu không để ý sẽ dễ biến thành mủ."
Hứa Đồng Chu đến gần, lúc này Trình Nặc nhận ra chàng trai ấy cao hơn cô nghĩ nhiều, cô cao 1m65, không hẳn là chiều cao vàng, nhưng ở phương nam quê cô cũng không thể coi là thấp, vậy mà khi đứng chung một chỗ với cậu thì cô chỉ đứng tới môi cậụ
Dáng người cao lớn của cậu làm cô cảm giác bị áp bách, lại thêm chỗ bị đôt kia như quyết tâm khıêu khích cô, cơn ngứa hận không thể chui thẳng vào não cô, cô ngại ngùng quay người lại, "Ở dưới cổ xích xuống một chút..."
Hứa Đồng Chu thấy cô búi tóc lại, lộ ra chiếc cổ thon dài hơi hướng về phía trước, cố gắng che đi phần lưng, nhưng cổ áo lại không hề thấp.. Cô rũ cổ như vậy, cậu không thể nhìn giúp được.
Hứa Đồng Chu nhìn từ trên cao xuống thấy làn da tuyết trắng, vành tai hồng hào của cô, cậu nuốt nước bọt, "Em không nhìn thấy..."
Trình Nặc hơi nghiêng đầu, đưa tay kéo vạt áo, muốn kéo cổ áo xuống.
"Vẫn...vẫn không thấy ạ." Hứa Đồng Chu bối rối, cậu ở quá gần cô, gần như dán lên lưng cô, trên người cô thoang thoảng mui hương, dường như đang trêu chọc cậụ
"Thôi bỏ đi, lát nữa tôi tắm xong sẽ tự xử lý." Trình Nắc nói xong quay người lại.
Hứa Đồng Chu đè vai cô ngăn cô quay lại, "Em có thể gãi giúp chị..."
Trong nháy mắt mặt Trình Nặc đỏ bừng, mặc dù cái ngứa đã muốn chui vào tim rồi nhưng dù sao người đối diện cũng là chàng trai xa lạ đã trưởng thành, cô không muốn tiếp xúc quá thân mật với cậu, cô lắc đầu từ chối, quay người lại.
Ngực Trình Nặc không quá lớn nhưng cũng có trọng lượng, lúc xoay người cô mới nhận ra Từ Thông Chu đang dựa sát vào lưng mình, ngay lập tực người cô dựa sát vào hắn, bộ ngực đang hô hấp phập phồng cọ nhẹ qua ngực chàng trai...
Cả hai người sửng ra trong giây lát, đầu Hứa Đồng Chu vang lên tiếng ầm ầm, cậu lập tức bật ra, "Em đi xem nước sôi chưa."
Cậu vội vàng đi làm việc của mình, không để Trình Nặc thấy đũng quần cậu đã sưng to lên, làm xong mọi việc, cậu xách thùng nước rời đi mà không quay đầu lại, không quên đóng cửa lại giúp cô.
Trình Nặc ngượng ngùng đỏ mặt, may là cậu mới thiếu niên 18 tuổi, chắc không phải chuyện gì to tát... Cô vừa tự tẩy não vừa an ủi mình, sợ mình nghĩ nhiều sẽ không không dám ở lại đây nữa.
Cô đi tắm với đầu óc gần như trống rỗng, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì mở cửa, không lâu sau Hứa Đồng Châu bước vào nhanh chóng thu dọn chiến trường như hôm qua.
Khi ra đến cửa, cậu dừng bước, hình như cậu nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn Trình Nặc, "Sau này cơm và màn thầu nếu ăn không hết thì chị cứ để lại, em ăn giùm chị..."
CHƯƠNG 12
Đêm nay Hứa Đồng Chu có một giấc mơ, trong mơ có một cô gái không thấy rõ mặt đang gọi cậu, cậu không nghe rõ cô ấy đang nói gì, chỉ biết cô ấy đang mỉm cười, làm cho cậu rất tò mò, cậu muốn đưa tay ra bắt lấy cô ấy nhưng lại không bắt được, chỉ trong thoáng chốc cô ấy đã dán lên người cậu, bầu ngực đầy đặn phập phồng cọ xát lên làn da trên lưng cậụ Cậu muốn quay người lại bắt lấy cô gái đó nhưng cô cứ núp sau lưng cậu như trốn tìm, chỉ có bầu ngực trắng nõn mềm mại cứ cọ cọ trên người cậụ
Khi tỉnh dậy, cậu phát hiện một đũng quần mình ướt một mảng lớn, chất lỏng đặc sệt nhão nhão dính dính ở đáy quần, cả người cậu đỏ lên từ đầu tới chân, mơ hồ thay quần khác, cơm cũng không ăn mà bỏ đi làm luôn.
Khi Trình Nặc tỉnh lại, Hứa Đồng Chu đã ra đồng từ lâu, Từ Đồng Nhạc đang dọn bữa trưa lên, thấy cô bước ra liền mỉm cười chào hỏi.
Ngày mai Trình Nặc sẽ bắt đầu đi dạy, cô muốn cùng cô bé đến trường làm quen một xíu, nhưng cô vừa mới dậy, chưa chuẩn bị xong nên nói Từ Đồng Nhạc đến trường trước, chiều cô sẽ qua đó.
Sau khi hai anh em đi rồi, cô cũng đói muốn ngất đi, tối hôm qua cô ăn không no, cô quay về phòng mở vali ra tìm ít đồ để ăn, sau khi miễn cưỡng lót bụng thì bắt đầu chuẩn bị bài cho lớp ngữ văn ngày mai.
Cha Hứa Đồng Chu mất sớm nên cậu phải gánh vác gia đình từ sớm, sức khỏe Vương Quế Chi không tốt lắm, từ mấy năm trước đã không thể lao động được nữa, chỉ có thể ở trong nhà nuôi heo làm việc nhà, tất cả công việc nặng nhọc trong nhà đều đè lên vai Hứa Đồng Chụ
Mấy ngày trước cậu mới thu hoạch lúa xong, muốn tranh thủ mầy ngày trời đẹp đi rải hạt trồng đợt lúa mới, còn cần mang trâu đi cày nữa, cậu có rất nhiều việc phải làm.
Cậu đang ngồi ở ven ruộng xỏ giày, Hứa Trạch đi ngang qua thấy cậu, bước nhanh đến, "Ồ Tiểu Hứa chăm chỉ thật, chuẩn bị đi gieo hạt sao?"
Hứa Đồng Chu ngẩng đầu nhìn người đang bước tới, đó là Hứa Trạch, nhà ở sườn núi bên dưới, hai nhà cũng là họ hàng với nhau, Hứa Trạch hơn cậu ba tuổi, hiện đã là cha của đứa bé 2 tuổi, anh ta học xong tiểu học thì nghỉ, thỉnh thoảng lên thị trấn bán đồ, làm việc vất vả để nuôi sống gia đình.
"Đúng vậy, mấy nay trời đẹp em muốn tranh thủ sớm, lỡ mai mốt trời mưa thì hơi bất tiện."
Hứa Trạch cười ha hả "Đừng vội đi gieo hạt, nhà anh có một số thuốc lá cần đem lên trấn bán, đi nào, cậu đi cùng anh một chuyến, tối về mời cậu ăn cơm."
Hứa Đồng Chu từ chối mà không cần suy nghĩ, cha mẹ Hứa Trạch cũng chăm chỉ làm việc, họ hay làm đế lót giày mang lên thị trấn bạn, hai người họ không giống nhau, mẹ cậu sức khỏe yếu, không thể làm được việc nặng hay yêu cầu kỳ công, em gái thì còn nhỏ, việc học quan trọng hơn, việc nhà nặng nhọc cậu phải gánh chịu hết, không thể so với Húa Trạch.
Thấy cậu không đồng ý, Hứa Trạch lại nói thêm "Lần trước mẹ cậu cũng đưa cho bố anh một ít lá thuốc lá, bố anh nói hương rất thơm không bỏ được, nếu cậu mang thuốc đó ra chợ bán cũng đổi được ít tiền không phải cũng tốt sao.
Cha Hứa Đồng Chu chết vì bạo bệnh, trước khi ông mất nhà đã chạy đôn chạy đáo vay rất nhiều tiền, hầu như nhà nào trong thôn họ cũng mượn, người ta cũng biết nhà cậu khó khăn nên không vội đòi tiền. Vương Quế Chi cũng hiểu đạo làm người, tuy không có tiền nhưng nếu trong nhà có món đồ gì ra dạng thì bà ấy sẽ mang đi tặng lại cho người ta.
Hứa Đồng Chu cân nhắc, bán lá thuốc lá quả thực có lời hơn, số tiền kiếm được có thể trả lại cho nhà Hứa Trạch, nói không chừng còn dư ra một khoảng để biếu thêm một ít, dù sao đã mượn tiền người ta, lúc trả nên có cả vốn lẫn lời.
Cậu suy nghĩ một hồi rồi đồng ý với Hứa Trạch, thu dọn đồ về nhà rồi đi cùng Hứa Trạch lên trấn.
CHƯƠNG 13
Hôm nay ở trấn có hội chợ, ban đầu Hứa Đồng Chu không tính đi, Hứa Trách lại khởi hành muộn, lúc hai người đến nơi đã gần 10 giờ. Hứa Trạch mở bao ra, đưa Hứa Đồng Chu lá thuốc mà Vương Quế Chi biếu, sau đó Hứa Trạch ngồi xổm trên mặt đất, trải bạt ra, bày lá thuốc lá của nhà anh ấy làm để bán.
Loại lá này vừa dễ bán lại không dễ bán, vì hầu như nhà nào cũng có một ít, loại Vương Quế Chi làm có cho thêm ít hương vị đầm đà, hút vào khá sảng khoái, dân làng rất thích, khoảng giữa trưa hai người đã bán sạch hàng hóa mang theo.
Hứa Trạch dẫn Hứa Đồng Chu đi ăn mì ở quán ven đường, Hứa Đồng Chu giục Hứa Trạch mau quay về, cậu muốn về sớm để có thời gian làm xong những việc còn dang dở vào buổi sáng, nhưng Hứa Trạch ngăn lại "Vội cái gì? Khó khăn lắm đi họp chợ, chơi một lát rồi về."
Hứa Đồng Chu nóng vội muốn về nhà, cũng không muốn ở lại dạo chơi, Hứa Trạch cười ha ha "Thằng nhóc cậu năm nay cũng 19 tuổi rồi phải không? Sao không nhờ mẹ tìm vợ cho cậu? Khi anh bằng tuổi cậu, chị dậu cậu đã mang thai rồi."
Tự nhiên Hứa Trạch nhắc đến chuyện này làm Hứa Đồng Chu hơi xấu hổ, chỉ nói Vương Quế Chi sẽ sắp xếp cho cậu, tạm thời chưa muốn nghĩ tới chuyện này.
Hứa Trạch cười đẩy cậu một cái, "Đừng phí khoảng thời gian tươi đẹp, sớm tìm vợ sinh con, không làm cha mẹ thất vọng, không uổng phí sức xuân cường tráng."
Nói đùa một hồi, ánh mắt anh ta biến hóa mập mờ, "Đừng nói với anh, cậu 19 tuổi rồi mà còn chưa ngủ với cô gái nào nhé?"
Hứa Đồng Chu không ngờ rằng hắn đột nhiên hỏi câu này, trong nháy mắt trong đầu hiện lên giấc mơ đêm qua, mặt cậu đỏ bừng lên.
Hứa Trạch cười lớn, nói vừa nhìn đã biết cậu là trai tơ, kéo cậu đến một con hẻm đối diện, Hứa Đồng Chu không muốn đi, Từ Trạch cười nói "Yên tâm, anh không kéo cậu đi làm chuyện xấu đâu, dẫn cậu đi mở mang tầm mắt."
Hứa Đồng Chu và Hứa Trạch đẩy một cánh cửa ở ngõ sau, cánh cửa có treo một tấm bảng gỗ treo đại lên, trên đó có viết ba chữ lớn "Tiệm Xem Phim".
Hứa Trạch cười giảo hoạt, nói ông chủ bán hai vé rồi kéo Hứa Đồng Chu ngồi xuống.
Phim còn chưa bắt đầu, đằng trước đã có 4,5 người chờ đợi, nhìn dáng vẻ như là đàn ông từ các thôn khác nhau đến họp chợ, già trẻ lớn bé đều có, xếp bằng ngồi quy cũ như thể họ đang cùng nhau chờ đợi chuyện tốt gì đó đang tới.
Màn hình màn mình người phụ nữ đưa tay xoa nắn ngực mình không chút ngại ngùng, cô ra banh hai chân, vị trí thọc vào rút ra ngay chính diện camera.
Mấy năm nay Hứa Đồng Chu đã dần trưởng thành, cơ thể tất nhiên là có nhu cầu, nhưng chưa bao giờ cậu bị kích thích mãnh liệt như vậy, trên màn hình từng tiếng rên ɾỉ liên tiếp vang lên, cả đầu cậu như muốn nổ tung. Một vài gã đàn ông ngồi ở hàng ghế đầu thỉnh thoảng rời đi, sau khi rời đi cũng không quay về nữa.
Hứa Đồng Chu nhìn màn hình chăm chú, những tư thế kỳ quái đó làm cậu máu dồn lên não, tiếng nỉ non dâm dãng như âm thanh đòi mạng, mỗi âm thanh réo rắt xuyên qua màng nhĩ như muốn đánh thức mãnh thú dưới háng cậu, thậm chí cậu có thể xuyên qua âm hưởng mà nghe thấy máu trong cơ thể mình đang sôi sùng sục, cậu chợt nhớ đến cô gái trong mộng vào sáng này, Hứa Đồng Chu dường như không chịu nổi nữa, cậu bỏ Hứa Trạch rời khỏi phòng chiếu phim.
CHƯƠNG 14
Ăn trưa xong, Trình Nặc mang theo một số sách giáo khoa định đi đến trường, cô chưa từng đến đó đúng là không nên tự mình đi đường núi, nhưng ngày mai đã bắt đầu dạy học, cô lại chưa từng đến đó lần nào, thật ra cô cũng có lý do khác... Cô sợ nếu ở nhà thì các thôn phụ khác lại kéo đến nói chuyện, cô thực sự ứng phó không, cô khẽ cắn môi, quyết định tận dụng thời gian buổi trưa để tìm đường đến trường, buổi tối tan học có thể về cùng Hứa Đồng Nhạc.
Cô thầm nghĩ, đây là lần đầu tiên cô đến trường, dù sao cũng phải có người như lão Lý dẫn đến ra mắt chứ hả? Nhưng cô không chắc chắn về tác phong của người nông thôn, nếu họ đã không chủ động dẫn đường thì cô cũng ngại nnhờ giúp đỡ, đành lên đường một mình.
Cô đã hỏi Hứa Đồng Nhạc đường đi xa sao, cô chào Vương Quế Chi rồi bắt đầu đi, thầm nghĩ chắc cùng lắm là mất nửa tiếng sẽ tới nơi, nếu đi nhanh hơn một chút có lẽ chỉ cần 20 phút là đến.
Trên đường ngắm núi non xanh biếc, một mình Trình Nặc rảo bước trên đường nhỏ quanh co trải dài, vì vẫn đang giữa trưa và nắng nóng nên cô đi một lúc đã cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nghĩ cố một chút sẽ đến trường, dưới chân liền tăng tốc.
Cô chỉ lo cắm đầu mà đi không nhìn đường nhiều, ở ngay một ngã rẽ trên đường là sườn núi dốc, nhìn về phía xa là những ngọn núi dài vô tận, hết núi này đến núi khác như đại dương xanh, rải rác khói bếp tỏa ra từ vài ngôi nhà, ngước đầu lên thì bầu trời đã đen kịt.
Cô đi lâu như vậy mà không thấy bóng dáng của trường đâu, lòng thấp thỏm nôn nóng, chẳng lẽ cô đã đi nhầm đường rồi?
Trình Nặc nhìn trái nhìn phải, trước sau đều không có người nào để cô hỏi thăm, đang lúc cô cảm thấy hơi uể oải thì có tia sấm sét xẹt qua, từ xa đến gần, bùm, một tiếng vang bùng nổ phía trên đầu cô.
Cô sốt ruột không nghĩ đang trưa hè mà tự nhiên đổ mưa mà không có dấu hiệu trước đó, bây giờ đừng nói đến trường học, một chỗ trú mưa cũng không có...
Nếu quay lại con đường ban đầu, cô sẽ bị mất nhiều thời gian hơn, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục đi
Trình Nặc cắn răng, vừa đi vừa nhìn về phía con đường mòn lạ lẫm trước mặt. Cơn mưa lớn dường như đang đuổi theo cô, đột nhiên rơi xuống, rót xuống người cô.
Lúc ra cửa cô không nghĩ đột nhiên có mưa to như vậy, trở tay không kịp, nước mưa xối xuống nhìn cô chật vật vô cùng.
Cô bước nhanh vào đường nhỏ trong rừng để tìm chỗ trú mưa, dường như không thể đi xa hơn được nữa nên phải quay trở lại, Trình Nặc chán nản bất lực nhìn cơn mưa lớn, nước từ tán cây đổ xuống làm cô càng thêm ướt nhẹp.
Mưa to quá, cô không muốn đi trên con đường lầy lội nên đi dọc theo đám lá bên đường, nghĩ như vậy cô có thể tránh được một ít mưa, nhưng trời không chiều lòng người, mưa càng lúc càng dày đặc xuyên qua kẽ lá, rơi trúng mặt khiến cô không thể rõ đường phía trước.
Trình Nặc cố gắng tăng tốc muốn chạy nhanh về nhà, bị cành cây đập vào cánh tay làm chỗ đó hơi nhói lên, cô cũng không có thời gian để ý, chỉ muốn đi thật nhanh, trong đâu mắng mình thật vụng về, không biết quay đầu kịp lúc nên bây giờ mới chật vật như vậy.
Cảm xúc vướng bận trong lòng, lại bị mưa lớn trút xuống mặt, Trình Nặc không để ý dưới chân mình có một vũng bùn xen lẫn với đất đá, cô vấp phải trực tiếp ngã xuống đường, cố lết đến môt bụi cây để trú mưa, có vẻ cô bị bong gân rồi.
Cô kêu lên đau đớn, mưa lớn ướt đẫm cả người, chân trái cô đau dữ dội từ mắt cá chân đến đầu gối, cô đỡ dậy không được, đi cũng không thể, một người lẻ loi bất lực trong cơn mưa tầm tã giữa rừng sâu, sách vở trong tay của cô cũng bị dính bùn sau cú ngã vừa rồi, cô cố gắng bọc lại, che chắn cho đống tài liệu đó.
Cô thử nhấc chân bước đi nhưng cơn đau ở đầu gối ảnh hưởng đến toàn bộ dây thần kinh khiến cô không thể cất bước được.
Mưa lớn vẫn chưa có dấu hiệu tạnh, nông thôn thưa thớt ít người, lại đang ở núi xanh bao quanh bởi làn mưa trắng xóa, làm sao có ai có thể đến giúp cô được...
Trình Nặc cố gắng đi bằng chân phải, giơ chân trái lên, đau quá... Có khi nào cô sẽ chết ở đây không? Cô tuyệt vọng suy nghĩ.
CHƯƠNG 15
Hứa Đồng Chu bị Hứa Trạch kéo đi xem thứ không nên xem, cả đầu đều ong ong, không dám nhìn thẳng đôi nam nữ trần trụi quấn lấy nhau trên màn ảnh, bỏ hắn ở lại chạy trối chết về nhà. Đầu óc cậu như bị mê hoặc, cậu càng không muốn nghĩ đến thì hình ảnh đó càng hiện lên rõ nét, trên đường núi về nhà, không biết trong đầu cậu chạm đỉnh bao nhiêu lần.
Anh lắc mạnh, muốn ném hình ảnh đó ra khỏi tâm trí. Thật xấu xa, mọi ảo tưởng của cậu đều quay lại giấc mộng buổi sáng có cô gái làn da trắng nõn... Tuy không nhìn rõ mặt nhưng trong tiềm thức của cậu biết người đó là ai...
Đang bước về phía trước thì đột nhiên tiếng sấm vang lên, trời sắp mưa, cậu nhớ mẹ đã phơi nhiều hạt đậu ngoài sân, một mình mẹ khó mà thu vào hết, cậu phải về nhà nhanh phụ mẹ mới được.
Vừa nghĩ cậu vừa đi vào đường tắt trong rừng rậm, con đường này chỉ có người trong thôn mới biết, từ rừng chuối này cậu chỉ cần đi bộ nửa giờ là có thể về đến nhà.
Cậu bước đi trong rừng sâu, bước đi càng lúc càng nhanh, khi ra khỏi cánh rừng cậu giật mình trong giây lát, trước mắt là một cô gái bị mưa xối ướt đẫm, đi khập khiễng như một bóng ma trên con đường vắng vẻ.
Trời mưa to khiến cậu không nhìn rõ, nhưng đôi chân thon dài trong chiếc quần iean ấy đã giúp cậu nhận ra ngay đây là cô giáo xinh đẹp đang ở nhờ nhà cậu, Trình Nặc
"Chị Trình, sao chị lại ở đây? " Hứa Đồng Chu nắm lấy tay cô, hét lên trong cơn mưa lớn.
Trình Nặc ngẩng đầu lên, thiếu niên trước mắt cũng ướt đẫm, nước mắt cô bỗng nhiên rơi xuống, cô nghĩ mình không thể quay về được nữa, ai ngờ vào lúc này lại may mắn gặp được cậụ
Trình Nặc không giải thích vì sao mình lại ở đây, mượn lực nắm chặt tay Hứa Đồng Chu, "Chân tôi đau quá, không thể đi được."
Hứa Đồng Chu thấy cô không cử động được chân trái được, bế cô lên và sải bước về phía trước.
Trình Nặc bị cậu ôm, hai tay vòng qua cổ hắn, mặt vùi vào lòng cậu như muốn trốn mưa, thầm nghĩ cuối cùng mình cũng được cứụ
Hứa Đồng Chu bế Trình Nặc đi hơn nửa đường, dù có vẻ không bị nặng nhưng cẩn thận mới tốt, cậu không đi thẳng về nhà mà rẽ vào một góc đường khác, ở ngã ba đó có một căn nhà gỗ đơn giản, được xây trong làng vào những năm 1970 để dự trữ lương thực, sau cải cách mở cửa đã bị bỏ hoang, thỉnh thoảng một số người được đi bộ mệt mỏi sẽ ghé vào nghỉ ngơi.
Cậu đẩy cửa, bước vào.
Cậu cẩn thận đặt Trình Nặc xuống ghế đá, trước tiên cậu cởi áo mình ra, vắt hết nước mưa rồi đưa cho cô một "Chị lấy cái này lau đầu đi, đừng để bị cảm."
Trình Nặc nghe theo, lấy áo cậu đưa phủ lên đầu mình, cô có thể ngửi được mùi cỏ xanh trên áo của anh, nhưng lại không có mùi mồ hôi, cô nghĩ chắc là bị nước mưa rửa trôi.
Hứa Đồng Chu thấy cô chỉ để áo lên đầu nhưng không động gì, cậu đi tới lau tóc giùm cô, "Trời mưa nếu không lau khô dễ phát sốt..."
Cậu đến gần cô, miệng thì cằn nhằn như ba cô, tay lại nhẹ nhàng lau tóc cho cô, nước mưa trên người cậu mang theo ít mùi bụi đất, cậu vừa đến gần cô đã ngửi thấy.
Ngón tay Hứa Đồng Chu hơi lạnh, lúc lau tóc không cẩn thận chạm vào cổ cô khiến Trình Nặc rùng mình.
Cậu lại ngồi xổm xuống, nhìn chân của cô.
"Chân chị sao vậy ạ?" Cậu nhẹ nhàng hỏi, giọng nói trầm thấp mang chút dịu dàng, gần như bị tiếng mưa bên ngoài cửa sổ nuốt chửng.
"Lúc nãy tôi đi nhanh quá nên bị trật chân." Cô chỉ vào mắt cá chân của mình, một đường kéo dài đến tận đầu gối.
Hứa Đồng Chu cởi giày ra cho cô, mặt hơi ửng hồng... Tay nhẹ nhàng xoa nắn bàn chân nhỏ nhắn trắng như tuyết của cô, chân cô trắng mềm như trứng gà mới lột vỏ, cậu nâng lên xem cẩn thận, hơi không dám đụng vào.
Những ngón chân xinh xắn, trên móng chân có họa tiết ngôi sao, Hứa Đồng Chu chưa từng thấy ai vẽ tranh trên móng như vậy.
Cậu nhẹ nhàng mơn trớn từng ngón chân, giả vờ hỏi cô đau ở đâu, ngón chân Trình Nặc bị anh xoa nắn, trong lòng cô run run, mặt đỏ bừng, chỉ vào mắt cá chân rồi lại chỉ đến đầu gối...
Hứa Đồng Chu ôm gót chân nhỏ của cô vào trong tay, nâng niu như một món bảo bối, một tay nhẹ nhàng giữ gót chân cô xoa nắn, "Như vậy chị có cử động được không?" Cậu vừa xoa chân, vừa ngẩng đầu nhìn Trình Nặc.
Lúc này Trình Nặc mới thật sự nhìn rõ khuôn mặt của thiếu niên, làn da ngăm đen không ngăn được sự tuấn mỹ của cậu, đặc biệt là đôi mắt phượng làm người khác cảm thấy xa cách, nhưng tuổi cậu còn nhỏ nên dường như trong mắt vẫn có nhiều sự hiếu kỳ, đồng tử đen nhánh trầm tĩnh không nhìn thấy đáy, sống mũi cao thẳng, xương hàm góc cạnh làm cậu toát ra phong vị đàn ông hơn bạn cùng trang lứa.
Bình thường khi đối mặt với cô, Hứa Đồng Chu đều không tự chủ cúi thấp đầu nên ánh mặt họ hiếm khi chạm nhau, hôm nay cậu nhìn thẳng vào mắt cô làm cô hơi xuất thần.
"Ừm... Có hơi đau, nhưng chủ yếu là ở đầu gối, có lẽ là khớp gối bị tổn thương."
CHƯƠNG 16
Thực sự rất đau, cảm giác như bị xé rách ra khiến cả người cô căng cứng tới tận bây giờ.
"Đừng cử động, để em xem thử." Hứa Đồng Chu muốn xắn ống quần cô lên xem nhưng quần cô hơi bó, lại bị mưa to xối ướt nên dính chặt vào da nên không thể xắn được. Hứa Đồng Chu chỉ có thể sờ lên đầu gối Trình Nặc cách một lớp vải, đặt ngón tay lên khớp xương nắn thử, "Có đau không?"
Cậu mới nắn vào đó đã làm Trình Nặc đau đến muốn chảy nước mắt. "A, đau quá " Cô vô thức giơ tay ra nắm lấy cổ tay cậu, muốn cậu buông tay ra.
Hứa Đồng Chu dời tay khỏi đầu gối của cô, lại đổi hướng khác, nhẹ nhàng xoa, "Chỗ này thì sao? Cũng đau sao?"
Trình Nặc lắc đầu, lại gật đầu, "Có hơi đau, nhưng không đau như chỗ vừa nãy."
Hứa Đồng Chu lớn lên ở vùng cao, đã từng té ngã vô số lần nên cũng có kinh nghiệm, cậu nửa quỳ trên mặt đất, để chân cô kê lên đầu gối cậu, nhẹ nhàng xoa nắn chỗ bị trật cho cô.
"Chắc là bị bong gân rồi, xoa bóp vài ngày sẽ đỡ, lát nữa về nhà em sẽ đưa chị dầu gió để xoa" Hứa Đồng Chu cẩn thận xoa nắn cho cô một cách nghiêm túc, cũng không nhìn cô một lần, giọng nói trầm thấp rầu rĩ, mang chút khẩu âm của vùng Tây Nam nhưng cậu cố gắng nói tiếng phổ thông nên Trình Nặc có thể nghe hiểụ
Được cậu xoa bóp một lúc, Trình Nặc cảm thấy đã bớt đau hơn nên muốn đứng lên đi lại thử, Hứa Đồng Chu đỡ cô dậy, nhưng cậu gần như ôm lấy cô để giúp cô không phải dùng nhiều sức, cô thử cử động chân trái.
Khoảng cách gần như vậy làm Trình Nặc hơn ngại, nhưng cô càng lo lắng mình sẽ không thể đi bộ về nhà được... Chẳng lẽ chưa bắt đầu dạy đã hi sinh... Còn chưa đi dạy chính thức đã làm mình què? Chẳng lẽ trời định cô và thầy dạy toán cũng bị tật ở chân song kiếm hợp bích sao? Cô thầm khóc thét trong lòng.
Cố gắng lết hai bước, chỉ cảm thấy đầu gối dù đã đỡ đau hơn nhưng vẫn đau nhức không chịu được, cô nhăn mặt vì đaụ
Hứa Đồng Chu hơi cau mày, đỡ cô ngồi dậy, lại xoa bóp chỗ đau giúp cô, mái tóc ướt xõa trên mặt đổ bóng trên trán cậu, nhìn cậu như mỹ nam trong truyện manga.
Trình Nặc nhìn thấy thầm nghĩ, một thiếu niên đẹp đến nhường vậy mà cả đời chỉ có thể quanh quẩn trồng trọt ở một miền núi nghèo, thật sự đáng tiếc, "Em còn muốn đi học không?" Cô buột miệng hỏi, lời vừa nói ra đã hối hận, sợ sẽ tổn thương lòng tự trọng của cậụ
Động tác tay của Hứa Đồng Chu hơi dừng lại rồi tiếp tục xoa bóp cho cô, không nói gì, chỉ gật đầụ
Trình Nặc do dự trong chốc lát rồi nói "Sau này lúc chị phụ đạo riêng cho Đồng Nhạc, em có muốn đén nghe không? Tuy không theo học trường lớp nhưng thà học thêm kiến
thức mới còn hơn là không biết gì cả đúng không?
Lần này Hứa Đồng Chu hoàn toàn dừng tay, ngẩng đầu nhìn Trình Nặc, dưới ánh sáng loang lỗ trong căn phòng nhỏ, nhìn cô càng đẹp hơn, cậu không dám nhìn thẳng vào cô, nếu có thể, cậu cũng trở thành người như cô, học cấp 3, học đại học, đi dạy học, làm chuyện mình muốn... Thật đáng tiếc cậu không làm chủ được vận mệnh của mình, cô như đám mây cậu không thể chạm đến, càng không phải là người cậu có thể ảo tưởng.
"Được không em?" Trình Nắc thấy anh chưa trả lời nên mỉm cười hỏi lại.
"...Được ạ." Trong lòng Hứa Đồng Chu từ sớm đã nổi lên một gợn sóng, cậu cố gắng che đậy làn sóng đó xuống đáy mắt, cúi đầu xuống.
Mưa đã nhẹ hạt hơn nhưng vẫn chưa tạnh, chân Trình Nặc đau không thể chạm đất, Hứa Đồng Chu nhìn ngoài cửa sổ, trời sắp tắt nắng rồi, cần tranh thủ quay về, nếu không trời tối càng khó đi hơn.
Hứa Đồng Chu suy nghĩ một hồi, mặt hơi đỏ lên, nhưng vẫn nói với cô gái về tình hình thực tế, sau đó nói "Chỉ còn cách để em cõng chị về, đường núi rất xấu, chị như này sẽ không thể tự đi được."
Trình Nặc cũng hiểu, mặt ửng hồng nhưng chấp nhận hiện thực, vươn tay ra hiệu Từ Thông Chu đưa lưng lại.
Quần áo ướt nhẹp dính vào da, thân thể ấm áp kề sát làm Hứa Đồng Chu đỏ mặt, có vẻ cô gái đã thả lỏng, kề môi vào tai cậu, dịu dàng nói "Cảm ơn em, Đồng Chụ" Mùi hương vương vấn trên má cậu, cậu hít một hơi vào, thật thơm.
Còn chưa đứng dậy, cậu đã cảm vật cứng dưới đũng quần cộm lên, đi đường vướng bận lại chướng mắt... Cậu nuốt nước bọt, cố gắng áp chế du͙c vọng của mình xuống, cõng cô gái sau lưng về nhà.
Cô ấy rất nhẹ, thậm chí cậu còn cảm thấy cô không nặng bằng loại ngũ cốc cậu thường xách ra chợ bán, tay cậu đặt trên đùi cô, cách một lớp quần iean cậu cũng thể cảm nhận được dáng vóc thanh xuân làn da đàn hồi của cô, bầu ngực mềm mại của cô dán lên lưng câu, hai tay choàng qua cổ cậu để không bị trượt xuống.
Khi cô thở, não sắp mất khống chế rồi...
Cậu ước gì con đường này dài hơi một chút, xa hơn một chút, để cậu có thể cõng cô lâu hơn.
Nhưng trời không chiều lòng người, mưa vừa ngớt không bao lâu lại bắt đầu nặng hạt, tay Hứa Đồng Chu giữ chặt đùi cô hơn "Chị Trình, trời sắp mưa to nữa, chị ôm chặt em nhé, em sẽ tranh thú đi nhanh hơn."
Trình Nặc cũng biết trời sắp mưa to nên siết chặt tay, đôi chân thon dài kẹp lấy eo thon của cậụ
Lần này Hứa Đồng Chu không nghĩ gì nữa, tập trung sải bước về phía trước... Cậu muốn đưa Trình Nặc về nhà an toàn càng sớm càng tốt, cậu không đành lòng để cô gái này chịu khổ.
CHƯƠNG 17
Khi hai người về đến nhà thì trời đã tối, Từ Đồng Nhạc và Vương Quế Chi chạy đến thấy Trình Nặc bị bong gân thì lo lắng rong lòng, cô giáo được thôn gửi đến ở nhờ nhà họ lại bị thương, chuyện này không thể giấu được, cũng không biết giải thích sao với ủy ban thôn. Bà sai Hứa Đồng Nhạc đến đỡ cô, mình thì nấu thêm một bát cháo, lấy thêm mấy món dưa muối đến.
Trình Nặc xấu hổ, do mình tự ý đi loạn để bị thương mà làm cả nhà Hứa Đồng Chu lo lắng, cô phải nói chuyện với Vương Quế Chi một hồi mới trấn an thím ấy được.
Cô không muốn làm Hứa Đồng Nhạc chậm trễ bài tập về nhà, nói mình không sao, để cô bé về phòng. Lúc nãy trên đường về trời lại mưa to, dù Hứa Đồng Chu đi nhanh thế nào thì cô vẫn bị ướt chuột luột, không có nước ấm tắm khiến cả người cô khó chịu, đến tối bắt đầu nổi cơn sốt. .
Hứa Đồng Chu biết cô thích sạch sẽ, ngã xuống bùn như vậy sao có thể không muốn tắm được, nhưng về đêm mưa càng lúc càng nặng hạt nên khó đi lại trong sân, Vương Quế Chi và Hứa Đồng Nhạc đành ở trong phòng nghỉ sớm.
Hứa Đồng Chu nghĩ đến Trình Nặc nhưng không tiện quấy rầy cô, cậu đành phải đi nấu một nước ấm, định nói với cô nếu không tiện tắm rửa thì lau mình cho thoải mái chút.
Cậu bưng thùng nước ấm đến, gõ cửa hồi lâu nhưng không có ai trả lời, cậu nhẹ nhàng đẩy vào, phát hiện cửa không khóa, đèn trong phòng cũng đang bật nhưng không thấy một bóng người nào.
Hứa Đồng Chu bước vào nhìn xung quanh, phát hiện Trình Nặc đang ngủ trên giường, cậu định rời đi ngay, lại cảm thấy người trên giường nằm an tĩnh bất thường, sao có thể ngủ không đóng cửa, thậm chí cậu bươc vào cũng không biết?
"Chị Trình?" Cậu khẽ gọi nhưng Trình Nặc không phản ứng. Cậu bước nhanh đến giường để kiểm tra.
Hai má Trình Nặc đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu lại, trông có vẻ đang cực kỳ khó chịụ
Hứa Đồng Chu vươn tay sờ trán Trình Nặc, nóng như lửa Cô vẫn mặc bộ quần áo lúc nãy, ướt như vậy sao có thể không bị cảm
Cậu hơi bực bôi, cảm thấy con gái thành phố này được nuông chiều từ như vậy sao? Thân thể mình cũng không biết cách chăm sóc? Cậu có ý tốt tự mở hành lý của Trình Nặc ra, lấy một bộ đồ sạch sẽ đến.
"Chị Trình, chị phải thay quần áo ướt đi, nếu không sẽ sốt nặng hơn." Cậu ngồi xổm bên mép giường, nhẹ giọng nói với cô gái trên giường, hy vọng cô sẽ tỉnh lại.
Nhưng cô gái đã sốt mê man, không có phản ứng gì với câu nói của cậu, khóe mắt còn chảy ít nước mắt ra, có vẻ như người cô đang rất khó chịụ
Thấy cô không phản ứng, Hứa Đồng Chu cắn răng, đỡ Trình Nặc ngồi dậy, ngồi sau lưng cô, để cô dựa vào ngực mình, tay run run cởi cúc áo sơ mi...
Một nút hai nút... Từ cổ áo đến ngực rồi đến rốn... Cậu càng cởi càng chậm, tay càng run. Cho đến nút cuối cùng được cởi ra, chiếc áo được vén lên. Cơ thể trắng như tuyết hoàn toàn lộ ra trong không trung, bộ ngực tròn trịa đầy đặn được bọc trong chiếc áo ngực xanh nhạt, đường rãnh sâu hun hút, bụng dưới phẳng phiu mềm mạ, ngực cô phập phồng theo hơi thở, chiếc rốn tròn tròn xinh xinh, cánh tay thon dài của cô đang yếu ớt tựa vào góc giường.
Trong nháy mắt máu trong người Hứa Đồng Chu sục sôi, sống 19 năm trên đời, cậu còn chưa từng thấy cơ thể phụ nữ chứ đừng nói cô gái có làn da trắng như tuyết trước mắt, hầu kết của cậu lăn lên lăn xuống, cảm giác có một tiếng sấm vang trong đầu, môi nhím chặt lại, gân xanh nổi lên trán...
CHƯƠNG 18
"Chị ơi..." Cậu muốn gọi cô gái nhưng không thể thốt ra hết câu, cậu không dám tiếp tục nhưng quần áo không thể không thay, cậu chỉ định thay cho cô áo thun sạch sẽ khác, tay tại chạm vào áo ngực ướt đẫm...
Cái này... Cũng ướt...
Tay cậu run run đưa ra sau lưng cô gái, thử mở khóa áo ngực ra, nhưng tay cậu không đủ khéo, lại không nhìn rõ cách cài của áo này như thế nào,phải mất một hồi lâu cậu mới cởi được miếng kim loại nhỏ.
Không còn bị bó buộc nữa, trong nháy mắt Trình Nặc cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, mày dần dãn ra, dựa sát vào lồng ngực của thiếu niên.
Hứa Đồng Chu cởi khóa áo ngực ra lại chậm chạp không dám tháo xuống, nhìn bầu ngực trắng phập phồng theo hô hấp của cô, bụng dưới của cậu nóng bừng, trướng lên.
Bàn tay cậu từ từ nắm lấy chiếc áo ngực màu trắng, cố gắng dùng động tác nhẹ nhàng nhất để cởi nó xuống...
"Hừ..." Cô gái sốt đến váng đầu, sau khi được cởi bỏ hoàn toàn, cô thoải mái hừ một tiếng.
Hứa Đồng Chu nhìn thân thể cô gái từ trên xuống dưới, bộ ngực trắng nõn điểm xuyết hai quả anh đào đỏ tươi, hơi run lên vì hành động cởi áo ngực của cậụ
Người đàn ông nhìn mê mẩn, trước mặt là bầu ngực trọn trịa tuyết trắng, trong đầu lại hiện ra hình ảnh phim đen cậu xem với Húa Trạch, bộ ngực cực lớn của nữ nhân phóng đãng kia bị gã đàn ông chơi đùa trong tay, ả ta thỏa mãn rên dâm đãng, hình ảnh đó dường như lao ra khỏi đầu cậụ
Trong khi Hứa Đồng Chu ngốc ra không biết nên làm sao, cô gái trong vòng tay cậu lại nỉ non "Ưm... Điền Mục, em rất nhớ anh..." Cô vòng tay qua ôm lấy cánh tay thiếu niên, đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển qua lại trên cánh ta cậu, miềng thì gọi tên người trong lòng mình.
Hứa Đồng Chu nhìn cô từ trên cao xuống, tập trung lắng nghe lời cô nói xen giữa cơn mưa tí tách ngoài cửa sổ, sau vài lần, cậu cuối cùng cũng hiểu ra đó là một cái tên xa lạ, từ biểu cảm của cô thì có thể đoán được đó là người cô thích.
Đột nhiên trong lòng Hứa Đồng Chu nổi lên cơn ghen, cảm giác chua chát mà cậu chưa đừng nếm trải cứ như vây mà xông thẳng vào mũi, mãnh liệt khiến mũi cậu đau nhức, trong lòng chợt trỗi dậy ý nghĩ xấu xa, trong một thoáng do dự cậu đã đưa tay bao lấy hai chiếc bánh bao trắng nõn.
Thật mềm Đại não Hứa Đồng Chu nhất thời tê dại, trên đời này làm sao có thể có làn da mềm mại đến vậy, ngực cô bọc trong lòng bàn tay đầy vết chai của cậu, giống như một cái túi vừa mềm mại vừa đàn hồi, cậu mân mê trong tay, trong thoáng chốt côn thịt trướng cao lên.
Hai ngón tay ra nhẹ nhàng xoa nắn nhũ hoa phấn hồng, thật đẹp... Không giống với của cậu, to hơn một chút, màu đỏ tươi, khi cậu dùng ngón tay xoa nhẹ, nó trở nên cứng rắn dựng thắng, cậu lại xoa nắn mạnh hơn nữa.
Có vẻ như cậu làm Trình Nặc đau, cô cau mày run run trong lòng cậu "Đaụ.. Nhẹ chút...". Giọng nói cô rất nhỏ, gân như bị tiếng mưa vùi lấp, nhưng Hứa Đồng Chu vẫn nghe thấy.
Cậu đặt cô gái nằm xuống giường, xoa bóp bầu ngực cô một hồi, yết hầu trượt lên xuống, cuối cùng cậu không thể nhịn được nữa, vươn tay xuống dưới...
Ngực Trình Nặc bị cọ xát truyền đến cảm giác tê dại kích thích, khẽ nhíu mày lắc đầu, Hứa Đồng Chu sợ cô đột nhiên tỉnh lại, duỗi tay nhẹ che đi đôi mắt sắp hé mở.
Trình Nặc đang sốt thần trí không rõ, nghĩ đây là tình thú, khẽ mỉm cười, nắm lấy tay đàn ông đang che mắt cô, ưỡn người, dán môi mình vào môi người đó.
CHƯƠNG 19
"Em nhớ anh nhiều lắm, Điền Mục." Hứa Đồng Chu giật mình, bị động đón nhận chiếc môi mềm mại lấp kín của cô gái, cậu từng trải qua cảm giác này.... Mềm mại, ấm áp, quấn quýt môi cậụ
Chị vẫn gọi tên người xa lạ kia, nói chị nhớ hắn đến nhường nào...
Hứa Đồng Chu vừa kích động vừa khó chịu, cậu ôm lấy người Trình Nặc, bắt chước động tác của cô, muốn hôn đáp lại, nhưng có vẻ cậu không thể hôn lại triền miên được như vậy, trong lòng mang theo sự ghen tuông, liếm mút cánh môi căng mọng rồi cắn lên môi cô.
"Đaụ" Trình Nặc bị chiếc hôn vụng về và gặm nhấm của cậu làm đau, khẽ rên lên, đôi mắt hơi hé mở nhìn bóng người mơ hồ trước mặt.
Hứa Đồng Chu giật mình lập tức buông tay đang ôm cô ra, đầu chưa kịp nghĩ gì thì cơ thể đã phản ứng với lên đầu giường tắt đèn, trong nháy mắt căn phòng chìm trong bóng tối.
Bên ngoài trời vẫn mưa nặng hạt, Hứa Đồng Chu đứng ngây người giữa phòng, ngực cậu vì căng thẳng mà phập phồng dữ dội, cô gái trên giường vốn ý thức đã không rõ, đột nhiên bóng tối bao trùm lên càng làm cô thêm mơ hồ.
"Tối quá... Em không nhìn thấy." Cô dịu dàng nói, vươn tay muốn tìm công tác bật đèn.
Hứa Đồng Chu thích nghi với trong bóng tối nhanh hơn cô, nắm lấy bàn tay đang đưa ra của cô, quay trở lại mép giường.
Nửa trên của cô gái đã trần trụi, quần iean còn mặc ở trên người, ướt át, căng chặt, thật khó chịụ
Cô muốn đưa tay cởi ra nhưng hoài không cởi được, trong bóng tối Hứa Đồng Chu nhận ra cô muốn làm gì, giúp cô cởi nút quần và dây kéo, "Cởi ra giùm em...", giọng nói cô gái như đang lam nũng, mang theo sự thiếu kiên nhẫn, năn nỉ thiếu niên giúp đỡ.
Lập tức đồng tử Hứa Đồng Chu co rút lại, sao cậu dám? Nhưng làm sao có thể không nghe lệnh cô gái...
Những ngón tay run rẩy của cậu nhẹ nhàng lướt qua vòng eo thon của cô, khi chạm đến chiếc quần iean ướt át, cậu nắm chặt lưng quần... Mu bàn tay nổi gân xanh lên, cậu nuốt nước bọt, như thể đã hạ quyết tâm, hai tay dùng sức kéo quần xuống, thu vào mắt là đôi chân thon dài trắng nõn.
Hứa Đồng Chu không dám nhìn, vội vàng lùi lại, mò mẫm đến trước thùng nước, nhúng chiếc khăn lông vắt khô rồi trở lại giường lau đôi chân dài bị ướt của cô.
Cậu không dám nhưng cậu rất muốn, trong đêm tối tăm như này, anh thực sự không nhìn thấy gì nhiều, giờ phút này, tất cả nhận thức thị giác của cậu đều bị thu nhỏ ở đầu ngón tay đang lau người cho cô. Cô thật trắng, thật mềm, da mơn mởn đàn hồi...
Chiếc khăn lông lau qua người giúp cô thoải mái hơn, nhưng sốt cao cùng với cái rét, cô lạnh...
Trình Nặc không thoải mái, trên người lại bị chạm qua như có như không khiến bên trong cô càng cảm thấy trống rỗng, không biết cô lấy sức từ đâu ra, kéo Hứa Đồng Chu lại.
"Đừng đi..."
Cô chìm trong ý loạn tình mê, hoặc là nói thực trạng ở miền núi cũ nát này đã phá vỡ mộng tưởng của cô, cô không có đường để rút lui, cô mong Điền Mục có thể xuất hiện và đưa cô thoát khỏi sự khốn quẫn này... Đó là người cô phó thác chung thân cả đời, sao giờ này chưa đến đưa cô đi?
Hứa Đồng Chu bị cô kéo đến gần, cố gắng nhìn rõ cảm xúc của cô gái trong bóng tối, dường như cô ấy rất thống khổ, vẫn luôn nhíu mày, nỉ non rất nhiều từ nghe như đang oán hận, hơi thở nhè nhẹ phả vào mặt cậu, được cậu hít vào phổi.
"Chị ơi..." Cậu khẽ gọi cô, hôn nhẹ nhàng lên môi cô gái.
CHƯƠNG 20
Nụ hôn lần này khác với tình huống hỗn loạn vừa rồi, có lẽ bóng tối giúp cậu thêm bạo dạn hôn càng thêm triền miên, Trình Nặc cũng phối hợp nhịp nhàng với cậu, cánh tay thon vòng qua cổ anh, câu lấy cậu, dẫn dắt cậụ
Trình Nặc vươn đầu lưỡi mềm ấm áp thăm dò vào trong khoang miệng Hứa Đồng Chu, môi họ dính lấy nhau, thiếu niên hơi kích động, chị muốn làm gì? Muốn quấn lấy đầu lưỡi cậu sao?
Cậu bị động đón nhận nụ hôn mãnh liệt của cô, mút lấy đầu lưỡi của cô, dùng răng cắn nhẹ, không cho cô có cơ hội lùi lại, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi của cô... Trằn trọc, liếm mút. Thì ra hôn là như vậy.
Cậu bắt chước cô, lưỡi tiến vào trong khoang miệng cô, như một vị khách xa lạ và nhút nhát, lần đầu tiên được ở trong phòng nhỏ hoa lệ tinh xảo, quy củ khám phá chiếc phòng mỹ lệ.
Trình Nặc có vẻ không hài lòng với sự trúc trắc của cậu, chủ động dẫn dắt cậu vào chiếc hôn nóng bỏng, câu lấy lưỡi cậu quấn quýt, hai chiếc lưỡi linh hoạt rượt đuổi nhau, đưa đẩy nhaum dây dưa cùng nhau, không ai muốn buông ra.
Hứa Đồng Chu muốn nhiều hơn nữa giống như sắp nổ tung, hạ thân của cậu đã sớm sưng bành trướng, thậm chí cậu còn cảm thấy nếu không phóng cự long ra thì đũng quần sẽ bị xé rách, vật căn cương lên thành túp lều muốn phát đaụ
Dường như cô gái biết điều đó, những ngón tay của cô vòng quanh cổ cậu, rồi trượt dài đến tận eo thon, chàng trai vẫn còn trẻ tuổi, nhiều năm làm ruộng giúp thân mình của cậu gầy nhưng rắn chắc, cơ bụng lộ rõ, Trình Nặc sờ soạng kéo quần cậu xuống, vươn tay vào trong đũng quần.
"Đừng làm vậy " Hứa Đồng Chu ngây ra như bị điện giật, nếu cô không dừng tay, cậu sẽ chết mất
"A...? Để em sờ..." Trong bóng tối Trình Nặc mê man làm nũng, trong lòng cô Điền Mục không phải chính nhân quân tử gì, nhiều lần đã lau súng cướp cò bên ngoài, ngoại trừ chưa cắm vào ra thì hai người đã quá quen thuộc với việc ân ái sờ soạng nhau, đột nhiên "anh" ngượng ngùng làm cô hơi khó hiểụ
Trước khi người đàn ông kịp phản ứng, cô đã thò tay vào chiếc quần lưng thun, cách một lớp quần lót tìm được côn thịt khổng lồ.
"Lớn quá... Sao nay anh lại lớn như vậy..." Cô cầm lấy côn thịt nóng bỏng xoa bóp, chọc thiếu niên cắn chặt miệng không cho mình phát ra âm thanh.
Cô gái ngựa quen đường cũ thò tay vào bên trong quần lót của "anh", bắt lấy côn thịt thô dài dễ dàng mà không cần tốn nhiều sức lực, "Thật lớn..." Cô lẩm bẩm một mình.
Thiếu niên cứng đờ chống trên người cô gái, không dám cử động, sợ chỉ một cọ xạt nhẹ sẽ khiến mình bước lên con đường không thể quay lại được.
Miệng cô gái không ngừng phả ra hơi thở ấm áp, câu lấy thiếu niên càng muốn đến gần, được một bước lại muốn thêm một tấc.
Hiển nhiên là Trình Nặc càng có "kinh nghiệm", cô vuốt ve vật căn cứng ngắc của thiếu niên từ trên xuống dưới, tay còn lại vòng qua cổ cậu, "Hôn em..."
Giọng nói dịu dàng tựa như đang làm nũng, cũng giống như đang cầu xin, dâng chiếc môi ngọt ngào của mình lên.
Tất nhiên Hứa Đồng Chu có suy nghĩ riêng của mình, cậu buông tay cô ra, ôm lấy cơ thể thơm ngát của cô, vùi mặt mình vào trong bầu trực đẫy đà của cô gái.
"Chị thơm quá, thật mềm nữa..." Đầu cậu xoat qua lắc lại, mút lấy nhũ hoa của cô, tay vội vàng kéo quần mình xuống, để côn thịt thô to nóng bỏng thoát ra ngoài.
Tay của chị làm cậu thật thoải mái, thoải mái hơn cậu tự ai ủi hàng trăm hàng ngàn lần
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro